Chương 8 : Ta thị tẩm cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

==========================

Sau bữa trưa tan rã trong không vui, Thượng Quan Quyết cho rằng Linh Cửu khả năng sẽ không đến, kết quả chạng vạng cùng ngày, y lại mang theo phần đồ ăn cho hai người đến, chẳng qua mặt vô biểu tình, cả người lạnh như băng, cũng không để ý tới hắn.

Tuy rằng Linh Cửu ngày thường không có biểu tình phong phú gì nhưng Thượng Quan Quyết cảm thấy y dường như đang không vui.

Vì thế Thượng Quan Quyết tính toán dỗ dỗ y một chút. Lúc Linh Cửu dọn xong đồ ăn, thời điểm y đem một bộ chén đũa cho hắn, hắn đột nhiên giữ chặt tay của Linh Cửu : "Tiểu Cửu, ngươi lần trước liệt kê cho ta một danh sách dược liệu , không phải còn có hai loại không mua được sao, ta kêu ca ta hỗ trợ lưu ý một chút, hắn với tẩu tử gần đây có mạng lưới rất rộng , rất nhanh là thể đưa tới cho ngươi ."

Linh Cửu thình lình bị hắn cầm tay, cả người hơi hơi run lên, theo bản năng muốn rút tay về, ai ngờ Thượng Quan Quyết lại là dùng thêm vài phần sức lực, y lập tức không thể tránh thoát, vì thế tức giận nói: "Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, cầm tay ta làm gì ?"

Thượng Quan Quyết đúng lý hợp tình nói: "Từ lúc ngươi vào cửa cho đến bây giờ ta vẫn luôn nói chuyện cùng ngươi, là ngươi không chịu để ý ta trước ."

Linh Cửu: "......"

" Được rồi, ta biết rồi, ngươi buông tay ra trước, chúng ta ăn cơm."

Thượng Quan Quyết theo lời mà buông tay ra: "Nhưng ta thấy ngươi đang không vui lắm. Còn giận chuyện buổi trưa hả ?"

Linh Cửu mặt vô biểu tình mà gắp đồ ăn ăn cơm: "Ta có gì mà phải tức giận ? Lời ngươi nói cũng không phải không có lý."

Thượng Quan Quyết cầm chiếc đũa chọc chọc cơm , hiển nhiên không muốn ăn đàng hoàng , hắn nhìn chằm chằm Linh Cửu nửa ngày, chậm rãi nói: "Chuyện buổi trưa ta có chút bốc đồng, thật sự xin lỗi ngươi. Chúng ta hiện tại tâm bình khí hòa nói chuyện, ngươi có nói cho ta biết vì sao ngươi hoài nghi Hứa lão tiên sinh được không ?"

Linh Cửu nghe vậy, buông xuống chén đũa, nghiêm mặt nói: "Ta nghe Lâm phó tướng nói, ca ca ngươi đi rồi lúc sau, thuốc của ngươi đều là ông ấy sắp xếp?"

"Không sai." Thượng Quan Quyết nói, "Tuy rằng thời điểm tương đối phù hợp, nhưng ta không thể chỉ vì một vấn đề nhỏ mà hoài nghi trưởng bối đã chiếu cố ta từ nhỏ. Huống chi, nếu hắn thật sự có ý muốn hại ta, căn bản không cần chờ tới bây giờ."

"Thời cơ hay động cơ cũng không quan trọng. Ta đã nói cho ngươi, Trói Tâm Võng xuất phát từ sư môn của ta. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, ta phát hiện ngươi không biết đến Trường Thanh Môn, mà từ lúc ta nhập môn đến lúc rời núi, trưởng lão cùng sư huynh đệ trong môn không có một ai bước ra khỏi Đảo Huyền Cực, như vậy Trói Tâm Võng làm thế nào có thể lưu truyền đến tận đây?"

Thượng Quan Quyết như suy tư mà sờ sờ cằm: "Cho nên ngươi mới hỏi ta Hứa gia gia học từ chỗ nào?"

Linh Cửu nhìn hắn không nói chuyện, nhưng ý vị trong đó không cần nói cũng biết.

Thượng Quan Quyết nói: "Hứa gia gia từ lúc còn trẻ đã theo ông nội ta vào quân doanh, nghe nói là được gia đình truyền lại không phải xuất thân từ môn phái nào cả ."

Linh Cửu một lần nữa cầm lấy chén đũa: "Không sao cả, ta đối với chân tướng của việc này cũng không hứng thú, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Chẳng qua, ta biết ngươi trong lòng hiểu rõ, chuyện ngươi trúng độc, xem ra Lâm phó tướng cũng không biết chuyện."

Thượng Quan Quyết hơi hơi mỉm cười: "Loại chuyện này, người biết đến càng ít càng tốt."

Bởi vì Thượng Quan Quyết ban ngày vô cùng bận rộn công vụ, cho nên ban đêm Linh Cửu mới tới cách vách châm cứu cho hắn. Quá trình tiêu độc rất thống khổ, nhưng cứ như vậy cũng làm cho Thượng Quan Quyết mấy ngày khó có thể ngủ ngon .

Ban đêm ngày thứ tư, Linh Cửu theo thường lệ chuẩn bị đi cách vách châm cứu cho người kia, vừa lúc gặp được Lâm Cẩm Nguyên từ bên trong ra tới.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lâm Cẩm Nguyên cùng Y cũng quen thuộc không ít, có thể nói thêm được vài câu.

Linh Cửu lễ phép mà chào hỏi: "Lâm phó tướng."

"Nha, Tiểu quân y, ngươi lại tới thị tẩm à? Vất vả cho ngươi rồi." Lâm Cẩm Nguyên cười nhìn y rồi gật gật đầu, lại vỗ vỗ bờ vai của y, trong mắt mang theo tia hài hước.

"Thị tẩm?" Linh Cửu đem cái từ này lặp lại ở trong miệng, dựa theo mặt chữ ý tứ tới nói chính là y hầu hạ Thượng Quan Quyết ngủ à? Y suy nghĩ chuyện của mình mấy ngày nay, nghiêm trang gật gật đầu: "Ừm, không vất vả, cũng chỉ là mấy ngày thôi. Sau này vẫn làm phiền Lâm phó tướng tiếp tục thị tẩm."

Lâm Cẩm Nguyên còn tưởng rằng y nói giỡn, cười ha ha vài tiếng, vỗ vỗ sau lưng y mấy cái: "Ha ha ha ha, nhìn không ra nha Tiểu quân y, ngươi cũng thật biết đùa!"

Linh Cửu không hề phòng bị bị hắn không biết thương tình chụp cho mấy cái sau lưng, gần như chạy vọt vào doanh trại, có chút không thể hiểu được lầm bầm lầu bầu: " Chuyện này có gì buồn cười chứ ?"

Thượng Quan Quyết đã sớm nghe thấy động tĩnh của bọn họ, lúc này hắn đang tháo áo giáp, treo từng cái từng cái lên giá gỗ một cách chỉnh tề, thấy Linh Cửu mang vẻ mặt mờ mịt, cảm thấy hơi có chút thú vị, vì thế nói: "Cẩm Nguyên nói giỡn cùng ngươi chút thôi, đừng để ở trong lòng."

Linh Cửu không hiểu liền hỏi: " Đây là trò đùa gì vậy ? Ta không hiểu."

Thượng Quan Quyết bị y hỏi đến sửng sốt, một chút không chắc chắn được y đây là chất vấn hay là thật sự không hiểu.

Linh Cửu thấy hắn nói không nên lời, rộng lượng nói: " Xem ra ngươi cũng không hiểu. Thôi, dù sao cũng không quan trọng."

Tiếp theo y vén rèm lên vào trong giường, bên cạnh giường có một dãy kim bạc được xếp ngay ngắn, lại đặt thêm một ngọn đèn, y vỗ vỗ cái giường rồi nói : "Đi lên, ta thị tẩm cho ngươi."

"Phụt!!!" Thượng Quan Quyết lúc trước đã bàn chính sự một hồi lâu với cùng Lâm Cẩm Nguyên, có chút miệng khô lưỡi khô, giờ phút này tính uống chén nước cho giải khát, nào ngờ nước còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Linh Cửu nói một câu kích thích đến mức sặc ra.

Linh Cửu ở bên trong nghe thấy hắn khụ đến mức thở hổn hển, nhô đầu ra nhìn nhìn, ghét bỏ nói: "Ngươi đã lớn như vậy rồi, uống nước thôi cũng để bị sặc ."

Thượng Quan Quyết khụ nửa ngày, không xác định hỏi: "Ngươi có hiểu thị tẩm có ý gì không ?"

"Chậc." Linh Cửu nhướng mày, "Còn không phải là hầu hạ ngươi ngủ sao? Ta cũng không phải không biết chữ, này có cái gì khó hiểu? Mấy ngày nay không phải ta đều thị tẩm cho ngươi hả ?"

"......"

Nhìn vẻ mặt thẳng thắn ngây thơ của Linh Cửu, Thượng Quan Quyết cho rằng chính mình cứ nghĩ đến mấy ý tưởng lung tung rối loạn, đột nhiên có cảm giác thẹn .

Thượng Quan Quyết nửa ngày không thấy bước, Linh Cửu nhịn không được thúc giục nói: "Ngươi mau chút, ngân châm của ta đều phải hơ qua lửa. Thị tẩm cho ngươi xong, ta còn phải trở về rửa mặt."

Thượng Quan Quyết lại lần nữa không nói nên lời, nghĩ nên như thế nào giải thích cho đứa nhỏ một chút, nhưng tự hỏi nửa ngày cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Rõ ràng suốt ngày quậy với một đám đại lão, chuyện thô tục nào còn chưa nói qua? Nhưng cố tình đối với Linh Cửu, Thượng Quan Quyết phát hiện chính mình liền trở thành một người khác, luôn ngượng ngùng xoắn xít lại lo trước lo sau, cũng không biết rối rắm cái gì.

Cởi áo rồi bò lên giường trong chốc lát, ngân châm thứ nhất của Linh Cửu đột nhiên không kịp phòng ngừa châm xuống, Thượng Quan Quyết còn đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, chưa kịp chuẩn bị, nhất thời đau đến mức kêu lên: "A! Má nó !"

Linh Cửu bị hắn dọa sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa đem châm cắm sâu xuống: "Làm sao vậy? Rất đau? Không phải chứ, chất độc còn sót lại rất ít , hẳn là không đau đến như vậy ."

Thượng Quan Quyết vội vẫy vẫy tay: "Không có, không phải, ta chính là muốn thử kêu ra xem có phải sẽ bớt đau hơn không ."

Linh Cửu dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn : "Đương nhiên là không."

Thượng Quan Quyết hậm hực nói: "Ta biết ."

Lại qua thêm nửa canh giờ, châm cứu kết thúc, Linh Cửu thu hồi từng cây ngân châm một cách chỉnh tề .

Thượng Quan Quyết ngồi dậy, trên mặt trên người đều ra một tầng mồ hôi lạnh, có chút hư thoát, hắn nâng nâng tay, chỉ hướng một bên bồn gỗ, mệt đến không muốn nói chuyện.

Linh Cửu ngầm hiểu, lấy khăn vải sạch sẽ lau mình cho hắn.

Thượng Quan Quyết thân hình lớn lên thật sự là đẹp, vai rộng eo thon, vân da rõ ràng, không quá cường tráng, nhưng rất mạnh mẽ, da thịt cân xứng mà bám vào một khung xương tuyệt đẹp. Linh Cửu đột nhiên cảm thấy chính mình mấy ngày hôm trước nói qua một câu khả năng không đúng lắm, người trước mắt này, ngay cả khung xương cũng đẹp hơn người khác nhiều lần.

Đây cũng không phải lần đầu lau mình cho Thượng Quan Quyết, khi đầu ngón tay y chạm vào da thịt mềm mại kia, trái tim vẫn không nhịn được run rẩy. Thượng Quan Quyết hành quân đánh giặc nhiều năm, làn da cũng không trắng nõn tinh tế, thậm chí ngang dọc đan xen không ít vết sẹo, nhưng những vết sẹo này kết hợp với nước da màu lúa mạch lại làm thân thể hắn tràn ngập một loại thần bí dụ hoặc.

Ít nhất đối Linh Cửu là như vậy, bởi vì y ngạc nhiên phát hiện ánh mắt của chính mình không thể rời khỏi cái thân thể này, hơn nữa cái mũi còn có chút ngứa.

Cho nên y đã rút ra một bàn tay, kịp thời mà nắm lại cái mũi của mình.

Thượng Quan Quyết thấy thế, nâng lên cánh tay đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, không phát hiện cái mùi lạ gì , giương mắt nghi hoặc nói: " Sao thế , mùi mô hôi quá nặng hả?"

Linh Cửu bóp mũi, ồm ồm nói: "Không, ta đang luyện tập Quy Tức đại pháp."

Chảy máu mũi quá mất mặt, y sẽ không để mất mặt trước Thượng Quan Quyết lần thứ hai.

Thượng Quan Quyết không hiểu ra sao: "Ồ!"

Một lát sau, Thượng Quan Quyết khôi phục thể lực, chính mình mặc áo trên lại đàng hoàng, Linh Cửu cũng lấy đồ vật của mình tính toán rời đi. Chỉ còn một bước, Thượng Quan Quyết lại đem người gọi lại: "Tiểu Cửu."

"Còn có chuyện gì?" Linh Cửu đứng trước rèm , khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình, nhưng thời điểm đôi mắt hạnh nhìn qua lại mang theo tia sáng .

Thượng Quan Quyết cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp, châm chước giây lát, hắn đem ý tưởng chính mình đã suy xét hồi lâu nói ra: "Tiểu Cửu, thị tẩm là muốn cùng người ngủ."

Không đúng! Này nói gì? Như thế nào giống như đang muốn lưu người bồi ngủ ?

Quả nhiên, lời kia vừa thốt ra, liền thấy Linh Cửu cằm khẽ nâng, nhíu mày, lộ ra cái biểu tình ghét bỏ.

Thượng Quan Quyết yên lặng bóp cổ tay, nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Về sau cũng không nên thị tẩm cho người khác."

"A?" Linh Cửu có chút không hiểu ra sao, "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi thích châm cứu lúc nửa đêm?"

Thượng Quan Quyết nhìn Linh Cửu xốc rèm đi ra ngoài, bụm mặt thở dài, lại nghe thấy kia âm thanh thanh lãnh lãnh kia lưu lại một câu: "Ta ở cách vách ngươi , cũng coi như là ngủ cùng rồi."

"!!!"Thượng Quan Quyết một trận khí huyết dâng lên, bên tai rõ ràng mà nghe thấy được mạch đập đang nhảy lên của chính mình, một chút một chút, nhanh chóng hữu lực. Hắn sửng sốt, một lúc lâu sau đột nhiên quay người lại, gục xuống giường, lấy chăn che lại đầu, giống như làm như vậy là có thể ngăn xấu hổ ở bên ngoài.

Thượng Quan Quyết cùng Linh Cửu không giống nhau, từ nhỏ trà trộn nơi chiến trường, nên hiểu hay không nên hiểu hắn đều hiểu, cũng từng đối như hoa thiếu nữ động tâm qua, hắn rõ ràng biết trong nháy mắt kia huyết mạch sôi sục đại biểu cho cái gì.

Hắn nghĩ, hắn đối với nam nhân giống như có chút không bình thường, đã là lúc nên tìm một thê tử.

Chỉ có điều kế hoạch tìm thê tử của hắn tạm thời vẫn chưa có cơ hội hành động thực tế.

Ngày hôm sau, thời điểm Linh Cửu đang bồi Thượng Quan Quyết dùng cơm sáng, một lính trinh sát vừa lăn vừa bò mà tiến vào.

"Biên quan cấp báo! Tây Quyết khai chiến, mười vạn đại quân tiếp cận, đã đến Đồng Lương Quan!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro