5.4 (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn nói ra suy nghĩ của mình!"

Thanh âm tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng dũng khí, ở trong không khí nặng nề nhất thời lôi kéo sự chú ý, bất giác trong phút chốc, tầm mắt mọi người đều tập trung vào thân ảnh nho nhỏ ở trong góc.

Toàn bộ hội trường đều an tĩnh lại.

Ngu ngốc... Thịnh Kiếm Thanh âm thầm mắng trong lòng.

Trong nháy mắt, tên tiểu tử ngu ngốc này lại đột nhiên đứng lên, tốc độ nhanh đến ngay cả sư phụ của hắn cũng không kịp kéo lại.

"Ngươi muốn nói gì?" Nam nhân không biết là người môn phái nào, ngồi ở phía trước cất tiếng hỏi.

Hồng Tảo lớn tiếng nói: "Ta nói các ngươi không cần dài dòng, khó được dịp mọi người đông đủ, nói chuyện quan trọng của võ lâm đi."

"Chuyện quan trọng của võ lâm là chuyện gì?" Trong đám người có một lão nhân hỏi.

Hồng Tảo kiên định, rõ ràng nói ra mười hai chữ: "Trừ ma vệ đạo, hộ vệ thiện lương, trừng phạt gian tà!"

Đám người yên tĩnh ngay lập tức, sau một lát, cười vang lên.

"Ha ha! Ở đâu ra tên ngu ngốc này vậy?"

"Muốn làm đại hiệp tới ngu luôn rồi?"

"Ta không phải tên ngu ngốc, ta là đại hiệp." Khuôn mặt mang biểu tình trẻ con của Hồng Tảo đều che giấu đằng sau mặt nạ, khẳng khái nghiêm nghị nói: "Các ngươi học võ công, chẳng lẽ không phải là vì trừ ma vệ đạo, hộ vệ thiện lương, trừng phạt gian tà?"

Hắn vừa hỏi một câu, mọi người thật khó mà nói không phải, mỗi người đối mặt nhìn nhau, ngưng bặt tiếng cười.

Phương trượng Thiếu Lâm đi ra chủ trì đại cục: "Khụ khụ, võ lâm chính đạo, quả thật có trách nhiệm trừ ma vệ đạo..."

"Tốt lắm." Hồng Tảo hai mắt sáng ngời: "Chúng ta trước bàn chuyện một chút, ngày hôm qua ta nghe tiểu nhị nói Giang Nam gần đây xuất hiện hái hoa tặc, liên tục phạm tội một tháng, quan phủ bắt không được..."

"Đó là việc nhỏ."

"Hả?" Hồng Tảo ngạc nhiên, một lát sau lại hưng phấn mà nói: "Vậy chúng ta đây nói về sơn tặc, mấy ngày hôm trước ta nghe một tiêu sư nói, chỗ đó hiện tại ngay cả tiêu cục đều không thể đi, dân chúng tầm thường lại càng thêm..."

"Ừm, cái kia... Cũng là việc nhỏ."

"Vu án mười hai người bị diệt môn ...."

"Cũng là việc nhỏ."

"Không thể nào?" Hồng Tảo tức đến độ dậm dậm chân "Đó là mạng người! Mạng người là quan trọng nhất, hơn nữa lại bị diệt môn, sao có thể việc nhỏ? ...Vậy ... vậy chuyện gì mới là việc lớn?"

"Chiêu bài của chúng ta."

"Chiêu bài?"

Nhắc tới chiêu bài, biểu tình An Tường phương trượng nhất thời trợn mắt nghiến răng.

"Chiêu bài chúng ta bị trộm, như thế vô cùng nhục nhã, sao có thể coi như không có mà bỏ qua? Lão nạp hôm nay mở đại hội võ lâm, mời các vị võ lâm đồng đạo, chính là vì chính nghĩa..."

"Đại sư không cần thương tâm, chỉ là chiêu bài thôi..." Hồng Tảo nhíu mày suy nghĩ một hồi, vì bọn họ nghĩ ra một biện pháp, " A! Làm lại cái khác là được rồi."

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?"

Vô số ánh mắt kịch liệt lần lượt bắn lên người Hồng Tảo.

Ngu ngốc... Thịnh Kiếm Thanh lại chửi thêm một tiếng, hơn nữa bắt đầu đau đầu.

Hắn lại sai lầm rồi, xem ra Hồng Tảo thực hành tôn chỉ thứ hai của Dâm Đãng giáo rất quán triệt, quả thực chính là cực kỳ quán triệt - gây chuyện rất thú vị, nhưng lại chọc tới đám người này.

Hắn võ công cao cường, cũng không có nghĩa là thích một chọi mấy trăm, hơn nữa còn phải đeo thêm một Hồng Tảo không biết võ công.

Thanh âm hùng hổ vang lên: "Ngươi là đệ tử môn phái nào? Dám ở đại hội võ lâm, trước mặt các vị lão tiền bối mà buông lời vô lễ?"

"Nói! Ai phái ngươi tới đây quấy rối?" Tình cảm quần chúng vô cùng mãnh liệt.

"Ta không phải tới đây quấy rối!" Hồng Tảo lại ưỡn ngực, lộ ra vẻ mặt vô cùng tự hào, cao giọng đáp lại: "Bản giáo chính là lấy đủ dâm đãng, vô sự cũng muốn sinh sự làm hai tôn chỉ lớn, giáo chúng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là đại hiệp, chỉ thích bênh vực kẻ yếu. Chính là thiên hạ đệ nhất môn phái - Dâm Đãng giáo. Hắc hắc, các vị tiền bối võ lâm, bêu xấu bêu xấu." Trong lòng có vài phần đắc ý, uy danh bản giáo quả nhiên không giống người thường.

Ba chữ Dâm Đãng giáo vừa thốt ra, nhất thời mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Hồng Tảo.

Nội đường Thiếu Lâm tự yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Hồng Tảo oang oang: "Dâm Đãng giáo chúng ta diệt cỏ tận gốc, quan tâm võ lâm, ta từ khi theo sư phụ học thành thần công, đã trừng phạt không ít kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng là võ lâm quá lớn, người xấu nơi nơi đều có. Nhiều người lực lượng mới lớn, các vị tiền bối, không bằng chúng ta liên hợp lại, thương lượng kỹ càng một chút..."

"A! Ta nhớ ra rồi! Hắn chính là tên tiểu quỷ tối hôm qua nói hưu nói vượn trong khách điếm!" Trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng giật mình gầm nhẹ.

"Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng nhớ ra! Tên tiểu quỷ này mang mặt nạ!"

"Cái tên này hôm nay lại nổi điên!"

"Con bà nó, đường đường là đại hội võ lâm, sao lại cho tên tiểu tử quỷ này vào được?"

Bốn phía văng tới toàn tiếng mắng chửi, Hồng Tảo chớp chớp ánh mắt, ngạc nhiên nhìn mọi hướng.

Đại hội võ lâm thương thảo đương nhiên là chuyện trọng yếu của võ lâm, trừ gian diệt ác, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?

A, ngày hôm qua ở khách điếm có nhiều người kém cỏi không hiểu đạo lý còn chưa tính, vì sao ngay cả các chưởng môn của các đại môn phái sắc mặt cũng là giận dữ? Kỳ quái, ngay cả Thiếu Lâm tự phương trượng sắc mặt cũng là vừa xanh vừa đỏ.

Tình huống không ổn... Thịnh Kiếm Thanh âm thầm kêu khổ.

Hắn mỗi lần trộm chiêu bài, có thể hạ mê hương là đều hạ mê hương, có thể dùng trí sẽ không dùng sức, tuy rằng làm việc tùy hứng, cũng không có ý khinh xuất.

Lúc này quần chúng đang vô cùng phẫn nộ, chỉ bằng hai thầy trò họn họ, muốn ở nơi này tây đông đánh mấy trăm người, tuyệt không phần thắng, giờ phút này tốt nhất nén giận, trước mang Hồng Tảo thoát thân rồi nói sau.

Đang cố gắng suy tư biện pháp thoát thân, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm hung tợn nói: "Xem ngươi còn dám mở miệng nói lý lẽ?" Tiếng gió nổi lên. Một thân ảnh cao lớn tiến đến trước mặt Hồng Tảo, liền giơ tay lên.

Thịnh Kiếm Thanh thấy thế liền giận dữ, ngươi dám đánh Hồng Tảo của ta? Cơn tức giận bốc lên, chủ ý bình an thoát thân cũng không thèm quản, trong tay lập tức cầm một miếng vàng lá, định bụng đem cái tên dám khi dễ Hồng Tảo đục mấy lỗ trên người, nhưng đã có người so với hắn nhanh hơn ngăn trở chưởng kia.

"Chậm đã!" Bàn tay muốn đánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hồng Tảo bị người giữ chặt "Hạ Nhị đương gia, tiểu hài tử này không võ công, một chưởng tuỳ tiện của ngươi có thể đánh chết hắn tại chỗ."

Thịnh Kiếm Thanh hơi hơi kinh ngạc, không thể tưởng được trong võ lâm cũng có loại người lương thiện này.

Lặng lẽ nắm vàng lá ở bàn tay, bình tĩnh quan sát.

"Hừ, chỉ bằng việc hắn miệng đầy dâm đãng dâm đãng, tội đáng chết vạn lần! Tên giáo phái như thế, vừa nghe thì biết không phải thứ tốt lành gì, hắn tự xưng là Dâm Đãng đệ tử, nhất định làm việc gian dâm, nói không chừng hái hoa tặc gần đây gây chuyện chính là hắn, giết hắn cũng không oan uổng!"

"Ai nói Dâm Đãng giáo chúng ta không tốt? Ngươi chỉ nghe tên, không hỏi thực tế, không công bình!" Hồng Tảo kêu to: "Bản giáo chính là giáo chủ cùng giáo đồ phải đủ dâm đãng, lại không có ép các người cùng nhau dâm đãng, vậy chúng ta dâm đãng liên quan gì tới các ngươi?"

"Chết đã đến nơi, còn dám nói năng hàm hồ?" Đại hán vung tay lên.

Không nghĩ tới Hồng Tảo vóc dáng tuy nhỏ, cũng rất có tâm huyết, không hề sợ chút nào, thẳng thừng ngước mặt nhìn chằm chằm đối phương, vươn ngón trỏ cảnh cáo đối phương: "Ngươi nếu không thèm nói đạo lý, cậy vào công phu mà khinh người, đừng trách bản đại hiệp dùng bản giáo tuyệt chiêu trừng trị ngươi."

Thịnh Kiếm Thanh trong lòng chán nản lắc đầu, tiểu ngu ngốc này, xem ra hôm nay kiểu gì cũng bị cái đám này đánh hội đồng. Âm thầm đếm đếm vàng lá, hôm nay mang không đủ, chỉ có ba mươi phiến, vốn là đem theo để bắn lá cây chim chóc cho Hồng Tảo vui, ai ngờ lại biến thành như vậy.

Chính là đang âm thầm ngưng khí chuẩn bị đánh lén, không ngờ đại hán kia vừa muốn ra tay động thủ đã bị ngăn lại.

"Nhị đương gia, giết một tên miệng còn hôi sữa thắng không dựa vào võ công. Tương lai truyền ra ngoài thì không khỏi làm ngươi mất mặt trên giang hồ. "

"Đúng vậy, một đứa nhỏ, lại là người điên, giết xong còn phải mất công xử lý thi thể."

Phương trượng Thiếu Lâm tự hiển nhiên cũng không muốn làm cho phật môn tịnh địa bị nhiễm máu "Khụ, chúng ta là người trong võ lâm, luôn luôn dùng võ đức làm đầu, không khi dễ người không võ công. Huống hồ đại sự làm trọng, hiện giờ chuyện chiêu bài còn chưa được giải quyết, cần gì vì một kẻ điên mà lãng phí thời gian?"

"Nhưng mà chẳng lẽ cứ tha cho hắn như vậy?"

"Tạm tha đi, chúng ta là danh môn chính phái, phải có dung nhân chi lượng (- đại nhân đại lượng a? cái lũ biến thái), huống chi chúng ta ngày hôm qua ở khách điếm khiển trách hắn rồi."

"A, ngày hôm qua đánh ta một bạt tai chính là ngươi!" Hồng Tảo cũng nhận ra "Vì sao người lại thừa dịp võ công của ta mất linh quang thì đánh ta? Mau giải thích đi?"

"Quên đi quên đi, không cần chấp nhất với kẻ điên, huống hồ nơi này lại là Thiếu Lâm tự, không nên để nhiễm máu tanh. "

"Đuổi hắn đi cho rồi."

"Hôm nay tạm tha cho kẻ điên ngươi, ngươi mau cút cho ta!"

Hồng Tảo cũng nổi giận, lớn tiếng nói: "Ta không phải kẻ điên! Ta là Dâm Đãng giáo giáo đồ, trong giáo thì giáo chủ là cao nhất, tiếp đó là tới ta, mở rộng chính nghĩa. Sư phụ, sư phụ, ngươi ra cùng bọn họ nói..."

Chưa kịp dứt lời, vài tên đệ tử đã xông lên, bắt lấy tay hắn mà lôi ra ngoài.

Thịnh Kiếm Thanh cũng lẫn vào trong đó, nhẹ nhàng đỡ thắt lưng Hồng Tảo, nhanh chóng dẫn hắn ra khỏi đại môn Thiếu Lâm tự. Đến nơi bốn phía không người, lập tức cõng hắn trên lưng, thi triển khinh công, phút chốc đã trở về khách điếm. Đóng cửa lại, vỗ vỗ đầu Hồng Tảo: "Ngươi thật là ngốc, cũng không thể tưởng được vậy mà có thể may mắn thoát thân."

Hồng Tảo nghe xong, khổ sở cúi đầu: "Sư phụ, ngay cả ngươi cũng nói ta không đúng."

Thịnh Kiếm Thanh trong lòng thương cảm, ngữ khí nhất thời nhỏ nhẹ: "Sư phụ không nói ngươi không đúng. Bất quá mấy tên võ lâm nhân sĩ đều là lũ ngu ngốc, cùng bọn họ nói đạo lý chẳng khác gì đàn gảy tai trâu."

"Sư phụ, đại hội võ lâm căn bản không phải như ta tưởng tượng. Các đại hiệp tụ lại cùng nhau, vì sao lại luôn nói về chiêu bài chứ?"

"Đồ đệ ngoan không cần tức giận, ngươi không vừa mắt bọn họ sao? Sư phụ thay ngươi dạy bọn họ, ừm, nhất là cái tên Nhị đương gia gì đó, thừa dịp cao thủ bọn họ đều ở Thiếu Lâm tự, ta chỉ cần một mồi lửa, đốt sạch chỗ ở của mấy lão già đó."

Hồng Tảo lắc đầu, lộ ra biểu tình suy tư đáng yêu, ngẩng đầu hỏi Thịnh Kiếm Thanh: "Sư phụ, có có cách nào có thể cho đại hội võ lâm trở thành đại hội võ lâm chân chính, có thể bàn về hành hiệp trượng nghĩa không? Còn có, còn có, Dâm Đãng giáo chúng ta làm việc bí hiểm, cho dù bọn họ không biết, nhưng tại sao chỉ vừa nghe đến tên chúng ta đã nói chúng ta là người xấu?"

Thịnh Kiếm Thanh cười lạnh nói: "Ở trong võ lâm, ai nắm tay to thì thanh âm có trọng lượng. Chờ ngươi luyện ra một thân tuyệt thế võ công, được người võ lâm thần phục, đến lúc đó ngươi muốn bọn họ nói cái gì, bọn họ sẽ nói cái đó, hừ. Nói không chừng tương lai uy danh Hồng Tảo đại hiệp truyền xa, những người hôm nay ở Thiếu Lâm tự sẽ đánh nhau vỡ đầu chảy máu để gia nhập Dâm Đãng giáo chúng ta."

"Ta muốn bọn họ nói cái gì, bọn họ liền nói cái đó?" Hai mắt Hồng Tảo sáng lên, truy vấn: "Ta muốn bọn họ lập tức điều tra trừng phạt các nơi có các bang phái làm xằng làm bậy, có được không?"

"Đương nhiên có thể."

"Ta còn muốn bọn họ mỗi tháng phái ra một nửa đệ tử, bảo hộ cho những người đi đêm, có được không?"

"Đương nhiên có thể."

"Ta muốn bọn họ nhìn thấy lưu manh vơ vét tài sản bần dân, nhất định không được khoanh tay đứng nhìn?"

"Cũng có thể."

Hồng Tảo tinh thần phấn chấn, nhảy dựng lên, ôm lấy cổ Thịnh Kiếm Thanh: "Sư phụ, sư phụ, ta muốn trở thành đại hiệp đệ nhất võ lâm, ta muốn tất cả bọn họ gia nhập Dâm Đãng giáo, mỗi người đều trở thành đại hiệp chân chính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro