4.1 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy trò hai người thuê một phòng đặc biệt, vừa đi vào ngồi xuống không lâu, Thịnh Kiếm Thanh liền thấy bên ngoài có bóng người chớp động, dùng tay làm kí hiệu với hắn.

Hắn vừa thấy động tác chỉ trỏ của đám thị vệ là biết ngay có tin tức của đệ đệ truyền đến.

Chẳng lẽ, Tam đệ cùng tên Đại Thạch Đầu chỉ biết ăn xong rồi leo lên giường ngủ kia xảy ra cái chuyện gì sao? Nheo mắt suy nghĩ một hồi, Thịnh Kiếm Thanh liền quay sang Hồng Tảo bên cạnh đang hưng trí bừng bừng mở tay nải chuẩn bị viết "Đại hiệp Hồng Tảo tự truyện", nói: "Sư phụ đi ra ngoài một chút, ngươi đi ngủ trước đi."

"Dạ, đồ nhi biết rồi."

Thịnh Kiếm Thanh đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, Hồng Tảo đã ghi chép xong, đem bảo bối tự truyện cất lại, phát hiện ra sư phụ vẫn chưa trở về "Sư phụ đi đâu ta?"

Trừ đi lần phái Hồng Tảo một người đơn độc đi hành hiệp trượng nghĩa, thì suốt lộ trình, Thịnh Kiếm Thanh rất ít tách ra với Hồng Tảo. Cho dù hắn có chuyện buộc phải đi vắng, cũng thường thường là thừa dịp khi Hồng Tảo ngủ say mới lặng lẽ rời đi một lúc, lại trở về trước lúc Hồng Tảo tỉnh dậy. Hồng Tảo đứng lên, ở trong phòng đi tới đi lui hai vòng, tối nay không cần luyện công, thắt lưng cũng không đau, tinh lực tràn trề, lại nhớ ra nơi này là chân núi, ngày mai sẽ tham gia đại hội võ lâm, trong đầu tự nhiên có trận kích động. Bây giờ cũng không buồn ngủ, không bằng đi xuống lầu nhìn thử xem. Hắn mở cửa phòng, vô cùng cao hứng đi xuống, vừa mới đi tới lầu hai, nhìn xuống đại sảnh liền thấy chuyện hay.

Oa! Thiệt là nhiều người!

Ngày mai chính là đại hội võ lâm, cho nên tối các anh hùng tập trung lại, lầu một của khách điếm vang vọng tiếng nói nhao nhao ồn ào, bàn nào bàn nấy chật kín người, mỗi người đều cầm dao giữ kiếm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

"Hồng Tảo!" Trong đám người bỗng nhiên có một thân ảnh quen thuộc ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tảo đang đứng ở lầu hai mà kêu to.

Hồng Tảo vừa nhìn thấy người đó, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười xám lạn, hét lớn: "Mẫn Văn sư huynh!" Hắn vội nhảy cóc ba bước thành hai bước để nhanh chạm đất "Sư huynh! Sao ngươi lại ở đây? Ngươi cũng tham gia đại hội võ lâm sao?"

"Đương nhiên là tham gia đại hội võ lâm rồi, ta đi theo sư bá sư huynh đến đây." Mẫn Văn hướng về phía sau, ở đó đang có một bàn đầy người dương dương tự đắc hất cằm, hắn không phải đại đệ tử Vũ Đương, đây cũng là lần đầu tiên có cơ hội tham gia võ lâm đại hội, tất nhiên thần sắc có phần hưng phấn nói: "Không phải lần trước ta cũng cùng sư bá xuống núi đuổi theo tên tặc tử dám cả gan đánh cấp chiêu bài Vũ Đương môn sao? Đáng tiếc tên tiểu tặc kia lại sợ chết nên núp kĩ, tìm làm sao cũng không thấy. Lần này võ lâm đưa thiếp mời, mời dự đại hội võ lâm, chúng ta lập tức chạy đến, hừ, ta xem tên tiểu tặc lần này nhất định không dám xuất hiện. Đúng rồi, ngươi không ngoan ngoãn ở lại trên núi mà chạy đến đây làm gì?"

"Ngươi xuống núi, không ai dạy ta chiêu thức mới, ta cũng phải xuống núi mà học thôi." Hồng Tảo nghe thấy hắn trái một câu tiểu tặc, phải một câu tiểu tặc, rất không thoải mái, đang muốn giải thích một chút, bỗng nhiên nghe Mẫn Văn hỏi hắn tình hình gần đây, nhất thời ánh mắt sáng lên "Sư huynh, ta đã bái một sư phụ mới đó! Lần này bái sư phụ là người thật tốt, là một giáo chủ, hơn nữa mỗi ngày đều dạy ta công phu! Công phu của ta bây giờ đã mạnh lắm rồi nga!" ( - * chấm chấm nước mắt * thật là ngây thơ quá đi * ôm ôm *)

Mẫn Văn ngạc nhiên "Cái gì? Ngươi vất vả lắm mới bái nhập thành đệ tử Vũ Đương, vậy mà..."

"Nhưng sư phụ bọn họ chỉ lấy học phí, căn bản là không dạy ta công phu. Vũ Đương là như thế, Nga Mi cũng là như thế, Hoa Sơn cũng là như thế, còn có rất nhiều môn phái khác, ta bái cũng đã bái, lạy cũng đã lạy nhưng họ đều không tốt bằng một góc sư phụ của ta bây giờ." Hắn nhanh mồm nhanh miệng nói không dứt lời, lại không biết đã vô tình khơi mào cơn tức giận của rất nhiều người "Sư phụ nói, bái sư mấy môn phái khác cũng không thể học thành tài được, danh môn chân chính thiên hạ, chỉ có sư môn nhà chúng ta."

"Hừ, khẩu khí thật lớn." Một đại hán nam tử buông chén rượu trong tay, cười lạnh đứng lên "Ta thật muốn thỉnh giáo một chút tôn sư nhà ngươi. Không biết tiểu tử nhà ngươi ỷ có ai làm chỗ dựa, lại dám mở miệng liền vũ nhục Hoa Sơn danh môn?"

Mẫn Văn thấy đối phương thân hình cao lớn, ánh mắt sáng quắc, biết là cao thủ tập võ, hắn thấy hoảng sợ dùm cho Hồng Tảo, lặng lẽ giật nhẹ tay áo Hồng Tảo "Ngươi đi lên lầu đi."

Tính ra Hồng Tảo cũng đã lên rừng xuống biển bái qua không ít bang phái, lại thừa hưởng nền giáo dục của một ông sư phụ kêu căng tự phụ có số, nhất định sẽ không dễ dàng hoảng sợ thất thố, liếc mắt đánh giá đối phương một cái, thành thật nói "Sư phụ chính là sư phụ, ta không hỏi tên của hắn."

Mẫn Văn cùng Hồng Tảo ở chung cũng đã lâu, sư đệ này của mình tính tình ngay thẳng khờ dại, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, sợ hắn chịu thiệt, hung hăng đánh hắn một cái: "Kêu ngươi đi mau, có nghe thấy không?"

Hồng Tảo lại cực kỳ nghe lời sư huynh, gật đầu nói: "Được rồi, ta đi, để xem xem sư phụ đã trở về chưa." Chân còn chưa kịp nhấc lên, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo nhân ảnh, ngăn trở đường đi.

Mẫn Văn trong lòng căng thẳng, chắp tay nói "Các vị võ lâm tiền bối, tiểu sư đệ nhà ta không hiểu chuyện..."

"Mẫn Văn, ngươi ở đấy làm gì? Cái tên trẻ con miệng còn hôi sữa kia có quan hệ gì với ngươi, việc gì ngươi phải vì hắn ra mặt nói đỡ? Cút trở về cho ta." Lão nhân Vũ Đương đang ngồi cũng lên tiếng, âm trầm nói "Ta cũng đang muốn hỏi một chút, danh môn chân chính thiên hạ chỉ có một, như vậy Vũ Đương chúng ta hẳn cũng không phải là danh môn? Tên nhóc con, ngươi lại đây nói rõ ràng cho ta nghe thử." Các bàn uống rượu đều bị biến cố này hấp dẫn, không hề phát ra một chút tiếng động tranh cãi ầm ĩ. Phòng khách to như vậy, nhất thời lại bao trùm một mảnh an tĩnh.

"Nga Mi của ta không biết đã đắc tội gì với quý phái, lại vô duyên vô cớ chịu vũ nhục của tiểu tử nhà ngươi?"

"Danh môn cũng chỉ có môn phái nhà ngươi, hừ, tiểu tử, ngươi có phải đã ăn mật gấu, dám ở chân núi nói hưu nói vượn? Quỳ xuống khấu đầu ba trăm cái, ta sẽ tha cho ngươi đi."

"Kêu sư phụ ngươi ra đây quỳ xuống đất nhận tội! "

Hồng Tảo giống như chú cừu nhỏ bị bầy sói vây quanh, nhìn quanh một vòng thấy bên này là đạo cô, bên kia là đại hán Sơn Đông, lại có thêm lão nhân râu bạc, hợp lý hợp tình nói: "Ta không vũ nhục ai cả. Đại môn phái, chính là nhiều người, không có nghĩa chính là danh môn. Có đại hiệp mới là danh môn. Vũ Đương thu đồ đệ rất đông, nhưng chỉ để ý lấy tiền, mặc kệ học nghệ, lãng phí tài hoa thanh xuân của đệ tử tuổi trẻ; Nga Mi đường đường là đại phái, lại mặc kệ người ở chân núi lừa bán nhi đồng kiếm vàng bạc làm ác đã nhiều năm; Tứ Hỉ giáo bức lương vi xướng, giáo chủ nói, chính miệng hắn nhận là đệ tử Hoa Sơn trên danh nghĩa, nhưng làm nhiều chuyện xấu dung túng thuộc hạ làm bậy, cũng không ai quản chế; còn có Nam Hải kiếm phái..."

Dù sao cũng có ít nhiều kinh nghiệm vì đi theo Thịnh Kiếm Thanh hành hiệp trượng nghĩa, mưa dầm thấm đất, nhìn thấy không ít chuyện, Hồng Tảo bản tính thật thà, nhớ lại lời nói của sư phụ , lại có thêm bằng chứng, đĩnh đạc mà nói, nhân sĩ chung quanh nghe đến trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng tổng kết lại một câu: "Môn phái của ta tất nhiên không giống với bọn họ, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng đều là đại hiệp, cho nên, giáo phái của ta mới là danh chân chính."

Tuổi còn nhỏ, lại có thể trấn định như thế này, kiến thức sâu rộng đến như vậy.

Không biết tiểu tử này từ đâu đến đây, lúc đầu thật giống như một tên ngốc.

Một lúc sau, có âm thanh vang lên hỏi, "Nói hết nửa ngày, ngươi còn chưa xưng danh môn phái?"

"Chính là môn phái đệ nhất thiên hạ  - Dâm Đãng giáo!" Hồng Tảo tinh thần phấn chấn, lớn tiếng báo tên gia môn bổn giáo, học bộ dáng của mấy võ lâm đại hiệp bộ dáng, bàn tay nắm lại, hướng tứ phương mà chắp tay.

Mọi người im lặng đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. "Ngươi... Nói lại lần nữa xem?" Lúc lâu sau mới có thanh âm từ trong đám người vang lên.

"Dâm Đãng giáo!"

Lại là một trận trầm mặc cổ quái.

"Ha ha ha! Dâm Đãng giáo!"

"Tiểu tử này là kẻ điên!"

"Nhất định là một tên ngốc! Hay là tà giáo?"

Vài tiên cô phái Nga Mi trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, khinh thường nói "Loại dâm tà tiểu giáo này mà cũng dám hướng phái Nga Mi của ta mà xưng giọng, không diệt trừ tên tiểu tử này, Nga Mi chúng ta sao có thể đứng vững  trên giang hồ?"

Mọi người vốn còn lo lắng Hồng Tảo đang có âm mưu gì mới xuất hiện ở đây, vừa nghe cái tên Dâm Đãng giáo cực buồn cười này, nhất thời an tâm. Cười xong lúc sau, liền vung tay áo, chậm rãi đè Hồng Tảo xuống.

"Các ngươi làm gì? Không được xằng bậy, sư phụ ta võ công tái thế, đã truyền cho ta không ít chiêu số. " Hồng Tảo cũng không phải ngu ngốc, nhìn ra tình thế không ổn, cảnh giác đứng lên, vươn ngón trỏ, cảnh cáo bọn họ "Các ngươi ít ra không phải người xấu, ta không muốn làm các ngươi bị thương, trước tiên cho các ngươi nhìn xem chỉ phong của ta." Liền chỉ ngay vào bình rượu ở bàn bên cạnh "Lão hán đẩy xe!" ( - ách!!! cái này 2 người luyện mới có hiệu lực a - 1 mình cái xe ko thì làm dc j, phải có lão hán đẩy mới đc chứ nhể..)

Ngón tay chỉ trong không trung hai cái, bình rượu không hề động đậy. Hồng Tảo la lên kinh ngạc "A, sao lại không được?"

Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị người túm lấy, trúng một bạt tai, khuôn mặt bóng loáng nhất thời sưng đỏ lên.

"Kỳ quái, tiểu tử này không có võ công?"

"Hừ, không có nội lực mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn?"

"Đúng là kẻ điên!"

"Tìm sư phụ hắn đi!"

"Quên đi, loại kẻ điên này, sao có người chịu thu hắn làm đồ đệ? Nhất định là nói hưu nói vượn, đánh hắn một chút hết giận là tốt rồi."

"Hắn không võ công, chúng ta là kẻ học võ, lại quyền đấm cước đá hắn, hình như không hay lắm."

"Chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro