Tiết tử: Dở dang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Đời người như một ván cờ.
đã đi không thể quay lại.
tan ván cờ, lá rơi.
Tương tư thành một ván cờ."

_Trích_

Mưa rơi xuống mái hiên chạm trổ hoa phong lan, một mảnh viện ngợp trong màn nước trắng xóa lung linh. Hạt nước đập lên bậc thang đá gột rửa di cát bụi tục trần, lại vẽ ra trong không gian đình viện một màn hơi nước mỏng, như thực như không.
Nam nhân mặc hồng sa y, vạt áo mong manh hé ra làn da mịn màng như tơ lụa thượng hạng, tóc dài như lụa rủ xuống quanh gương mặt mỹ miều, sóng mắt phượng đa tình thấp thoáng ánh nước phủ, tựa như say, lại như thanh tỉnh, dựa lưng vào sập gụ dưới đình viện, trong tay cầm một bình rượu đã vơi một nửa. Lặng nhấp một ngụm, lại nghe mưa rơi, mắt phượng mơ màng nâng lên, ngẩn ngơ ngắm nhìn màn mưa giăng giăng nơi thu không ảm đạm, lại ngây ngốc nhìn bình rượu sắp cạn trong tay. Chất lỏng sóng sánh nơi đáy bình tựa như ngọc lưu ly, hương thoảng qua, một sắc u lan nồng đượm hòa quyện trong đáy mắt câu hồn đoạt phách, nửa tỉnh nửa mê kia.
Bàn đá kế bên, bàn cờ trắng đã ngả màu, hai hộp cờ trắng đen hé mở, quân cờ tựa như rơi vãi, lại quy chuẩn sắp xếp trên bàn cờ, trong vô ý, lại hàm ý, bất phân thắng bại. Mị nhãn như tơ khẽ liếc, ẩn chứa muôn vạn tình, lại phảng phất nét tịch mịch khi nhìn thế cục bàn cờ. Trắng đen tương giao, chặt chẽ vây đánh, kiên định phòng thủ, mỗi bước đi tinh xảo như nét mực nghệ nhân vẩy họa, trong biến ảo khôn lường là hắc bạch phân minh.
Ván cờ dang dở, thế cục bày sẵn, chờ người định đoạt. Bóng lá trúc chao liệng trong mưa dầm, khẽ khàng rơi trên bàn cờ trắng, sắc xanh nhu nhuyễn dần chuyển sang úa tàn, tựa như, năm tháng chẳng quản mà đưa bụi bặm phủ mờ thế cờ năm ấy.
Nam nhân si ngốc mà nhìn, chợt bật cười ha hả, khóe môi hồng nhạt câu lên nét cười phong tình, lại lắc đầu như tự giễu, mặc kệ nước mưa hắt vào sa y mỏng, ngửa cổ, uống một ngụm rượu dài.
Bình rượu cạn, chát lỏng trong như lưu ly chảy xuống bên khóe môi mỏng, lại hờ hững chẳng muốn lau. Làn da trong suốt nơi gò má phiếm sắc hồng, mắt phượng ngà say chuyến choáng. Sa y nơi đầu vai mở rộng, da thịt trắng ngần, xương quai xanh mờ mờ, trong giai âm thanh lệ của mưa vô thức lộ ra yêu mị vô hạn. Tay nhẹ đong đưa quạt, môi son hé mở, thanh âm trầm khàn ngà say, lại như nỉ non yếu ớt:
"Nhân sinh như kỳ
Lạc tử bất hối
Kỳ tàn. Diệp hạ
Tương tư thành cục"
Một ván cờ, bất phân thắng bại, nào hay ai là người hạ trước?
Bình rượu rỗng, lăn xuống dưới chân sập gụ, cả người buông thõng, tựa vào bên bàn cờ. Nam nhân khép mi, nét cười lạnh nhạt tiêu thất, muốn mượn rượu để say, sau cùng lại càng thanh tỉnh.
Một ván cờ, dây dưa bao ngày, vẫn là y không nỡ hạ thêm nước đi, tàn cục vẫn là – bất phân thắng bại.
Này là quân cờ, bao lần nắm trong tay người, hơi ấm như mơ hồ lại như rõ rệt. Này là quân cờ, mòn vẹt đi theo năm tháng người lưu luyến giữ trong tay không hạ nước cờ chốt, cuối cùng, biến thành câu đố không thể giải, cũng không nỡ giải, từng bước biến cờ thành cục.
Y của năm đó, vì người lấy ra bàn cờ, lại vì duy nhất người mở rộng phiến môn, lại cùng ngươi, làm ra cái cục diện này, hắc bạch phân tranh, ấy là liên lụy hai con người.
Đời người như ván cờ hay nhân sinh như giấc mộng, y cười nhạt, khóe mắt là thê lương vô hạn.
Một ván cờ sinh tử, đen trắng giao thoa, quân cờ vô tình, theo tay người điều khiển, hóa ra nỗi tương tư vượt qua ngàn vạn chữ.
Chẳng qua, cảnh còn trong sắc bụi thời gian, mà người, thì đã tiêu thất bóng dáng nơi biên quan xa xôi ấy, một bóng lưng đi, chẳng còn tiếng vọng trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro