Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ánh

Beta: yezi

Checker: Gà

***

Hạ Thời Sơ là bạn học cấp ba kiêm đại học của Văn Tắc.

Hai người họ đều ưu tú như nhau, là những đứa con cưng của trời, nhận được nhiều sự chú ý.

Khác biệt ở chỗ Hạ Thời Sơ công khai gia thế của mình ra ngoài, còn Văn Tắc thì rất bí ẩn, không ai biết rõ thân phận của anh như nào, chỉ biết rằng gia cảnh của anh chắc chắn rất tốt.

Những người quan tâm đến anh thường sẽ tìm Hạ Thời Sơ để hỏi thăm hoàn cảnh của anh. Từ nhỏ đến lớn Hạ Thời Sơ đã chán với việc bị hỏi, nếu anh ta biết thì còn đỡ, vấn đề là chính anh ta cũng không biết rõ.

Văn Tắc chỉ nói gia đình mình làm kinh doanh, ngoài ra không tiết lộ thêm điều gì, hơn nữa sau này Văn Tắc tự thành lập công ty, bối cảnh càng thêm hoàn chỉnh, mọi người cũng không còn đào bới gia đình của anh nữa.

Có lẽ người quá ưu tú thường bị bôi nhọ.

Trước đây ở trong trường có không ít người lên án Văn Tắc ra vẻ bí ẩn, tỏ ra mình là nhân vật lớn, dựng lên hình ảnh tưởng chừng như ghê gớm nhưng thực tế lại không đưa ra được bằng chứng nào.

Đồ anh dùng đều rất tốt, nhưng những thứ đó không đáng là gì, những gia đình giàu có bình thường cũng có thể chi trả được.

Có gì mà phải ra vẻ ta đây? Đối với điều này, Văn Tắc chỉ đáp lại một lần: "Tôi đã nói rồi, nhà tôi chỉ làm kinh doanh bình thường, mấy người đoán mò liên quan gì đến tôi?"

Sau khi tốt nghiệp cũng vậy, những con cháu nhà giàu sẵn lòng kết giao với Hạ Thời Sơ, còn đối với Văn Tắc đều có thái độ tế nhị, một mặt công nhận Văn Tắc giỏi, mặt khác lại phủ nhận thân phận của anh, kính trọng nhưng không gần gũi.

Như vậy cũng tốt, Văn Tắc có thể được yên tĩnh.

Cố Bồng ngủ dậy là được cơm dâng tới miệng.

Do phiếu cơm đẹp trai đối xử quá tốt với cậu nên cậu nằm dài trên bàn ăn cơm như không có xương, bắt đầu làm một ít hành động thăm dò giới hạn.

"Nếu em không ngồi dậy ăn đàng hoàng, tôi sẽ chụp ảnh gửi cho giáo viên của em." Văn Tắc làm động tác chụp ảnh, nhưng lại nhớ ra chiêu này không có tác dụng.

Quả nhiên, cầu tuyết nhỏ nhìn anh không chút sợ hãi, cái miệng nhỏ mở ra, gào khóc đòi ăn.

Văn Tắc cũng bó tay chịu thua: "Trên thế giới này không có ai em quan tâm sao?" Nhìn cái tư thế uốn éo này, người nghiêm túc ai lại ăn cơm như thế chứ!

Không biết sau này khi tên nhóc này nhớ lại hành động của mình thì có hối hận chút nào không.

Cố Bồng há miệng đợi cơm: "A a."

Anh đẹp trai, đói đói, cơm cơm!

"Tôi không đút cơm cho em, em ăn hay không thì tùy." Văn Tắc vừa bực mình vừa buồn cười, đặt bát đũa sang một bên nói.

Cố Bồng nằm trên bàn, đạp chân đẩy mình tới, mặt dày dùng miệng không ngừng chạm vào tay Văn Tắc, hy vọng anh tiếp tục đút cơm.

"3011, hôm nay nói đến đây thôi, hoặc là em ngồi dậy ngoan ngoãn, hoặc là em nhịn đói." Văn Tắc nói xong thì cầm bát đũa của mình ăn cơm.

3011 buông xuôi, nằm trên bàn dang rộng tay chân thực hiện màn thổi bong bóng từ mũi.

Không phải cậu khoe, phiếu cơm đẹp trai đã bị cậu nắm trong lòng bàn tay, cậu cá là đối phương ăn xong cơm tối nhất định sẽ đút cơm cho cậu.

Cố Bồng đợi mãi, đợi trái, đợi phải, cuối cùng bò dậy phát hiện, bát cơm của mình đã bị dọn đi.

"?" Cố Bồng ngồi thụp xuống, hơi ngỡ ngàng.

Sao lại không giống trong tưởng tượng của cậu chút nào hết vậy.

Chẳng bao lâu sau Văn Tắc đi ra từ phòng bếp, Cố Bồng vẫy đuôi nịnh nọt, bát cơm lớn của cậu đâu?

"Không phải em không ăn sao?" Văn Tắc thản nhiên nói.

"Hừ!" Cố Bồng dậm chân.

Đáng ghét, mau trả lại bát cơm của cậu đây.

Nghĩ đến việc lát nữa còn phải đi học, Văn Tắc trêu chọc cầu tuyết nhỏ một chút rồi mang bát cơm của đối phương ra, muốn anh đút cũng được, nhưng điều kiện là cầu tuyết nhỏ phải ngồi yên, không được nằm ăn.

Chợt có ý nghĩ, Văn Tắc nhắn tin hỏi Hạ Thời Sơ: "Thú nhân bán thành niên nhà cậu tự ăn cơm hay vẫn được đút cơm?"

Hạ Thời Sơ nhanh chóng trả lời: "Tất nhiên là tự ăn."

Đây là lĩnh vực chuyên môn của anh ta, Văn Tắc không hiểu, anh ta phổ cập kiến thức khoa học: "Thú nhân bán thành niên có chỉ số thông minh khoảng mười hai, mười ba tuổi, tuy thỉnh thoảng sẽ bị rối loạn thần kinh, nhưng bước vào tuổi dậy thì rồi, ai lại đút cơm cho độ tuổi này?"

Hạ Thời Sơ: "Dù tôi có muốn đút đối phương cũng không chịu ăn, trẻ con tuổi dậy thì, cậu hiểu mà."

Văn Tắc suy nghĩ, chỉ số thông minh mười hai, mười ba tuổi?

Anh nhìn thú nhỏ nhà mình, không thể hơn ba tuổi.

"Có loại nào nằm trên bàn ăn vạ, không đút cơm thì không chịu ăn không?"

"Chưa từng nghe qua."

Văn Tắc đau lòng, không hiểu thú nhỏ nhà mình sao lại thế này, nhưng chắc chắn không phải do anh nuông chiều quá.

Các chuyên gia cho rằng cần hai mươi mốt ngày để hình thành thói quen, cầu tuyết nhỏ về nhà mới được hai ngày thôi.

"Bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục rỗng, nói em đó."

Buổi tối còn có một lớp học online, cả người Cố Bồng như không còn gì để mất, sau khi học xong còn phải học bù, tính ra, sau này mỗi ngày cậu phải học ba buổi: sáng, trưa, tối.

Đây đâu phải thú cưng?

Đây rõ ràng là thí sinh thi đại học đang đau khổ chạy đua với thời gian!

Tuy Cố Bồng không cam tâm, nhưng không chịu nổi phiếu cơm đẹp trai dùng đủ cách dụ dỗ cậu. Đáng nói là, đối phương dù có vô vọng hay tức giận đến đâu cũng không đánh cậu.

Thành thật mà nói, nhiều phụ huynh học sinh khi dạy kèm bài vở cho con còn không giữ được sự bình tĩnh và kiên nhẫn như vậy, không lấy móc áo ra đánh là đã tốt lắm rồi.

Lương tâm của Cố Bồng thức tỉnh, nhất thời xúc động thỏa hiệp trong lòng: Thôi được rồi, thật sự không có cách nào với người nhận nuôi vô dụng này mà.

Nếu cậu quyết tâm thì chắc chắn sẽ thắng, những động vật nhỏ kia không phải là đối thủ của cậu.

Cố Bồng nghiêm túc, hiệu quả học tập tiến bộ vượt bậc.

Văn Tắc chọc chọc vào đầu cậu: "Nhìn em đi, ngay cả phép nhân cũng làm được, trước đây có phải em giả ngốc không?"

Bởi vì bạn nhỏ Cố Bồng thể hiện xuất sắc ở môn toán, Văn Tắc thưởng cho cậu kết thúc sớm buổi học, bắt đầu học kiến thức thường thức.

100 câu hỏi kiến thức thường thức dành cho trẻ em.

Văn Tắc nói: "Sờ mắt của em, mắt ở chỗ nào?"

Cố Bồng nghiêng đầu: "?"

"Mắt." Văn Tắc sờ đôi mắt mình.

Cố Bồng hiểu ra, cũng dùng móng vuốt sờ mắt mình.

"Tay." Văn Tắc vẫy tay.

Cố Bồng cũng vẫy móng vuốt.

"Miệng." Văn Tắc muốn phát điên, tại sao kiến thức thường thức đơn giản như vậy cũng phải dạy từ đầu.

Quả nhiên là ba tuổi.

Môn này Cố Bồng rất thích, thú vị hơn môn văn nhiều, lại còn thực tế.

Cầu tuyết nhỏ khát khao kiến thức đã học được cách suy luận, cậu dùng móng vuốt vỗ vỗ dưới thân bàn.

"Ỏ?" Đây là cái gì?

"Đây là bàn." Văn Tắc nói.

Cố Bồng lần lượt vỗ ghế, ly nước, quần áo, vòng tay...

Văn Tắc còn dạy cậu nhận biết màu sắc, quần áo màu trắng, lông của cầu tuyết nhỏ cũng màu trắng: "Màu trắng, hiểu không?"

Cố Bồng dường như rất thích cách giảng dạy này, sau đó cứ mỗi lần cậu chạm vào một vật gì đó, cậu lại vô thức ngẩng đầu nhìn Văn Tắc, ánh mắt đầy khao khát tri thức.

Văn Tắc sẽ dạy cậu từ tên gọi, hình dạng, màu sắc, đến kích thước của mỗi vật.

"Được rồi, trong một lúc mà học nhiều như vậy em cũng không hấp thu được đâu, hôm nay học thêm hai cái nữa rồi đi ngủ."

Văn Tắc cầm lấy bảng trắng nhỏ, viết lên đó hai cái tên 'Văn Tắc' và 'Cầu tuyết nhỏ'.

"Văn Tắc." Văn Tắc chỉ vào mình, lặp lại vài lần.

"Cầu tuyết nhỏ." Văn Tắc lại chỉ vào Cố Bồng, lặp lại vài lần.

Văn Tắc... Cố Bồng thầm nhẩm trong lòng, đó là tên của phiếu cơm đẹp trai sao?

Cầu tuyết nhỏ... Không biết nghĩa là gì, nhưng nghe rất dễ thương, không phải 3011, mà là cầu tuyết nhỏ, là tên mới mà Văn Tắc đặt cho mình sao?

Cố Bồng nhanh chóng nhớ kỹ, từ đó mỗi khi cậu nhắc đến người nuôi dưỡng mình thì đã có một cái tên cụ thể.

"Hôm nay biểu hiện không tồi, em được phép chơi ô tô nhỏ." Văn Tắc cũng không biết mình làm vậy có đúng không, có thể là yêu cầu của anh quá thấp nên anh cảm thấy cầu tuyết nhỏ biểu hiện không tồi, vượt ngoài mong đợi của anh trước đó.

Cố Bồng cũng rất ngạc nhiên, nhận được sự đồng ý, cậu nhìn ô tô nhỏ lắc đầu, mắt nhìn sang giường nhảy lò xo.

Văn Tắc cũng nhìn theo: "Món đồ chơi đó nguy hiểm, cần tôi đi cùng mới chơi được."

Anh cố gắng nghiêm túc giải thích với cầu tuyết nhỏ: "Nhưng nếu nửa tiếng chơi đồ chơi trước khi đi ngủ cũng cần tôi đi cùng thì thời gian của tôi trong một ngày đều dành hết cho em rồi, em thấy như vậy có công bằng với tôi không?"

Tất nhiên, anh cũng có thể đợi cầu tuyết nhỏ nằm xuống rồi tiếp tục tận hưởng thời gian riêng tư, chỉ là tối nay anh muốn dùng ô tô nhỏ để đánh lừa cầu tuyết nhỏ...

Cảm thấy Văn Tắc không muốn cho mình chơi, Cố Bồng giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng vẫn khát khao nhìn chằm chằm giường nhảy lò xo, vẻ mặt rất muốn chơi.

Cậu cũng biết chơi cái này có chút nguy hiểm, lỡ như bị ngã sẽ bị đập mặt xuống đất hoặc vỡ răng, toàn là bi kịch.

Nhưng thật sự rất muốn chơi.

"Ư..." Cố Bồng nhìn Văn Tắc, lặng lẽ cầu xin.

"Được rồi." Văn Tắc không nhịn được mà mềm lòng, giữ mặt lạnh lấy chiếc giường nhảy lò xo chưa lắp ra, mất chút thời gian lắp ráp theo hướng dẫn.

Cố Bồng vui mừng, đột nhiên trèo lên đầu gối Văn Tắc, khi đối phương còn chưa kịp đứng dậy thì hôn lên mặt đối phương một cái.

"..." Văn Tắc cứng đờ vài giây, dường như đang suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, nếu không phải sự cố thì có vẻ là mình bị cầu tuyết nhỏ hôn.

Anh lúng túng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của cầu tuyết nhỏ ở rất gần, đối phương rõ ràng duy trì biểu cảm vui vẻ, mắt sáng như sao.

Văn Tắc thầm nhẩm: Em ấy mới ba tuổi, em ấy mới ba tuổi.

Tất cả đều vì được chơi đồ chơi...

Sự thật chính là như vậy.

Cố Bồng đối với Văn Tắc tuyệt đối là tình chủ tớ thuần khiết, một cái hôn nhẹ dễ thương có thể khiến Văn Tắc sẵn lòng làm nhiều việc hơn cho cậu.

Ví dụ như cùng cậu chơi giường nhảy lò xo.

Cố Bồng nhảy lên nhảy xuống trên đó, thể hiện nhiều tư thế khó, đủ chứng tỏ cậu rất tin tưởng Văn Tắc.

Văn Tắc: Tôi cảm ơn em.

Đối với việc chơi đùa này, Văn Tắc muốn phản đối từ tận đáy lòng, nhưng không ngờ vô tình nhìn đồng hồ, phát hiện đã trôi qua một tiếng.

Văn Tắc: "3011, đánh răng đi ngủ."

Cái tên được dùng ở trung tâm chăm sóc mang theo một loại buff đáng sợ nào đó, Cố Bồng lập tức ngoan ngoãn nằm trên đó không động đậy, để mặc Văn Tắc xách cậu đi đánh răng.

Cố Bồng ở trong phòng vệ sinh rất hợp tác nhe răng ra, do răng của cậu quá nhỏ nên Văn Tắc chỉ có thể dùng tăm bông siêu nhỏ chấm kem đánh răng để thao tác, Cố Bồng luôn cảm thấy trên mặt người này luôn nở nụ cười kỳ lạ.

Vì sao?

Là khinh thường hàm răng nhỏ này của cậu à?

Chứng tỏ mắt thẩm mỹ của Văn Tắc cũng không cao lắm, Cố Bồng nhìn răng của mình trong gương, rõ ràng rất trắng rất dễ thương, hai hàng nhỏ xíu, điểm xuyết là hai chiếc răng nanh, chải kỹ chút, chải cẩn thận chút.

Đến giờ này Cố Bồng vẫn chưa buồn ngủ, nhưng rõ ràng Văn Tắc muốn bắt cậu đi ngủ, cầu tuyết nhỏ nhiều trò ma mãnh, đưa tay mò mẫm bồn tắm của mình.

Biểu thị hôm nay chưa tắm mà?

Sao lại đi ngủ được?

Văn Tắc: "Hôm nay không tắm, rửa mông là được rồi."

Một thân lông xù không chịu được việc tắm mỗi ngày, không hôi không bẩn thì không cần tắm.

Cố Bồng lại mò mẫm lược, biểu thị lông chưa chải.

Văn Tắc: "Lông của em rất mượt, không cần chải."

Văn Tắc biết cầu tuyết nhỏ đang tìm đủ mọi lý do để không đi ngủ, anh sẽ không để cầu tuyết nhỏ được như ý muốn.

Cố Bồng không còn cách nào, đành phải kêu gào muốn đi vệ sinh, Văn Tắc cũng không thể không cho cậu đi vệ sinh.

"Tôi đi với em." Văn Tắc đứng chờ ở cửa, hay lắm, một lần đợi là 15 phút, anh cười: "Em thà ở trong nhà vệ sinh chứ không vào ổ đúng không?"

Cố Bồng lầm bầm hai tiếng: Chưa xong, đừng giục.

Văn Tắc lập tức ngồi xổm xuống, vén rèm lên nhìn thấy cầu tuyết nhỏ đang nằm trong đó, anh tức giận, lập tức thò tay vào kéo đối phương ra.

Có phải tên này nghĩ ở trong nhà vệ sinh xông một hồi là có thể đi tắm không?!

"Ư..." Cố Bồng đạp chân, cuối cùng vẫn bị bắt trở lại ổ, cuộc sống về đêm của cậu, bữa khuya của cậu, sao lại không có?

Trận bóng đá ngày hôm sau diễn ra vào buổi chiều, Văn Tắc sắp xếp công việc và nhiệm vụ học tập của cầu tuyết nhỏ vào buổi sáng.

Hôm nay cần ở ngoài lâu hơn một chút, những thứ cần chuẩn bị cũng phức tạp hơn khiến Văn Tắc không còn phong thái như xưa, chỉ thấy trước lưng anh đeo một cái giỏ, đặt cầu tuyết nhỏ bên trong, sau lưng đeo một cái ba lô, chứa đồ của cầu tuyết nhỏ.

May là cầu tuyết nhỏ chỉ có ba cân rưỡi, giỏ đựng cậu không lớn, chỉ đủ để cậu ngồi, nằm và xoay người trong đó, khi ngồi thò đầu ra, khi đứng hai chân trước đặt lên mép giỏ lộ ra phần bụng.

Ban đầu Cố Bồng không biết mình sẽ đi xem bóng, cho đến khi Văn Tắc lấy ra một chiếc mũ có biểu tượng của đội bóng đội lên, lại lấy ra một chiếc khăn quàng có cùng logo, quàng lên người cậu làm áo choàng.

Cố Bồng thích bóng đá, cậu rất nhạy cảm với điều này, ngay lập tức không biết phải làm sao, chẳng lẽ họ sẽ đi xem bóng đá?

Thật sao?

Cố Bồng không dám tin, đó là cuộc sống mà cậu hằng mơ ước.

Kiếp trước cậu quá bận, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có thời gian xem vài trận bóng đá nghiêm túc.

Bây giờ Văn Tắc đưa cậu đi xem bóng đá, còn cho cậu mặc chiến bào của đội bóng yêu thích.

Nhiệt huyết của Cố Bồng sôi sục: Khi ghi bàn thì mình phải biểu diễn một pha lộn ngược để ăn mừng.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

3011: Tôi muốn làm người đẹp trai nhất trên khán đài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro