Chương 7: Quân y không vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Tiếu Nguyệt

Chính sửa : Yên Hy

==========================

Thượng Quan Quyết dù sao cũng là người đã hành quân đánh giặc nhiều năm, sức khỏe cũng khá tốt, Linh Cửu châm cứu cho hắn một hồi, tinh lực đã khôi phục được tám chín phần, vì thế sáng sớm hôm sau, lúc Linh Cửu đem chén thuốc bưng lên cho hắn, hắn cự tuyệt.

Thượng Quan Quyết cười hì hì, đem chén thuốc mà Linh Cửu đặt ở trước mặt đẩy đẩy đi chỗ khác: "Tiểu Cửu, ta cảm thấy ta đã không còn gì đáng ngại nữa, thuốc cũng không cần làm nữa đâu, quá đắng."

Linh Cửu cầm chén thuốc một lần nữa đẩy đến trước mặt hắn, nghiêm mặt nói: "Không được, ta đã nói rồi, thân thể ngươi không tốt, là tự cho ta thêm phiền toái."

Thượng Quan Quyết nhíu mày nhẹ, nhanh tới mức không thể phát hiện, cầm lấy chén thuốc, đang muốn đem chén thuốc một ngụm uống hết, Linh Cửu lại đột nhiên nói: "Tướng quân từ từ, hôm nay ngươi ăn sáng rồi đúng không?."

Thượng Quan Quyết sửng sốt, lắc lắc đầu nói: "Ta bình thường không ăn sáng."

Linh Cửu liếc mắt nhìn hắn: "Dạ dày ngươi không tốt, cần phải điều dưỡng từ từ, nhất định phải ăn sáng. Thuốc thì cứ để đó đi, ta đi lấy chén cháo cho ngươi."

Dứt lời, cũng không đợi Thượng Quan Quyết đáp lại, Linh Cửu xoay người muốn đi, Thượng Quan Quyết lại đột nhiên gọi y lại: "Tiểu Cửu."

"Làm sao vậy?"

"Ngươi ngày hôm qua đột nhiên chảy máu mũi, không có chuyện gì chứ?"

Lời này của hắn vốn là đơn thuần quan tâm, ai ngờ Linh Cửu vừa nghe lại đột nhiên đỏ mặt lên, ngữ khí nói chuyện lại thập phần lãnh đạm: "Tướng quân tự lo cho bản thân là được, quản ta làm chi."

Thượng Quan Quyết: "......"

Hắn cũng không biết chính mình đã chọc trúng nơi nào của tiểu quân y, nhưng nhìn bộ dáng của y thì hẳn không có việc gì, chắc là mùa này đang quá hanh khô.

Linh Cửu đi nhanh, trở về cũng nhanh, đem cho Thượng Quan Quyết một chén cháo thanh đạm cùng một quả trứng gà chín, Thượng Quan Quyết có chút ghét bỏ: "Ăn phải ăn no, chỉ có chút đồ như này mà đủ cho ta nhét kẻ răng à?"

Linh Cửu nói: "Người không thói quen ăn sáng như ngươi cần phải chậm rãi thích ứng, không thể ăn quá nhiều, nếu không dạ dày ngươi sẽ càng không thoải mái."

Nhìn khuôn mặt tuấn tú vô biểu cảm của y, Thượng Quan Quyết không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ăn xong bữa ăn mà hắn nói không đủ nhét kẻ răng, lại một hơi uống xong chén thuốc. Trong lúc này hắn vẫn luôn có ý đồ nói chuyện phiếm cùng Linh Cửu, nhưng vị tiểu quân y mặt lạnh này, trừ câu giải thích lúc ban đầu thì lúc sau, một chữ cũng không nói, một tiếng rầm rì cũng không có, một cái liếc mắt cũng không cho hắn, cả người tỏa ra bầu không khí cấm lại gần, làm cho Thượng Quan Quyết không thể nào hiểu được.

Tuy Thượng Quan Quyết không thể hiểu được, nhưng cũng không nghĩ nhiều đến vậy, vội vàng xử lý công văn còn đọng lại của ngày hôm qua.

Còn Linh Cửu thì yên lặng thu thập chén đũa, trở về lều của mình.

Hôm nay là ngày Hứa lão tiên sinh kết thúc nghỉ tắm gội, trở về, vừa thấy y tiến vào, lão tiên sinh hỏi y: "Ta nghe Tiểu Lâm Tử nói, hôm qua sức khỏe A Quyết không tốt lắm?"

Tiểu Lâm Tử? Linh Cửu suy nghĩ nửa ngày, mới bừng tỉnh hiểu ra, Tiểu Lâm Tử này là Lâm Cẩm Nguyên, y gật gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói là bệnh cũ, ta viết một đơn thuốc chữa dạ dày, Lâm phó tướng nói, Thượng Quan Ngọc đi rồi nên sau này mọi việc đều do ngài quản lý, ngài cần phương thuốc không để ta đem qua cho ngài xem qua?"

Hứa lão tiên sinh vẫy vẫy tay: "Không cần không cần, người đến từ Trường Thanh Môn, y thuật ta yên tâm. Ta còn nghe Tiểu Lâm Tử nói, A Quyết còn hộc máu, thân thể của hắn còn có dị trạng gì sao?"

Linh Cửu hơi hé miệng, vốn định đem chuyện phát hiện trong cơ thể Thượng Quan Quyết có trói tâm võng để nói cho Hứa lão tiên sinh, nhưng lời nói đến bên miệng, y lại sửa lại chủ ý: "Không có gì dị thường, hôm qua dùng thuốc xong, tốt hơn rất nhiều, sau này ba bữa ăn uống đều đều chút, chậm rãi có thể khỏe lên."

Hứa lão tiên sinh đang đùa nghịch với dược liệu trên tay dược liệu, nghe xong gật gật đầu: "Ta và Tiểu Ngọc cũng không phải lần đầu tiên nói như vậy với hắn, nhưng hắn vội quá, mỗi ngày công vụ đều không làm kịp, căn bản không có thời gian để ăn cơm."

Linh Cửu nghi hoặc nói: "Theo ta được biết, biên giới hẳn vẫn yên ổn?"

Hứa lão tiên sinh nói: "Chưa từng có thời điểm gì gọi là yên ổn, người Tây Quyết như hổ rình mồi, nháo qua nháo lại chưa bao giờ dừng lại, nếu không phải có A Quyết tại đây tọa trấn, chỉ sợ đám quân kia tiếp cận trong thời gian búng tay. Trấn Tây Quân mỗi ngày đều sẽ phái người đi ra ngoài do thám, không một ngàn thì cũng có mấy trăm, nếu không có những người này nhìn canh chừng, nhân dân nơi biên giới nào có trải qua được cuộc sống an nhàn."

"......"

Linh Cửu nhất thời không có đáp lời. Y mới rời núi không lâu, đối với những việc này không quá hiểu biết, nhưng cũng có thể hiểu được, Thượng Quan Quyết mỗi ngày đều phải thu thập tin tức từ những do thám khác nhau, là công việc vất vả tới mức nào cơ chứ.

"Trừ bỏ giặc ngoại xâm, kinh thành cũng thường xuyên truyền công văn tới. Ta nghe Tiểu Lâm Tử nói, sau khi phụ thân A Quyết mất, hắn ở trong triều đình không thể sống tốt được, gần đây vị ở trên kia đều muốn hắn trở về, cũng không biết là vì sao. Tóm lại không phải chuyện tốt." Hứa lão tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, một đôi mắt không còn để người khác nhìn rõ cảm xúc bên trong, "Ngươi vẫn luôn cự tuyệt yêu cầu tòng quân của A Quyết, những việc này hắn cũng không nói cho ngươi biết nhỉ?"

Linh Cửu bị hắn nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, đi đến bên kia đi kiểm kê dược liệu: "Ta cùng lắm chỉ là một quân y, không cần thiết biết quá nhiều."

"Cũng đúng." Hứa lão tiên sinh sờ sờ chòm râu dê trắng muốt, nhẹ nhàng gật đầu, "Như vậy đi, ngươi dù sao cũng không bận gì, sau này một ngày ba bữa của A Quyết, phiền ngươi lo cho hắn rồi."

"Ta?" Linh Cửu ngây ngẩn cả người, "Này sợ không quá thích hợp, Lâm phó tướng có chức vụ hợp lý hơn, cho hắn làm việc này đi."

"Nếu Tiểu Lâm Tử lo được hắn, thì hôm qua A Quyết còn hộc máu sao?" Hứa lão tiên sinh không tán đồng lắc đầu, "Tiểu Lâm Tử là người nhiều việc nhất trong toàn bộ Trấn Tây Quân ngoại trừ A Quyết, hắn có thể tự chăm sóc bản thân đã tốt lắm rồi."

"......"

Vì thế, Linh Cửu bị bắt đi làm thêm việc, giám sát chủ soái Trấn Tây Quân một ngày ba lần, canh đúng thời gian đi ăn cơm.

Giữa trưa, Linh Cửu trực tiếp đi nhà bếp, vừa lúc gặp được người tên Triệu Đàm, là người hay đem cơm cho Thượng Quan Quyết. Y cản người lại, đem đồ ăn tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, đổi đi món ăn nhiều dầu, rồi lại chuẩn bị thêm phần ăn cho một người, đựng trong hộp đồ ăn rồi đi tới lều lớn tướng quân của Thượng Quan Quyết.

Sau khi y tới cũng không thông báo, xốc mành trực tiếp đi vào.

Thượng Quan Quyết đang đưa lưng về phía cửa, cùng Lâm Cẩm Nguyên vây quanh ở bàn làm việc thảo luận gì đó, nghe được động tĩnh ở phía sau, lạnh lùng mà quát lớn một câu: "Không thông báo tiếng nào mà đã đi vào? Không hề có quy củ, đi xuống nhận hai mươi gậy!"

Hắn vẫn mang một thân áo giáp đen nhánh, bóng dáng đĩnh đạt, thanh âm trầm thấp dễ nghe, lại thập phần lạnh lùng, nhưng thật ra lại mang bộ dáng uy nghiêm của tướng quân mới gặp khi.

Linh Cửu trong lúc nhất thời còn chưa quen được bộ dáng uy nghiêm này, ngẩn ra một lát mới phản ứng nói: "Không nhận."

Thượng Quan Quyết nghe thấy giọng của Linh Cửu, nhanh chóng xoay người lại, gương mặt đẹp đẽ kia treo lên nụ cười trong sáng: "Là ngươi sao Tiểu Cửu!"

Linh Cửu để hộp đồ ăn lên bàn, lãnh đạm nói: "Dùng cơm."

"Ờm." Thượng Quan Quyết nói, "Ngươi để đó đi, ta và Cẩm Nguyên còn có chút chuyện cần thương lượng."

Linh Cửu gật gật đầu, cũng không thúc giục: "Ta ở đây chờ, ta và ngươi cùng nhau ăn."

Thượng Quan Quyết hơi có chút giật mình: "Ngươi muốn ăn cùng ta?"

Linh Cửu nói: "Ừ, ta phải nhìn ngươi, ngươi không ăn, ta sẽ gặp phiền toái."

Thượng Quan Quyết dừng một chút, cười nói: "Vậy ngươi ăn trước đi, ta chờ lát nữa rồi mới ăn."

Linh Cửu kiên định lắc đầu: "Ta phải ăn chung với ngươi."

Thượng Quan Quyết: "......"

Lâm Cẩm Nguyên nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kêu lên: "Tướng quân ơi, ta sắp chết đói rồi, ngươi cho ta đi ăn cơm đã!"

Thượng Quan Quyết trừng hắn một cái: "Hừ, được, vậy ngươi cút đi."

Lâm Cẩm Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài, Linh Cửu bên này đã đem phần ăn của hai người bày ra trên bàn.

Thượng Quan Quyết đi qua đi tự giác mà ngồi xuống: "Tiểu Cửu, ta cho rằng này đồ ăn này có chút quá mức thanh đạm."

"Đối với dạ dày của người mà nói thì vừa đẹp."

"......"

Thượng Quan Quyết yên lặng ăn cơm, không biết vì sao, hắn ngày thường không sợ trời sợ đất, nhưng khi ở trước mặt Linh Cửu lại không thích tự cao tự đại, ở cạnh y lại có cảm giác tự do thoải mái không lí do.

Khả năng là do đệ đệ này lớn lên nhìn đẹp đi. Thượng Quan Quyết trong lòng nghĩ, ngoài miệng liền nhịn không được mà nói ra: "Tiểu Cửu, ngươi lớn lên thật đẹp mắt."

(Biên dịch: Họa từ miệng mà ra đó anh trai à)

Linh Cửu không một gợn sóng tiếp tục gắp đồ ăn: "Phải không? Dù đẹp nhưng cũng chỉ là một túi da, cũng huyết nhục cùng xương trắng, ai lại đi so ai với ai đẹp đâu?"

Thượng Quan Quyết "Ò" một tiếng: "Ngươi tuổi còn trẻ như vậy, nói chuyện nghe thật già dặn."

Linh Cửu: "Sự thật chính là như thế."

Thượng Quan Quyết hì hì mà cười, đột nhiên duỗi tay sờ sờ mu bàn tay Linh Cửu: "Mặc quần áo nhiều hơn, quả nhiên tay hết lạnh rồi."

Tay Linh Cửu run lên, thiếu chút nữa đem bát cơm quăng đi, không khỏi trừng mắt liếc nhìn người đối diện: "Chuyên tâm ăn cơm."

Thượng Quan Quyết nhướng mày: "Được rồi."

Dùng xong bữa cơm, Linh Cửu lại bắt mạch cho Thượng Quan Quyết, một lát sau nói: "Độc ngươi trúng phải không quá nhiều, châm thêm bảy ngày nữa, là có thể rút sạch độc ra ngoài."

Thượng Quan Quyết gật đầu: "Đa tạ ngươi."

Linh Cửu nói: "Là chức trách của ta." Trầm ngâm một lát, hắn lại hỏi: "Ca ca ngươi Thượng Quan Ngọc rời đi lúc nào?"

Thượng Quan Quyết nghĩ nghĩ: "Tính tính một chút, hẳn là hơn hai tháng."

Linh Cửu sắc mặt nghiêm nghị gật đầu: "Như vậy độc không phải do ca ca ngươi hạ."

Thượng Quan Quyết nhịn không được bật cười: "Nói ngốc gì thế, ca của ta sao có thể hạ độc ta."

Linh Cửu không để ý tới sự cười nhạo của hắn, lại hỏi: "Vậy ngươi có biết Hứa lão tiên sinh đến từ nơi nào không?"

Thượng Quan Quyết dần dần thu liễm ý cười: "Ngươi hoài nghi hắn? Hứa gia gia là người nhìn ta lớn lên."

Linh Cửu khó hiểu nói: "Nhìn ngươi lớn lên không thể hoài nghi sao?"

Thượng Quan Quyết khó được lúc nói chuyện với hắn mà không mang theo ý cười, ánh mắt như băng, giọng trầm xuống, thanh âm lạnh nhạt nói: "Tiểu Cửu, kỳ thật ngươi mới là người bị nghi ngờ nhiều nhất?"

Không sai, độc đó xuất xứ từ Trường Thanh Môn, Thượng Quan Quyết đột nhiên sợ lạnh, đối chiếu với thời gian Linh Cửu tới đây. Một người nhìn chính mình lớn lên từ nhỏ, một người là tiểu quân y có bối cảnh, ai càng khả nghi, vừa nhìn là hiểu ngay.

Nhưng trên thực tế, Thượng Quan Quyết lại chưa từng hoài nghi qua Linh Cửu, nói ra lời này, chỉ là bởi vì không muốn nghe lời nghi ngờ trưởng bối của hắn.

Bị ánh mắt lạnh như băng của Thượng Quan Quyết đảo qua, trong lòng Linh Cửu đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, năm đó, khi trưởng lão chưởng môn bị sư phụ dí theo đòi tét mông, Linh Cửu còn chưa buồn đâu, vậy mà bởi vì một câu của Thượng Quan Quyết liền sinh ra cảm giác không được tự nhiên.

Y cảm thấy chính mình gần đây quả thực có chút không bình thường, đầu tiên là hiện tượng tim đập bình bịch không thể hiểu được, hay là đột nhiên chảy máu mũi, cố tình bắt mạch cho bản thân lại không phát hiện ra cái gì, y nghĩ, đây là câu mà sư phụ nói y sư không thể tự chữa bệnh.

"Ngươi đừng để trong lòng, ta cũng không phải thật sự hoài nghi ngươi." Thấy Linh Cửu hơn nửa ngày không nói lời nào, Thượng Quan Quyết thu lại sắc mặt giải thích.

Linh Cửu nghe vậy, giương mắt nhìn hắn một cái, thu thập đồ của bản thân, đứng lên nói: "Ngươi hoài nghi ta hay không, việc này cũng không quan trọng. Bởi vì ngươi là người bệnh của ta, cho nên ta hy vọng thân thể của ngươi có thể dựa theo mong muốn của ta mà khỏe lên. Nhưng nếu ngươi còn không rõ ràng ai đã hại mình, làm sao bảo đảm lần sau không hề trúng chiêu?"

Thượng Quan Quyết ngơ ngẩn nhìn y, một lát sau cười nói: "Được, nghe theo lời dặn của y sư."

Linh Cửu lại bị nụ cười của hắn làm lung lay, cảm giác tim đập lại có chút nhanh, cái mũi giống như có chút ngứa, nhanh xoay người rời đi.

Trên đường trở về lều của quân y, Linh Cửu vừa đi vừa tính toán: Chờ đến khi độc trong người Thượng Quan Quyết hết, liền rời khỏi nơi này thôi. Thượng Quan Quyết tuy rằng đối xử với y cũng không tệ lắm, nhưng khi ở chung với hắn, tâm thật mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro