3.1 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Kiếm Thanh từ trước đến nay luôn được người khác hầu hạ, hôm nay  lại tự mình động thủ, tắm rửa cho đồ đệ đáng yêu nghe lời cố gắng "luyện công" của hắn, thay một bộ đồ mới. Hồng Tảo giật nhẹ tay áo hắn "Sư phụ, ta đói bụng."

"Đói bụng?" Đúng rồi, thể lực của Hồng Tảo làm sao so bì được với đại cao thủ như Thịnh Kiếm Thanh "Đi, sư phụ mang ngươi đi ăn cơm."

Thể lực của Hồng Tảo rất quan trọng đó - nếu không thì tối nay sao có thể dùng miệng luyện khỉ trộm đào được chứ, nhất định phải bổ sung lập tức.

Không muốn ở khách điếm ăn đồ ăn bình thường, Thịnh Kiếm Thanh dẫn Hồng Tảo tìm đến một tửu lâu rất sang trọng trong thành. Sắp tới giữa trưa, đúng là trúng giờ linh, khách khứa nhiều vô kể, tửu lâu đầy người ồn ào, nơi nơi đều vang lên giọng gọi tiểu nhị kêu rượu gọi món ăn.

Thịnh Kiếm Thanh dù sao cũng là Tiểu vương gia trong hoàng cung đi ra, bước chân vào giang hồ nhiều năm, trên người quý khí lại che giấu không được, vừa mới tiến vào tửu lâu, chưởng quầy liền sáng mắt tiến đến ngay, tươi cười dò hỏi "Công tử, ăn cơm?"

"Phải. Có chỗ nào yên tĩnh một chút không?" Thịnh Kiếm Thanh vung tiền như rác, cho chưởng quầy khoảng hai mươi mấy đồng tiền. Chưởng quầy vừa thấy tiền, trên mặt liền cười như nở hoa "Có, có, công tử mời lên lầu ngồi, lầu hai còn có một gian ghế lô, vô cùng lịch sự tao nhã yên tĩnh."

Thịnh Kiếm Thanh dắt Hồng Tảo lên lầu, hai người ngồi đối diện nhau, thuận miệng kêu tám món ăn liền.

Hồng Tảo trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, chúng ta ăn không hết."

"Ta biết ăn không hết, nhiều lời!" Thịnh Kiếm Thanh tự cho là đúng, liếc mắt về phia tiểu nhị đang đứng một bên chờ gọi món "Vừa rồi tám là món ăn mặn, cho thêm tám món ăn chay, bốn món ăn nguội, cho một bình rượu loại ngon nhất chỗ này. Tạm đủ rồi, trước hết cứ như vậy đi."

Tiểu nhị biết đây là đại gia, gật đầu không ngừng, liên tục dạ vâng, chưa kịp đi ra ngoài thì rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, chưởng quầy đi đến, khuôn mặt mập mạp cười tủm tỉm "Xin hỏi, hai con ngựa Mạc Bắc đốm bạc ngoài cửa là của chư vị công tử sao?

Hồng Tảo xoay đầu nhìn ra cửa sổ kiểm tra, vừa nhìn thoáng qua liền gật đầu nói: "Đúng rồi, là ngựa của chúng ta, sao vậy?"

"Ở dưới lầu có vài vị đại gia, nói đây là ngựa tốt, muốn hỏi công tử có mươn nhượng lại hay không."

"Không muốn bán." Thịnh Kiếm Thanh không chút để ý quay sang nói tiếp "Tiểu nhị, đồ đệ của ta đói bụng rồi, mau đưa đồ ăn ra."

Chưởng quầy bị hắn một hơi từ chối, tựa hồ có chuyện khó nói ( - cái này em biết * giơ tay * là có chuyện khó nói ), do dự một hồi, ngập ngừng nói: "Về phương diện giá cả, có thể thương lượng..."

"Ta không thiếu tiền, không bán."

"Công tử..."

"Chưởng quầy" Thịnh Kiếm Thanh dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc qua phía chưởng quầy "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Một làn mồ hôi lạnh thi nhau tuôn đầy trán chưởng quầy. Hắn giơ tay lên xoa xoa trán, trên mặt bày ra một tia cười khổ "Này... Phía dưới kia vài vị muốn mua ngựa của đại gia, là người của Lục Lăng Môn, môn phái lớn hàng đầu địa phương này, ở đây không ai dám đắc tội. Chỉ sợ công tử trách móc, hắn coi trọng thứ gì đó của ngươi, ngươi không muốn bán cũng phải bán, không muốn mua cũng phải mua. Không dối gạt công tử, bọn họ đã ném hai mươi lượng bạc lại để mua hai con ngựa."

"Hai mươi lượng bạc?" Thịnh Kiếm Thanh cười lạnh "Hai con ngựa quý hiếm của ta, trị giá cũng không dưới một nghìn hai "

"Này... Này... Bọn họ chính là không thể đắc tội, công tử." Chưởng quầy cũng biết sự tình bắt đầu chuyển khó, biểu tình căng thẳng, liên tiếp giơ tay áo lau mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: "Chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, kiếm được chén cơm cũng nhờ mấy vị đại gia đây chiếu cố ... Nếu hai mươi lượng là quá ít, tiểu nhân có thể bù thêm cho công tử đây một chút bạc, dâng tặng một trăm hai, tốt xấu gì thì nơi này cũng là cơ nghiệp tổ truyền nhà ta, không thể dễ dàng..." Hồng Tảo ngoái đầu hướng ngoài cửa sổ vừa lúc thấy được, đứng lên nói "Sư phụ, bọn họ lấy ngựa của chúng ta!"

"Đừng nóng vội." Thịnh Kiếm Thanh từ từ nghĩ cách, nơi đây là ngẫu nhiên đi ngang qua, Lục Lăng Môn gì đó,cũng không phải  môn phái lớn trên giang hồ, vả lại mấy ngày nữa chính là đại hội võ lâm, một mình một người thì không sao, hiện tại mang theo Hồng Tảo không có chút công phu, tốt nhất không nên tùy tiện lộ tung tích.

"Sư phụ! Sư phụ! Bọn họ thật sự dắt Tiểu Tường cùng Tiểu Bạch đi rồi!" Hồng Tảo đứng ở bên cửa sổ, gấp gáp dậm chân, ngóng dài cổ, nhìn bọn người kia mang ngựa của bọn họ đi "Làm sao bây giờ? Lo liệu thế nào đây? Sư phụ ngươi mau ra tay đi!"

Vừa nói, một bên vươn ngón trỏ, liều mạng chỉ về hướng đám bại hoại kia.

Thịnh Kiếm Thanh lừa gạt hắn lâu ngày, sớm đoán được động tác tiếp theo của hắn, Hồng Tảo vừa duỗi thẳng tay, hắn liền nắm bàn tay, vài miếng vàng lá mỏng manh lập tức bay ra ngoài, mau tới mức mắt nhìn không rõ. Đinh đinh đang đang, rầm rầm, nhất thời, trên đường rớt xuống một đống lá cây cành cây nhỏ. Một cây gậy trúc nhỏ dùng để phơi nắng quần áo đối diện với lầu hai cũng như lên tiếng trả lời mà gãy thành hai đoạn, làm quần áo tả lả rơi xuống như lá mùa hạ, dọa hết đám người dag qua lại bên dưới.

"Không xong rồi, lại trật sao? Tại sao lại luôn không chính xác chứ?" Hồng Tảo gấp đến độ giơ thẳng chân, rốt rít giơ tay loạn xạ chỉ về bóng dáng đám người đang đi càng lúc càng xa kia, trong miệng lẩm bẩm: "Khỉ trộm đào, cắt thật sâu, khỉ trộm... Ai nha, tại sao lại sai hướng nữa rồi? Rõ ràng ta không chỉ cái cây kia ..."

"Được rồi, công phu đều là phải chậm rãi luyện. Không cần gấp, ngựa bị lấy rồi thì thôi." Thịnh Kiếm Thanh vừa nói vừa ôm thân hình kích động của Hồng Tảo vào lồng ngực, mặt không biểu tình, nhẹ nhàng cười: "Ăn cơm trước đã, cơm nước xong trở về khách điếm, ngày mai xuất phát, chớ quên chính sự. Chưởng quầy, đem đồ ăn lên đi."

Chưởng quầy vẫn nơm nớp lo sợ, lo lắng vị quý công tử này không chịu từ bỏ ý đồ, lỡ như khiêu khích đến Lục Lăng Môn, chẳng những hai vị công tử gặp rắc rối, ngay cả tửu lâu của hắn e rằng cũng tránh không khỏi số kiếp. Nghe thấy Thịnh Kiếm Thanh nói bỏ qua, nhất thời mừng rỡ, liên tục thở dài "Đa tạ công tử, đa tạ công tử, Lục Lăng Môn người nào cũng đều cực hung ác, công tử biết tránh đại họa lần này, có thể thấy được là người thạo đời. Tiểu nhân không dám nuốt lời, liền lập tức cấp công tử bồi thường một trăm lượng bạc, bữa cơm này, thỉnh công tử cho chúng ta được hãnh diện mà trả."

Lập tức phân phó người đi xuống, sơn hào hải vị cùng với mĩ tửu liền được dâng lên.

Hai thầy trò ngồi trước một bàn lớn đầy đồ ăn.

Thịnh Kiếm Thanh lạnh nhạt gắp gắp vài đũa, Hồng Tảo tâm tình vẫn còn kích động, kêu la muốn giáo huấn người xấu, căn bản không động đến chiếc đũa.

"Câm miệng cho ta." Thịnh Kiếm Thanh mất hết kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống.

"Sư phụ không phải tuyệt thế cao nhân sao? Dâm Đãng giáo chúng ta không phải thiên hạ đệ nhất đại giáo sao? Đại hiệp, chính là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, gặp người chịu nhục, phải ra tay cứu giúp, chính mình chịu nhục, càng phải..."

"Nói thêm mấy câu ta lập tức trục xuất ngươi khỏi sư môn."

Hồng Tảo sợ nhất câu này, im lặng không dám nói thêm, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được lại đỏ lên.

Thịnh Kiếm Thanh thấy hắn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, ngẫu nhiên vụng trộm thoáng nhìn mình, con ngươi sáng ngời bên trong lại ánh một tia thất vọng thương tâm.

Không biết vì sao, lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vật nhỏ này thật là một chút đều không hiểu hắn.

"Hồng Tảo."

"..."

"Hồng Tảo, sư phụ gọi ngươi, không nghe sao?" Thịnh Kiếm Thanh hơi cao giọng.

"Đồ nhi nghe..."

Thịnh Kiếm Thanh ho khan một tiếng "Ngươi có biết tôn chỉ của bản giáo là gì không?"

Hồng Tảo mờ mịt lắc đầu, chỉ chốc lát, buồn bực cúi đầu. Chắc phải không là bị người khác bắt nạt cũng không đánh trả đâu?

"Điều thứ nhất, là phải... Ừm, cái kia, là phải đủ dâm đãng." Cái này đương nhiên phải là đứng hàng đầu, mục đích thu đồ đệ khai sơn lập phái chính là như vậy. Thịnh Kiếm Thanh chậm rãi uống một ly rượu "Ngươi hiểu chưa? "

Hồng Tảo chớp chớp đôi mắt, lắc đầu, lại gật gật đầu, biểu tình uể oải vẫn là không thay đổi.

"Điều thứ hai, chính là - không có chuyện thì phải gây chuyện." Đây cũng là tôn chỉ rất quan trọng, chính là bản tính của giáo chủ. Thịnh Kiếm Thanh lại gắp một đũa, nhã nhặn nhấm nuốt xong rồi, mới hỏi: "Ngươi hiểu chưa?"

Hồng Tảo lại chớp chớp ánh mắt, lắc đầu.

"Nói trắng ra là phải gây chuyện, gây chuyện thiệt nhiều, nhưng là không thể để cho người khác bắt được, duy trì sự bí hiểm của bản giáo. Có hiểu không?" Hồng Tảo tiếp tục chớp chớp mắt, chưa kịp lắc đầu, gáy đã bị Thịnh Kiếm Thanh đánh môt cái.

"Ai da!"

"Đêm nay, ngươi với vi sư đi phá Lục Lăng Môn" Thịnh Kiếm Thanh trực tiếp hạ mệnh.

"Phá?" Hồng Tảo nghiêng đầu hỏi.

"Dội phân! Dọa người! Đập chiêu bài!" Sự uể oải của Hồng Tảo biến mất ngay lập tức, mở mắt kinh ngạc "Dội phân, dọa người, đập chiêu bài, ...nghiêm trọng như vậy?" Tinh thần cũng nhất thời phấn chấn lên.

"Hừ, tôn chỉ thứ hai của Dâm Đãng giáo chúng ta là không có chuyện thì gây chuyện mà, hiện tại lại có người tự động đưa mạng đến, không phá sạch chỗ của bọn họ thì thiệt là phụ lòng tốt. A, đúng rồi, nhớ đốt luôn phòng của bọn họ."

"Sư phụ..." Hồng Tảo muốn nói nhưng lại thôi.

"Chuyện gì ?"

"Đồ nhi sợ năng lực không đủ..."

"Vớ vẩn, minh sư xuất cao đồ, ngươi là đồ đệ của ta, làm gì có chuyện năng lực không đủ?"

Hồng Tảo trầm ngâm một hồi, dứt khoát cắn răng "Được, vậy thì đồ nhi phải đi, dạy dỗ đám người xấu kia, bắt bọn hắn về sau không được tiếp tục ép bán đồ vật này nọ, ức hiếp người thiện lương."

"Đứng lại! Đã quên đặc điểm bản giáo sao?"

"A? Đặc điểm gì?"

"Là sự bí hiểm! Tiếp tục sử dụng mồi nhử, chờ buổi tối khắc biết."

"Đúng vậy. Nhưng mà sư phụ ơi, bây giờ  còn sớm lắm, cơm nước xong xuôi phải đợi thật lâu mới tới buổi tối, không có chuyện gì làm, thực buồn chán."

"Ai nói không có chuyện gì làm?" Thịnh Kiếm thong dong buông chiếc đũa,cười như không cười "Ta hỏi ngươi, tôn chỉ thứ nhất của bản giáo là gì?"

"Ừm... Ừm... Là gì ta? Ôi, sư phụ người lại đánh ta..." Hồng Tảo xoa xoa cái trán đáng thương

"Dâm đãng! Phải đủ dâm đãng."

"A, đúng đúng, phải đủ dâm đãng."

"Vậy là được rồi, cơm nước xong, chúng ta về khách điếm, tiếp tục luyện công." Thịnh Kiếm Thanh bày ra sắc mặt nghiêm sư hiền lành "Đêm nay ngươi lần đầu tiên ra tay đối phó địch nhân, thừa lúc bây giờ trời còn chưa tối, sư phụ phải truyền thụ cho ngươi mấy chiêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro