Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ánh

Beta: yezi

Checker: Gà

***

Khán đài sân vận động bóng đá khổng lồ nhộn nhịp tiếng người qua lại.

Cảm nhận được bầu không khí quen thuộc, cơ thể Cố Bồng dựng đứng, linh hồn như rời khỏi cơ thể.

Thật sự là đến xem bóng đá.

Văn Tắc muôn năm!

Cố Bồng đứng dậy, dùng đầu cọ cằm Văn Tắc, tỏ ý cảm kích.

"Sao thế?" Văn Tắc mặc đồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen làm anh trông rất trẻ, như một sinh viên đại học.

Một chàng trai ngầu như vậy, trên người lại mang theo nhiều túi lớn nhỏ, mọi người đến xem bóng đá nhìn thấy sinh vật nhỏ bé dễ thương trắng như tuyết trên người Văn Tắc là biết rằng gia cảnh của anh chắc chắn rất tốt.

Thú nhân bán thành niên được mệnh danh là kẻ cướp đi trái tim của những chàng trai giàu có và đẹp trai, danh tiếng không phải là vô cớ mà có.

Có cầu tuyết nhỏ đáng yêu này như phụ kiện đắt đỏ, ai cũng biết Văn Tắc là người như thế nào.

Lúc này, một cô gái dễ thương tiến lên, nhỏ giọng nói với Văn Tắc: "Anh đẹp trai nè, thì là... Trong hoàn cảnh ồn ào như trận đấu bóng, có thể sẽ làm thú nhân bán thành niên kích động, anh nên chú ý một chút nhé."

Vấn đề này Văn Tắc cũng đã nghiêm túc cân nhắc kỹ, anh khẽ giật mình rồi gật đầu cảm ơn cô gái: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."

Nếu cầu tuyết nhỏ thật sự không thích nghi được thì anh sẽ lập tức đưa cầu tuyết nhỏ ra ngoài.

"Không có gì." Cô gái cười thẹn thùng, thực ra cô lấy hết can đảm để đến đây cũng vì có mục đích riêng! Sau khi nói xong, cô nhìn Cố Bồng: "Cậu ấy dễ thương thật đấy."

Nếu là thú cưng, cô chắc chắn sẽ xin phép được sờ, nhưng tiếc rằng cậu không phải thú cưng.

Trước đây Cố Bồng không ít lần gặp phải với thú cưng của người khác trên đường, thấy chị gái nhỏ bây giờ giống như nhìn thấy bản thân trước đây, cậu rất hiểu cảm giác đó, lúc này hào phóng đưa móng vuốt của mình ra.

Chị gái nhỏ vô cùng vui mừng, bẽn lẽn bắt tay với Cố Bồng, cảm giác lông mềm mượt từ đầu ngón tay truyền thẳng đến tâm hồn.

A, dễ thương thật.

Cố Bồng cũng vui sướng không kém, con gái là sinh vật dễ thương nhất trên thế giới này! Đáng tiếc chị gái nhỏ quá nhút nhát, chỉ bắt tay cậu hai lần rồi bỏ chạy.

Đương nhiên rồi, người yêu ở ngay bên cạnh, hành động lợi dụng vừa rồi thật sự rất quá đáng!

Văn Tắc: "..."

Cũng không sao, cũng không hẳn là người yêu... Anh không để tâm.

"Em thích con gái hơn?" Văn Tắc có chút tò mò.

Cố Bồng ngơ ngác nhìn anh: "?"

Ồ đúng rồi, người này thậm chí còn không hiểu được từ "con trai" và "con gái", Văn Tắc càng không mong đợi cậu sẽ biết thế nào là thích.

"Không có gì." Văn Tắc vuốt đầu Cố Bồng, nói: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, nếu khó chịu thì cứ nói nhé, tôi sẽ đưa em ra ngoài."

Anh vừa dứt lời, nhạc trong sân vận động thay đổi, hai đội cổ động viên nhảy múa nhiệt tình tiến vào, trong đó có nam có nữ, màu da và hình thể chủ yếu khỏe mạnh.

"Ngao ngao!" Cố Bồng không còn để ý đến lời Văn Tắc, cậu kích động nhảy lên trong giỏ, hai chân trước đạp lên cạnh, hai chân sau cũng không nhàn rỗi, nhảy theo nhịp nhạc rất vui vẻ.

Kích động?

Không có đâu.

Văn Tắc nhớ lại, hình như cầu tuyết nhỏ rất thích chơi bóng đá, chơi cũng rất giỏi.

Nếu Văn Tắc quan sát kỹ sẽ phát hiện cầu tuyết nhỏ còn hiểu luật bóng đá, ngay cả khi chơi một mình cũng không phạm luật.

Thấy cầu tuyết nhỏ nhiệt tình với bóng đá như vậy, Văn Tắc có cảm giác vui vẻ khó tả, ban đầu anh nghĩ rằng sẽ tận hưởng trận đấu này một mình, không ngờ cuối cùng lại có cầu tuyết nhỏ cùng chứng kiến với anh.

Ngồi ở hàng ghế khán giả phía trước, xung quanh là các cổ động viên cùng một đội, họ có thể là gia đình, bạn bè, hoặc cặp đôi.

Cặp đôi nổi bật nhất chắc chắn là Văn Tắc và Cố Bồng, máy quay di động chụp ảnh khán đài, lướt qua họ một lát rồi quay lại như không tin nổi, sau đó dành cho họ một cảnh cận cảnh lớn.

Cố Bồng nhanh chóng nhìn thấy mình mặc chiến bào xuất hiện trên màn hình lớn, thật dễ thương, cậu cười, ngay sau đó phản ứng lại, mình đã lên TV?

Trời ơi, Cố Bồng lập tức trợn to mắt, vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, trước đây cậu chưa bao giờ được đối xử như thế này.

Văn Tắc cũng nhìn thấy, lập tức kéo thấp vành mũ để tránh có người nhận ra mình.

So với cầu tuyết nhỏ thích nổi bật, Văn Tắc hận không thể biến mất tại chỗ.

Lên TV rồi thì làm gì?

Tất nhiên là quay lưng lại, để logo của đội mình trên lưng xuất hiện trên màn hình lớn!

Đồng thời Cố Bồng giơ hai chân lên, làm động tác thể hiện sức mạnh, tuyệt quá!

"Ỏ..." Toàn bộ khán giả trong sân vận động reo hò, đặc biệt là cổ động viên đội này, trong một giây cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm!

Đội Văn Tắc ủng hộ tên là Lam Diên, đội này có ba cầu thủ huyền thoại, họ quen biết nhau từ khi còn ở đội của huyện , dựa vào sự ăn ý tuyệt vời đã đá đến Cúp Tinh Cầu, nhưng sau đó huấn luyện viên ngu ngốc đã tách họ ra, bộ ba thần thánh mỗi người một nơi, Lam Diên nhanh chóng rơi khỏi ngai vàng.

Là kỷ niệm thời đại học, Văn Tắc rất lo lắng mỗi khi nghe tin Lam Diên lại thua, đội trưởng Tả Viêm một mình bảo vệ đội lại bị chấn thương.

Nếu có thể, Văn Tắc hy vọng Tả Viêm có thể dẫn dắt Lam Diên giành được Cúp Tinh Cầu thứ hai.

Đến nay đã ba năm trôi qua, Hướng Vũ Hàn và Sở Nhung đang chơi cho các đội khác đột nhiên tuyên bố trở lại đội.

Cổ động viên Lam Diên trong một đêm bùng nổ, ăn mừng.

Hôm nay là trận đầu tiên sau khi họ hợp nhất, không khí tại hiện trường đặc biệt sôi nổi.

Phòng thay đồ của Lam Diên.

Các cầu thủ cũng háo hức và căng thẳng không kém gì cổ động viên, đội vừa họp bàn chiến lược xong, ánh mắt mọi người tập trung vào màn hình trong phòng, qua màn hình cảm nhận sự nhiệt tình của khán giả.

Hôm nay trên sân bóng... Dường như có một cổ động viên thú nhân bán thành niên nhiệt tình.

Thấy Cố Bồng xoay người thể hiện logo của đội, tất cả cầu thủ Lam Diên đều mỉm cười.

"Hôm nay thật là náo nhiệt." Đội trưởng Tả Viêm nhìn các đồng đội ở xung quanh, đưa tay vào giữa: "Đá tốt vào, phải xứng đáng với sự ủng hộ của cổ động viên."

"Yên tâm đi, đội trưởng." Hướng Vũ Hàn đặt tay mình lên tay đội trưởng.

"Ừ." Tiếp theo là Sở Nhung, Mạc Thành, Quý Trạch Sâm... Từng người một: "Cố lên!"

Cố Bồng không biết đội mình ủng hộ có mạnh không, dù sao cậu cũng không có lựa chọn, chỉ hy vọng đừng thua quá thảm.

Tất nhiên nếu thua cậu cũng sẽ không chửi cầu thủ, cậu rất thích mặc chiến bào màu xanh này, cũng rất thích huy hiệu của Lam Diên.

Không lâu sau, đội Lam Diên xuất hiện, các đội viên đều cao trên 1m8, ai nấy đều có vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai, chân dài, dường như không ai hơn 27 tuổi.

Cố Bồng rất phấn khích ở trong giỏ nhảy điệu nhảy clacket, thích nhất bóng đá và trai đẹp kết hợp với nhau, môn thể thao này quá tuyệt vời, aaa, cậu tuyên bố từ bây giờ mình sẽ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lam Diên!

"Cẩn thận chút."

Văn Tắc cũng đang xem, anh không hiểu sao cầu tuyết nhỏ lại phấn khích như vậy?

Anh vươn tay bảo vệ cầu tuyết nhỏ.

Biết rằng tên này nghe không hiểu, nhưng Văn Tắc vẫn mở miệng giải thích: "Người đi đầu là đội trưởng Tả Viêm, sau lưng anh ấy có hai người vừa trở về đội, một là tiền đạo, một là trung vệ, trận đấu này sẽ rất hấp dẫn."

Cầu tuyết nhỏ đứng dậy, tai gần như dán vào cằm của Văn Tắc, Văn Tắc Không cần cúi đầu cũng có thể nói chuyện với cậu.

Cố Bồng thực sự không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự tập trung của cậu.

Trận đấu hôm nay là trận giao hữu, đối thủ của Lam Diên là đội Phi Mã, đội này thực lực không tầm thường, nói về trình độ Lam Diên ngày càng yếu, nếu không tìm mối quan hệ thì không thể tiến hành trận đấu hôm nay.

Sau khi trận đấu bắt đầu, đội Phi Mã dường như biết rằng mình là vật thử nghiệm, đá khá thận trọng.

Lam Diên lại khác, ngay từ đầu đã vào thế tấn công và phòng ngự toàn diện, mỗi cầu thủ đều ở trạng thái tối đa, dường như đều biết rất rõ ràng trận đấu hôm nay quan trọng như thế nào đối với họ.

Đối với các đội bóng không quen thuộc, Cố Bồng thường có thói quen với việc quan sát cách thi đấu của từng cầu thủ vào đầu trận, cơ bản cậu chỉ cần nhìn một lần là biết được ý thức phòng ngự tấn công của cầu thủ này như thế nào.

Cố Bồng phát hiện ra các quy tắc ở đây có chút khác biệt so với những gì cậu quen thuộc, nhưng nhờ vào sự hiểu biết của mình, cậu nhanh chóng làm quen với nó.

Kết quả Cố Bồng đưa ra là, trình độ của cầu thủ Lam Diên khá chênh lệch, không phải là kém mà là phong cách cá nhân của các cầu thủ cốt lõi quá nổi bật, những người khác không thể theo kịp.

Vì vậy, Lam Diên đã sử dụng chiến thuật tấn công và phòng thủ toàn diện ngay từ đầu trận hôm nay là rất mạo hiểm, nhưng cũng đầy cơ hội.

Trong lòng Cố Bồng thích thú hét lớn, thanh niên thì phải như thế này, sân cỏ tràn đầy năng lượng và mùi thuốc súng này, từ chối những nơi như viện dưỡng lão Hoàng Hôn Đỏ*!

(*là một viện dưỡng lão ở Trung Quốc, có ở nhiều địa điểm.

Đội Phi Mã có một chút hương vị của hoàng hôn đỏ* , khiến người ta cảm thấy họ có phần kiêu ngạo, không muốn chơi hết mình.

(*Màu đỏ hoàng hôn còn được dùng để mô tả vẻ đẹp và sức sống mà con người vẫn duy trì trong những năm cuối đời, tượng trưng cho rằng ngay cả trong những năm cuối đời, con người vẫn có thể duy trì thái độ tích cực với cuộc sống và tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống.)

Họ chủ yếu phòng ngự, sau năm phút mở đầu, không muốn vượt qua của tiền đạo, trung vệ lại tập trung ở phần sau sân, các cổ động viên của Đội Phi Mã vẫn đang cười.

Cách đá này rất khó phá vòng vây.

Văn Tắc im lặng xem bóng đá, kịp thời phát hiện ra cầu tuyết nhỏ có vẻ căng thẳng.

Dù biết cầu tuyết nhỏ không hiểu nhiều, Văn Tắc vẫn vuốt ve cơ thể nhỏ bé đang căng thẳng, an ủi: "Đừng lo, đường giữa đã bị chặn rồi, không phải còn có đường biên để đi sao?"

Đội Phi Mã chủ yếu phòng ngự, Cố Bồng nghĩ là không thể thấy mùi thuốc súng náo nhiệt nữa, lại không nghĩ đến trong giây lát, cầu thủ của Lam Diên đã hoàn thành một pha đánh đầu bóng tuyệt đẹp, trung vệ đưa bóng vào trung lộ, đó chính là đường biên mà Văn Tắc nói đến.

Bóng đến chân trung vệ Sở Nhung, nhưng lúc này không còn phân biệt trung vệ hay tiền đạo trước hay sau gì nữa, họ đều là tiền đạo.

"Sở Nhung! Sở Nhung..."

Bên tai Cố Bồng nghe đều là tên này, điều này cậu có thể get được, chắc chắn là tên cầu thủ!

"A a!" Sở Nhung lao tới!

Bóng chưa vào, tình thế vẫn đang cân bằng.

Nhưng Cố Bồng đã bắt đầu vung tay múa may, với những cầu thủ dũng cảm như vậy, sự phối hợp ăn ý như vậy, chắc chắn phải thắng.

Hầu hết các cầu thủ của Lam Diên tập trung trong vùng cấm đối phương, tình hình chiến đấu rất gay go.

Phút thứ tám của trận đấu, bóng trở lại chân của Sở Nhung lần thứ hai, Sở Nhung có cơ hội sút bóng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh ấy sẽ sút bóng, nhưng anh ấy lại truyền bóng cho Hướng Vũ Hàn.

Phút thứ chín của trận đấu, khi mọi người chưa kịp phản ứng, Hướng Vũ Hàn tấn công khung thành của đội đối phương.

"Ồ..."

Khán đài màu xanh ngập tràn sự phấn khích, ngay cả Văn Tắc vốn điềm tĩnh cũng không kiềm được giơ cao hai tay, nhưng ngay lập tức chuyển sang bảo vệ cầu tuyết nhỏ vì cầu tuyết nhỏ đang nhảy múa nhiệt tình.

Cố Bồng là một thần tượng nổi tiếng, vũ đạo là sở trường của cậu. Có thể cậu không phải là ngôi sao sáng nhất trong đêm, nhưng chắc chắn là người nhảy nhiệt tình nhất trên khán đài.

Những bước nhảy, đôi tay đầy hoa lệ, không một động tác nào lặp lại.

Màn hình lớn sao có thể bỏ lỡ một màn biểu diễn tuyệt vời như vậy?!

Tất cả các máy quay trong sân vận động vốn đang theo dõi cảnh ăn mừng của Hướng Vũ Hàn, sau đó đột nhiên có vài màn hình chuyển sang Cố Bồng.

Cố Bồng phát hiện mình lại xuất hiện trên TV, cậu lập tức lấy hết 120% nhiệt huyết, nhảy điệu nhảy debut của mình, đã từng làm chao đảo hàng triệu fan nữ.

"Ỏ ỏ ỏ!" Linh hồn của cầu tuyết nhỏ đang nhảy múa, bóng điện bay khắp sân, quản lý biểu cảm rất tốt, một góc cận mặt hoàn hảo.

Hôn gió ~ hôn gió, Love ~ love~

Xoay một vòng, biểu diễn trái tim!

Sau khi ghi bàn, nhân vật chính của phút này đáng lẽ phải là Hướng Vũ Hàn và các cầu thủ của đội Lam Diên, nhưng lại xuất hiện một vật nhỏ dễ thương nhảy múa duyên dáng và năng động trên khán đài.

Tất cả ánh mắt trong sân vận động đều tập trung vào cậu, trong lòng hò reo: Cậu ấy giỏi quá, chuyên nghiệp quá, dễ thương quá, hahaha!

Các cầu thủ của đội Lam Diên cũng đã nhìn lên trên màn hình lớn, lập tức nở nụ cười và giơ tay chào về phía Cố Bồng, tỏ ý cảm ơn vì sự ủng hộ.

Văn Tắc một tay che chở cầu tuyết nhỏ, một tay che mặt mình, anh không theo dõi cầu thủ, nhưng cũng từng ao ước được tiếp xúc với những cầu thủ mình ngưỡng mộ.

Chỉ là anh không ngờ rằng lần đầu tiên đội bóng mình yêu thích chào hỏi mình lại là trong hoàn cảnh như thế này.

Bây giờ Văn Tắc chỉ mong tất cả những người quen biết anh đừng xem trận đấu này hoặc không xem lại bản phát sóng trực tiếp.

Nhưng điều này rõ ràng là không phải hiện thực.

Có thể trong sân vận động lúc này cũng có không ít người quen biết anh.

Cũng may tất cả ánh mắt đều tập trung vào Cố Bồng, tạm thời không ai nghĩ đến việc tìm hiểu người phía sau Cố Bồng là ai.

Trận đấu này cũng được phát sóng trực tiếp trên mạng.

Đội Lam Diên có lượng người hâm mộ khá tốt, ngay từ đầu đã có nhiều người xem, sau khi ghi bàn, lượng khán giả tăng vọt, mà trong hai phút sau khi ghi bàn, số liệu đạt đến đỉnh điểm.

Khung bình luận: Nghe nói vợ người ta nhảy múa rất nóng bỏng, tôi đến xem!

Cố - vợ người khác nhảy múa rất nóng bỏng - Bồng, sau khi thu hút được một làn sóng lớn lượng người xem thì dừng lại tìm Văn Tắc để xin nước uống, bù nước, bù nước, trợ lý minh tinh này thật không biết điều.

"..." Văn Tắc lấy bình nước từ ba lô.

Bình nước của cầu tuyết nhỏ cũng là loại bình sữa, vì cậu là một sinh vật nhỏ, chỉ có loại này mới tiện.

Trên sân bóng đã khởi động lại trận đấu.

Có hai màn hình lớn vẫn đang theo dõi Cố Bồng, nhưng cậu phải uống nước, với trọng lượng ba cân rưỡi, cậu dễ bị mất nước.

Cầu tuyết nhỏ nháy mắt quyến rũ, ra hiệu chờ một chút, cậu vẫn có thể nhảy tiếp.

"Tập trung uống nước." Văn Tắc lo lắng cầu tuyết nhỏ bị sặc, giơ tay giữ đầu cậu lại.

Cục cưng bóng đá phiên bản giới hạn của Lam Diên đang nghỉ ngơi, nhưng mọi người vẫn rất thích xem cậu, cũng bắt đầu chú ý đến người giám hộ tạm thời của cục cưng dễ thương này.

Quần chúng cảm ơn anh nhé!

Thật sự không coi mọi người là người ngoài.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Love love, bắn tim!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro