Chương 6: Ngươi là thần tiên gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Tiếu Nguyệt

Chỉnh sửa : Yên Hy

============================

Sau khi thấy thảm trạng của đám lính, Thượng Quan Quyết vội tìm thời gian mà tận tình khuyên bảo giao lưu với Linh Cửu một phen, khuyên can mãi cuối cùng mới thuyết phục được Linh Cửu không cần dùng biện pháp bạo lực đến vậy, hơn nữa tự tay làm lấy theo ba ngày luyện binh.

Kể từ lúc đó, khi trình độ của tân binh được cải thiện, Lâm Cẩm Nguyên cũng không ý kiến tiếp, Thượng Quan Quyết mừng rỡ thanh tĩnh, buổi sáng xử lý quân vụ, giữa trưa ngẫu nhiên đi ăn cùng Linh Cửu một bữa cơm, buổi chiều tiếp tục xử lý quân vụ, buổi tối lại ngẫu nhiên cùng Linh Cửu cùng nhau dùng cơm, sau đó đi dắt chó, nếu bảo quá sung sướng thì cũng không phải là nói quá.

Nhưng Linh Cửu bên này lại có chút không vui. Trước đây, Thượng luyện binh, vị Quan Quyết gần như đi theo y là từ sớm đến tối, một tấc cũng không rời, nhưng từ khi y đồng ý tướng quân này trừ bỏ vài lúc dùng bữa gặp mặt, thì căn bản không thấy bóng người, rõ ràng hai người ở cách vách nhau, lại luôn không chạm trán. Hắn tựa hồ khôi phục vẻ bận rộn lúc ban đầu.

Linh Cửu hai ngày đầu, cảm thấy không có Thượng Quan Quyết ở một bên nói chuyện với y, còn thấy suông sẻ, nhưng sau một đoạn thời gian lâu hơn lại có chút không dễ chịu. Y nghĩ, tên nhãi này tâm cơ thâm trầm, đối xử tốt với y đều là vì lừa miình giúp hắn luyện binh, một khi đạt được mục đích, liền chẳng quan tâm, quả thực đáng giận!

Nhưng y lại nghĩ, lúc trước kia ở Trường Thanh Môn, nếu các sư huynh sư đệ đột nhiên đối xử tốt với y hơn lúc trước, như vậy nhất định là có việc muốn nhờ, y quen đến mức không thể tức giận nổi. Huống chi mục đích của Thượng Quan Quyết đã nói rành mạch ngay từ đầu, lại so đo thì có ích gì chứ?

Sau đó y lại nghĩ, các sư huynh- sư đệ nhiều nhất cũng chỉ giúp y đi hái thuốc, đưa y một ít dược liệu quý hiếm, nhưng cũng chẳng quan tâm gì tới việc ăn, ở, ngủ và đi lại của hắn, rốt cuộc mấy việc này đó đều có mấy lão nhân quản.

Vì thế Linh Cửu đưa ra kết luận: Thượng Quan Quyết, âm hiểm đến cực điểm!

Linh Cửu cứ rối rắm như vậy, sau khi bận rộn bù đầu nhưng cũng không dễ chịu được mấy ngày, rốt cuộc lại có cơ hội nhìn thấy Thượng Quan Quyết, nhưng lần này gặp mặt, trạng thái Thượng Quan Quyết lại tựa hồ không được tốt lắm.

Linh Cửu bị Lâm Cẩm Nguyên từ dược phòng kéo đi gặp Thượng Quan Quyết.

Phó tướng này vô cùng lo lắng vọt vào trong, câu đầu tiên lại chính là: "Hứa tiên sinh đâu?"

Linh Cửu đang bận mân mê dược thảo của y, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc của Hứa tiên sinh."

(*)休沐日-hưu mộc nhật : Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.

Lâm Cẩm Nguyên nghe vậy sửng sốt, xoay người liền chạy qua phải, nhưng mới vừa vén rèm lên, lại đột nhiên quay người trở lại, nắm lấy cổ tay Linh Cửu rồi chạy: "Không kịp đi tìm ông! Tiểu quân y mau đi cùng ta, bệnh cũ của tướng quân tái phát, lại hộc máu!"

Linh Cửu cả kinh, trợn mắt ngơ ngác để yên cho hắn kéo đi, vừa đi vừa nghĩ, Thượng Quan Quyết thoạt nhìn thân thể cường tráng, có thể có bệnh cũ gì cơ? Là vết thương cũ do chiến trường lưu lại? Nhưng vết thương cũ kiểu gì mà làm hộc máu? Chẳng lẽ là ho lao?! Cũng không thấy hắn ho khan lần nào nha?

Lúc Linh Cửu đang lo lắng miên man suy nghĩ, Lâm Cẩm Nguyên đã kéo y tới lều của tướng quân, vén rèm đi vào.

Thượng Quan Quyết lúc này đang nằm nghiêng người trên sạp, trên người còn mặc áo giáp đen nhánh, thân hình cao lớn gắt gao cuộn tròn, đôi tay che lại bụng, thoạt nhìn rất không thoải mái. Hắn nhắm chặt hai mắt, trên mặt tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh ròng ròng, vài sợi tóc đen do mồ hôi mà có chút rối loạn dính ở trên má.

Nghe được động tĩnh của hai người tiến vào, Thượng Quan Quyết trợn mắt nhìn qua, hắn giờ phút này trên mặt không hề có chút huyết sắc, làm cho đôi lông mày càng thêm đen nhánh, giống như vết mực sâu đậm nhất.

Rõ ràng dáng vẻ hắn chật vật, nhưng cố tình lại không có một tí yếu ớt nào, thậm chí lúc hắn mở mắt ra, trong nháy mắt, trong không khí tràn ngập một cổ sát khí lạnh thấu xương, cho đến thấy rõ người đến mới chậm rãi đem sát ý cất đi.

"Tiểu Cửu?"

Thời điểm đôi mắt kia nhìn qua, Linh Cửu không khỏi ngẩn ra một lát. Y biết, người này tựa như một con quái thú trong rừng sâu, mặc dù bị thương, hắn cũng sẽ không hề suy yếu, tùy thời đều có thể dễ dàng cho người khác một đòn trí mạng. Đó là ánh mắt đã nhìn qua núi thây biển máu, ánh mắt này lúc trước y đã gặp trên một người khác, người kia vừa tàn nhẫn lại vừa cường đại cho nên khó có thể chống lại, y từng giãy giụa với vết thương chất chồng trong tay thuộc hạ của người nọ.....

Đột nhiên, giọng của Lâm Cẩm Nguyên kéo suy nghĩ y lại: "Tiểu quân y, mau xem cho tướng quân đi."

Linh Cửu đi đến giường trước, cởi bỏ một bên găng tay của Thượng Quan Quyết, bắt đầu bắt mạch, vừa làm vừa hỏi: "Chuyện hộc máu là thế nào?"

Lâm Cẩm Nguyên ở một bên nói: "Là như thế này, hôm nay tướng quân cùng ta bàn xong chuyện quân sự, tùy ý ăn mấy phần cơm trưa đã đưa lúc sớm, nhưng chẳng được bao lâu liền phun ra, thậm chí còn nôn ra máu."

Thượng Quan Quyết nói: "Không phải chuyện lớn gì hết, chỉ là dạ dày không tốt lắm, bệnh cũ nhiều năm."

Linh Cửu bắt mạch cho hắn xong, đi đến trước bàn nhìn bữa ăn còn thừa: "Dạ dày không tốt, nên kiêng lạnh kiêng cay kiêng dầu mỡ, nhưng ngươi toàn ăn mấy thứ này."

Thượng Quan Quyết hữu khí vô lực mà nói: "Nhưng ta bận quá chớ bộ, hơn nữa không ăn cay nghĩa là sao chứ?"

Lâm Cẩm Nguyên bên cạnh lạnh nhạt nói: "Hứa lão tiên sinh đã nói với ngươi mấy trăm lần, ba bữa một ngày là muốn phát khùng rồi, ngươi không bệnh thì ai bệnh? Ca ngươi đi rồi liền không ai quản được ngươi nữa đúng không? Tiểu quân y, nếu được thì cho hắn vài châm đi, phát triển trí nhớ."

Linh Cửu ở trên bàn lấy ra giấy bút, đang viết phương thuốc, nghe vậy nói: "Ừ, xác thật cần châm cứu."

Thượng Quan Quyết: "......"

Lâm Cẩm Nguyên: "Ha ha ha."

Rất nhanh, Linh Cửu đem phương thuốc đã viết xong giao cho Lâm Cẩm Nguyên: "Phiền toái phó tướng Lâm đi giúp ta bốc thuốc, thuận tiện đem luôn lò dược đưa tới nơi này, phần dùng lửa nấu thuốc cực kỳ quan trọng, ta tự mình nấu. Sau đó tới nhà bếp lấy một chén cháo thanh đạm, ít gạo nhiều nước, có thể cho một ít rau xanh."

Thượng Quan Quyết chen vào nói nói: "Lại thêm một chút thịt."

Linh Cửu tỏ vẻ phủ định: "Không thể."

Lâm Cẩm Nguyên: "Phải vâng lời dặn của đại phu."

Sau khi Lâm Cẩm Nguyên rời đi, Linh Cửu từ trong lòng ngực móc ra một cái bao vải, ở trên giường Thượng Quan Quyết mở ra, bên trong thanh dài thanh ngắn, thanh nào cũng có, đây tất cả đều là ngân châm.

Thượng Quan Quyết nhìn thoáng qua, cự tuyệt nói: "Không châm nha? Ca ta còn chưa châm ta lần nào đâu?"

"Phó tướng Lâm nói ngươi cần trí nhớ tốt." Linh Cửu đốt một ngọn nến, cầm lên một cây ngân châm hơ hơ trên lửa, lạnh nhạt đưa ra mệnh lệnh: "Nằm sấp xuống, cởi quần áo."

Thượng Quan Quyết cuối cùng vấn phải cởi áo một cách không tình nguyện, nằm bò ra trên giường.

Khi Linh Cửu châm cây đầu tiên, hắn đau đến "Ui" một chút, cả người cơ bắp cứng đờ. Linh Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: "Thả lỏng."

Thượng Quan Quyết nhịn không được nói: "Châm cứu đau đến vậy sao? Hay là ngươi cố ý?"

Linh Cửu nói: "Châm cứu không đau, nhưng trong cơ thể ngươi có một cổ hàn khí kỳ quái."

Nhớ tới ngày nghỉ tắm gội lúc đó, Thượng Quan Quyết lại quấn áo lông chồn và găng tay, có thể nói là trang phục Hưng Sư Động Chúng(*), Linh Cửu hỏi: "Ngươi có phải rất sợ lạnh không?"

(*)兴师动众 [xīngshīdòngzhòng]: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)。

Thượng Quan Quyết sửng sốt, trầm mặc một lát mới nói: "Không, ta đã từng không sợ lạnh. Năm nay là lần đầu tiên cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương, thật thú vị."

Tuy rằng hắn ngữ khí nhẹ nhàng, Linh Cửu lại không cảm thấy buồn cười một chút nào, trên tay đâm châm không ngừng: "Không thú vị, nếu ta không ở đây, ngươi khả năng sẽ chết."

"...... Là độc?"

Linh Cửu nói: "Không tồi, là một loại độc rất khó phát hiện, cũng rất khó giải. Loại độc này có tên là Phược Tâm Võng, xuất từ sư môn của ta, lúc đầu hàn khí nhập thể, cực kỳ sợ lạnh; rồi sau đó, máu trong cơ thể đông cứng lại, tứ chi dần dần không thể động đậy, chờ đến lúc máu trong trái tim cũng đông lại, ngươi sẽ chết. Ngươi tốt nhất nên nghĩ lại thật kĩ, ai cùng ngươi có thâm cừu đại hận?"

Thượng Quan Quyết nghe xong, dường như cũng không kinh ngạc: "Có nhưng quá nhiều, vô luận là Tây Quyết hay Bắc Chiếu, có rất nhiều người muốn ta không được chết tử tế."

"......" Linh Cửu nghe xong không hề đáp lời, yên lặng châm cứu ở trên người Thượng Quan Quyết. Người này trừ bỏ lúc không hề phòng bị ba đầu mà một tiếng thở nhẹ, bây giờ liền không còn dao động chút nào, ngoại trừ việc người hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc Lâm Cẩm Nguyên trở về, Linh Cửu đã châm cứu xong, Thượng Quan Quyết cũng thay một cái áo sạch sẽ hơn, ngồi ở trên giường nghỉ ngơi.

Lúc sau, Thượng Quan Quyết uống xong chén cháo thanh đạm, Linh Cửu chỉ chỉ Lâm Cẩm Nguyên mang dược liệu lại đây, chuẩn bị bắt đầu sắc thuốc canh: "Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi, ta nấu dược cũng tầm hơn canh giờ, đủ để ngươi ngủ một giấc."

Thượng Quan Quyết nói: "Ta không nghỉ, để ta đây xem công văn một lát đi. Nó trên bàn thôi, cho ta đi một chút."

Linh Cửu lắc lắc đầu: "Mấy đêm này, đèn trong lều của ngươi không bao giờ tắt sớm, người bệnh nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự khôi phục, còn xin tướng quân đừng tìm thêm phiền toái cho ta."

"......" Thượng Quan Quyết đành phải yên lặng nằm xuống, đã nhiều ngày hắn xác thật làm lụng vất vả, vậy mà nhanh chóng ngủ rồi.

Sau khi Thượng Quan Quyết ngủ, Linh Cửu ở một bên mà nghiêm túc sắc thuốc, ước chừng hai canh giờ qua đi, mới nấu xong không sai biệt lắm, y đổ thuốc vào trong chén, chuẩn bị đi đánh thức Thượng Quan Quyết dậy uống dược.

Lông mi của người ở trên giường lại đột nhiên khẽ nhúc nhích, tự tỉnh ngủ.

Linh Cửu đứng ở bên cạnh giường hắn, cúi đầu hỏi: "Tỉnh? Còn đâu không khỏe không?"

Thượng Quan Quyết hơi hơi híp mắt, cả người chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mơ mơ hồ hồ mà thấy trước mắt có một thân ảnh thon dài, đang hơi cong eo nhìn hắn, một khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, sáng ngời như sao, đôi mắt hạnh vừa trong suốt vừa sạch sẽ, một cái chớp mắt chạy lại nhìn hắn, có vài sợi tóc đen nhánh bên mái mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng quét đến trên mặt hắn, có chút ngứa, mang theo một chút hương vị thuốc cào nhẹ vào cõi lòng.

Linh Cửu thấy Thượng Quan Quyết vẫn không nhúc nhích nhìn y, nghĩ thầm người này có phải hay không ngủ tới choáng choáng váng, vì thế duỗi tay xem xét trán hắn, lại hỏi một lần: "Còn không thoải mái sao?"

Ai ngờ, người nọ cũng không có trả lời y, mà nâng lên bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng chạm vào mặt y, mặt mày điểm sơn mờ mịt mông lung hơi nước, nửa phần cũng không thấy sự lạnh lẽo ngày thường, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào y. Thanh âm Thượng Quan Quyết lười biếng mang theo vài phần buồn ngủ, có vẻ mê mang lại thành kính: "Ngươi là thần tiên gì vậy? Sao lại đẹp đến vậy chứ?"

"Oanh" một tiếng, Linh Cửu dường như nghe thấy âm thanh trái tim chính mình nổ tung, máu toàn thân đều nhắm thẳng tới gương mặt lẫn trái tim, cơ thể không cảm nhận được ấm hay lạnh của y dường như đang hét lên nhiệt tình sôi trào khiến y có chút đầu váng mắt hoa.

"Lạch cạch", Thượng Quan Quyết đột nhiên cảm giác được có chất lỏng nhỏ xuống mặt, có chút ấm áp, theo bản năng giơ tay sờ vào, sờ xong thấy một tay đỏ tươi, ngay lập tức tập trung trở lại, hắn thanh tỉnh: "Tiểu Cửu! Ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên chảy máu mũi?"

Linh Cửu bịch bịch bịch liên tiếp lui mấy bước, lập tức ngã ngồi trên ghế, gương mặt hồng hồng, hai mắt đăm đăm, giống như rớt mất hồn, hai hàng máu mũi chảy xuống ào ào. Thượng Quan Quyết bị bộ dáng này của y làm hoảng sợ, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, tóm lấy cái khăn rồi vắt trong thau nước bên cạnh, nhanh chóng nâng cằm Linh Cửu lên, sau đó đem máu mũi trên mặt y lau sạch sẽ.

Tay chân luống cuống lăn lộn một trận, máu mũi của Linh Cửu cũng xem như ngừng, Thượng Quan Quyết vô lực mà ngồi trở lại trên giường, thở hổn hển nói: "Ngươi sao lại thế này?"

Linh Cửu trong lúc này vẫn luôn không có nửa điểm phản ứng, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, một tay che lại mũi của mình, một tay chỉ vào chén thuốc trên bàn, Thượng Quan Quyết thấy thế, chạy tới nhanh đem chén dược uống vào, bởi vì một trận lăn lộn kia, độ ấm của chén thuốc đã có chút lạnh, nhưng lại vừa vặn để uống vào.

Linh Cửu đem cái chén mà Thượng Quan Quyết đã uống xong, rũ mắt, bóp mũi, không nói một lời mà đi mất.

Thượng Quan Quyết nhìn hắn bóng dáng không thể hiểu được.

Mà trái tim tiểu quân y còn nhảy bang bang: Má! Tên tướng quân này không chỉ nói nhiều, mà hơn nữa còn có độc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro