5.1 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Kiếm Thanh ôm thân mình xụi lơ của Hồng Tảo đem đặt lên giường, chờ tới lúc Hồng Tảo tỉnh lại, trời cũng đã về chiều.

Từ cửa sổ nhìn ra, xa xa một tầng rừng cây xanh xanh xám xám bao phủ những tầng núi cao, bây giờ đều nghiêm túc khoác lên mình một màu vàng ảm đạm.

Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều tuôn chảy vạn dặm.

"Hồng Tảo?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của con người bé nhỏ nằm trong lồng ngực.

Sau khi ngủ một lúc, sắc đỏ trên khuôn mặt do tình dục thúc ép đã rút đi hết, làn da trở nên trắng tới gần như trong suốt, tựa hồ ở nhắc nhở Thịnh Kiếm Thanh có miệt mài bao nhiêu cũng nên dành chút tâm mà lo lắng cho thể lực của đối phương.

Thật quá điên rồi, tên tiểu tử này làm sao lại có ma lực lớn đến nhường này, có thể mê hoặc đường đường là võ lâm cao thủ, đương kim là hoàng đế thân đệ đến như vậy.

Giống như độc dược không có thuốc giải, một lần trúng phải, tâm thần liền rối loạn, những chuyện gì khác cũng bỏ mặc.

Đầu ngón tay thon dài khe khẽ đưa lên vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn, chậm rãi, gợn lên sợi tóc còn đang vương trên vầng trán trơn nhẵn, bất chợt dừng lại ở mí mắt. Mí mắt mỏng manh khẽ giật giật, trong lòng Thịnh Kiếm Thanh lại hiện ra rõ ràng đôi đồng tử đen nhánh, mở ra tràn ngập linh khí, lại chính trực to gan, đôi lúc lại khờ dại ngây ngốc, không chút che giấu chột dạ.

Những thứ ấy hết thảy bây giờ đang nằm yên ổn trong lòng ngực hắn. Thật không thể tìm ra loại ngôn ngữ nào có thể nói được thứ hạnh phúc lúc này đang tràn ngập tim hắn.

Thịnh Kiếm Thanh chưa bao giờ biết chính mình cũng có thể ôn nhu như vậy, hắn thực kinh ngạc. Chỉ là một thân thể trần trụi yên yên ổn ổn nằm ngủ trong lồng ngực hắn, nhưng lại đẹp hơn gấp vạn lần lúc cuồng nhiệt phát tiết, càng khiến người mê đắm, giống như vuốt ve thế nào cũng không đủ, làm cho người ta yêu thích không buông tay, thầm nghĩ chỉ cần cả đời im lặng ôm lấy hắn, sủng hắn là tốt rồi.

"Ưm..." Bé con ngủ say sưa kia rốt cuộc cũng bị đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve trên mặt đánh thức, phát ra tiếng rên rỉ phảng phất mơ hồ, mí mắt hơi hơi mở ra hướng về trước, nhẹ nhàng thanh tỉnh, từ từ nhận ra ánh mắt trước mặt, cuối cùng nhận ra là Thịnh Kiếm Thanh liền lộ ra một nụ cười thật tươi "Sư phụ.."

Hắn lười biếng nghĩ muốn nói gì đó, nhưng thắt lưng hồi nãy chịu đủ mọi loại chà đạp rốt cuộc cũng nghiêm trọng lên tiếng kháng nghị, đau nhức theo hạ thân truyền lên sống lưng một trận, khuôn mặt tươi cười đáng yêu hiện lên một tia khó chịu vặn vẹo.

"Làm sao?"

"Đau..."

"Đau làm sao? Sư phụ nhìn xem."

Hồng Tảo ngượng ngùng ngậm miệng lại, hai chân giống như thẹn thùng mà khép chặt lại, đôi mắt chớp chớp, nói như là cầu xin tha thứ: "Sư phụ không nên nhìn, nếu nhìn, sư phụ lại muốn bắt đầu kêu ta cùng luyện công ..."

Thịnh Kiếm Thanh da mặt tuy dày bẩm sinh, nhưng cũng không tránh được đỏ đỏ lên. Ai da, ai kêu Hồng Tảo đáng yêu như vậy? Hắn quả thật... Mỗi lần Hồng Tảo tỉnh lại xong ngắm nhìn khuôn mặt non mềm của hắn, còn có thân thể trần trụi hồng hào phủ đầy dấu hôn, luôn luôn nhịn được lại tiếp tục "luyện công" đến mồ hôi đầm đìa ...

Thừa dịp Thịnh Kiếm Thanh còn đang bận mắc cỡ, Hồng Tảo nhảy xuống giường. Thời điểm luyện công tuy rằng mơ hồ, nhưng hắn cũng không quên tâm pháp bí tịch cao nhất của bổn môn, tùy tiện nhảy xuống giường, nhịn cơn đau ở thắt lưng từng đợt từng đợt kéo đến mà lê lết tới góc nhà, nhặt Dâm Đãng bí tịch quý hiếm đang nằm lăn lóc, cung kính cẩn thận cầm lên "Thực xin lỗi nha bí tịch, không phải ta ném ngươi trên mặt đất đây, nhưng mà ngươi cũng không nên trách sư phụ. Sư phụ mỗi lần luyện công đều toàn tâm toàn ý, mấy chuyện khác đều không để ý tới." Thật cẩn thận mở ra trang thứ nhất, sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói "A, bí tịch này chỉ có tranh vẽ, một chữ cũng không có luôn."

Thịnh Kiếm Thanh thiếu chút nữa cười to thành tiếng.

Hắn lúc trước nói muốn dạy Hồng Tảo chân chính tuyệt thế võ công, không phải là nói cho có. Nhưng hiện tại nhớ lại hắn đã vất vả bao nhiêu mới làm ra đệ nhất dâm đãng bí tịch, bỏ đi thì thật là không khôn ngoan (- ngu) ... Trong lòng Hồng Tảo đã sớm nghĩ mình là võ lâm cao thủ, chỉ là đôi lúc công phu ngẫu nhiên không linh nghiệm, hắn ngây thơ mà chờ đợi bí tịch bổn môn thật lâu. Nếu bây giờ mà nói ra sự thật phũ phàng này nói ra... Thịnh Kiếm Thanh nhíu mày cân nhắc, vẫn là cảm thấy không nói tốt hơn.

Thôi mặc kệ!

Luyện tập công phu thực sự cũng không có nghĩa là phải cấm dục, Dâm Đãng bí tịch kia nói thế nào cũng là bí tịch đời đầu của bổn môn, nên phát dương quang đại. Nếu bỏ phí không luyện, chẳng phải đáng tiếc khuê phòng kinh điển long dương mười tám thức cùng với công sức đề danh của hoàng đế lão ca sao.

Dù sao cá cùng tay gấu đều có thể giữ lại, võ công chân chính cùng công phu trên giường, tất nhiên có thể đồng thời cùng luyện.

Hắn một bên ráng nhịn cười, một bên giải thích "Dâm Đãng giáo chúng ta chỉ lấy đệ tử có thiên tư thông minh, người thông minh chỉ cần nhìn hình lập tức sẽ hiểu rõ, không cần văn tự dư thừa. Kỳ thật này những hình ảnh này cùng với chiêu thức mà sư phụ dạy ngươi trước giờ vốn có liên quan, trăm khoanh vẫn quanh một đốm ( - tớ nghĩ có nghĩa là bản chất giống nhau), ngươi nhìn kỹ sẽ hiểu."

Hồng Tảo nghe xong, quả nhiên liền lon ton chạy tới ngồi gần cửa sổ, thành thật giở bí tịch ra học.

Bí tịch tổng cộng mười tám trang, mỗi trang đều là một bộ hình màu, hai nam nhân trần trụi giao triền, tư thế khác nhau, hoặc đứng hoặc nằm hoặc dùng dụng cụ gì đó. Ngay cả những động tác khó ngoài sức tưởng tượng cũng có, lại trông rất sống động, ngay cả biểu tình trên mặt cũng nhất vẽ ra rõ ràng, khiến người xem huyết mạch sôi sục.

Hồng Tảo xem được một chút, liền khẽ la lên sợ hãi, nhớ tới lúc luyện bí tịch thế này cũng như muốn cùng sư phụ chiến đấu ba trăm hiệp, tim bang bang đập nhanh hơn, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn Thịnh Kiếm Thanh.

Thịnh Kiếm Thanh nằm ở đầu giường hai chân bắt chéo thích ý dựa vào thành giường, giảo hoạt mỉm cười, ánh mắt không chuyển nhẹ nhàng đánh giá cái nhìn tò mò của Hồng Tảo, ánh mắt hai người nhất thời chạm nhau ( - cảm thán:bốn mắt nhìn nhau, trào máu họng)

Trái tim Hồng Tảo giống như bị sét đánh, ngây ngốc mở lớn miệng, hai tay không biết tự lúc nào đã đông cứng lại, "bịch" một tiếng, Dâm Đãng bí tịch đã rơi trên bệ cửa, lại theo bệ cửa rơi xuống mặt đất. Hắn giật mình nhìn cái mặt chuyển đen như đít nồi của Thịnh Kiếm Thanh, chỉ cảm thấy cả người huyết nhiệt sôi trào không chịu nổi. Sau đó "a" lên một tiếng, hai tay vội vã nâng lên che mặt. Thịnh Kiếm Thanh cười nhẹ vươn tay ôm hắn, trầm giọng hỏi "Làm sao vậy? Bí tịch bổn môn quá mức cao thâm, khiến cho đồ đệ xem xong liền chịu không nổi?" Lấy tay sờ sờ, phía dưới của Hồng Tảo quả nhiên đã dựng thẳng hơn phân nửa.

Cách một tầng quần áo mỏng manh, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt xuống, chỉ cần chạm nhẹ một chút, Hồng Tảo liền hơi hơi rung động, nhưng vẫn không hề tránh né, đầu cũng hơi hơi ngỏanh chui về phía ổ chăn.

Thịnh Kiếm Thanh cúi xuống hôn lấy vành tai đã đỏ lên của hăn, lại thấp giọng hỏi: "Hồng Tảo, nếu đây không phải bí tịch bổn môn, luyện xong cũng không thể học được võ công, ngươi có còn muốn cùng sư phụ chiếu theo tranh mà luyện không?"

Xuân quan đồ trân quý nhiều năm ở trong hoàng cung, long dương mười tám thức tinh xảo kinh điển, nếu không như vậy Thịnh Kiếm Thanh sao lại cố ý sai người sao chép lại thành Dâm Đãng bí tịch được. Thân thể Hồng Tảo sớm bị dạy dỗ thành thói quen, dễ dàng động tình, đọc một lèo từ chương một tới chương mười tám, kinh tâm động phách đã khó có thể khống chế, giờ phút này lại bị Thịnh Kiếm Thanh ôm giống như ôm trân bảo, bên tai lại là thanh âm ngọt ngào dễ nghe đến cực điểm của sư phụ, đại não làm sao chịu nổi nhiều đòn tấn công như vậy. Lời Thịnh Kiếm Thanh nói cái gì "Nếu đây không phải bổn môn bí tịch, luyện cũng không thể học được võ công" thì nghe tiếng đực tiếng cái, nhưng cái câu "cùng sư phụ chiếu theo tranh mà luyện" lại nghe rõ mồn một, trái tim đập nhanh hơn, cơ hồ xém chút nữa nảy ra khỏi cổ họng..

Hơn gần nửa ngày, Hồng Tảo nới từ từ ló đầu ra khỏi chăn "Sư phụ... Chúng ta khi nào thì bắt đầu chiếu theo tranh mà luyện?"

Tim hắn đập vừa nhanh vừa mạnh, hơi thở lại gấp gáp che giấu ngại ngùng, thần thái xấu hổ lại nóng lòng muốn thử, ánh mắt quyến rũ chết người.

Thịnh Kiếm Thanh tuổi trẻ cường tráng, công lực lại thâm sâu, hôm nay tuy rằng đã hung hăng chà đạp Hồng Tảo, hiện tại dục vọng lại đã sớm ngẩng đầu. Nghe Hồng Tảo nói trúng ý mình chờ mong nãy giờ, tâm trạng trở nên cực kỳ vui vẻ, vừa muốn nói "Hiện tại liền làm". Bất chợt trong lòng bỗng nhiên rùng mình, âm thầm tự nói với chính mình, làm miệt mài như vậy, đối với ta quả thật không có gì, nhưng Hồng Tảo không có nội công, làm như vậy sau này chỉ sợ tổn thương nguyên khí. Hắn tuổi còn nhỏ, nếu chỉ lo khoái hoạt, không biết cách bảo dưỡng..... Nếu ta bây giờ chỉ lo cho chính mình, lấy ai chiếu cố hắn đây?

Nghĩ như vậy, thân mình liền thu trở về, nhặt Dâm Đãng bí tịch lên, nói với Hồng Tảo: "Đây là bí tịch chân truyền cao nhất của giáo chủ, không phải nói luyện là luyện, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng mới có thể luyện, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể luyện một chiêu. Tiểu ngốc tử, một chút định lực cũng không có, mới nhìn tranh vẽ liền cương, sư phụ bây giờ giúp ngươi một tay."

Nhẹ nhàng hôn Hồng Tảo vài cái, tay cũng nhanh chóng thâm nhập vào khố trung của Hồng Tảo mà vuốt ve.

Hồng Tảo hơi thất vọng, chẳng qua sư phụ đã nói vậy thì phải nghe theo, Thịnh Kiếm Thanh ôm hắn, hắn liền theo thói quen dụi dụi đầu vào bả vai Thịnh Kiếm Thanh, để Thịnh Kiếm Thanh tự ý ma sát bên dưới, rất nhanh liền cúi đầu rên rỉ, sau một hồi thì phóng thích trên tay Thình Kiếm Thanh..

Thịnh Kiếm Thanh rửa sạch tay, tự mình giúp hắn thay quần, ôm hắn đặt lên giường lớn, nhẹ nhàng đắp chăn, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Hồng Tảo biểu tình vẫn còn mê ly ngây ngất sau cao trào, tựa vào giường, lơ đãng ngắm nhìn, rốt cuộc nhìn đến hạ thân Thịnh Kiếm Thanh, ngây ngốc cười rộ lên "Sư phụ còn nói ta, ngươi bây giờ chẳng phải định lực cũng không đủ sao?"

Thịnh Kiếm Thanh thuận tay gõ gõ lên trán hắn một cái "Mau ngoan ngoãn đi ngủ cho ta!" Uy nghiêm trừng hắn một cái.

Hồng Tảo kỳ thật cũng mệt mỏi, nghe lời nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro