3.2 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một buổi chiều "tự thử nghiệm", luyện công kịch liệt, cuồng nhiệt, mãnh liệt hai canh giờ, Hồng Tảo mang theo chiêu thức mới vừa học cùng với một cái thắt lưng gần như đứng thẳng không nổi, dựa theo bản đồ của Thịnh Kiếm Thanh đưa, tới trước cửa Lục Lăng Môn.

"Coi bộ rất lớn nha..." Đứng trước cửa, cho dù đã trải qua đặc huấn khẩn cấp của sư phụ, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên phụng mệnh đi đánh người xấu, tất nhiên Hồng Tảo cảm thấy hơi lo lắng.

Đây là lần đầu tiên đó, sư phụ cũng không đi cùng, cứ tỉnh bơ để hắn đơn thân độc mã đi đánh giặc.

Mái ngói xanh xanh một màu, tường cao và đại môn đều là màu đỏ, tự nhiên lại có linh cảm không tốt, thật là đáng sợ. Lỡ như võ công lại không nhạy giống hồi trưa, thì chẳng sẽ có thể bị nghiền nát cho heo ăn sao? Hay là quên đi, bây giờ mình "quay xe"...

Hồng Tảo do dự một lát, lập tức ưỡn ngực. Không được, bênh vực kẻ yếu, mở rộng chính nghĩa, mới là đại hiệp chân chính, từ nhỏ hắn đã lập chí phải làm một đại hiệp đội trời đạp đất, sao có thể vừa lâm trận đã bỏ chạy?

Cổ nhân có câu: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con", còn có, "Quân tử làm việc, biết rõ không thể cũng phải làm, khẳng khái lừng lẫy, ý chí ngất trời..."

"Ngươi! Tiểu tử ngốc đứng trước cửa Lục Lăng môn làm gì? Cút ngay!" Một tiếng quát lớn đầy ý khinh miệt đột ngột cắt ngang ý nghĩ của Hồng Tảo.

"Ta... Ta..."

"Ta, ta cái gì? Mau cút!"

"Khoan đã, tứ ca, ngươi xem tiểu tử này dáng vẻ cũng không tồi." Trước cửa, mấy tên nam tử chậm rãi vây lại, thấy thân hình Hồng Tảo dưới ánh trăng, liền dâm ô cười rộ lên.

"Khà khà, quả thực là không tồi, khóe mắt có nét giống với Xuân Hoa của Lê Hồng viện, không biết cái mông bên dưới có trắng giống Xuân Hoa không ..."

Lời còn chưa dứt, nam nhân đang nói đột nhiên im bặt, ngửa mặt lên trời, ngã ra sau trong hốt hoảng.

Những tên nam tử khác đều kinh hãi lắp bắp, ban đầu đang vây quanh Hồng Tảo nay đều dần dần tản ra. Hồng Tảo cũng giật mình, sư phụ quả là sư phụ, chiêu thức thật lợi hại, hắn còn chưa kịp đưa ngón tay lên niệm tâm pháp, đối phương đã gục như thế?

"Lão Thất! Hắn điểm huyệt Lão Thất!".

"Chết tiệt, đánh lén!".

"Cẩn thận! Tiểu tử này là tới sinh sự!".

"Các huynh đệ, cẩn thận mà động thủ!"

Tiếng la hét nối liền không dứt, ngay sau đó, năm sáu tên vác theo binh khí lóe sáng xông ra, Hồng Tảo cả đời muốn làm đại hiệp, nhưng lại chưa từng động gươm động giáo, đây là lần đầu lâm trận thật nên bị dọa ngây người. Trước mắt có ánh sáng xẹt qua, hắn theo tiềm thức giơ ngón trỏ lên, chính mình cũng không biết nên hướng chỗ nào mà chỉ.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên nam tử liền bay ra ngoài, nằm trên mặt đất lăn thêm mấy vòng, rên rỉ không thể nhúc nhích, hiển nhiên cũng bị điểm trúng huyệt đạo.

Chẳng lẽ tên tiểu tử mặt búng ra sữa này lại là cao thủ? Tất cả mọi người sợ hãi trong lòng, tay cầm vũ khí thoáng chút ngập ngừng.

Hồng Tảo mới xuất một chiêu liền có hiệu quả, nhất thời tinh thần trở nên phấn chấn, hai tay di chuyển, cứ nhè bốn phương tám hướng trái phải cao thấp loạn xà ngầu mà điểm, trong miệng khép mở không ngừng niệm, "Khỉ trộm đào, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, heo mẹ leo cây, phượng hoàng treo ngược, Trương Quốc Lão cưỡi lừa ..." Chiêu Trương Quốc Lão cưỡi lừa này rất là khó luyện nha, cả buổi chiều hôm nay hắn bị đè sấp trên giường, mông hướng về sau, chịu không ít lần "vung gậy" của sư phụ dưới nhiều góc độ tinh vi mới miễn cưỡng luyện thành, giờ phút này xuất ra, quả nhiên uy lực không giống người thường, đầu ngón tay trong khoảng không điểm loạn xạ, lập tức nghe thấy "Ai da", "Ai da" liên thanh kêu la thảm thiết, đồng thời trước mặt cũng gục ngã vài tên. "Để coi các ngươi còn dám hoành hành ngang ngược nữa không?" Hồng Tảo mừng rỡ, càng thêm hưng phấn mà thi triển công phu.

Người trong phòng đã sớm nghe thấy huynh đệ bên ngoài kêu thảm thiết, cầm binh khí oai dũng đi ra, người nào người nấy bộ mặt dữ tợn, vừa nhìn thấy là biết mấy người này một tay là có thể bóp chết tiểu tử đang múa không phải múa, chiêu không phải chiêu, chỉ đông chỉ tây loạn xa, vậy mà cứ một chút thì người bên ta lại ngã xuống, khiến người khác không khỏi có chút kinh hồn thất đảm.

Môn chủ Lục Lăng Môn khóe mắt run rẩy, quát: "Tiểu tử! Ngươi đêm hôm khuya khuắt, đến Lục Lăng Môn của ta muốn gây sự sao?"

"Không phải gây sự". Hồng Tảo nãy giờ được đánh thoải mái, tinh thần cực kì hưng phấn liền nhắn luôn mệnh lệnh của sư phụ "Là muốn dội phân, dọa người, đập chiêu bài!!!" Sau đó liền cất tiếng cười, hào khí vang dội.

Tiếng cười vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng bùm bùm bùm của thân thể thi nhau rơi xuống đất, Hồng Tảo khoát tay, ngạc nhiên phát hiện đất trống bây giờ la liệt người nằm, mỗi người đều trợn mắt nhìn mình, trừ bỏ chính mình ra, không còn ai là đứng .

A? Đánh xong rồi?

"Ngươi... Ngươi là ai? Cùng với Lục Lăng Môn có thù oán gì?" Môn chủ bây giờ cũng đang nằm một đống cùng với mấy huynh đệ khác, tiểu tử này võ công thật sự là đáng sợ, kình lực nơi nơi, vậy mà có thể đem toàn thân huyệt đạo của hắn phong bế, ngay cả đầu ngón út đều không thể cử động một chút, chỉ có á huyệt không bị điểm.

"Ta là đại hiệp Hồng Tảo! Trừ ma diệt đạo, trợ giúp thiện lương, trừng phạt gian ác." Hồng Tảo lần đầu tiên làm đại hiệp thành công, trong lòng vô cùng vui vẻ, ngồi xổm xuống nhìn tên môn chủ đang nằm bất động, liền ngênh mặt giáo huấn "Ngươi thân là môn chủ, không làm gương tốt cho huynh đệ noi theo, không chỉ phạm tội còn phóng túng môn nhân làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng..."

"Ta không có!"

"Còn dám chống chế?" Hồng Tảo từ trong lòng, ngực lấy ra tư liệu có liên quan tới Lục Lăng Môn mà trước khi đi sư phụ đưa cho hắn thì thầm: "Mùa xuân năm trước, ngươi cưỡng đoạt tiểu nữ nhân nhà Hoàng lão Hán làm thiếp, ngươi còn cả gan vơ vét tài sản của dân chúng thành Đại Lý gần bảy ngàn lượng bạc ..."

"Ngươi... Làm sao mà ngươi biết được?"

"Đúng vậy, sao mà sư phụ biết được?" Hồng Tảo cũng thấy kỳ quái, cả buổi chiều sư phụ với hắn ở cùng một chỗ mà.

Chẳng qua đây cũng là lẽ thường, sư phụ nói, đặc điểm của Dâm Đãng giáo chính là bí hiểm, sư phụ là giáo chủ Dâm Đãng giáo, đương nhiên càng thêm bí hiểm.

Không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, Hồng Tảo tới gần môn chủ Lục Lăng môn lúc này đang vô lực phản kháng, học hỏi dáng bộ của Thịnh Kiếm Thanh, cười lạnh một tiếng.

Đối phương lông tơ cả người lập tức dựng thẳng lên "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Thực, hiện, chính, nghĩa." Vừa nói xong, nhiệt huyết phút chốc sôi trào lên. ( Tớ nghĩ 4 chữ này giống như thay trời hành đạo ế)

Tung hoành bá đạo, không ai bì nổi Lục Lăng Môn. Bọn họ rốt cục cũng bị báo ứng, trong vòng một đêm bị hủy diệt hoàn toàn, môn chủ chẳng những bị đánh ngã, còn bị phế đi năm thành võ công, tiền tài châu báu bên trong, cùng với Sâm Nghiêm Thanh đại ốc mà mọi người kính sợ mười phần đều cháy sạch sẽ. Cùng đêm, những người trong thành trước kia bị Lục Lăng Môn ức hiếp cường đoạt đều nhận được không ít bạc, nữ nhân nhà Hoàng lão Hán cũng cầm không ít tiền tài trốn về nhà, hai người trong đêm liền gói ghém tư trang ly khai khỏi thành.

Trong lúc chung quanh mọi người đốt pháo ăn mừng, Hồng Tảo vẫn còn đang nằm liệt ở trên giường.

Trừ gian diệt bạo, mở rộng chính nghĩa tất nhiên là thống khoái, nhưng hậu quả lại là thống khổ. Trước đó do "luyện công" nên thắt lưng đã suy yếu vô lực, tối hôm qua do đối phó địch nhân, lại không biết tự lượng sức mình loạn xạ xoay tới xoay lui một trận, sau đó lại phải theo tư liệu sư phụ cung cấp mà đi bồi thường những nạn nhân bị ức hiếp cả đêm, quả là đệ nhất khổ sai mà!

Chạy lên chạy xuống, so với chó còn mệt hơn, lại nhớ tới sư phụ nói phải cướp chiêu bài. Hồng Tảo ngẩng đầu lên, nhất thời liền trợn tròn mắt. Cao tới gần một trượng, cao thế làm sao mà lấy xuống đây? Sửng sốt hết nửa ngày, đột nhiên chiêu bài tự rớt xuống, vỡ thành mấy mảnh, a, nhất định là ông trời cũng không vừa mắt với Lục Lăng Môn.

Cho nên, buổi chiều hôm đó Hồng Tảo rốt cục cũng có thể miễn cưỡng đứng lên, bị Thịnh Kiếm Thanh hỏi cảm tưởng khi hành hiệp trượng nghĩa, Hồng Tảo trực tiếp thở một chữ: "Mệt."

Thịnh Kiếm Thanh lúc này tỏ vẻ đồng ý: "Quả thật mệt chết đi."

Sư phụ của hắn cũng là khóc không ra nước mắt, vừa dạy dỗ đồ đệ đồng thời còn phải tìm thời gian phân phó bọn thị vệ đi tìm tư liệu của Lục Lăng Môn, buổi tối còn phải trốn ở một nơi bí mật gần đó mà ra tay. Phải căng mắt ra nhìn theo hướng chỉ của tiểu đồ đệ mà cắn răng liều mạng ném vàng bạc, so với bản thân giáp mặt động thủ còn mệt hơn. Ngày thứ hai khởi hành, thầy trò Hồng Tảo hai người cưỡi tiểu Tường, tiểu Bạch, tiếp tục hướng đến đại hội võ lâm mà đi, trên đường Hồng Tảo bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Sư phụ, chừng nào người dạy đồ nhi tâm pháp bí tịch cao nhất vậy?".

"Nhanh thôi."

"Tốt quá! Cám ơn sư phụ!" Thịnh Kiếm Thanh chỉ là nói một câu bâng quơ, Hồng Tảo trong lòng không chút nghi ngờ, vô cùng cảm kích.

Một đường này cưỡi ngựa xem hoa

Tính khí đại hiệp của Hồng Tảo lại càng được dịp phát huy, gặp kẻ làm xằng làm bậy liền muốn xen vào, gặp bọn hoành hành ngang ngược lại muốn xen vào, gặp thổ phỉ cũng muốn xen vào, gặp quan binh cũng muốn quản, ngay khi cả chó hoang bắt nạt mèo hoang, hắn cũng muốn căm phẫn thay mặt mèo hoang ra tay trừng trị.

Một ngón tay vừa duỗi, người xấu liền bị trừng trị..

Mỗi khi hành hiệp trượng nghĩa thành công, hắn sẽ trăm vạn lần cảm kích công ơn dạy dỗ của sư phụ, lúc đang luyện công cũng phá lệ nhiệt tình phối hợp. Thịnh Kiếm Thanh vương tôn công tử, đối với sắc đẹp từ trước đến nay không thèm để ý, nay lại càng ngày càng thích "làm" cơ thể non tơ đôi khi mang vẻ sợ sệt khiếp đảm này, không chỉ như thế, Hồng Tảo hài hước, ngây thơ, lời nói và việc làm ở trong mắt hắn cũng dần dần trở nên càng thêm đáng yêu.

Hắn phát hiện, đồ đệ này tuy rằng rất ngốc, nhưng cũng không làm ra vẻ dối trá, lúc thống khoái thì bừa bãi thống khoái, khi trượng nghĩa thì tận tình trượng nghĩa, nhưng lại thực sự chính là người hiệp khí như vậy.

"Sư phụ, chúng ta đêm nay luyện chiêu mới gì?"

"Ngươi không sợ thắt lưng đau sao?"

"Tuy rằng đau, nhưng cùng sư phụ luyện công, rất nhanh sẽ cảm thấy thoải mái "

Nhanh mồm nhanh miệng cũng là ưu điểm hạng nhất của Hồng Tảo, lời vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức khơi lên lửa tình của Thịnh Kiếm Thanh, sau đó tất nhiên lại là một hồi luyện công hết sức kịch liệt của sư phụ và đồ nhi.

Càng khoái hoạt, Thịnh Kiếm Thanh đối Hồng Tảo càng dung túng, vốn thuận miệng nói: "Tất cả chiêu thức của Dâm Đãng giáo đều từ tức mà ra ", chỉ là vui đùa một chút, nhưng sau đó lại biến thành mua dây buộc mình, Hồng Tảo đại hiệp mỗi lần tức giận, đối với những người xem không vừa mắt liền loạn chỉ đầu ngón tay, hắn cũng chỉ cũng có thể không ngừng ngầm ném bạc vụn vàng lá. ( aa, 1 câu lỡ lời hận trăm trăm đó anh Thanh à)

Một chữ thôi, mệt.

So với tự mình động thủ còn mệt hơn gấp bội.

Nhưng thấy Hồng Tảo vui mừng hớn hở, khuôn mặt hết sức thỏa mãn khoái hoạt, lại cảm thấy lòng mình ngọt ngào ấm áp.

Luyện công, hành hiệp, luyện công, đi hành hiệp, không cần biết là tốt hay xấu cũng đều ra tay hào hiệp. Đại hiệp Hồng Tảo hành vi hiệp nghĩa cùng công phu trên giường không ngừng tinh thâm. Trước khi đến Thiếu Lâm Tự, hắn đã sắp trở thành tiểu yêu tinh thanh thuần, trên giường có thể mê hoặc tất cả nam nhân nữ nhân, hơn nữa sau vụ hành hiệp ở Lục Lăng Môn, lại thuận tiện giáo huấn luôn Tứ Hỉ giáo ức hiếp con nhà lành, buôn bán trẻ em, vơ vét tài sản của ăn mày phải ngửa chén cơm xin ăn.

Thêm một lần hành hiệp trượng nghĩa xong, Hồng Tảo dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi Thịnh Kiếm Thanh: "Sư phụ, tại sao ở nhiều nơi môn phái nhỏ làm chuyện xấu, mad các đại hiệp danh môn danh phái cũng không dẹp loạn?"

"Thế nào là danh môn danh phái?"

"Chính là Nga Mi, Vũ Đương, Hoa Sơn các đại môn phái nha."

"Bọn họ sao mà có thể coi là đại môn phái? Chẳng qua là nhiều người mà thôi, nhiều người không có nghĩa mỗi người đều là đại hiệp. Môn phái chúng ta tuy rằng chỉ có hai người, nhưng hai người đều là đại hiệp, đây mới là danh môn chân chính, cho nên chúng ta mới là thiên hạ đệ nhất đại giáo."

"Vâng, Dâm Đãng giáo chúng ta mới là thiên hạ đệ nhất đại giáo! A, sư phụ, giáo chúng ta chỉ có hai người sao?"

Không xong, lỡ miệng rồi...

Thịnh Kiếm Thanh nhìn như nhàn nhã, trong lòng nhưng vẫn đang tính toán, cùng Hồng Tảo cưỡi Tiểu Tường Tiểu Bạch một đường đi du ngoạn dạo chơi, lúc tới được khách điếm dưới chân núi cũng là vừa lúc trước đại hội võ lâm một ngày.

Màn đêm buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro