1.7 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, ý thức trở về mang theo cảm giác xé rách đau đớn dưới hạ thân truyền lên đại não, Hồng Tảo chưa bao giờ biết luyện công thì chỗ đó sẽ đau như vậy, hắn nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng rên rỉ "Đau..."

"Đau không?" Thịnh Kiếm Thanh dựa thân cây, ôm cả người Hồng Tảo vào ngực. Sau khi dục vọng được thỏa mãn, toàn thân thoải mái, lúc này, lương tâm lúc này mới lên mặt điểm danh. Kì thực vật nhỏ trong lòng mà tiếp nhận dục vọng của mình thì thật là quá miễn cưỡng.

Thắt lưng gầy teo chỉ cần một cánh tay là có thể ôm hết, giữa hai chân trắng nõn đang chảy ra một dòng chất lỏng đục ngầu, cả người xanh tím sưng đỏ, đều là tác phẩm của chính mình.

"Đau lắm hả?" Khắp thiên hạ, thậm chí là hoàng đế cao cao tại thượng, Thịnh Kiếm Thanh cũng chỉ tôn kính một tiếng đại ca, chưa ai từng được nghe qua loại âm thanh ôn hòa này của hắn..

"Ừm." Hồng Tảo mệt mỏi giấu mình ở trong lồng ngực của Thịnh Kiếm Thanh, khẽ lên tiếng. Một lúc sau, hắn chớp chớp mắt, "Sư phụ, phương pháp luyện công của người ...... quả là... Độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song."

"Cái đó còn phải nói?" Thịnh Kiếm Thanh cũng có chút tự hào.

Dù là về độ lớn của khí quan, cương lên nhanh chóng ( - này ...thời gian bạn ấy turn on nhanh hơn người á?) hay là thời gian kéo dài, đều là độc nhất vô nhị.( - ách!! em Tảo cơ bản không đề cập đến vấn đề này a - bất quá chỉ có bạn Tịch quan tâm chút thôi * đỏ mặt *)

Hồng Tảo ngẩng đầu, khờ dại chớp mắt nhìn hắn, "Sư phụ, học môn công phu này về sau cũng sẽ lợi hại như người vậy, đúng không?"

Nhìn thấy hắn khát vọng nhìn mình, ánh mắt tỏa ra vẻ sùng bái, tâm tình Thịnh Kiếm Thanh trở nên thích chí cực điểm, vui vẻ gật đầu, "Đương nhiên."

"Thật ư?" Chỉ cần nói đến võ công, Hồng Tảo nhanh chóng tìm về được một chút khí lực, đôi mắt sáng lên, "Ta đây khi nào thì có thể luyện thành võ công?" Ánh mắt chờ mong không chút che giấu.

"Rất nhanh." Trả lời vô cùng có lệ .

"Bao lâu?" Truy hỏi vô cùng hưng phấn.

Bao lâu?

Sư phụ vừa "ăn uống no đủ" tà ác đánh giá thân thể xinh đẹp mềm mại trong lồng ngực. Vừa mới mới ăn sạch con người ta, cũng không nên lập tức khiến cho đứa nhỏ này thất vọng. Được! Hôm nay tặng ngươi một món quà lớn, cố tình phất tay tạo ra dáng vẻ sư phụ điển hình nhất, bắt đầu chẩn mạch cho Hồng Tảo, "Ừm, ngươi có thiên duyên, luyện võ công ngủ này đã hoàn hành được chiêu thứ nhất. Nhanh lên, dùng đầu ngón tay chỉ vào thân cây kia xem." Trong tay thì âm thầm bóp nhỏ một cục bạc vụn.

Nhanh như vậy sao?

Hồng Tảo nửa tin nửa ngờ, chọn đại một thân cây rồi chỉ một cái.

Răng rắc!

Hồng Tảo không dám tin vào mắt mình, nhìn thân cây kia gãy xuống.

"A! Ta ta ta..."

"Ngươi đã học xong chỉ phong." Thịnh Kiếm Thanh làm ra vẻ mặt bình thản nói cho hắn.

"Ta ta ta... Ta học được chỉ phong..." Hồng Tảo nhìn chằm chằm thân cây đứt lìa nằm trên mặt đất.

Chỉ phong đó! Người trong võ lâm phải khổ luyện bao nhiêu năm mới học được bản lĩnh này?

Thảo nào luyện tập lại đau như vậy.

Nhưng mà, là chỉ phong đó!

Chỉ phong, là chỉ phong đó!

"Vui lắm sao?"

"Vui... Vui lắm!"

"Ừ, phải cảm ơn sư phụ."

"Cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ!" ( - đáng yêu * ôm ôm *)

Hồng Tảo hưng phấn giống như phát cuồng, nếu không phải thân thể không cho phép, nói không chừng đã lập tức nhảy dựng lên chạy bốn phương tám hướng mà nhảy nhót xoay động. Chẳng qua thân hình xanh tím vô lực nằm lọt thỏm giữa lòng Thịnh Kiếm Thanh không cách nào tự mình nhảy nhót tung hoa (nhầm - là cao hứng xoay động a), mái tóc đen tung bay trong gió, nhẹ nhàng ma sát vào cằm Thịnh Kiếm Thanh, làm cho bụng hắn nổi lên một trận lửa nóng.

"Cách luyện ngủ của bổn môn có hiệu quả chứ?" Thịnh Kiếm Thanh cười tà.

"Có!"

"Còn muốn tiếp tục luyện không?"

"Tất nhiên là muốn chứ!" Nhìn lại nhánh cây vừa mới bị mình làm gãy, Hồng Tảo mừng rỡ như điên, nhanh chóng vứt cảm giác đau đến chết cùng với sợ hãi vừa rồi lên chín từng mây, lải nhải hỏi: "Sư phụ, công phu này tên là ngủ sao? Làm sao mới có thể luyện thành? Luyện đến mức độ nào mới gọi là luyện thành?"

"Muốn luyện thành rất đơn giản." Thịnh Kiếm Thanh nghiêm trang trả lời, "Chỉ cần muốn ngủ là ngủ."

"Chỉ cần muốn ngủ là ngủ?"

"Đúng, chỉ cần ngươi nghe lời sư phụ, ngủ thật ngoan, ngủ nhiều một chút, cố gắng mà ngủ, rất nhanh là có thể trở thành cao thủ võ lâm."

"Dạ! Đồ nhi nhất định nghe lời sư phụ dạy dỗ." Hồng Tảo vẻ mặt khát khao, liên tục gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề trọng yếu "Đúng rồi, xin hỏi sư phụ, chúng ta là người thuộc môn phái nào?"

Thịnh Kiếm Thanh ngẩn ra. Môn phái? Chết cha, quên mất vấn đề này. Võ công của ta là do các sư phụ trong hoàng cung dạy, làm gì có môn phái nào? Nhưng mà bây giờ bổn thiếu gia ở trong chốn võ lâm sớm đã trở thành cao thủ, đến cả tăng nhân Thiếu Lâm tự kia cũng sắp bị ta thu phục, mà không có môn phái nào để ra oai, kể ra cũng mất hết uy phong. Ừ, quả thật là nên khai sơn lập phái.

Đặt tên gì mới hay đây? "Uy", "kiếm", "hiệp", "dũng" gì ... đã bị mấy tên nhân sĩ võ lâm xài hết.

Tà ác liếc mắt nhìn tên đồ đệ đầu tiên, e rằng cũng là duy nhất, thân hình xinh đẹp nõn nà trơn mịn , khắp người phủ kín dấu hôn, mút, cắn, nhìn thiệt là dâm đãng, thiệt là rất rất dâm đãng nha.

Về sau nếu phải dạy "công phu" ... Không phải cũng là... Trong đầu Thịnh Kiếm Thanh lập tức nghĩ đến hình ảnh biến thái sau này Hồng Tảo cố gắng "luyện công".

Chẳng qua là tên thôi, đương nhiên phải phù hợp thực tế.

"Dâm Đãng giáo." Thịnh Kiếm Thanh quyết định thật nhanh, đã đặt xong tên rồi.

"Dâm Đãng giáo! Oa, tên rất hay! Vừa nghe thì biết là đại môn phái danh chấn toàn bộ võ lâm, dễ nghe lại dễ gọi, đọc lên lập tức cảm thấy khí phách hiên ngang, bất quá đồ nhi giống như chưa từng có nghe nói qua?"

"Chưa từng nghe qua cũng là bình thường, chân chính danh môn đều là giấu mình ở thâm sơn cùng cốc. Danh tiếng bên ngoài chúng ta không cần."

"Oa, không hổ là sư phụ, không màng danh lợi. A, không biết sư phụ giữ chức vị gì trong giáo phái?" Cuối cùng mới hỏi được một câu trọng điểm, "Đồ nhi có thể học được cấp bậc võ công nào trong giáo vậy?" Bộ dáng giống như con chó nhỏ đáng yêu, đôi mắt mở tròn vừa có biểu tình hưng phấn lại đáng thương .

Các môn phái võ lâm đều phân biệt đối xử, có thể bái sư là một chuyện, chức vị của sư phụ trong giáo cao thì mới có thể học được võ công cao hơn. Ví dụ như, bái Không Động chưởng môn làm sư phụ cùng với bái Không Động thủ sơn môn lão nhân làm sư phụ sẽ không giống nhau, căn bản là hai cấp bậc khác nhau dẫn đến đãi ngộ cũng khác nhau.

Hồng Tảo bái sư vô số, biết rõ trong đó có khác biệt, đương nhiên phải sớm hỏi rõ ràng.

"Chức vị gì chứ?"

"Chính là tả hữu hộ sứ gì hay không?"

Thịnh Kiếm Thanh khinh thường hừ một tiếng, "Ta đương nhiên là giáo chủ."

"A!" Một tiếng kêu kinh hỉ.

"Ngoại trừ ta, ngươi là giáo lý cao nhất cấp."

"A!" Ánh mắt đầy vẻ mang ơn.

"Công phu ngươi vừa mới học, chính là công phu nhập môn thấp nhất của bổn môn - việc ngủ." Hồng Tảo ánh mắt tỏa ra vẻ khâm phục nhiệt tình, Thịnh Kiếm Thanh bị hắn sùng bái trong lòng sung sướng, dùng ánh mắt xấu xa nhìn con mồi trước mặt, "Tương lai, bản giáo chủ đích thân dạy ngươi bất bí mật bất truyền - bí tịch cao nhất." ( - theo bạn đoán bậy thì có lẽ là "long dương bí tịch "LOL)

"Cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ!" Hồng Tảo vui mừng thiếu chút nữa gục đầu ngã quỵ lập tức phun châu nhả ngọc ngay "bài ca" đã luyện thành thục, "bài ca" ca ngợi sư phụ, "Sư phụ, người chẳng những võ công cao cường, mà còn có lòng dạ rộng lượng, ánh mắt lợi hại, thưởng thức nhân tài, thần công cái thế..."

"Không cần nịnh nọt ta. Thừa dịp còn thời gian, chúng ta luyện tập một chút." Khuôn mặt tươi cười không có ý tốt.

"Lại luyện?" Hồng Tảo đang cố gắng ca ngợi sư phụ, đột ngột dừng lại, mặt biến sắc.

Chuyện này... Hồi nãy luyện bây giờ còn rất đau đó...

"Luyện võ công vốn giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui..."

"Ta luyện!"

"Đồ đệ ngoan." Thịnh Kiếm Thanh khen hắn một câu, biểu tình giống như mèo gặp mỡ, ho khan một tiếng, "Hiện tại xoay người sang chỗ khác, ôm lấy thân cây, ôm chặt vào... Yên tâm, lần này sư phụ sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau ngươi..." (đồ lưu manh >.<)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro