Chương 4: Giáo y Kha Ngạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Giáo y Kha Ngạn

Giáo y có nghĩa là giáo viên y tế ở trong trường, vì gọi giáo viên y tế quá dài nên mình để thành giáo y luôn nha =3=

Quá nhiều ánh mắt khác thường, khiến Chu Vĩ cảm thấy không dễ chịu. Dọc theo trên đường luôn phải chịu đựng tiếng cười cùng mấy lời bàn tán, làm cho hắn có một loại cảm giác bị đùa cợt. Cho đến lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác mà nghĩ, tại sao mỗi lần chơi kéo búa bao người thua đều là hắn ? Trong việc này chẳng lẽ có ẩn khuất nào ? Hai tên nhóc kia sẽ không phải hợp lại chỉnh hắn chứ?

Đi đến căn tin, Chu Vĩ tận lực xem nhẹ ánh mắt cười nhạo của mọi người, bình tĩnh đi đến quầy bán thức ăn.

Đầu bếp lấy món ăn dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn từ trên xuống dưới, qua vài giây mới hỏi kỹ: "Mỹ nữ, muốn lấy món nào?"

Chu Vĩ co giật khóe miệng, thở dài một hơi thật sâu, giả vờ trấn định, "Ba phần thức ăn, một phần thịt, hai phần chay." Nói xong chuẩn bị quẹt thẻ trả tiền, đột nhiên có ai ở sau lưng hắn gọi một tiếng, nam nhân nổi giận đùng đùng hướng bên này đi đến...

Bên này, tại phòng ngủ, Lưu Thuận cùng Ngô Địch đã đợi nửa giờ, vẫn còn chưa có thấy Chu Vĩ quay trở về.

Ngô Địch bấm bấm ngón tay, hoảng hốt nói: 'Gần đây có tiếng sấm, đêm qua tôi xem sao trời, phát hiện Bắc đẩu dời Nam, thất tinh đổi vị trí, đây là dấu hiệu xấu. Hôm nay tính toán được, quả nhiên không ổn, Chu huynh khó thoát khỏi kiếp này..."

Lưu Thuận quay sang cho Ngô Địch một cái tát: "Cái miệng xui xẻo của cậu còn có thể nói ra được lời nào không ? Nhanh lên, chúng ta đến căn tin, xem xem có phải cái tên Chu Vĩ kia dám cầm thẻ cơm của tôi chạy trốn hay không ?"

Ngô Địch sờ sờ trán, bộ dạng đặc biệt oan ức, "Là cậu nói tôi mở rộng cửa lòng muốn nói gì thì cứ nói mà."

Lưu Thuận trừng mắt, "Nhưng tôi không có bảo cậu nguyền rủa anh em tốt!"

"Được rồi, được rồi, là tôi sai, sau này sẽ không bao giờ nói mấy câu như vậy nữa!" Ngô Địch vươn thẳng cổ, kéo Lưu Thuận cùng đi ra ngoài, sau đó liền bù đắp một câu, "tôi thực sự cảm thấy được sự việc có chút không ổn cho lắm..."

Hai người thừa thế mà xông lên chạy đến căn tin, hít thở một cái còn chưa kịp đã bị âm thanh huyên náo phía trước hấp dẫn. Đẩy đoàn người đang tụ tập ra, đi đến bên trong liền nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cả hai đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Trước quầy thức ăn là hai tên nam nhân máu me đầy mặt cầm hộp cơm trên tay, ánh mắt hai người bốc lửa nhìn nhau, chuẩn bị cầm hộp thiết đập lên nhau.

Máu tươi từ trên trán chảy ào ào xuống, Lưu Thuận chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay một người mà dùng sức kéo ra ngoài, "Anh Vĩ, có chuyện gì từ từ nói, hai người đây là đang làm chuyện gì vậy chứ?"

Chu Vĩ bỏ tay Lưu Thuận ra, giơ hộp cơm muốn đập tới. Thấy thế, Ngô Địch lập tức kéo một nam nhân khác ra, "Hoành Bằng, hai người tại sao lại như vậy? Bớt giận đi, tôi dẫn hai người đi tìm giáo ý, cầm máu trước được không ?"

Hai nhân vật chính nổi nóng đồng thời quát: "Không được! Ngày hôm nay không phải nó chết thì là tôi chết!"

Ở T đại ai ai cũng biết Chu Vĩ cùng với Hoàng Bằng chính là tình địch của nhau. Bọn họ đều là thành viên chủ lực của đội bóng rổ, bởi vì thực lực tương xứng nhau, huấn luyện viên không muốn thiên vị ai, liền đối xử bình đẳng phân cho họ làm đội phó, nhưng hai người họ ở trong tối ngầm so sánh thực lực, luôn luôn tranh giành vị trí đội trưởng. Hai người vốn đã không hợp nhau, lại cố tình cái tên Hoàng Bằng kia chính là người thầm mến Vương Tráng Tráng, lần này thì hay rồi, chiến tranh thăng cấp, hai người mỗi lần thấy nhau thì giống như thấy kẻ thù giết cha, hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống để giải mối hận trong lòng. Sáng sớm, Chu Vĩ trốn tránh Vương Tráng Tráng, cậu ta đi mấy vòng ở nhà vệ sinh cũng không tìm thấy người, vì vậy thời điểm đau lòng nhất liền vô tình gặp phải Hoàng Bằng. Nhìn bảo bối tâm can của mình khóc đến thở không ra hơi, Hoàng Bằng đau lòng yếu mệnh, cố gắng chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, Hoành Bằng chuẩn bị ăn cơm bổ sung thể lực xong sẽ đi trả thù cho Vương Tráng Tráng, lại không ngờ gặp Chu Vĩ ở ngay căn tin. Thù mới hận cũ cùng tính một lượt, hai người chưa nói ba câu đã đánh nhau. Vì vậy, lúc Lưu Thuận cùng Ngô Địch đến xem vừa vặn là cảnh tình này.

Phí hết hơi sức khuyên nhủ, Lưu Thuận cùng Ngô Địch cuối cùng cũng coi như đem được hai tên này tách ra.

Tiếp đến một người đỡ một người, đem bọn họ đến phòng y tế cầm máu.

Đẩy cửa ra, bên trong là một nam nhân xuyên sơ mi trắng đang ngồi.

Nam nhân đang xem báo, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền ngẩng đầu lên. Mọi người nhìn nhau, đều có chốc sững sờ.

Mọi người thường so sánh dung nhan như Tống Ngọc, còn nếu tuấn mỹ nam tử thì sẽ so với Phan An. Mà nam nhân trước mắt chính là một gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết, làn da trắng nõn như cổ ngọc ngàn năm, sạch sẽ mềm mại, hơi lộ ra chút thanh lãnh.

Lưu Thuận chính là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, chỉ vào đầu Chu Vĩ hỏi; "Xin hảo, giáo y Trương ở đâu ? Bạn của em bị chảy máu đầu, làm phiền anh gọi giáo y đến giúp anh ấy cầm máu."

Nam nhân đứng lên, từ trên móc treo lấy áo khoác trắng xuống khoác lên người.

"Giáo y Trương về hưu rồi, bắt đầu từ học kỳ này tôi sẽ thay ông ấy."

Lưu Thuận bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ồ! Anh là giáo y mới tới!"

"Đúng vậy, đem bọn họ dìu đến chỗ này ngồi xuống đi. " "

Nam nhân mang theo hòm thuốc, nhìn vết thương trên trán của hai người hỏi : " Đánh nhau ? " Ngữ khí lộ ra một tia không thích.

Không biết như thế nào, Lưu Thuận luôn cảm thấy trên người nam nhân này có loại khí chất mạnh mẽ khó nói, khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi. Tuy rằng y nhìn rất đẹp, nhưng tướng mạo đại khái cũng chừng ba mươi tuổi, so với đám sinh viên này lớn hơn mười tuổi, hơn nữa trên người lại khoác áo blouse trắng, khí thế dọa người, nói chuyện rõ ràng rành mạch, ánh mắt sắt bén nhìn thấy tất cả. Lưu Thuận sợ nhất là người như vậy, chỉ vừa mới đứng lên, khí thế đã áp đảo mọi người.

" Đúng vậy. " Lưu Thuận cười lấy lòng, " Tình nguyện tiếp thu phê bình của giáo y. "

Nam nhân xem xét Lưu Thuận một cái, " Cậu rất biết ăn nói. " Tiếp đó dùng cồn thấm vào miếng bông giúp hai người họ sát khuẩn.

Hoàng Bằng đau đến kêu lên, mà Chu Vĩ lại nhìn giáo y mỹ nhân cười khúc khích.

Nam nhân nhìn trên người Chu Vĩ mặc một bộ quần áo hầu gái, sau đó quay sang hỏi Lưu Thuận, " Cậu ta là bị đánh đến choáng váng, hay là vốn đã bị đần sẵn ? "

Lưu Thuận sớm phát hiện Chu Vĩ từ khi nhìn thấy giáo y đã tự động tiến vào trạng thái nửa si nửa ngốc, tầm mắt của hắn vẫn luôn không rời đối phương, trên mặt còn có nụ cười ngốc nghếch nữa, nhìn là biết cái tật háo sắc của hắn lại tái phát.

Vì không muốn làm giáo y mỹ nhân tức giận, Lưu Thuận tận lực dàn xếp, " Người này chính là như vậy, bị ngốc từ nhỏ, anh đừng để ý. "

Nam nhân ừ một tiếng, bắt đầu giúp họ xử lý vết thương.

Lưu Thuận ngoắt ngoắt cái đuôi thấy người sang muốn bắt quàng làm họ, " Giáo ý, anh tên là gì ? Chúng ta sau này nên xưng hô như thế nào ? "

" Tôi họ Kha, tên một chữ Ngạn. "

" Ồ... Kha Ngạn, giáo y Kha Ngạn. "

" Ừ. "

" Giáo y Kha, kỹ thuật của anh tốt vậy, tại sao lại chịu thiệt đến trường này để làm giáo y chứ ? "

Nam nhân quay đầu nhìn Lưu Thuận, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, ngoài miệng lại cười cười nói, " Biết nhiều quá cũng không tốt đâu. "

Lưu Thuận vội vàng che miệng, mơ hồ không rõ mà nói : " Anh cứ tiếp tục, tôi cái gì cũng không hỏi nữa. "

Băng bó xong vết thương, nam nhân tháo găng tay xuống tiếp tục xem báo. Mọi người cùng anh nói tạm biệt, y dường như không nghe thấy, hoặc là không muốn để ý. Mọi người ăn phải quả đắng, ũ rũ cúi đầu bước ra khỏi phòng y tế.

Đến khi đi ra bên ngoài, Chu Vĩ che ngực, cảm thụ nhịp tim đập gia tốc của chính mình, " Ầm ầm ầm " nhảy rất kịch liệt, giống như muốn từ bên trong lồng ngực mà nhảy ra ngoài, đây là cảm giác trước đây hắn chưa từng có. Hắn tìm đại một cái cớ, vứt bỏ mọi người, đánh đường vòng qua khu kế bên, sau đó lén lút chạy lại phòng y tế...

Thấy Chu Vĩ đi rồi, Ngô Địch mò bụng rỗng hỏi Lưu Thuận, " Tôi đói quá, chúng ta đi ăn cơm không ? "

Lưu Thuận nhìn đồng hồ trên tay, nhấc chân liền chạy ra bên ngoài trường, " Cậu đi một mình đi, tớ muốn đi tìm anh tớ. "

Ngô Địch bị vứt bỏ, dùng ánh mắt u oán mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn tốt, nhỏ giọng thì thầm, " Không biết coi trọng nghĩa khí, biết rõ mình có chứng sợ hãi lựa chọn còn để mình đi mua cơm một mình, này không phải là đang làm khó làm dễ mình sao ? "

Ngô Địch thật ra bị mắc chứng sợ hãi lựa chọn nghiêm trọng, mỗi lần trong tình huống phải đưa ra lựa chọn sẽ cảm thấy khủng hoảng, bối rối, thậm chí là mồ hôi đầm đìa. Năm đó cậu một giây đồng hồ chưa tới đã đưa ra quyết định chọn ở cùng mẹ mình, sau này vạn vạn không ngờ tới lại bị quyết định này tạo thành ảnh hưởng tâm lý lớn. Mỗi khi cậu đến thăm cha mình, trong mắt cha Ngô luôn ẩn chứa một tia ưu thương không nói nên lời, mà trong lòng cậu lại rõ ràng, cha cậu trước sự lựa chọn đó cảm thấy canh cánh trong lòng. Cha mẹ đều rất yêu cậu, coi cậu như bảo bối mà yêu thương. Đồng dạng, Ngô Địch cũng rất yêu cha mẹ của mình, không đành lòng nhìn họ chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng cậu trong lúc vô tình lại khiến cha mình chịu đả kích lớn. Cậu trở nên xoắn xuýt đối với lựa chọn của chính mình, có cảm giác như mình lựa chọn cái gì cũng sẽ mang lại cảm giác sai trái. Từ từ, Ngô Địch bắt đầu sợ lựa chọn, sợ không cẩn thận sẽ khiến bản thân sau này hối hận, mỗi lần đối với với thời điểm ra quyết định, thậm chí còn có cảm giác dày vò thống khổ, đặc biệt sợ hãi. Thời gian chậm rãi trôi qua, từ sáu tuổi đến bây giờ, bệnh tâm lý này đã theo cậu suốt mười bốn năm, tựa hồ không có cách nào loại bỏ.

Đi đến quầy thức ăn, Ngô Địch thở ra một hơi, bởi vì đã sớm qua khỏi giờ cơm trưa, còn dư lại chỉ có một ít thịt kho tàu cũng cải canh. Ngô Địch lại là người theo chủ nghĩa ăn thịt, không có thịt thì không vui, rất ít khi ăn cải xanh, cho nên căn bản không cần lựa chọn, cậu liền biết mình cần phải tìm cái gì.

Cậu lấy thẻ cơm ra, nói với đầu bếp : " Một bát cơm trắng và một bát thịt kho tàu. "

Đồng thời ở trên quầy thức ăn, một người cũng nói y một lời như vậy, " Cơm trắng, thịt kho tàu, một phần. "

Ngô Địch nghe thấy tiếng thì nhìn sang, phát hiện đối phương vô cùng quen mắt.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nhìn thật giống người tên là... Đàm Duệ ? Đúng, chính là cái tên Vương tử Duệ !

Ngô Địch nói với đầu bếp : " Tôi tới trước, thịt này là của tôi. "

Đầu bếp thật khó khăn mà nhìn hai người, cái muôi múc thịt kho tàu không biết cho ai.

" Anh đẹp trai... " Ngô Địch nhỏ giọng đứng ở một bên nam nhân, thấy đối phương xoay đầu lại, lập tức chớp hai con mắt thật to, nỗ lực bày ra bộ mặt bán manh đáng thương hòng mê loạn tâm trí đối phương, " Nhường thịt kho tàu cho tôi được không ? "

Đàm Duệ bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, có vẻ như không hề bị ánh mắt kia lay động, giơ tay lên quét thẻ cơm, sau đó cười với đầu bếp, " Tôi trả tiền trước. "

Đầu bếp bị nụ cười của hắn mê đảo, lập tức đem thịt kho tàu cho hắn.

Ngô Địch tức giận đến đầu ứa khói, đem thẻ cơm quét một cái, thở phì phò nói : " Cho tôi một phần cải xanh ! "

Mua cơm xong, Ngô Địch bưng đĩa ở trong phòng ăn xoay tới xoay lui không biết nên đến nơi nào ngồi. Cho đến khi lần thứ hai cậu đi ngang qua Đàm Duệ, đối phương đột nhiên gọi cậu, " Cậu có phải muốn cùng tôi ngồi một chỗ mà không dám nói ? "

" Cái rắm ! " Ngô Địch ngoài miệng cười đến lợi hại, mông lại rơi xuống chỗ ngồi, nhìn thấy nụ cười của Đàm Duệ, còn tưởng rằng hắn cười nhạo mình, nhanh chóng dài dòng văn tự mà giải thích, " Tôi thực sự không có muốn cùng anh ngồi một chỗ, chẳng qua là tôi không biết nên ngồi đâu, mà anh lại gọi tôi, tôi đành bất đắc dĩ ngồi chỗ này vậy. Tôi biết mấy lời này nghe giống bịa chuyện, chỉ cần anh tin tôi, tôi thực sự là hết cách mới phải ngồi xuống đây. "

Nghe xong lời giải thích của cậu, Đàm Duệ không hé răng, luôn luôn cúi đầu ăn cơm.

Nhìn dáng vẻ này, Ngô Địch cảm thấy được đối phương khẳng định xem mình là tên bệnh thần kinh, ăn một muỗng cơm, lại bắt đầu lảm nhảm, " Anh không cần phải cảm thấy tôi kỳ quái, không sợ nói cho anh biết, tôi thật ra có chứng sợ hãi lựa chọn. Nghe cái này chắc anh đang tự hỏi trong phòng có nhiều chỗ như vậy, có chỗ dựa tường, có chỗ dựa vào cửa sổ, có chỗ sạch sẽ, có chỗ bẩn thỉu, tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi, tại sao tôi lại không quyết định được ? Vậy tôi liền đem nguyên nhân giải thích cho anh biết. Dựa vào tôi, tôi sợ cọ phải thân mồ hôi ; dựa vào cửa, tôi sợ người khác nói mình ăn không lịch sự ; chỗ sạch sẽ, tôi sợ mình sẽ làm bẩn nhọc công người dọn dẹp ; chỗ bẩn kia thì không cần giải thích, ai lại muốn ngồi một chỗ như vậy để ăn cơm ? "

Đàm Duệ tựa hồ đối với lời nói của cậu không hề hứng thú, gắp lên một khối thịt đưa tới trước mặt cậu, hỏi : " Muốn ăn không ? "

Hai mắt Ngô Địch tỏa sáng, " Muốn ! "

" Muốn tôi thưởng cho cậu sao ? "

Lời này nói ra mặc dù nghe lại không đúng lắm, mà Ngô Địch lại vẫn như chó con tham ăn chỉ gật gật đầu, " Muốn ! "

Đàm Duệ đem thịt đưa đến bên miệng cậu, thấy cậu há miệng ra, bỗng nhiên thu cánh tay về, đút vào trong miệng mình.

Ngô Địch sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn hắn, nhìn đến nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.

Mình cư nhiên bị đùa giỡn ?!

Nửa ngày, Ngô Địch một lần nửa phấn chân giả cười với Đàm Duệ, " Tuy rằng tôi không hiểu hành động vừa rồi của anh sẽ đem lại lợi ích gì, mà đôi ta tốt xấu gì cũng là ăn chung một bàn cơm, cũng coi như là có duyên phận với nhau, không bằng tôi giúp anh đoán mệnh đi. "

" Được. " Đàm Duệ vừa vặn cơm nước xong, vì vậy đáp ứng sảng khoái, cả người tựa lưng vào ghế dựa một chút, nhìn qua đặc biệt có loại cảm giác lười biếng nhàn nhã, tuy rằng lời nói nói ra lại khiến người khác lạnh sống lưng, " Đầu tiên phải nói rõ, tôi có chứng dễ kích động, dễ dàng tức giận, thường thường sẽ bởi vì một chút chuyện nhỏ thôi cũng nổi trận lôi đình. Mấy ngày trước cũng có một tên thầy bói chặn đường tôi, nói tôi bị vận rủi đeo bám, sẽ gặp phải đại nạn, tôi lúc đó khắc chế không nổi, đem hắn đánh cho một trận, đến nay vẫn chưa có xuất viện. Còn có một lần, một tên hòa thượng chủ động giúp tôi đoán mệnh... "

" Ô ! " Ngô Địch nhanh chóng đánh gãy lời nói của hắn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, " Anh cũng không phải là người tầm thường, trăm năm khó gặp. Trán cao lại rộng, quả thực chính là tướng mạo đại phú đại quý... " Tiếp đó là một đống lời khen ...

Nam nhân ngồi ở đối diện câu miệng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro