1.2 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vậy nên đêm nay, sau khi quyết định, hắn cũng không vội vã đi ngay. Thời gian khởi hành là sáng sớm mai, tối nay, hắn quét tước sạch sẽ lá tùng trên cây, đánh một giấc thật ngon. Đáng giận là, khi hắn vừa nhắm mắt được một khắc, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện .

"Kiên trì! Kiên trì! Nhất định phải kiên trì!" Trong gió đêm, truyền đến âm thanh cắn răng run run.

Hử? Kẻ nào sẽ đến đây vào giờ này? Nếu là cao thủ giang hồ thì những tiếng động nhỏ nhất cũng không để lọt khỏi tai. Hắn đang định ngủ, bỗng nghe tiếng động liền mở mắt cảnh giác, tiếng bước chân lớn dần, tiếng lầm bầm của vị khách không mời mà đến kia cũng dần dần rõ ràng.

"Kiên trì... Ôi, lạnh quá!" Không chịu nổi gió lạnh của rừng đêm, kẻ kia rốt cuộc cũng dừng lại dưới cây tùng nghỉ chân. Đem hành lý trên lưng đặt xuống, ngả lưng xuống gốc cây tùng, ôm lấy đôi chân gầy tong teo, tự mình trấn an, "Chân trái này, chân phải này, các ngươi phải kiên trì vài ngày nữa, Thiếu Lâm tự chỉ còn cách vài ngày đường, chờ ta đến được đại hội võ lâm, bái được sư phụ tốt, học được khinh công, các ngươi về sau sẽ không còn chịu thiệt thòi như vậy nữa."

Đại hội võ lâm?

Ở nơi rừng núi hoang vắng, vậy mà gặp được bạn đường?

Thịnh Kiếm Thanh mở mắt, ở trên cây nhìn xuống, vừa lúc đối phương mờ mịt không biết gì ngẩng đầu lên.

A, tiểu tử này bộ dạng cũng không tồi.

Thiếu niên đang ngồi ở dưới tán cây khoảng mười sáu bảy tuổi, trên người mặc bố y đôi chỗ có vết vá...

Thịnh Kiếm Thanh đi từ hoàng cung đến võ lâm, gặp qua không ít mỹ nữ tuấn nam, nhưng ít có ai làm cho hắn nhớ ở trong lòng, giờ phút này tìm tòi trong đầu, cũng không khỏi giật mình. Thật khá nha!

Hai đôi mắt tròn sáng, đen lúng liếng, tựa như bên trong ẩn giấu hai viên dạ minh châu trong sáng, không có chút nào giống lệ khí thông thường của nhân sĩ võ lâm.

Dường như chán ngẩng đầu, tiểu tử kia lại cúi đầu, bắt đầu lục lọi hành lý của mình. Chỉ chốc lát, lôi từ bên trong ra một quyển sách dày.

Cuốn sách rất dày, làm bằng chất liệu thô sơ, ngoài bìa ghi mấy chữ xiên xẹo - "Đại hiệp khách Hồng Tảo tự truyện".

Hục... Thịnh Kiếm Thanh trong bụng cười thầm.

Cái này vui à nha, tên tiểu tử này lại muốn làm đại hiệp khách! Bằng tên ngốc nghếch này sao?

Hồng Tảo? Ha ha!

Hồng Tảo cũng không biết ngay tại nơi cách đỉnh đầu khoảng một trượng, có người đang vì giấc mộng xuân thu hiệp khách của hắn mà cười đến kêu cha gọi mẹ.

Vì tương lai người người ngưỡng mộ , tên tuổi nổi tiếng võ lâm, hắn đã sớm quyết tâm mỗi ngày viết một đoạn tự truyện, hôm nay mặc dù đang ở trên đường cũng không thể lơi lỏng.

Lật đến tờ cuối cùng, Hồng Tảo đặt bút bắt đầu viết.

Thịnh Kiếm Thanh nhìn hắn cúi đầu chăm chú viết chữ, tự nhiên thấy nhàm chán, ngáp một cái, vốn định tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, tiện thể cúi xuống xem lướt qua cuốn sách hắn đang viết, một hàng chữ xiên vẹo đệp ngay vào mắt hắn - ngày... tháng... năm... đại hiệp Hồng Tảo trải qua nhiều ngày tìm tòi nghiên cứu, rốt cục phát hiện ra, tên tiểu tặc trước nay cướp chiêu bài của các môn phái võ lâm, kỳ thật là một tên thái giám.

Thịnh Kiếm Thanh ngạc nhiên.

Tiểu tặc trộm chiêu bài... Đó không phải là...

Lửa giận trong lòng nháy mắt dâng cao.

Cái gì? Thái giám?

Thịnh Kiếm Thanh bất giác đưa tay đụng đến cái khí quan lành lặn không tí sứt mẻ dưới đũng quần hắn, lửa giận cuồn cuộn nổi lên mười vạn trượng.

Cái gì!

Hắn tuấn mỹ vô song, phong lưu phóng khoáng như vậy, một cái mỉm cười có thể khiến người chao đảo, là kiếm thủ số một võ lâm kiêm nhị vương gia đương triều, làm sao có thể để người khác nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của hắn! Nhất là đã vài ngày đã không có người tiết hỏa, bây giờ lại còn bị hoài nghi?

"Căn cứ theo Hồng Tảo đại hiệp điều tra, các môn phái đều nói rằng không có thù oán với tiểu tặc trộm chiêu bài. Không oán không thù, vô duyên vô cớ tự nhiên đi gây thù chuốc oán, cướp chiêu bài của người ta, có thể thấy được người này tâm sinh lý bất bình thường." Tầng mây xa xa bay tới, che khuất hơn phân nửa ánh trăng, một trận gió lạnh bao phủ trong phạm vi một dặm. Hồng Tảo một lòng đắm chìm trong tự truyện vẫn không phát hiện hơi thở quỷ dị trên đỉnh đầu mình.

"Ở trên núi lạnh quá." Lẩm bẩm một câu, đại hiệp tương lai Hồng Tảo rụt thân mình, nương theo ánh trăng còn sót lại mà tiếp tục sự nghiệp viết tự truyện.

"Đạo lý rất đơn giản."

Hắn viết chăm chú, lại không biết nội công, không nghe thấy tiếng thở trên cây dần dần biến thành thở dốc nặng nề. Suy nghĩ một chút, muốn đem sự viết ra giải thích rõ ràng liền viết thêm "Chỉ có thái giám mới bị người khác thiến, không thể nói ra, không được thông cảm, tâm lý tự nhiên sẽ không bình thường; tâm lý không bình thường, đương nhiên sẽ làm ra chuyện khiến người ta căm phẫn."

Chữ cuối cùng vừa viết xong, gió núi đột nhiên mãnh liệt.

Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một bóng đen.

Hồng Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện trước mắt là một người cao lớn .

"Thái giám?" Cho dù là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, Thịnh Kiếm Thanh giờ phút này cũng tức giận đến không thể kiềm chế mà run rẩy. Từng bước một tiến lại gần, giơ tay tóm lấy thân mình mảnh khảnh của tiểu tử trước mặt mà quát, "Tiểu tử, ta thật muốn biết, ai là thái giám!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro