Chương 9 : Chiến loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

========================

Biên quan báo nguy, Thượng Quan Quyết cơm cũng không kịp ăn xong, nhanh chóng mặc áo giáp vào, lập tức mang theo lính trinh sát đi.

Linh Cửu nhìn thức ăn chưa kịp động vào, trong lòng có chút hụt hẫng, chính y cũng không còn tâm tư để ăn nữa, chén đũa cũng không thu lại ,chạy theo ra ngoài.

Sau khi Thượng Quan Quyết rời khỏi doanh trại, y đến giáo trường để điểm binh, để Lâm Cẩm Nguyên chuẩn bị lương thảo, tính toán lập tức xuất phát.

Lần này đại quân của Tây Quyết bất ngờ ập đến không có dấu hiệu báo trước, tuy Thượng Quan Quyết thân đã trải qua nhiều trận đánh nhưng có một chút trở tay không kịp, căn bản không kịp thương lượng đối sách gì, chỉ có thể mang binh đi trước, tận dụng mọi khả năng chặn quân địch.

Tuy rằng đã một hai năm không có chiến sự, nhưng Trấn Tây Quân huấn luyện chưa từng chậm trễ, chưa đến nửa canh giờ, ba trăm vạn quân binh đã sẵn sàng ứng chiến .

Mặc Vân của Thượng Quan Quyết còn đang mang thai, hắn cưỡi một con chiến mã khác dẫn đầu cả đội ngũ , Lâm Cẩm Nguyên đi bên cạnh hắn.

( cho bạn nào quên thì Mặc Vân là con ngựa được Linh Cửu khám lúc mới vào quân doanh ó . )

" Quân đồn trú Đồng Lương Quan còn bao nhiêu nhân mã ?" Thượng Quan Quyết một bên sửa sang lại giáp trên cổ tay , một bên hỏi.

Lâm Cẩm Nguyên nói: "Chưa đến hai vạn."

"Lương thực thì sao?"

"Còn nhưng chỉ chống đỡ được hai ngày."

Sắc mặt Thượng Quan Quyết trầm tĩnh gật gật đầu: "Kỵ binh sẽ theo ta chi viện trước, Lâm phó tướng, ngươi phụ trách hộ tống lương thực theo sau, trong vòng hai ngày phải đuổi đến nơi ."

"Rõ, tướng quân!"

Trong doanh trại của quân y, Hứa lão tiên sinh đang luống cuống tay chân sửa sang lại một ít dược liệu thường dùng, Linh Cửu như một trận gió vọt vào, nhanh như chớp thu thập một cái tay nải, trên tay còn mang theo trường kiếm của y.

"Ngươi làm gì mà vội vàng thế ?" Hứa lão tiên sinh thấy y vọt vào tới trong chốc lát lại muốn lao ra, vội vàng hỏi.

Linh Cửu nói: "Tướng quân mang theo kỵ binh xuất phát, ta phải đi theo hắn."

Hứa lão tiên sinh nói: "Ngươi từ từ, chúng ta đi theo đội hộ tống lương thảo, trong hai ngày có thể đến......"

Nhưng bước chân Linh Cửu không ngừng đã sớm xông ra ngoài, căn bản không nghe hắn đang nói gì .

Hứa lão tiên sinh một bên chuẩn bị dược liệu, một bên lắc đầu thở dài: "Ai, người trẻ tuổi thật là tinh lực tràn đầy mà."

Thượng Quan Quyết đang dẫn đầu đội kỵ binh, đột nhiên có binh lính thông báo nói: "Tướng quân, có người đuổi lại đây."

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Linh Cửu cách đó không xa đang cưỡi một con chiến mã, đeo một cái tay nải không lớn không nhỏ cùng một trường kiếm, chạy băng băng trên đường, gió lạnh phần phật thổi tóc của y bật ra sau, để lộ khuôn mặt trắng nõn thanh tú. Bọn họ giờ phút này đang theo hướng tây, cho nên Linh Cửu đang đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, cả người đều mạ lên một tầng áng vàng nhợt nhạt, trên người đang mặc bộ quân phục mà trước đó Thượng Quan Quyết đã đưa, quân phục chỉ sạch sẽ lưu loát căn bản không đẹp chút nào, nhưng mặc ở trên thân hình mảnh khảnh thẳng tắp của Linh Cửu lại mang một vẻ đẹp không nói nên lời.

Thượng Quan Quyết giảm tốc độ cưỡi ngựa lại, ra hiệu cho đội quân tiếp tục duy trì tốc độ đi trước.

Linh Cửu rất nhanh đã đuổi tới bên người hắn, hơi mang oán giận nói: "Ngươi đi quá nhanh."

Cưỡi ngựa suốt chặng đường, tóc của y bị gió thổi đến hỗn độn, gương mặt cũng bị lạnh đến đỏ lên, tuy rằng lên đường gấp gáp nhưng nội lực của y thâm hậu, không mệt mỏi không thở gấp, cả giọng nói cũng không bị ảnh hưởng .

Lúc này chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, tình hình như thế nào cũng không rõ, nhưng Thượng Quan Quyết vừa thấy gương mặt này của Linh Cửu, vẫn nhịn không được nhẹ nhàng cười: "Tiểu Cửu, ngươi đi theo làm cái gì? Ngươi có thể đi cùng Hứa lão tiên sinh mà."

Linh Cửu liếc hắn một cái, có chút cạn lời nói: "Ngươi quả nhiên đã quên."

Thượng Quan Quyết nghi ngờ nói: "Đã quên cái gì?"

Linh Cửu: " Dư độc của Trói tâm võng, phải ba lần nữa mới có thể thanh trừ hết được, nếu lúc này chỉ để một mình ngươi rời đi vào lúc này, tương đương kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Thượng Quan Quyết ngạc nhiên nói: "Hai ngày sau tiếp tục không được hả?"

Linh Cửu lắc đầu: "Độc này lại hại ở chỗ này, nếu không trừ tận gốc, độc tố ở trong cơ thể một lần nữa sẽ nảy sinh."

"Để ngươi lo lắng rồi." Thượng Quan Quyết gật đầu, "Đi thôi, chúng ta hôm nay phải đến được Đồng Lương Quan."

Dứt lời, hắn dẫn đầu thúc ngựa, đuổi theo kỵ binh phía trước, Linh Cửu theo sát sau đó.

Hai người mang theo 5000 kỵ binh, khó khăn lắm mới tới được Đồng Lương Quan trước khi mặt trời lặn.

Tới doanh địa, Thượng Quan Quyết liền biết tình thế không lạc quan. Các tướng sĩ đồn trú một đám mặt không biểu cảm, sĩ khí đê mê, nghiễm nhiên là bộ dáng chưa gượng dậy nổi do bại trận. Nhưng cũng may địa hình ở Đồng Lương Quan dễ thủ khó công, quân địch nhất thời còn chưa phá được cửa thành.

Thượng Quan Quyết nhíu mày, cũng không biết là quân của ai, với dáng vẻ này thì làm sao mà đánh giặc được ? Cần thiết phải chấn chỉnh một phen.

Hắn vừa xuống ngựa, liền kêu người dẫn hắn đi gặp tướng lĩnh nơi này, Linh Cửu cũng tự nhiên đi theo . Dọc theo đường đi, binh lính dẫn đường nói cho bọn họ, tướng lĩnh đóng giữ tên là Cố Huyền, tiếp quản biên quân thời gian không dài, trước kia cũng chưa từng ra chiến trường. Thượng Quan Quyết trong lòng sáng tỏ: Khó trách quân tâm nơi này không ổn.

Thời điểm bọn họ đến, Cố Huyền tướng quân đang ở trong doanh trại của chính mình nôn nóng bất an đi qua đi lại, nghe thông báo nói Thượng Quan Quyết tới, mới hồi phục tinh thần tới đón, thỉnh người ngồi xuống.

Ngoài ý muốn chính là, Cố Huyền này thế nhưng rất trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, có chút non nớt, thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn cả Linh Cửu. Hắn vừa thấy Thượng Quan Quyết đích thân tới, kích động đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy xuống, đem hết cay đắng mà than với hắn .

"Tướng quân đại nhân, người không biết đâu, hai ngày trước nơi này còn tốt, gió êm sóng lặng, không có việc gì còn có thể đi ra ngoài câu cá, ai biết Tây Quyết người ta nói tới liền tới, còn một lúc tới luôn mười vạn, một chút dấu hiệu cũng không có ! Ngài nói xem có phải bọn họ bệnh không? Đánh nhau vui lắm hả ? Tốn biết bao nhiêu tài của ta huhu !" Cố Huyền nhăn mặt, bộ dáng khóc không ra nước mắt.

Thượng Quan Quyết thấy hắn bày ra bộ dáng yếu đuối này quả thực rất đau đầu, thật muốn biết hắn ta làm cách nào mà ngồi vào vị trí nà . Hắn ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tiểu tướng, trầm ngâm một lát nói: "Ta nhớ rõ nội chiến ở Tây Quyết mấy năm nay không phải rất nghiêm trọng sao, nơi nào lại dưỡng ra nhiều binh như vậy được? Mấy năm nay đánh mấy trận nhỏ cũng không phải chưa từng có, ngươi thật sự xác định quân địch có mười vạn? Nếu là bởi vì nhất thời sợ hãi liền nói dối quân tình, mười cái đầu cũng không đủ chém !"

Cố Huyền nhất thời mở to hai mắt nhìn: "Ai da tướng quân! Ta làm sao dám chứ ! Quân trinh sát báo tin chính là lính từ Trấn Tây Quân của ngài tới, này còn có thể không tin được sao?"

Lời này không giả, Thượng Quan Quyết đương nhiên cũng biết khả năng báo sai là rất nhỏ , hắn chính là không thể nhìn cảnh Cố Huyền cứ bày ra bộ dáng vâng vâng dạ dạ như vợ nhỏ nên cố tình dọa hắn.

"Vậy ngươi có biết người dẫn binh là ai không?" Thượng Quan Quyết tay phải đặt ở ghế dựa nhẹ nhàng gõ gõ, hỏi.

Cố Huyền nói: "Là một tiểu tướng rất trẻ tuổi, họ Thác Bạt." Nói đến này, hắn cố ý vô tình liếc mắt nhìn Thượng Quan Quyết một cái, "Tướng quân, ngài nói xem, chẳng lẽ tên này là nhi tử của Thác Bạt kia?"

Thượng Quan Quyết híp mắt như suy tư gì, đột nhiên cười nhạo một tiếng: " Vậy thì thế nào? Đầu cha hắn ta còn lấy được, chẳng lẽ còn sợ hắn?"

Nghe hắn nói như vậy, Cố Huyền mới nhẹ nhàng thở ra. Ngẫm lại cũng đúng, năm đó Thác Bạt Hoành kia, có thể nói là đệ nhất mãnh tướng Tây Quyết, Thượng Quan Quyết khi đó mới chỉ mười lăm tuổi, dùng mưu kế đem Thác Bạt Hoành cùng đội thân binh vây ở trong sơn cốc, tự mình lấy thủ cấp của hắn. Ngay cả cha hắn còn thua trong tay Thượng Quan Quyết , con của hắn thì có thể lợi hại đến mức nào?

Thượng Quan Quyết cùng Cố Huyền nói xong, để hắn đưa mình đi xem các cửa thành một vòng. Hắn là Quân Thần Bắc Chiếu, là tín ngưỡng của quân binh, Thượng Quan Quyết trong mắt binh lính Bắc Chiếu chính là thần thoại, có hắn tồn tại thì chính là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất đối với binh lính Bắc Chiếu.

Sau khi trấn an các binh lính, sĩ khí mắt thường có thể thấy được mà tăng vọt lên.

Nhưng chỉ có chính hắn rõ ràng, tình huống lần này xác thật thật không tốt.

Hai nước ngừng chiến mấy năm nay, hắn chưa bao giờ nới lỏng giám thị đối với Tây Quyết, trong ba hoàng tử Tây Quyết đang tranh đoạt rối mù, mấy thân vương đất phong cũng không an phận, trong tình huống như vậy sao lại liều lĩnh đem quân tiến đánh? Hơn nữa, hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra, mười vạn đại quân kia từ đâu đến. Từ cách bọn họ có thể một đường xâm chiếm đến Đồng Lương Quan như vào chỗ không người, mười vạn đại quân này tuyệt đối không phải tùy tiện tìm một đám ô hợp kéo tới.

Đến tột cùng là ai, có thể ở dưới mí mắt hắn bồi dưỡng được đông đảo quân lính như vậy ?

Hắn ở doanh trướng trầm tư suy nghĩ, lại hoàn toàn không có manh mối. Hắn tòng quân mười mấy năm qua, trận chiến khó đánh không phải không có, cũng mấy lần giãy giụa bên ranh giới sinh tử, một trận trước mắt tình trạng tuy không đến nỗi tồi tệ, nhưng lại khiến cho hắn bối rối.

Đang nghĩ ngợi, bước chân không nhẹ không nặng bước tới gần, người này bước chân linh hoạt vững chắc, hiển nhiên là người có căn cơ võ học, nhưng không phải loại vững chắc đặc trưng của người lính. Ở trong quân doanh, ngươi có tiếng bước chân như vậy chỉ có thể là một người.

Quả nhiên, Linh Cửu rất mau đã vén rèm vào, mang đến cơm chiều cho hai người.

"Nghe nói lương thảo nơi này tương đối khan hiếm, ăn tạm như vậy đi." Linh Cửu đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, gọi Thượng Quan Quyết lại.

Thượng Quan Quyết nhìn quanh chỉ thấy hai cái màn thầu khô nứt nẻ cùng với hai bát cháo trắng loãng, cũng thật đủ chắp vá. Nhưng hắn cũng không ghét bỏ, hắn đánh giặc nhiều năm như vậy, cái gì không ăn qua, thời điểm khó khăn nhất còn ăn tuyết và rễ cây, có loại đồ ăn đứng đắn này quả thực đã tốt lắm rồi.

Nhưng hắn vẫn làm bộ rất bất mãn, cau mày nhìn Linh Cửu nói: "Ngươi xem, mấy ngày hôm trước ngươi không cho ta ăn nhiều thịt, giờ muốn ăn cũng không có mà ăn nữa."

Linh Cửu cho rằng hắn thật sự phàn nàn điều kiện không tốt, nghiêm trang trấn an nói: "Ăn no là được, có ta ở đây, sẽ không để thân thể của ngươi xảy ra vấn đề."

Thượng Quan Quyết trên mặt nguyên bản tràn đầy mỏi mệt lộ ra một chút ý cười, lại nhịn không được duỗi tay cách sờ sờ đầu Linh Cửu : "Tiểu Cửu à, sao ngươi lại đáng tin cậy như vậy chứ."

Thân mình Linh Cửu cứng đờ, lạnh mặt không lưu tình chút nào hất tay Thượng Quan Quyết ra: " Ăn nhanh lên, ta tranh thủ ít thời gian châm cứu cho ngươi ."

Thượng Quan Quyết rút tay về, cùng Linh Cửu một người một phần, ăn cho xong bữa tối đơn sơ.

Linh Cửu đã chuẩn bị sẵn ngân châm, thời điểm chuẩn bị thi châm thì bên ngoài doanh trại đột nhiên nổi lên âm thanh ầm ĩ, một mũi tên vèo một tiếng cắm vào doanh trại của hai người, lửa nhanh chóng bùng lên.

" Bị phục kích ! địch tấn công !" binh lính bên ngoài kinh hoàng hò hét .

Không kịp suy nghĩ, Thượng Quan Quyết nhanh chóng xoay người ngồi dậy, mặc lại áo giáp rồi xông ra ngoài.

Linh Cửu từ lúc rời khỏi đại doanh Trấn Tây Quân, trường kiếm chưa từng rời khỏi người, lúc này cũng theo sát mang theo kiếm chạy ra ngoài.

Bên ngoài doanh trướng ánh lửa cao tận trời, nhìn đến thì đều là binh lính mặc quân phục Bắc Chiếu đanh đánh nhau bên ngoài , trên mặt đất đã nằm không ít thi thể, có người mờ mịt, có người kinh hoảng, phân không rõ ai là địch nhân, ai lại là chiến hữu.

Thượng Quan Quyết lấy một thanh trường thương từ một xác chết, chống cự lại địch nhân tập kích, cùng với hỏa tiễn bốn phương tám hướng bắn lại đây. Hắn cùng quân đồn trú ở Đồng Lương Quan qua lại không nhiều lắm, ngoài trừ 5000 kỵ binh mình mang đến, hắn căn bản cũng không rõ trước mắt những người này đến tột cùng là địch hay là bạn, chỉ có thể tới một người giết một người, thập phần bị động.

Linh Cửu một tấc cũng không rời mà đi theo bên cạnh hắn, mặt không biểu tình, trường kiếm trong tay ngăn tất cả các địch nhân sau lưng Thương Quan Quyết .

Dựa theo tình huống trước mắt, một đêm này đừng hòng nghĩ đến khả năng yên bình, độc của Thượng Quan Quyết còn chưa thanh trừ hết , lại không biết phải kéo dài bao lâu.

Thượng Quan Quyết là người bệnh đầu tiên của Linh Cửu, nếu trị không hết, trở về sẽ bị sư huynh đệ chế giễu. Linh Cửu cảm thấy chính mình quả thực phiền muốn chết, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn, một nhát tiễn địch .

Hai người một đường xung phong liều chết, rốt cuộc ở tường thành cũng gặp được mấy gương mặt quen thuộc .

Cố Huyền một thân toàn máu, dựa lưng vào tường thành cùng hai kỵ binh Thượng Quan Quyết mang đến giết địch, trên mặt thoạt nhìn ướt dầm dề, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, trên khuôn mặt non nớt kia đầy hoảng sợ và lo lắng, nhưng động tác trên tay lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi nhát chém rất gọn gàng lưu loát .

Thượng Quan Quyết lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, nếu không phải tình huống quá mức nguy hiểm cho phép, hắn quả thực cười ra tiếng .

"A a a! Thượng Quan tướng quân rốt cuộc ngài cũng tới rồi!" mấy ngươi bên kia rất nhanh đã chú ý đến họ , Cố Huyền cư nhiên thật sự khóc ra tiếng: "Đây là tình huống gì thế, ta đang muốn ngủ mà, mẹ nó, bọn họ trà trộn vào từ lúc nào vậy chứ !"

Thượng Quan Quyết mắt trợn trắng, tiến lên cốc vào trán hắn một cái : "Có chút cốt khí đi!"

Sau khi mấy người hội hợp, sức chiến đấu tự nhiên tăng lên nhiều, rất nhanh đã mở ra một đường máu, đi tới cửa thành.

Thượng Quan Quyết một thương thọc chết một binh lính đang muốn mở cửa thành , giữ chặt nơi này , trong lúc giằng co hắn liền bớt thời giờ hỏi Cố Huyền nói: "Ngươi tiếp quản Đồng Lương Quan từ khi nào ?"

"Chỉ mới tháng trước." Cố Huyền vẻ mặt đưa đám, trên tay vẫn tiếp tục giết địch, "Ta, ta, ta, cha ta cho ta tiền mua chức quan!"

Thượng Quan Quyết cảm thấy nhức nhức đầu rồi, này biểu đạt rằng Cố Huyền không thân với lính nơi này, căn bản không có biện pháp phân biệt địch ta, nhất thời giận đến mức không nói nên lời : "Thật đúng cha ruột sao!"

Cố Huyền đáp: "Là cha ruột á!"

"Cứ tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp." Thượng Quan Quyết lại một thương đem binh lính đang nhào đến đi gặp diêm vương , một bên giết địch một bên tự hỏi, đột nhiên, hắn một tay túm Cố Huyền lại, quát: "Đi! Nhìn xem mấy thi thể chúng ta vừa giết xem có gì đặc biệt không ."

Cố Huyền ngây ngẩn cả người: "Vì cái gì?"

Thượng Quan Quyết nói: "Quân ta không phân rõ được đâu là ta đâu là địch, nhưng quân địch trà trộn vào thì không, trên người bọn họ nhất định sẽ có đồ vật có thể phân biệt nha , mau đi tìm xem!"

Cố Huyền vui vẻ, tự đáy lòng khen: "Không hổ là Quân Thần, ngài thật thông minh !"

"Là ngươi quá ngu xuẩn!" Thượng Quan Quyết quả thực không lời nào để nói, vấn đề này sớm nên nghĩ ra mới đúng, chỉ tại quân địch úp đến quá bất ngờ, làm phản ứng của hắn bị trì độn.

Rất nhanh, Cố Huyền sau khi xem xét mấy thi thể, phát hiện trên cổ tay của những người này có một lớp khăn vải màu vàng, vội chạy tới chỗ Thượng Quan Quyết nhỏ giọng hội báo: "Tướng quân, tìm được rồi! Là khăn vải màu vàng trên cổ tay."

Thượng Quan Quyết quả thực dở khóc dở cười: "Ngươi ở chỗ này nói bé với ta làm cái gì? Lớn tiếng chút! Nói cho mọi người!"

Cố Huyền nói: "Lỡ quân địch nghe thấy được, bọn họ tháo khăn vải xuống thì làm sao giờ."

Thượng Quan Quyết lại nhịn không được mắt trợn trắng: "Bọn họ không dám! Nhanh lên! Ta nói nhảm với ngươi làm gì ?!"

Dứt lời, hắn vài bước chạy lên trên thành, người ngăn trở hắn đều chết không quá đẹp. Giải quyết binh lính cuối cùng nhào đến, Thượng Quan Quyết hít một hơi, nhìn xuống tường thành hét to nói: "Bắc Chiếu quân nghe lệnh! Trên tay có khăn vải màu vàng quân địch! Thấy địch giết không tha! Một người cũng không lưu! Ta Thượng Quan Quyết tại đây! Thề rằng sẽ cho cẩu Tây Quyết có đến mà không có về!"

Kỵ binh Thượng Quan Quyết mang đến từ Trấn Tây Quân là nhóm đầu tiên hưởng ứng: "Giết sạch cẩu Tây Quyết! Giết sạch cẩu Tây Quyết !"

Chỉ trong một lát, quân đồn trú nguyên bản còn đang hoảng loạn đã tìm được người tâm phúc, dần dần bắt đầu phản kích.

Linh Cửu cũng đi theo lên tường thành, giờ phút này liền thấy Thượng Quan Quyết cầm trường thương đứng bên cạnh, mặc bộ áo giáp màu đen đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn mỹ lây dính máu tươi của quân địch, trong mắt hàm chứa sự sắc bén và lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, khí phách uy nghiêm lại đằng đằng sát khí.

Giờ phút này y vô cùng rõ ràng mà ý thức được, người này đi ra từ biển máu, là Quân Thần chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro