[ĐAM MỸ] NNBL - CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Triệu Thuyền vừa bị đuổi học, lại còn bị mẹ Triệu đoạn tuyệt quan hệ, anh thường nhớ tới ba.

Ba của Triệu Thuyền là một người đàn ông ôn hòa, tính cách tương tự Triệu Thuyền đều không có gì đặc biệt, Triệu Thuyền chỉ toàn nghe hình dáng của ba từ miệng chị gái. Triệu Thuyền không có nhiều thời gian ở với ba, anh thoáng nhớ hình ảnh được ba ôm vào ngực, thân thiết gọi, “Ây da bảo bối của ba”, sau đó bế anh lên, xem anh như chiếc máy bay nhỏ mà đung đưa trong không trung, những lúc ấy luôn khiến anh cười khanh khách.

Thêm một điều trong trí nhớ của Triệu Thuyền chính là vào năm ấy, phía bắc xảy ra lũ lớn, thôn của bọn họ cũng gặp nguy, ba anh cùng một vài người đàn ông trong thôn muốn đi lấp đập nước. Cũng không nghĩ là hơn mười người đó, lại một đi không trở về, tất cả đều chết đuối trong đợt lũ đó.

Khi đó Triệu Thuyền vẫn chỉ là một đứa bé, bị mẹ gắt gao ôm trong ngực, chị gái đứng bên cạnh nắm góc áo bà, ba người bọn họ bi ai nhìn vào dòng nước lũ đã cướp mất người thân nhất của họ mà không thể làm gì, điều duy nhất có thể làm, đó là rơi lệ, những giọt nước mắt ấy tựa như nỗi lòng của bọn họ, miễn cưỡng chấp nhận sự thật.

Có lẽ vì ba mất do chết đuối, từ đó Triệu Thuyền liền sợ nước.

Thế nhưng, ngoài sợ nước, anh còn sợ rất nhiều thứ khác, như sợ gián, sợ chuột, còn có quả thanh long nhiều hạt nữa, anh còn sợ những tiếng khóc khi có người mất, mà điều anh sợ nhất lại chính là biểu tình không hài lòng của Cố Hạng Thành, dường như từ sâu trong cơ thể Triệu Thuyền đã tồn tại tính nô đối với Cố Hạng Thành, cho dù bây giờ Cố Hạng Thành mất trí nhớ, hành động như chó con, nhưng anh vẫn chăm sóc hắn, luôn không tự giác để ý nét mặt của hắn, đợi đến khi định hình lại, mới cười trừ nghĩ, Cố Hạng Thành bây giờ có nhớ gì đâu chứ.

Anh đối với Cố Hạng Thành, tựa hồ chỉ có thể như vậy.

Mấy ngày nay thời tiết ẩm ướt, trời luôn đổ mưa lất phất, nhiệt độ cũng giảm nhiều.

Triệu Thuyền đeo kính mắt, ngồi trước máy tính đánh văn, lâu lâu đưa mắt nhìn về hướng phòng khách, thấy Cố Hạng Thành ngoan ngoãn ngồi dưới đất chơi đùa với mèo trắng, mới quay lại viết văn.

Cứ liên tục một lúc hai việc như thế, khiến cho tốc độ đánh máy của anh giảm đi, qua nhiều phút đồng hồ, anh chỉ mới viết được hơn một ngàn chữ. Triệu Thuyền tháo kính mắt xuống, nhéo nhéo mi tâm, hít vào một hơi thật sâu, lại nặng nề thở ra, anh quyết định tạm thời dừng lại, chờ nghĩ ra cái gì thì viết tiếp.

Triệu Thuyền đóng trang văn, gập máy tính xuống, định đi tìm Cố Hạng Thành chơi đùa.

Mèo trắng thấy anh tới, đầu tiên là nghiêng đầu thoáng nhìn, sau lại thấy Triệu Thuyền hướng nó ngoắc ngoắc, nó tựa hồ không tình nguyện lắm đi đến, cọ cọ bên chân anh, làm nũng meo meo vài tiếng.

Cố Hạng Thành trừng mắt nhìn, đi tới đuổi con mèo ra, áp sát đến bên người Triệu Thuyền. Hắn cao hơn anh một cái đầu, bả vai cũng rộng lớn hữu lực hơn rất nhiều, giờ phút này lại gắt gao dựa vào Triệu Thuyền,  dùng tay bao quanh chặt chẽ, cả người Triệu Thuyền như được ôm trọn trong lòng hắn.

Triệu Thuyền đại khái không muốn chiếm tiện nghi của hắn, tuy rằng nên nói là anh đã sớm bị hắn chiếm hết, bất quá Triệu Thuyền là người có chút cứng đầu. Hiện tại Cố Hạng Thành mất trí nhớ trở nên ngây thơ, nếu anh nhân cơ hội này cùng hắn thân cận, thế thì có hơi trơ trẽn không nhỉ?

Anh thoát khỏi vòng tay của Cố Hạng Thành, ôm lấy mèo trắng, nheo mắt hướng Cố Hạng Thành, nhẹ giọng nói, “Lấy quần áo đi tắm.”

Cố Hạng Thành không làm gì được, chỉ có thể bực dọc đứng dậy, đi tới tủ, cầm lấy quần áo của mình, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn con mèo được Triệu Thuyền ôm trong ngực, mèo trắng meo một tiếng, nghiêng đầu coi như không thấy.

Lúc Triệu Thuyền mới đem tên kia về, hắn thế mà ngay cả ăn cơm, tắm rửa cũng không biết làm, Triệu Thuyền phải từng chút từng chút dạy cho hắn, giống như chim non, được chim mẹ nuôi dưỡng, dù sau này chim mẹ cũng rời đi, thế nhưng nó vẫn yêu mến chim mẹ vậy.

Lát sau, Cố Hạng Thành tắm xong, tóc vẫn còn ướt, tiến lên ôm lấy Triệu Thuyền từ phía sau, hai má cọ cọ lên chiếc cổ trắng ngần của anh, nước trên mái tóc ướt sũng từng giọt từng giọt rơi xuống.

Sau đó tới lượt Triệu Thuyền tắm, chờ tới khi anh đi ra, Cố Hạng Thành đã nằm ngủ trên sofa, tóc hắn gần như khô, mặt tựa lên chiếc gối nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch, Triệu Thuyền nhìn hắn vài lần, cầm lấy tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Triệu Thuyền giơ tay, khẽ chạm vào những sợi tóc của Cố Hạng Thành .

Giờ phút này, Triệu Thuyền có chút đau thương nhận ra, ảnh hưởng của Cố Hạng Thành đối với anh dường như không hề thay đổi, khi anh chạm vào hắn, cho dù chỉ là sợi tóc, anh vẫn như trước trở nên hồi hộp, trong người nóng lên, càng lúc càng nóng.

Anh từng thích hắn như thế, nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp Cố Hạng Thành nữa, ai ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng này, nhưng khi đối mặt với Cố Hạng Thành ngây thơ mất trí nhớ, Triệu Thuyền vẫn không nói ra được lời thích hắn.

……..

Bệnh mất trí nhớ của Cố Hạng Thành vẫn chưa hồi phục.

Thời tiết lại âm u, trời ngẫu nhiên mưa, tí tách tí tách, thật dễ khiến người ta khó chịu.

Triệu Thuyền mấy ngày nay đều tiếp vài người khách, mấy người đó phần lớn đã qua lại với Triệu Thuyền được vài năm, biết tính cách Triệu Thuyền ôn hòa, kỹ năng giường chiếu lại tốt, họ đưa anh không ít tiền, dùng rượu cũng dùng loại mắc nhất, mà Triệu Thuyền cũng dựa vào số tiền này để ở lại Venus. Có vài người mới tới đây, nhìn thấy bộ dáng của anh, trong lòng nhất thời hâm mộ, muốn tiến lên bắt chuyện, thế nhưng lại không dám.

Quan hệ của Triệu Thuyền với những người trong bar không thân thiết lắm, thậm chí có thể nói là xa cách, hằng ngày ngoại trừ khách, anh cũng rất ít nói chuyện với người khác.

Cuối tháng, ông chủ thưởng anh một ít tiền bồi dưỡng, Triệu Thuyền cầm lấy cọc tiền dày trong tay, trong lòng mới an tâm không ít.

Đối với người đứng đầu bảng như anh, không cần đi làm mỗi ngày, chỉ cần bảo đảm nhiệt của bản thân không giảm, đối với chuyện bữa làm bữa nghĩ của anh, ông chủ liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Triệu Thuyền có tiền lại ba bốn ngày không đến Venus, anh cầm tiền đi mua cho Cố Hạng Thành vài bộ quần áo. Lúc vừa nhặt Cố Hạng Thành về, hắn đều bận quần áo của Triệu Thuyền, áo rộng ngắn tay cùng với quần đùi, bộ quần áo không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lúc mặc trên người Cố Hạng Thành lại khiến Triệu Thuyền cảm thấy hài hài.

Nói chung để Cố Hạng Thành như thế, vĩnh viễn cũng không nghĩ ra đoạn kết.

Triệu Thuyền đến cửa hàng, mua về mấy bộ quần áo, khi vào nhà, lại bắt gặp Cố Hạng Thành đang cúi đầu, nằm trên sàn nhà tập trung tinh thần không biết là nhìn cái gì.

Triệu Thuyền đi qua, nhặt lên trang giấy dưới đất, phát hiện trên đó là một chuỗi chữ cái kỳ lạ, Triệu Thuyền xiết chặt tờ giấy, cúi đầu nhìn về phía Cố Hạng Thành.

Giờ phút này, vẻ mặt của Cố Hạng Thành có chút không đúng, bất quá ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn tờ giấy trong tay Triệu Thuyền. Triệu Thuyền nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi, “Cậu không hiểu nó ghi cái gì à?”

Cố Hạng Thành lắc đầu, ngón tay đặt trên mặt đất cào cào, từng chút từng chút.

Triệu Thuyền không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra, vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, Cố Hạng Thành nhìn anh, ngón tay trên đất vẫn tiếp tục cào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro