5.2 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi hắn gặp Thịnh Kiếm Thanh mỗi ngày đều cơm canh đạm bạc, làm đệ tử thấp nhất của mấy môn phái đó cũng chỉ miễn cưỡng ăn no mà thôi, hoàn toàn không được ăn uống đầy đủ hoặc tẩm bổ, thành ra thân thể không được tốt lắm. Sau này từ lúc gặp được Thịnh Kiếm Thanh, tuy rằng mỗi ngày ăn thịt cá,  thuốc bổ trân quý cái  gì cũng không thiếu, nhưng ngày ngày đều ở trên giường liên tục "luyện" Dâm Đãng thần công, bao nhiêu bổ cũng không đủ để tiêu hao, cho nên sau khi phát tiết xong, thường thường là rất mệt nhọc.

Thịnh Kiếm Thanh ở bên giường ngọt ngào nhìn Hồng Tảo ngủ xong, mới buông vạt áo, cắn răng nhíu mày giải quyết di chứng "định lực không đủ" của mình.

Một lát sau, hắn đi đến bên cửa sổ phát  tín hiệu, triệu tập ám vệ. "Ngươi lập tức giúp ta đi làm ba việc. Thứ nhất, mang hết các loại bí tịch võ công  có thể thu thập được đến đây, nhất là những loại nhập môn và học được một cách dễ dàng, đặt nền móng để luyện nội công tâm pháp. Ta còn có một cuốn sách tổng kết kinh nghiệm những năm học võ công, để ở thư phòng tại Huy Lâm cung, cũng mang đến đây cho ta."

"Tuân mệnh"

"Thứ hai, trân bảo võ lâm trong cung bao năm qua được thượng cống, kì dược nào có thể tăng trưởng nội công, hoặc là thần đan giúp mau luyện thành nội lực, hết thảy đều tìm cho ta, bổn vương gia muốn dùng."

"Tuân mệnh"

"Thứ ba, ở nhà kho của một khách điếm cách Ngụy An Thành ba mươi dặm có giấu một số chiêu bài..." Thịnh Kiếm Thanh do dự một chút.

Đi trộm chiêu bài các môn phái võ lâm, chẳng qua là do nhàn rỗi nhàm chán rồi nhất thời cao hứng, tùy ý làm bậy, thật ra cũng không có mục đích gì quan trọng. Biết rõ làm như vậy sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ võ lâm, hắn cũng không thèm để ý.

Dù sao bổn vương gia võ công cao cường, năng lực tự bảo vệ mình có thừa, dù có sóng to gió lớn cỡ nào, nếu thật sự không chống được thì quay về hoàng cung. Vì trong lòng luôn có tính toán như vậy, hắn dù gặp rắc rối cũng không lo lắng hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ lại không giống như vậy.

Nếu đã khai sơn lập phái, thu nhận đồ đệ, thì cũng phải vì tương lai của Hồng Tảo mà suy nghĩ một chút. Có một sư phụ gây thù chuốc oán khắp nơi trong võ lâm, làm cho đồ đệ cũng bị vạ lây, như vậy rất nguy hiểm.

Chuyện chiêu bài của các môn các phái, nhất định phải thừa lúc thân phận còn chưa bại lộ, nhanh chóng xử lý...

"Các ngươi đem đám chiêu bài này mang tới cho ta, nhớ rõ, dọc đường đi nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt không thể để lộ tin tức. Nhất định phải mang tới đây trước lúc đại hội võ lâm được tổ chức."

Thừa dịp các môn phái võ lâm đều ở đây, ta vì bảo bối Hồng Tảo, lần này sẽ làm chuyện trước giờ chưa bao giờ làm, mang chiêu bài trộm được lặng lẽ tới Thiếu Lâm tự trả lại.

Đúng rồi, dưới sàng kia còn có chiêu bài Thiếu Lâm Tự, cũng phải nhớ mà đem trả.

Bóng dáng của ám vệ đã khuất, Thịnh Kiếm Thanh suy tư một hồi, bắt đầu xuất ra văn chương lai láng.

Nếu thật sự phải thu Hồng Tảo làm đồ đệ, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt. Nhất định phải đem Hồng Tảo bồi dưỡng thành một cao thủ chân chính.

Hồng Tảo năm nay đã gần mười lăm, đã sớm vượt qua thời điểm tốt nhất để đặt nền móng luyện tập, võ công của mình mặc dù cao, nhưng hơn phân nửa là dựa vào tư chất thiên phú, chứ con đường luyện võ này kỳ thật rất khó khăn. Muốn đem Hồng Tảo dạy dỗ thành một cao thủ chân chính, thì phải để hắn dùng phương pháp khác, vì đồ đệ mà bôn ba thu thập bí tịch võ công.

Thừa dịp Hồng Tảo ngủ, trong không gian yên tĩnh, Thịnh Kiếm Thanh cầm bút, lẳng lặng hồi tưởng phương pháp luyện công tâm đắc của mình, được một câu liền viết ngay lên tờ giấy trước mặt. Hắn vốn là người là hết sức chuyên chú, thiên tư cực cao, nếu không cũng sẽ không luyện được một thân võ công siêu tuyệt khi tuổi còn trẻ. Nhưng mà bản chất hắn quật cường không kềm chế được, lại chán ghét nghi lễ hoàng cung nặng nề, luyện võ công đại thành liền bỏ chạy ra giang hồ gây rối. Hiện tại, hạ quyết tâm muốn dạy Hồng Tảo thành cao thủ, đầu óc nhất thời xoay chuyển cực nhanh, phóng bút một hồi trên mặt giấy đã xuất hiện dàn ý đại cương mười lăm điều huấn luyện Hồng Tảo.

Võ công cần trong ngoài phối hợp, tu luyện hai thứ song song mới có thể đại thành. Trước mắt Hồng Tảo chỉ biết được có một chiêu hầu tử thâu đào qua loa , chắc chắn là không đủ. Muốn luyện võ, đầu tiên phải có động tác lanh lẹ, thân thể rắn chắc, khoẻ mạnh. Trước tiên đem ba mươi hai chiêu thức căn bản của thánh giáo Vân Nam mà luyện làm nền tảng, trở thành ngoại công nhập môn. Sau đó liền luyện Phi Hoàng Quyền, có thể tập thể hình mà lại đơn giản, áp lực cũng sẽ không quá lớn. Về phần nội công, quan hệ nội tức mạch lạc, thật sự không thể làm xằng bậy. Từ trước đến nay nếu luyện nội công theo kiểu cấp tốc, đa số đều luyện ma công, cho dù nội lực có thể đột nhiên tăng mạnh, nhưng về sau lại dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Hắn đương nhiên không muốn Hồng Tảo tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà nếu hiện tại bắt đầu chậm rãi luyện từng bước một, thì không biết tới khi nào Hồng Tảo mới có thể đạt thành tâm nguyện làm đại hiệp đây? Thịnh Kiếm Thanh trước giờ cái gì cũng không để vào mắt, không chút để ý, nhưng hiện tại đối tượng lại là Hồng Tảo, lại quan hệ tới thứ Hồng Tảo trân quý nhất là võ công, nên cũng không dám có một tia sơ sẩy. Hắn cầm bút nhíu mày, trái lo phải nghĩ, lẩm bẩm: "Chờ bí tịch cùng thuốc bổ từ hoàng cung được mang tới, nếu dốc lòng tuyển lựa, nói không chừng sẽ tìm ra thuốc gì đó có thể gia tăng trăm năm công lực, hoặc là bí tịch nội công tâm pháp thất truyền lâu năm nào đó có thể khiến nội lực tăng nhanh."

Nghĩ ngợi một lúc lâu, đến lúc buông bút xuống, thở mạnh một hơi nhìn ra ngoài, trời cũng đã buông xuống một màu đen.

Phía sau truyền đến âm thanh lẩm bẩm, hắn biết Hồng Tảo đã tỉnh. Đi qua cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy đôi đồng tử đen láy tỉnh táo nhìn mình. "Tỉnh rồi sao?" Hai tay Thịnh Kiếm Thanh nhẹ nhàng kéo lấy lỗ tai Hồng Tảo, quơ quơ. "Đã đói bụng chưa?" Nói xong liền ôm Hồng Tảo từ trên giường đi xuống lầu dùng cơm.

Phòng khách lầu một thắp rất nhiều nến, ánh sáng chói lọi len lỏi đến từng góc, tất cả bàn đều trống không. Hồng Tảo đi theo Thịnh Kiếm Thanh xuống lầu, dụi dụi mắt "Tại sao hôm nay lại ít người như vậy?"

"Đương nhiên là ít rồi, tất cả mọi người đều đã đến Thiếu Lâm tự dự đại hội võ lâm, trừ bỏ đại hiệp Hồng Tảo nhà ngươi lo tham ngủ, còn có ai ở lại khách điếm nữa?"

"A a a a a a! Đại hội võ lâm!" Hồng Tảo kêu thảm một tiếng, hai chân nhảy dựng lên "Trời ạ! Ta bỏ lỡ đại hội võ lâm! Cứu mạng a! Sư phụ, sao người không đánh thức ta dậy?" Vẻ mặt buồn nản đau khổ nhìn Thịnh Kiếm Thanh.

Hiện tại Thịnh Kiếm Thanh đối với đại hội võ lâm cũng không còn hứng thú gì nữa.

Chiêu bài Thiếu Lâm tự đang ngoan ngoãn nằm dưới gầm giường, đại hội võ lâm hiện tại nhất định loạn thành một cái chợ trời, bản mặt mấy Lão hòa thượng đó không cần nhìn cũng biết là vừa xanh vừa xám.

Chuyện thú vị nhất đã sắp phát sinh, việc gì phải đến đó tự hành hạ mình?

Bản mặt xanh lè của mấy lão hòa thượng đó làm sao đáng yêu bằng khuôn mặt đỏ bừng của Hồng Tảo lúc ngủ say? Hơn nữa, mặt của Hồng Tảo hắn muốn sờ lúc nào thì sờ, yêu thế nào thì yêu... Hồng Tảo đâu có biết tâm tư sư phụ, vẻ mặt giống như con thỏ nhỏ bị bỏ rơi, lon ton chạy đến cửa khách điếm mà ngóng, Thiếu Lâm tự trên kia bị một tầng cây rừng phủ kín, chỉ có một chút ánh lửa mơ hồ lộ ra, Hồng Tảo xoay người, chạy về bên Thịnh Kiếm Thanh "Làm sao bây giờ? Sư phụ? Làm sao bây giờ? Chúng ta bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi!" Đôi mắt đỏ lên, suýt nữa là òa khóc.

"Gấp cái gì? Đại hội võ lâm cũng không phải chỉ mở một ngày. Ta nói cho ngươi, ngày đầu tiên luôn nhàm chán cực kỳ, Thiếu Lâm tự là chủ nhà, ngày đầu tiên tám phần là mấy Lão hòa thượng tụ lại niệm kinh. Ngươi muốn xem võ lâm đại hội, ngày mai sư phụ dẫn ngươi đi."

Hồng Tảo lúc này mới mỉm cười.

Thịnh Kiếm Thanh gọi tiểu nhị tới,  gọi tám mặn tám chay và bốn đĩa thức ăn nguội như cũ, cùng Hồng Tảo độc chiếm một cái phòng khách to như vậy, thong thong thả thả ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

"Hồng Tảo, hiện tại sư phụ muốn bắt đầu dạy ngươi võ công."

"Ân? Sư phụ, không phải người luôn dạy ta võ công sao?"

"Khụ, sư phụ từ trước dạy ngươi là võ công của Dâm Đãng giáo, nhưng muốn thành đại hiệp chân chính, hành tẩu giang hồ thì phải biết thêm các loại võ công khác. Cho nên, hiện tại sư phụ  bắt đầu dạy ngươi các loại võ công cấp thấp. Đương nhiên, võ công bổn môn cũng phải tiếp tục luyện, nhất là Dâm Đãng bí tịch mà sư phụ truyền thụ cho ngươi."

"A, thì ra là như vậy." Hồng Tảo bừng tỉnh đại ngộ. "Ta hiểu rồi."

"Các loại võ công cấp thấp này - lúc mới luyện sẽ rất vất vả, vạn sự khởi đầu nan, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Sư phụ yên tâm, đồ nhi không sợ khổ không sợ mệt, cũng không sợ đau. Lúc trước nhập môn Dâm Đãng giáo, luyện việc ngủ đau như vậy, không phải là đồ nhi vẫn còn sống đến bây giờ sao? Luyện đến sau này, càng ngày càng thoải mái, sư phụ nói đúng, quả nhiên là vạn sự khởi đầu nan."

"Phốc..." Thịnh Kiếm Thanh vừa cầm ly rượu nốc một chút, liền một hơi phun thằng lên mặt Hồng Tảo.

Có quyết tâm bồi dưỡng Hồng Tảo, nhưng kiểu gì thì cũng không ngăn được thống khổ lớn nhất của hắn là phải kiềm chế dục vọng.

Để trở thành một cao thủ, thân thể là phần trọng yếu nhất, bởi vậy giai đoạn đầu tiên là bồi bổ thân thể tuyệt đối không thể xem thường. Hồng Tảo hôm nay đã phát tiết vài lần, không thể tiếp tục xằng bậy. Đáng thương cho sư phụ mua dây buộc mình, vào lúc ban đêm sau khi cho Hồng Tảo ăn no xong đi ngủ, bắt đầu buồn thảm tự mình giải quyết vấn đề không đủ "định lực". Sau đó lên giường ôm Hồng Tảo đã đi vào cõi mộng từ lâu, cười đến ngọt ngào. Đáng giận chính là, tay vừa tiếp xúc da thịt trắng nõn của Hồng Tảo, liền giống như bị hấp dẫn đến mơ hồ, lại càng muốn đi vào thăm dò sâu hơn.

Trời ạ!

Mỹ thực ngay bên miệng, mà không thể há mồm nuốt vào bụng.

Ta sai lầm rồi, Hồng Tảo không phải là kẻ ngốc nhất.

Mà chính là giáo chủ ta đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro