1.4 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn chẳng những quỳ xuống, mà còn tiến lên phía trước hai bước, ôm chân Thịnh Kiếm Thanh, Thịnh Kiếm Thanh còn chưa kịp phản ứng, kẻ kia liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng ngâm nga "bài ca" bái sư:

"Sư phụ, võ công của người chính là mơ ước của ta, trí năng của người là ánh sáng võ lâm, người nhất định là đại hiệp võ lâm được mọi người ngưỡng mộ, người chính là tuyệt thế cao thủ, nhất định cần một đồ đệ thật sự học tập, khắc khổ cố gắng, cầu người thu nhận Hồng Tảo. Ta cam đoan, từ hôm nay trở đi, nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu mỗi một chiêu một thức của người, học tập mỗi một ánh mắt mỗi một hành động của người! Trong tương lai, ta sẽ đem môn phái phát dương quang đại!" Một bên ôm, một bên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thịnh Kiếm Thanh, đọc tuyên ngôn bái sư bằng giọng thê thảm cảm động lòng người.

Cũng không biết phải luyện tập bao nhiêu lần, mới có thể thuần thục như vậy.

Kinh nghiệm phong phú như Thịnh Kiếm Thanh, cũng không thể không nói một tiếng bội phục.

Nếu có cuộc thi bái sư, người này nhất định sẽ đứng thứ nhất.

"Sư phụ, cầu người thu nhận đồ nhi. Sư phụ, cầu người thu ta làm đồ đệ, chỉ cần dạy ta công phu, cái gì ta cũng có thể làm, khổ mấy cũng chịu được..."

Nhiệt tình bái sư kiểu này, quả thật là kích động lòng người.

Chính là... Địa điểm cùng nhân vật đều không thích hợp, nhất là khi hai nam nhân đều không mặc quần áo, mà một trong số đó, lại kích động ôm cái đùi trơn láng của người kia. Mà điểm chết người là đôi má trắng nõn kia cùng mái tóc đen tuyền hơi dài kia không biết vô tình hay cố ý ma sát tiểu huynh đệ bên dưới của hắn.

Tiểu huynh đi sắp cương rồi

"Ngươi đứng lên trước đi." Giọng nói của cao thủ võ lâm khàn khàn kỳ lạ.

"A? Đại hiệp, sư phụ, người không thích ta bái sư kiểu này sao? Không sao, ta vẫn còn rất nhiều cách mà!!! Nhìn ánh mắt của người, ta biết người là kiểu người không ưa chốn giang hồ huyên náo. Nhưng người trừ ma vệ đạo chính nghĩa chi tâm, ta có thể hiểu mà. Chẳng lẽ, người không cần một đồ đệ có thể cùng ngươi chia sẻ sao? Xin hãy lựa chọn Hồng Tảo..." Sau khi thấy Thịnh Kiếm Thanh đối với "bài ca" bái sư thứ của hắn không chút phản ứng, Hồng Tảo bám riết không tha bắt đầu chầm chậm "tụng" bài thứ hai.

"Ngươi... đứng lên cho ta." Âm thanh trên đỉnh đầu bắt đầu hơi âm trầm, như đang đè nén áp lực to lớn, và dường như cũng sắp bạo phát.

Hồng Tảo mừng rỡ. Kinh nghiệm bái sư của hắn rất là phong phú nha, mỗi lần bái sư sư phụ ban đầu đều không đồng ý, nhưng sau khi hắn niệm xong mấy bài tuyên ngôn bái sư cũng bị đả động.

Người này xem ra cũng sắp dao động. Hồng Tảo hăng say dụi dụi cái đầu nhỏ, tấn công tiếp bằng bài thứ ba, "Sư phụ môn phái của ngươi là võ lâm thiên sơn, là bầu trời sáng ngời sao. Mà ta, nguyện ý làm một cây thông nhỏ trên núi cao, nguyện ý làm sao phát ra ánh sáng le lói. Xin hãy thu ta làm đồ đệ đi, Hồng Tảo đã lập chí sẽ đem môn phái chúng ta phát triển quang..."

Nói chưa dứt lời, hắn đã bị người trên mặt đất túm lấy cổ nâng lên, lần nữa đặt sát thân cây.

"Câm miệng! Câm miệng cho ta!" Khuôn mặt tuấn tú trước mắt gần như vặn vẹo, cái mũi gần như chạm vào mũi của Hồng Tảo.

Oa, không hổ là cao thủ, ngay cả ánh mắt cũng đặc biệt sắc bén. Nghe nói chỉ có nội công thâm hậu đạt tới cảnh giới trong ngoài nhất thể, mới có thể luyện thành mắt thần như điện. Hồng Tảo nhắm hai mắt lại, tràn đầy mộng ảo hạnh phúc.

Đang cảm kích trời ban cho mình kỳ ngộ đêm nay, một cảm giác ấm áp tự nhiên đập vào mặt, đôi môi không biết bị cái gì hung hăng cắn vào, tận lực ngấu nghiến một hồi khiến hắn hít thở không thông.

"Ưm..." Hồng Tảo mở to mắt.

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hai môi chạm nhau, làm cho hắn khiếp sợ không thôi.

Oa! Đây là thể loại võ công gì vậy?

A, a, ngứa, bị đệ nhất cao thủ tấn công, lập tức cả người đều cảm thấy bủn rủn. Nghe nói trong chốn võ lâm có loại võ gọi là hấp tinh đại pháp...

Thịnh Kiếm Thanh không có tâm tư để ý tới tâm sự nhảm nhí của tiểu tử kia. Thong thả nhấp nháp "món ăn" trên miệng, kể ra hắn cũng rất biết thưởng thức mĩ vị, huống chi mĩ vị lần này hương vị thật không tồi, mềm mại ấm áp ngon miệng, ngoài ra còn có chút ngọt ngào.

Hắn đưa đầu lưỡi tiến vào, đảo liếm qua răng lợi người kia, rất nhanh liền bắt được cái lưỡi nho nhỏ ngơ ngác đang định chạy trốn, ngay lập tức mạnh mẽ mút lấy "Ưm... Ô ô..."

Tiểu tử kia hô hấp bắt đầu dồn dập, hiển nhiên là đối với hôn môi không hề có kinh nghiệm.

Thịnh Kiếm Thanh ác ý cố tình hôn thật lâu, cố tình ngăn trở đôi môi bị nghiến thành một mảng sưng đỏ kia, quả nhiên một lúc sau tiểu tử này hít thở không thông làm cho phế bộ không khoẻ, thân hình nằm trong tay hắn bắt đầu run nhè nhẹ. Cảm nhận được sự chống cự yếu ớt, Thịnh Kiếm Thanh nổi lên dục vọng tà ác, chẳng những không buông tha cho cái miệng nhỏ nhắn kia hít thở một chút, ngược lại cong tăng cường tìm kiếm ở phía trước, đưa đầu lưỡi giảo hoạt sục sạo đến chỗ sâu kín nhất, ở đầu lưỡi mẫn cảm kia nhẹ nhàng cắn một cái.

Không chịu nổi kích thích, Hồng Tảo nhất thời giãy dụa đứng lên. Thân hình mềm mại mịn màng cùng da thịt trắng nõn kia vặn vẹo trở hình, làm cho nam nhân kia cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt của vật nhỏ bởi vì hít thở không thông mà chứa đầy nước mắt, Thịnh Kiếm Thanh cuối cùng cũng xuất hiện một chút thiện tâm, hít một hơi dài rồi thả hắn ra.

"Hô..."

Được buông tha, thiếu niên như trút được gánh nặng, suy yếu tựa vào trên thân cây, gấp gáp hít thở từng ngụm từng ngụm không khí quý báu.

"Cảm giác không tồi chứ?" Dùng một ngón tay nâng cằm Hồng Tảo lên, hắn cười cười nói, "Đừng nóng vội, chờ một chút ngươi sẽ càng thích."

Biểu tình cộng với ngữ điệu cực kì bất hảo của Thịnh Kiếm Thanh đều biểu thị sau đó hắn sẽ làm tiếp những gì.

Mà kẻ vừa mới bị đùa giỡn kia cũng vô cùng phối hợp với hắn bằng cách lập tức có phản ứng ngay..

"Cái này là thần công võ lâm a, hơi thở dài tựa thần tiên!"

Một câu tràn ngập kích động, cảm tình phong phú, đầy nhịp điệu đập vào tai Thịnh Kiếm Thanh

Bùm.

Lại tiếp tục quỳ xuống bằng tốc độ thần sầu...

"Nội công thật mạnh ghê!! Hơi thở thật dài quá đi!" Đùi Thịnh Kiếm Thanh tiếp tục bị một vòng tay tràn ngập tình cảm mãnh liệt ôm chặt lấy. "Sư phụ hơi thở ngân nga, nội công thâm hậu, đệ tử đây là vừa mới sư phụ lượng thân kiểm tra kĩ càng thể lực, đối với nội công thâm hậu của sư phụ thật sự là vô cùng ngưỡng mộ. Anh hùng, xin người hãy nhận ta làm đồ đệ đi!" Hồng Tảo ngẩng đầu, dáng vóc tiều tụy cùng biểu tình trên mặt đã thu hút ánh mắt của Thịnh Kiếm Thanh. Đôi mắt đen nhánh vừa sáng vừa trong, bày tỏ khát vọng vô bờ bến, "Nội công của người làm cho ta sợ hãi này, hơi thở của ngươi làm cho ta thất thần này, phương pháp luyện công của ngươi quả là độc nhất vô nhị!"

Ca ngợi cũng vô ích thôi.

Người đang quỳ dưới chân kia lại một lần nữa bị mạnh bạo lôi lên, đặt ở thân cây thật mạnh.

Cái miệng nhỏ nhắn thao thao bất tuyệt lại bị một mảnh nóng rực bá đạo chiếm lĩnh.

Không nên nói nhiều vô nghĩa sao?

"Sư... Cầu... Ừ..." Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Hồng Tảo đối với loại phương pháp luyện công này có hơi quen thuộc một chút. Thịnh Kiếm Thanh so với lần trước nhẹ tay hơn chút, hơi thả ra cho hắn thở, hắn liền chộp lấy chút không khí, tiếp tục sự nghiệp bái sư, "Ô... Đồ... Ô ô..."

"Câm miệng!" Thịnh Kiếm Thanh tức giận.

Hắn là đường đường Vương gia đương triều, võ lâm đệ nhất, thân hình tuấn mĩ đứng ở dưới cây tùng đã gần nửa ngày mà một chút tiện nghi vẫn chưa chiếm được.

Mặc kệ tiểu tử này muốn đùa giỡn cái gì, lần này hắn nhất định phải ăn cho được.

Đôi môi bị hôn đến đỏ tươi cuối cùng cũng được buông tha, Hồng Tảo hai chân vô lực, Thịnh Kiếm Thanh bắt đầu công kích bước tiếp theo.

Ngón tay lướt qua bên hông, hướng dần xuống bụng mà sờ soạng, ma trảo cuối cùng tìm được chỗ xâm nhập vào. Cúc hoa đầy nếp uốn xem ra so với chủ tử của nó có cảnh giác hơn bội phần, gắt gao cắn chặt không chịu cho đầu ngón tay Thịnh Kiếm Thanh đột nhập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro