4.2 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm... Ta có một phương pháp sẽ không thương tổn hắn, lại có thể giáo huấn hắn ..."

Lần này Thịnh Kiếm Thanh rời đi khá lâu. Hắn nghe xong bọn thị vệ bẩm tấu xong, nghĩ rằng trời vẫn còn sớm, ngày mai đại hội võ lâm sẽ bắt đầu, nếu chiêu bài Thiếu Lâm tự vẫn còn, sự tình sẽ không đủ thú vị.

Thừa dịp còn có thời gian, liền quyết định đến Thiếu Lâm tự trộm mất chiêu bài.

Tuy rằng hắn võ công tuyệt thế, nhưng đối thủ lại chính là Thiếu Lâm tự trăm năm đại phái, có rất nhiều cao thủ, lại vì tổ chức đại hội võ lâm trước mắt mà tăng mạnh phòng bị, cho nên mọi thứ đều hết sức cẩn thận, đầu tiên phải ẩn nấp hành tung, nhẹ nhàng tới gần, trinh sát địch tình, hạ mê dược, dùng huân hương, lợi dụng bóng đêm đánh lén mấy con lừa ngốc kia, rốt cục điểm huyệt đạo đối phương, đem chiêu bài Thiếu Lâm tự tháo xuống. Toàn bộ quá trình chôm chỉa được thực hiện đúng theo kế hoạch thì cũng mất hết cả ba canh giờ, Thịnh Kiếm Thanh dùng khinh công đi xuyên cánh rừng, lúc ôm chiêu bài xuống núi, trời đã ửng hồng, không ít võ lâm nhân sĩ đã lục đục bắt đầu đi lên.

Khà khà, khi bọn hắn đi đến sơn môn, thấy cái biển ngữ rỗng tuếch kia ...không biết sẽ có trò vui gì để xem đây ...

Thịnh Kiếm Thanh trộm chiêu bài thành công, tâm tình rất tốt, không đi vào từ cửa chính khách điếm, mà trực tiếp leo cửa sổ tiêu sái bước vào, cười nói: "Hồng Tảo, ngươi xem sư phụ mang cho ngươi thứ thú vị gì này? Ngươi có thể dùng này cái làm ván giường. Hả? Hồng Tảo? Hồng Tảo?" Ngẩng đầu lên thì thấy phòng cùng cái biểu ngữ ở sơn môn kia giống nhau, đều rỗng tuếch.

Trên giường bày ra đồ đạc của Hồng Tảo, trên bàn còn có tay nải bảo bối mà hắn luôn giữ bên người, "Hồng Tảo đại hiệp tự truyện" cũng được đặt ở kế bên.

Người thì không biết đã chạy đi đâu?

Keng keng keng keng! Tiếng chuông chùa trầm đục từ Thiếu Lâm tự bỗng dồn dập vang lên. Tiếng chuông từ xa xa truyền đến, tới khách điếm nơi chân núi chỉ còn nghe được phong thanh.

Cái đám lừa ngốc tự cao tự đại, cuối cùng cũng đã phát hiện chiêu bài bị lấy mất.

Tên tiểu tử Hồng Tảo này, hay là đã đói bụng, chạy xuống ăn cơm? Trên người hắn không có bạc, ăn cơm cũng không biết làm sao mà trả đây?

Thịnh Kiếm Thanh đem chiêu bài Thiếu Lâm tự nhét đại xuống gầm giường, mở cửa phòng, cài cài lại thắt lưng, thoạt nhìn rất giống công tử nhà giàu nào đó vừa ngủ được một đêm ngon giấc, lững thững đi xuống dưới, ánh mắt từ cầu thang nhìn xuống đảo qua một vòng, đột nhiên trầm lại.

"Hồng Tảo!"

Ở chân cầu thang hiện ra một thân ảnh quen thuộc tới mức không thể quen hơn được.

Lập tức lướt như gió tới bên cạnh, Thịnh Kiếm Thanh ôm lấy thân thể người kia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm người đang nằm trong lòng ngực, khuôn mặt quen thuộc lại hiện ra...

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mơ mơ màng màng, tựa hồ còn đang trong mộng, nghe thấy Thịnh Kiếm Thanh gọi, hé mắt nhìn, thấy là Thịnh Kiếm Thanh lập tức hỏi: "Là sư phụ sao? Tối hôm qua người đi đâu vậy?"

Thịnh Kiếm Thanh thấy hắn không có việc gì nên hơi yên lòng, cười nhẹ một hơi "Sư phụ đi có việc, tiểu tử ngu ngốc, ngươi như thế nào ở cầu thang mà ngủ? Đúng là rời mắt khỏi ngươi một chút cũng không được mà." Vừa nói vừa ôm lấy Hồng Tảo, hướng trong phòng đi.

Hồng Tảo uể oải nằm trên tay hắn, miệng khẽ thì thào: "Sư phụ, võ công của ta tối hôm qua bỗng nhiên mất linh."

"Hửm?"

"Chỉ thế nào cũng không có động tĩnh..."

"Ngươi luyện công còn chưa tới, đôi khi linh quang, đôi khi mất linh, là chuyện bình thường."

"Vậy chừng nào mới có thể thành thục?"

"Chờ tới lúc ngươi học được bí tịch của bổn môn đi."

"Sư phụ, vậy ngươi dạy ta bí tịch đi." Hồng Tảo ôm lấy Thịnh Kiếm Thanh, khe khẽ nói: "Ta nói với bọn họ Dâm Đãng giáo chúng ta là thiên hạ đệ nhất đại giáo, bọn họ đều chê cười ta. Ta muốn thi triển võ công cho bọn họ nhìn xem, kết quả lại mất linh..."

Thịnh Kiếm Thanh cảm thấy kinh ngạc, con ngươi nhất thời nheo lại "Bọn họ? Bọn họ là ai?"

"Là những người dưới lầu đó, Vũ Đương, Hoa Sơn, Nga Mi, còn có rất nhiều môn phái khác. Bọn họ nói chúng ta là dâm tà tiểu giáo, còn nói ta vũ nhục môn phái bọn họ, một chút cũng không thèm nói đạo lý."

Thịnh Kiếm Thanh kinh hãi.

Môn phái võ lâm rắc rối khó gỡ, nếu có chút vô ý trong lời nói liền xảy ra đao kiếm tương giao, hơn nữa các đại môn phái đều tự cho là đúng, càng thêm không coi ai ra gì, không thèm coi trọng tánh mạng người khác.

Hồng Tảo gần đây luôn đi theo mình, đã nghe không ít mấy lời khinh thường phê bình của hắn dành cho các đại môn phái, tiểu tử ngu ngốc này lại thật thà thẳng thắn, một lời nói ra liền vừa vặn đụng tới chỗ kiêng kị của kẻ khác, chẳng phải mạng nhỏ khó bảo toàn? "Bọn họ nghe xong, có phản ứng gì?" Thịnh Kiếm Thanh hỏi.

"Bọn họ hỏi sư phụ ta là ai? Ta nói sư phụ chính là sư phụ." Nói được hai câu với Thịnh Kiếm Thanh, cơn buồn ngủ tan không ít nhưng vẫn còn lười biếng, thoải mái ngả mình vào ngực thưởng thức ôm ấp, ngửa đầu nói: "Đúng ha, sư phụ, ta còn không biết ngươi tên là gì."

Biểu tình vô cùng thân thiết làm cho Thịnh Kiếm Thanh khẽ mỉm cười một cái.

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, sư phụ tên là Thịnh Kiếm Thanh." Hắn lại truy vấn "Sau đó thế nào?"

Hồng Tảo chậm rãi đem sự tình nói một lần, nói đến chỗ công phu mất linh quang, bị mọi người vây lại, trái tim Thịnh Kiếm Thanh một phen hung hăng co thắt lại, tuy rằng rõ ràng đang ôm trong tay thân hình mềm mại này, vẫn là kìm lòng không đậu khẩn trương lên, thanh âm khàn khàn hỏi "Bọn họ đánh ngươi?"

"Đánh..."

"Chỗ nào? Đánh chỗ nào?" Thịnh Kiếm Thanh nghiến răng nghiến lợi, lật xiêm y trên người Hồng Tảo ra xem .

"Đánh mặt a. Ba! Một bạt tai..." Hồng Tảo biểu tình thống khổ, khuôn mặt ra vẻ tội nghiệp "Đau quá." Trong giọng nói có hơn tám phần là làm nũng.

"Còn chỗ nào? Còn đánh chỗ nào nữa?"

"Chính là đánh một bạt tai. Không có đánh chỗ khác."

Thịnh Kiếm Thanh thực hoài nghi. Cái đám gọi là võ lâm chính đạo kia, ra vẻ đạo mạo, lại thường thường chỉ vì một cái trừng mắt mà ra tay ngoan độc, như thế nào lại bỏ qua cho Hồng Tảo?

Xem xét thân thể sơ qua nhưng không phát hiện được gì, hắn lột sạch Hồng Tảo kiểm tra kỹ càng một lần từ trên xuống dưới, ngoại trừ hai tay hình như là bị va chạm để lại vêt bầm, cùng với dấu vết ( - tình yêu ) của mình lưu lại ra thì không có bất cứ thương tổn nào khác ...

"Cái đám võ lâm nhân sĩ kia thật sự đại lượng như vậy sao?"

Thịnh Kiếm Thanh lầm bầm lầu bầu một câu, trong lòng vẫn còn lo lắng, bắt Hồng Tảo nằm úp sấp quỳ gối trên giường, tách ra cặp mông tuyết trắng, đầu ngón tay ôn nhu đi vào "Còn nơi này thì sao? Bọn họ có hay sờ chỗ này của ngươi hay không?" (- ngươi làm như ai cũng như ngươi ấy =)) - sắc dục công tâm a!!)

Nếu có, liền đem toàn bộ bọn họ thiến hết.

"Không có." Hồng Tảo lắc đầu.

Cúc hoa sau khi kiểm tra cũng thực sạch sẽ, chỉ có bên ngoài sưng đỏ lên, vẫn là dấu vết của buổi sáng ngày hôm qua luyện công tạo thành. Thịnh Kiếm Thanh ánh mắt cực kì lợi hại, vừa nhìn thấy là biết Hồng Tảo không có bị người khác chạm qua. Hắn ôm Hồng Tảo nghĩ một hồi, liền đưa tay bắt mạch.

Cũng không có dấu hiệu bị trúng độc.

Thịnh Kiếm Thanh cuối cùng cũng thật sự yên tâm, âm thầm thở dài một cái. Xem ra đám võ lâm nhân sỹ kia cũng không đến nỗi tồi tệ, không thương tổn kẻ không biết võ công, xét điểm này cũng có thể coi như có chút tinh thần hiệp nghĩa.

Được rồi, nếu sau này có rảnh thì sẽ đem chiêu bài trả lại, xem như tỏ chút cảm tạ.

"Sư phụ?"

"Hửm?"

"Chừng nào thì người mới dạy ta bí tịch vậy?"

Bị Hồng Tảo dọa một trận, thích thú gì cũng giảm hơn phân nửa, nay không có chuyện gì xảy ra, người đẹp lại ở ngay trước mắt, ánh mắt sáng kia lại chăm chú nhìn hắn đầy chờ mong, Thịnh Kiếm Thanh này cũng muốn tỏ một chút thái độ sư phụ gương mẫu, bụng lập tức truyền đến một trận lửa nóng, cười khẽ "Bí tịch chứ gì, được, hôm nay sư phụ truyền thụ cho ngươi."

"Thật sao?" Hồng Tảo vui vẻ reo lên, một bước từ trên giường nhảy xuống.

"Đương nhiên là thật." Thịnh Kiếm Thanh lần này cũng không có nói dối, Hồng Tảo trước đó cũng đã hỏi vài lần, hắn chỉ biết chuyện này trước sau gì cũng phải giải quyết, làm sư phụ không thể luôn nói không giữ lời. May mắn là thứ đó được đám ảnh vệ hắn cử đi ngàn dặm xa xôi lấy về, mấy ngày trước đã đến tay.

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra, ho khan một tiếng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc "Hồng Tảo lại đây, ngồi xuống, để sư phụ truyền thụ ngươi tâm pháp cao nhất bổn môn - Dâm Đãng bí tịch."

Hồng Tảo hai mắt sáng rực, biểu tình mừng rỡ, theo thói quen lại tính quỳ xuống.

Thịnh Kiếm Thanh nắm cánh tay hắn lại "Không kêu ngươi quỳ xuống, sau này cũng không được tùy tiện ôm đùi sư phụ, đùi người khác lại càng không được tùy tiện ôm. Ta bảo là ngươi ngồi xuống "

"Ngồi xuống?" Hồng Tảo vẻ mặt mê muội, tâm tình kích động không biết phải làm sao. Bí tịch a! Hắn đời này cũng không mơ tới việc được nhìn thấy đâu "Ngồi ở đâu?"

"Ngươi hỏi ngồi ở đâu?" Thịnh Kiếm Thanh cầm cuốn sách nhỏ trong tay, cười cười nhìn hắn, ngữ khí tràn đầy thâm ý, Hồng Tảo này bị hắn dạy dỗ đã lâu, vừa nghe liền biết ngay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ chuyển dần sang màu hồng, giống như trái cây đầu mùa vừa chín tới.

Ngồi xuống bên cạnh sư phụ, Hồng Tảo thoải mái, thuần thục đem dây lưng của Thịnh Kiếm Thanh cởi bỏ.

Khí quan thô to cực đại hung hãn xuất hiện, vừa thẳng vừa cứng.

"Sư phụ! Dùng chiêu gì trước đây?" Vừa nhìn cái khí quan vừa làm cho mình thống khổ vừa khoái hoạt, Hồng Tảo hỏi, trong thanh âm không che dấu được dâm mỹ kiều mỵ.

"Quan Âm ngồi trên sen đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro