1.1 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nhạc là em thích nên thêm vào, không liên quan đến nội dung đâu ạ)

Chuyện lớn!

Võ lâm xảy ra chuyện lớn rồi! Ba tháng gần đây, chiêu bài của các đại môn phái trong chốn võ lâm (bất kể là hắc đạo hay bạch đạo), đều bị một cao thủ vô ảnh vô tung trộm mất.

Mất chiêu bài, ở trong chốn võ lâm tương đương với bị người ta tát vô mặt một cái, nói cách khác có thể dùng bốn chữ khái quát mà hình dung, chính là - vô cùng nhục nhã.

Hiện giờ ở các môn phái võ lâm, mỗi người đều hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi, thề sống thề chết quyết tâm rửa mối nhục bị trộm chiêu bài, đem tiểu tặc, à không, cái tên đạo tặc vô sỉ võ công cao cường mà thiên đao vạn quả.

Những môn phái không bị trộm chiêu bài, cũng có một chút tự mình hiểu lấy không muốn vuốt đuôi hổ, tạm thời đem chiêu bài bảo bối giấu đi, tính toán chờ qua giai đoạn sóng gió này.

Cho nên trong khoảng thời gian này, nếu mọi người đến chỗ các môn phái võ lâm, ngẩng đầu lên nhìn trước đại môn tám, chín phần mười sẽ thấy một khối then rỗng tuếch. Nếu còn lương tâm thì ta khuyên rằng, tuyệt đối không nên mở miệng hỏi nguyên nhân, nói cách khác, nếu không muốn bị một cước đá xuống núi hoặc là trực tiếp bị giết người diệt khẩu thì tốt nhất nên làm bộ không thấy.

Nhưng...

Tại thời điểm thần hồn nát thần tính này, Thiếu Lâm tự lại đứng vững gót chân, không sợ gian hiểm, chẳng những vẫn treo chiêu bài Thiếu Lâm tự có lịch sử trên trăm năm ở trên cửa chùa như cũ, mà còn tuyên bố, sắp tới tổ chức đại hội võ lâm ở Thiếu Lâm tự, chỉ cần tên trộm chiêu bài dám xuất hiện, nhất định sẽ bắt giữ, công khai thẩm lí và phán quyết, trả lại công bằng cho võ lâm. Oa! Đại hội võ lâm!

Ha ha! Rốt cục cũng có người ra mặt chủ trì công đạo!

Tin tức này truyền khắp võ lâm, làm cho cả võ lâm vui như mở hội.

"Tiểu tặc đáng chết! Bắt lấy kẻ trộm chiêu bài."

"Thiếu Lâm chính tông! Muốn bắt tiểu tặc!"

"Đại hội võ lâm! Công khai thẩm lí và phán quyết!"

"Tiểu tặc không đến! Chính là kẻ nhu nhược!"

Còn chưa bắt được kẻ trộm, nhưng tiếng chiêng trống chúc mừng đã vang vọng đại giang nam bắc, không biết vị nào trong chốn giang hồ tự biên tự xướng ra bài ca bốn chữ này, tuy rằng không dễ hát theo, tính nghệ thuật cũng không cao, nhưng bởi vì ca từ đi vào lòng người, rốt cục được tụng xướng khắp nơi, ngay cả cô nương hát rong cũng sẽ thét to hai câu.

Chiêng trống chúc mừng này, tất nhiên cũng rơi vào tai Thịnh Kiếm Thanh.

Không cần phải nói, phản ứng của Thịnh Kiếm Thanh, cùng người võ lâm hoàn toàn giống nhau, nếu nói có gì bất đồng, thì Thịnh Kiếm Thanh phản ứng so với bọn họ còn vui vẻ hơn.

Thật hưng phấn!

Thật kích thích!

Oa! Đại hội võ lâm!

Đối với một người lo rằng thiên hạ không loạn, bản thân luôn tìm việc đùa giỡn, lại có một thân thần công mà nói, đây là tin tức khiến người ta hưng phấn đến cỡ nào! Huống chi, hắn chính là tác giả tại ra chuyện lớn kia - tất cả các chiêu bài trộm được, đều trở thành một đống rách nát bị hắn ném vào hầm của khách điếm.

Chôm nhiều ván gỗ như vậy chung quy mục đích chỉ có một mà thôi ... Ha ha, náo nhiệt...

Nhưng hưng phấn qua đi, lại không nén được một chút thương cảm.

"Trộm được chiêu bài của Thiếu Lâm tự, sau này chắc sẽ chẳng còn gì để chơi nữa."

Vào một đêm không trăng không sao, ở núi Thiểm Phong, trên một hàng tùng già, truyền đến tiếng thở dài trầm thấp mà tràn ngập từ tính.

"Chán quá, vốn nghĩ khiêu chiến một chút với Nguyệt Thần giáo sẽ rất thú vị, nhưng buồn cười thay, Nguyệt Thần giáo lại đem chiêu bài giấu biến đi, thiệt đáng giận!" Thịnh Kiếm Thanh tiêu sái ngồi ở trên thân cây, gió thổi tung bạch y, không khỏi sinh ra vài phần cảm thán: "Ai da, cả một võ lâm lớn như vậy mà không tìm được một đối thủ ra hồn nào. Không thể tưởng tượng được thu phục võ lâm lại dễ dàng như vậy."

Mục tiêu cuối cùng, chiêu bài của Thiếu Lâm tự!

Hy vọng lần này trải qua nguy hiểm, mới có chút thú vị.

Đương nhiên, mặc kệ có bao nhiêu hứng thú mãnh liệt với thử thách nguy hiểm lần này, Thịnh Kiếm Thanh chưa bao giờ là một người lỗ mãng. Cũng giống như trước kia, mỗi khi hắn muốn gây chuyện, trước đó đều lên kế hoạch kỹ lưỡng, an bài chu đáo chặt chẽ.

Mà nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro