Chương 8: Một mẩu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Một mẩu chuyện.

Ngay lúc mấy cô gái đang sững sờ, nhân viên nọ đã đứng lên, đón phía trước hai bước: "Anh Khâm đến rồi!"

Sở Khâm nhìn miếng dưa gan ở khóe miệng của cậu, giả bộ cả giận nói: "Tiểu Điền, lại lén ăn dưa của anh à!"

"Anh không ăn, để như vậy rất phí." Tiểu Điền cười ha ha, dung mạo của cậu rất cường tráng, ở trong trường quay nếu có việc gì nặng thì đều tìm đến, mà cậu cũng chưa bao giờ từ chối, người này không có ham muốn gì, chỉ thích nhất là ăn hoa quả. Mọi người trong tổ thường gọi cậu là Điền Hoa Quả.

Giờ nghỉ trưa nhà đài thường phát cơm kèm theo hoa quả, Sở Khâm nếu không ở đài ăn cơm, thì luôn bàn giao đống hoa quả đó Tiểu Điền, thời gian lâu dài, Tiểu Điền không cần bàn giao, tự mình vận động đi lấy.

Mấy cô vũ công nhìn nhau, nhanh chóng đứng lên cung kính chào hỏi: "Chào anh Khâm!" Các cô đều là thực tập sinh mới, chưa từng gặp qua Sở Khâm, không nghĩ tới người này đối với nhân viên sai vặt cũng rất thân thiết, cho nên lá gan cũng tự nhiên lớn hơn.

Sở Khâm cười gật gật đầu: "Trước đây chưa từng gặp mọi người ? Là tới nhảy cho tiết mục mở màn sao ? Đừng lo lắng, này chỉ là quay hình, nhảy sai đều có thể quay lại."

Chương trình của Sở Khâm tuy là chương trình nổi tiếng, nhưng cũng có yếu tố hài hước, luôn luôn xuất hiện mấy cái biểu tình và động tác khoa trương, không giống như ở dưới đài luôn ôn hòa lễ độ. Chỉ là hơi hơi cười, ngược lại càng anh tuấn hơn so với trên màn ảnh.

Mấy cô gái được anh thân thiết đáp lại, nhất thời lớn gan hơn, tích cực chào hỏi người phía sau Sở Khâm: "Chào Chung tổng."

Mấy người khác cũng phản ứng lại, nhanh chóng xoay người qua "vấn an" Chung Nghi Bân. Dù sao cơ hội gặp tổng giám đốc ở bên ngoài công ty cũng không nhiều, phải nhanh chóng lưu lại ấn tượng tốt một chút.

Chung Nghi Bân cách lớp kính râm nhìn mấy cô gái một cái, hơi nghi hoặc một chút, ngay cả vũ công cũng biết hắn, lại không nhớ rõ mình từng có quen biết họ, thôi cứ tùy tiện tỏ thái độ vậy. Vì vậy không đáp lại lời, cũng Sở Khâm đi vào.

Thấy Chung tổng lạnh lùng như vậy, mấy cô gái nhất thời có chút sợ hãi.

"Vừa nãy những gì chúng ta nói đến, Chung tổng có nghe được chưa nhỉ?" Cô gái nói nhiều nhất sắc mặt hơi trắng bệch.

"Anh Khâm thật là đẹp trai thật là ôn nhu, tôi sau này nhất định phải làm fan của ảnh." Cô gái vừa nãy còn si mê Chung tổng, bây giờ lại ngẩn người nhìn bóng lưng Sở Khâm, không cảm nhận được sự lo lắng của bạn mình.

Mỗi một kỳ trang phục của MC sẽ không giống nhau, muốn quay bổ sung dĩ nhiên là phải mặc lại quần áo kỳ cũ. Tổ chương trình mang quần áo ra, Hầu Xuyên là người đi lấy, đưa Sở Khâm đến phòng hóa trang.

Sở Khâm dặn dò Chung Nghi Bân đứng tại trường quay một chút, còn anh đi thay quần áo. Chung Nghi Bân hiển nhiên không vui, cùng Sở Khâm đi vào phòng hóa trang.

"Anh Khâm, trên người anh có thương tích, hay là em giúp anh đổi quần áo." Hầu Xuyên mang theo quần áo, không chút nghĩ ngợi mà nói, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, cứng người quay lưn lại, liền thấy Chung tổng đã lấy kính râm xuống, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.

"À, cái kia, tôi đi nhà vệ sinh một chút, Chung tổng anh giúp tôi đi." Hầu Xuyên nuốt nước bọt một cái, mang quần áo giao cho Chung Nghi Bân, chạy nhanh như một làn khói, còn tiện tay khóa cửa phỏng hóa trang lại nữa.

Sở Khâm ngược lại không chú ý đến động tĩnh của hai người, tự mình cởi áo ra. Bởi vì xương sườn không ổn, anh không dám mặc quần áo quá bó sát, chỉ mặc một cái áo thun trắng rộng rãi. Quần áo này mặc thì dễ, nhưng lúc cởi ra lại có chút phiền toái, bởi vì phải giơ tay cao cầm lấy vạt áo, động tác quá lớn rất dễ ảnh hưởng đến xương sườn.

Cởi được một nữa, môi đôi tay từ phía sau vòng ra đây, thay tay anh, thuận lợi cởi áo ra khỏi người, Thân thể trắng nõn lại có chút gầy, còn phải quấn một vòng băng gạc nữa, Cái này là do buổi trưa, dưới sự yêu cầu cường liệt của Chung Nghi Bân, anh mới chịu tới bệnh viện quấn băng lại lần nữa.

Không cho Sở Khâm động thủ, Chung Nghi Bân giúp anh mặc áo sơ mi, cúi đầu cài từng chiếc nút một.

"Không phải nói quên cách mặc quần áo rồi sao?" Sở Khâm nhìn đỉnh đầu của hắn, rất muốn cọ cọ tay.

"À, sáng nay được hôn hôn, có thể duy trì ký ức trong một ngày." Chung Nghi Bân để anh ngồi xuống cho anh thoát quần ra.

Quần được cởi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, Chung Nghi Bân mang quần trên tay, không cho anh mặc vào.

"Để em mặc vào." Sở Khâm động tay muốn lấy đi, phòng hóa trang lúc nào cũng có người đi vào, quần áo phải thay nhanh, để anh chân trần ngồi trước mặt Chung Nghi Bân, hình như có chút xấu hổ. (╥﹏╥)

"Anh hình như quên mất làm sao để mặc quần rồi." Chung Nghi Bân ngồi xổm, ngửa đầu nhìn anh.

Sở Khâm tức giận trừng hắn, "Em không thể khom lưng."

Chung Nghi Bân chủ động đến gần, chờ cậu hôn hôn. Sở Khâm mím môi, bất đắc dĩ hôn lên gáy hắn một cái.

Chung tổng mất-trí-nhớ, nhất thời giống như Popeye ăn được rau bina, trở nên tràn trề sinh lực, thuận lợi đem quần mặc vào cho Sở Khâm, còn giúp anh mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài.

Tuần trước là chủ đề Thượng Hải những năm cũ, cho nên quần áo chính là sơ mi kèm quần yếm, cộng thêm một cái áo khoác và nón kaki. Sở Khâm vóc người vốn không thấp, nhưng bởi vì khung xương nhỏ, mặc quần áo này vào, thoạt nhìn càng nhỏ thêm một chút, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Chung Nghi Bân đặc biệt muốn ôm người vào ngực để xoa xoa, nhưng mà xương sườn của anh vẫn chưa khỏi, chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, biểu tình có chút vặn vẹo.

Sở Khâm nhìn hắn có biểu cảm kỳ quái: "Có phải là muốn đi WC không ? Nhà vệ sinh đi ra cửa quẹo phải."

Chung Nghi Bân: "..."

Chuyên gia make up Đỗ Vi tiến vào phòng hóa trang, liền nhìn thấy biểu tình rất giống mót tiểu của Chung tổng, cũng không dám lại hỏi thăm hắn, đành đi tới bàn bày dụng cụ ra để make up cho Sở Khâm.

"Hôm nay sắc mặt cũng không tệ lắm, tuần trước lúc quay còn có bọng mắt nữa đó." Đỗ Vi đánh nhẹ một lớp phấn cho anh, lấy điện thoại ra khoe ảnh chụp lần trước, bởi vì có lúc phải quay bổ sung, cho nên cô có thói quen mỗi lần trang điểm xong sẽ chụp lại một tấm ảnh: " Cho nên chỉ cần đánh highlight lên là được ."

Đỗ Vi lấy ra cọ highlight: "Híp mắt lại nào."

Người dẫn chung Lâm Tiếu Tiếu đã chuẩn bị xong, ở tại cửa phòng hóa trang chờ Sở Khâm: 'Ôi trời ơi!" Lâm Tiếu Tiếu thấy anh đi ra, nhất thời bay một cái nhào vào người anh.

Chung Nghi Bân cấp tốc vọt tới chắn trước mặt Sở Khâm, ngăn cản nữ nhân nào đó đang nhào đến đây.

"Chung tổng, không cần hẹp hòi như vậy chứ!" Lâm Tiếu Tiếu bĩu môi, lấy nắm đấm đập lên vai Chung Nghi Bân một cái. Cô là người thần kinh thô, nhất thời quên mất vết thương trên người Sở Khâm.

"Cô nặng như vậy, thân thể nhỏ bé của tôi làm sao mà chịu được." Sở Khâm một bộ ghét bỏ nhìn cô.

"Anh dám chê tôi mập! Trời ạ, tôi phải nhìn cho kỹ, cái người gọi là Sở Khâm hiền lành trong truyền thuyết, có phải là cái kẻ đang đối xử như thế này với chị em tốt sinh tử tương giao của mình!" Lâm Tiếu Tiếu lớn tiếng ào ồn, nhưng cũng không nhào đến trên người Sở Khâm nữa.

"Ai nói chúng ta là chị em tốt, là anh em tốt thì đúng hơn." Hai người vừa đi vừa cãi nhau, toàn bộ không khí buổi ghi hình đều rất vui vẻ.

Chung Nghi Bân ngồi ở dưới đài, nhìn Sở Khâm thành thạo nói ra lời thoại, cảm rất cũng rất thú vị. Cảnh tượng trước mắt cực kỳ quen thuộc, trước đây nhất định hắn cũng đã từng ngồi đây nhìn Sở Khâm. Dưới ánh đèn rực rỡ, Sở Khâm ở trên đài hoạt bát hơn nhiều, lúc bình thường anh thường nói chuyện chậm rãi một chút. Thanh âm trong trẻo lại dễ nghe, truyền qua micro mang lại hiệu ứng rất tốt.

Micro của MC và ca sĩ không giống nhau, loại micro này không có bị vang âm, mỗi một câu chữ đều được phát ra rõ ràng hoàn chỉnh.

Cảnh tượng trước mắt, chợt xuất hiện ký ức đan xen. Khi đó thiếu niên ngây ngô trên mình một áo sơ mi trắng quần tây đen, cũng là đứng như thế này trên sân khấu, cầm micro, nói: "Hoan nghênh mọi người buổi tối cuối tuần đúng giờ đón xem Thân Thân Món Thập Cẩm, tôi là Sở Khâm."

Mấy cảnh quay bổ sung được quay rất nhanh, Lâm Tiếu Tiếu nói muốn cùng bạn trai hẹn hò, cho nên đã sớm chạy mất dép. Cô ở nơi này cũng đã lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã không ngại ai, quay xong liền rời đi.

"Phát ngốc cái gì đấy?" Sở Khâm đi tới, xoa xoa đầu Chung Nghi Bân. Tóc được cắt thành đầu đinh, sờ mao mao có chút đâm tay, cảm giác vô cùng tốt, khiến người khác không nhịn được cứ muốn xoa xoa.

Chung Nghi bân nghiêng đầu đi không cho anh sờ, lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì, ngẩng đầu nhìn thấy trong ánh mắt Sở Khâm vẫn có chút chưa hết thòm thèm, vì vậy làm bé ngoan để đầu lại vị trí cũ để ai đó xoa xoa: "Không có gì, chỉ là nhớ tới thời điểm lần đầu tiên em lên dẫn chương trình này."

Sở Khâm sững sờ, chậm rãi trợn to đôi mắt.

"Sở Khâm, cậu tới đây một chút!" Lương lão sư trưởng ban kế hoạch ở bên kia gọi anh, Sở Khâm đáp một tiếng, liếc nhìn Chung Nghi Bân, ra hiệu cho hắn một lát nữa nói tiếp, xoay người đi qua bên kia.

"Tuần này Mộ Thần là khách mời, đã hẹn lịch một tháng trước rồi, Mộ Thần cũng là nể mặt cậu nên mới tới," Lương lão sư thở dài, "Tiểu Lương bên kia có chút khó xử, nói thật là cậu ấy không hợp với chương trình này lắm."

Chương Trình đã phát sóng được nhiều năm, Sở Khâm cũng chưa vắng mặt bao giờ, chỉ bởi vì chuyện tuần trước nên mới gây ra rối loạn. Khán giả đối với sự xuất hiện đột nhiên này có chút không thích ứng, phản ứng như vậy cũng là nằm trong dự liệu.

"Nhưng mà xương của tôi vẫn chưa lành, không thể chơi các trò chơi được." Sở Khâm nhíu mày, nếu là người khác đến ngược lại không sao, nhưng lần này lại là Mộ Thần, khiến anh có chút băn khoăn. Đổi thời gian càng không thể, thời gian của Mộ Thần rất eo hẹp, bây giờ thả cậu ta ra giống như là thả chim bồ câu, lúc nào cũng có người tùy thời muốn bắt lấy.

"Cái đó không sao, tôi có thể nghĩ chút biện pháp, không để cho cậu làm các động tác mạnh, chỉ cần nói chuyện là được." Lương lão sư thấy anh do dự, nhất thời vỗ ngực đảm bảo. Tập vừa rồi tỷ lệ người xem tụt xuống, ban lãnh đạo rất là bất mãn, mà ông cũng cảm thấp áp lực thật lớn.

Sở Khâm trầm ngâm chốc lát, gật gật đầu. Anh còn đang lo lắng chuyện Chung Nghi Bân nhớ lại một ít chuyện, cho nên nói vài câu khách khí liền quay đi, kéo Chung Nghi Bân ra ngoài.

"Anh nhớ được những gì ?" Sở Khâm nhỏ giọng hỏi hắn, hai người đi tới một chỗ vẫn chưa có ai đến quay hình.

Chung Nghi Bân lắc lắc đầu: "Chỉ nhớ được một chút chuyện liên quan đến em, này có lẽ là thứ anh vốn nhớ sẵn."

Sở Khâm nhíu nhíu mày, chỉ lo cướp Chung Nghi Bân ra khỏi Chung gia, cho nên chuyện về bệnh tình của hắn cũng chưa kịp hỏi rõ, xem ra phải liên lạc với Chung Gia Bân mới được.

"Không sao đâu, nếu không nhớ ra, em kể anh nghe cũng được." Chung Nghi Bân cũng không quá lo lắng, chỉ cần hắn vẫn chưa quên Sở Khâm, những cái khác chưa nhớ cũng không sao.

Nhìn ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của Chung Nghi Bân, Sở Khâm lần thứ hai cảm thấy trách nhiệm bạn trai của mình tăng cao, quyết định hẹn ngày cùng anh hai Chung gia ăn một bữa cơm, trao đổi một chút kinh nghiệm chăn nuôi Chung Tiểu Kê mới được.

"Anh Khâm, rãnh rỗi đến xem chương trình của tôi sao?" Đằng sau trường quay đi ra một người, chính là Trần Kỷ Minh, thời điểm cậu ta thấy Chung Nghi Bân đứng bên cạnh Sở Khâm, ánh mắt không khỏi lóe lên.

Tác giả có lời muốn nói:

– Tiểu kịch trường:

Sở Khâm: Anh hai, bình thường anh nuôi em trai như thế nào?

Anh hai: Mùa xuân gieo xuống một Chung Tiểu Kê, đến mùa thu là có thể thu hoạch...

Nhị Bính: Nói bậy, em mới không phải là Chung Tiểu Kê!

Anh hai: Mùa xuân đánh ra một cái Nhị Bính, mùa thu là có thể tự mò ra...

Nhị Bính: Nói bậy, em mới không phải là mạt chược!

Anh hai: Mùa xuân ném đi một em trai, đến mùa thu lại không muốn thu về...

Nhị Bính: (๑¯△¯๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro