[ĐAM MỸ] NNBL - CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Cố Hạng Thành vẫn luôn đòi Triệu Thuyền cho ra ngoài, đại khái bởi vì dạo gần đây mưa nhiều, mặt trời lên muộn, bên ngoài bị mưa gột rửa liền trở nên sạch sẽ thoáng mát. Cổ Hạng Thành ngồi bên cửa sổ nhìn chậu hóa đá trước mặt, trên đóa hoa còn đọng vài giọt nước trong suốt.

Mèo trắng nằm bên cạnh hắn, chân trước cuộn lại, thỉnh thoảng meo meo vài tiếng, Cố Hạng Thành liếc con mèo một cái, đem chậu hoa cầm vô, đặt ở chỗ râm mắt, “Này là của tao.” (:D)

Triệu Thuyền gập máy tính lại, yên lặng nhìn hành động ngây thơ của hắn, đi tới an ủi mèo trắng một chút, tính ra anh còn chưa đặt tên cho mèo trắng, kỳ thật, anh thấy chuyện đặt tên rất phiền phức (giống tuiiii:D), anh không muốn gọi tên Cố Hạng Thành liền thuận miệng gọi hắn ‘Thành Thành’. Lúc này nhìn khuôn mặt lông xù của mèo trắng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh, không biết vì sao, Triệu Thuyền lại muốn nghĩ ra một cái tên cho nó.

Anh suy tư một chút, nhẹ nhàng gọi nó một tiếng ‘Bánh Trứng’. Mèo trắng không để ý đến anh, cái đuôi thật dài đung đưa trên mặt đất, Triệu Thuyền dừng một chút, lại gọi tên nó.

Con mèo meo một tiếng, liền hướng anh cọ cọ.

Triệu Thuyền cười cười đem Bánh Trứng ôm lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, Bánh Trứng thoải mái nằm trong lòng anh, duỗi thân một cái, lại kêu meo meo vài tiếng.

Lúc này đây, Triệu Thuyền cùng mèo trắng thân thiết, thế mà Cố Hạng Thành lại không ghen tỵ. Triệu Thuyền nhìn về phía cửa sổ, tựa hồ hắn rất thích những chậu hoa kia, vẫn chuyên tâm ngắm nhìn chúng.

Sau đó, Cố Hạng Thành nói muốn ra ngoài, Triệu Thuyền liền dẫn hắn ra đường lúc hoàng hôn.

Ban đầu Triệu Thuyền không định đồng ý, tuy rằng mấy ngày nay anh được nghỉ ngơi, nhưng vẫn thức đêm viết truyện, khiến cho quầng mắt có chút thâm xanh.

Mà khi bị Cố Hạng Thành kéo áo, vẻ mặt mong chờ nhìn anh, lại làm Triệu Thuyền không đành lòng.

Kỳ thật Triệu Thuyền rất dung túng Cố Hạng Thành, bởi vì… đôi lúc anh nhớ đến bộ dạng của hắn khi xưa, Cố Hạng Thành khi ấy không bao giờ nói chuyện với người khác quá hai câu, hắn lạnh lùng kiêu ngạo như thế, bây giờ vì mất trí nhớ lại biến thành như này, ngay cả việc muốn ra ngoài, cũng phải kéo kéo áo anh, giống như một đứa nhỏ.

Bộ dạng ngây ngốc thế này, không thích hợp với Cố Hạng Thành chút nào.

Triệu Thuyền mang Cố Hạng Thành đến khu vực trồng cây ở giữa đường, chia giao thông thành hai luồng, dạo qua một vòng. Trời còn chưa tối, Cố Hạng Thành đại khái nhìn ra vẻ mệt mỏi trên người Triệu Thuyền, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nắm tay anh, cùng anh về nhà.

Nhưng mà khi đi qua một vườn hoa nhỏ, bọn họ bị cái gì đó trong bụi cây dọa sợ. Cố Hạng Thành buông tay Triệu Thuyền, cong lưng tò mò đi lên xem, Triệu Thuyền ở phía sau hô to, hắn cũng không quan tâm.

Cố Hạng Thành nheo mắt, nhìn về bóng đen trong bụi cọ không ngừng động đậy.

Dưới ngọn đèn đường mờ ảo, thế mà lộ ra cặp đùi trắng sáng, Cố Hạng Thành còn muốn ghé sát vào một chút, cổ tay lại bị bắt lấy, Triệu Thuyền kéo hắn chạy đi.

“Lần sau gặp những chuyện như này không nên xen vào.” Về đến nhà, Triệu Thuyền thở hổn hển trách cứ Cố Hạng Thành.

“Tại sao?” 

“Đó là riêng tư, hơn nữa loại chuyện đó không tốt.”  Triệu Thuyền nhíu mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét.

Cố Hạng Thành chậm rãi gật đầu, nhưng sau đó lại hỏi tiếp, “Vậy … Loại chuyện đó cậu làm rồi à? Có thoải mái không?”

Triệu Thuyền cứng người trả lời, “Tôi không biết.”

“Ò” Cố Hạng Thành có chút thất vọng, Triệu Thuyền nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng lựa chọn đi tắm trước.

Tắm rửa xong, Triệu Thuyền mặc một cái áo rộng ngắn tay, đeo kính, mở máy tính ra, viết truyện.

Khi anh đăng lên kết cục lần thứ hai, liền có rất nhiều độc giả vào xem, mọi người đối với kết cục ban đầu đều không vừa lòng, thấy Triệu Thuyền sửa lại, ai cũng vui vẻ.

 Ước tính dưới mỗi chương của Triệu Thuyền đăng đều có rất nhiều bình luận, anh đưa mắt đọc, đại khái đều là “Tác giả cố lên”, Triệu Thuyền cũng không nhắn trả lời, nhưng đột nhiên trong lòng lại nổi lên lo lắng.

Khi đợi Cố Hạng Thành tắm, Triệu Thuyền đã đóng máy tính, chuẩn bị ngủ, mấy ngày nay anh toàn thức đêm, thân thể có chút không chịu nỗi, Triệu Thuyền xoa xoa mắt, dự định hôm nay ngủ sớm.

Một lát sau, Cố Hạng Thành từ phòng tắm đi ra, hắn sờ sờ Triệu Thuyền đang nằm trên giường, ghé vào cổ anh ngửi một chút, mùi hương tương tự trên người hắn khiến cho Cố Hạng Thành thật vừa lòng, trong cổ họng ‘ực’ một tiếng, ánh mắt hắn lóe tia sáng, nhưng lúc này, hắn lại nặng nề hít vô một hơi, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Triệu Thuyền.

Ước chừng là ngủ tới nửa đêm, Triệu Thuyền đột nhiên cảm thấy cả người bị đè ép, còn chưa kịp phản ứng, một luồng hơi nóng đã phà lên cổ anh.

Triệu Thuyền mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt Cố Hạng Thành phiếm hồng, trên trán không ngừng đổ vài giọt mồ hôi, Triệu Thuyền dùng sức đẩy hắn ra lại không ăn thua gì.

Đột nhiên, Cố Hạng Thành gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn nói, “Tôi khó chịu.”

Triệu Thuyền lo sợ nói, “Thành Thành, cậu đứng lên, tôi đưa cậu đi viện.”

“Không cần đi viện, tôi chỉ cần cậu.”

Cố Hạng Thành lắc đầu, đột nhiên Triệu Thuyền cảm thấy phía sau mình bị một thứ gì đó thô to muốn chen vào, Triệu Thuyền sợ đến mức hô hấp cũng ngừng. Tay Cố Hạng Thành thô lỗ tách hai cánh mông ra, sau đó đem đại dương vật từng chút từng chút đâm vào.

Triệu Thuyền ‘ai’ một tiếng, cắn chặt răng, đau đến không nói nên lời.

Cố Hạng Thành cưỡng chế đâm vào khiến phía sau chảy ra chút máu, thế nhưng hắn vẫn không dừng lại. Triệu Thuyền thoáng cái co rúm, một tia máu chảy ra, Triệu Thuyền sắc mặt trắng bệch.

Cùng lúc đó, Cố Hạng Thành thấy màu đỏ tươi trước mắt, hắn không kiềm chế được gầm lên. Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của Triệu Thuyền, lông trên người hắn dài ra, ngón tay thon dài ngắn lại, bàn tay rất nhanh trở thành móng vuốt sói, mà cái kia trong người Triệu Thuyền, đột nhiên biến lớn, bên ngoài còn có xước mang rô, đâm vào vách thịt Triệu Thuyền.

Triệu Thuyền hét thảm một tiếng, thân sói bắt đầu va chạm kịch liệt, dương vật có xước mang rô khiến Triệu Thuyền không thể thoát ra, sắc mặt anh trắng bệch, thân thể cũng không ngừng run rẩy, hình xăm phía sau lưng cũng mất đi sáng bóng, anh đau đớn thừa nhận tất cả.

Cuối cùng, thân sói tru một tiếng, thân thể kịch liệt động đậy, chân trước đè lên vai Triệu Thuyền, hắn không khống chế được co lại móng vuốt, tạo ra một vết màu đỏ trên vai anh.

Triệu Thuyền run rẩy, quay đầu lại nhìn, nguyên lai là con sói đó đang ra.

Sau đó, mọi thứ yên tĩnh, thế giới tựa hồ trở nên im lặng đến đáng sợ.

Chân trước của con sói theo bả vai Triệu Thuyền rũ xuống, hắn tựa hồ không biết lỗi, cặp mắt ngọc lục bảo cứ nhìn chằm chằm Triệu Thuyền.

Cứ thế, Triệu Thuyền nằm trên giường thở gấp, thanh âm mỏng manh như con mèo nhỏ, đột nhiên anh cong thắt lưng, ‘ọe’ một tiếng.

Từ trong miệng rơi ra một cái răng, dính đầy máu, rõ ràng là do anh cắn đứt.

Con sói bên kia hoảng sợ, rống một tiếng, nhìn ánh mắt tựa hồ như sắp chết của Triệu Thuyền, lập tức phóng ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm trở thành nơi cho hắn ẩn mình, hắn nhảy xuống phía dưới, sau đó không thấy bóng dáng.

Triệu Thuyền nằm trên giường cúi đầu thở dốc, Bánh Trứng vô thức đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, meo meo vài tiếng, lại thấy Triệu Thuyền không để ý đến mình, nó ủy khuất kêu lên, nhẹ nhàng rời đi.

Mà Triệu Thuyền, lại giống như người chết, máu tươi lẳng lặng chảy xuống.

Anh vẫn không nhúc nhích, thân thể run run, sợ hãi khiến anh quên đi cái đau ở phía sau. Triệu Thuyền nằm trong bóng đêm, cứ run rẩy như thế, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi dậy, nhưng thân thể đang rất yếu, mới vừa đứng lên đã ngã xuống. Cằm anh đập lên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Triệu Thuyền cong người đứng dậy, ngay cả việc che lấy cầm anh cũng không còn khí lực, toàn thân bây giờ, thứ có thể hoạt động chỉ có thể là tuyến lệ.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cổ họng khàn khàn thở dốc, đã nhiều năm rồi, Triệu Thuyền chưa khóc lần nào.

Từ khi bị mẹ Triệu đoạn tuyệt, chỉ có thể lưu lạc đầu đường, cho đến lúc đem mình bán đi làm ‘trai bao’… Anh đều không khóc một lần nào, thế nhưng lúc nào, lại khóc khàn cả giọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro