Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra thì, hai người đã yêu nhau được 6 năm rồi.

Những cảm giác nồng nàn bùng cháy vào những ngày đầu quen nhau trong khoảng thời gian đại học, qua 6 năm, cũng dần dần phai tàn.

Hai người cùng học một khoa Kinh tế, nhưng rốt cuộc lại chọn hai con đường nghề nghiệp khác nhau, một người làm trợ lý cho một công ty lớn, một người lại chọn nghề viết văn, hằng ngày đều ở nhà cặm cụi bên laptop.

Bắt đầu ở chung là chuyện lúc 3 năm trước, khi nó tình cảm vẫn còn triền miên, ngỡ là có thể nắm tay nhau đi đến hết đời, vậy mà...

Bây giờ, anh là phó giám đốc của công ty, còn cậu là nhà văn nổi tiếng với tài năng viết truyện trinh thám gây cấn xen lẫn những mối tình lãng mạn, vậy nên, thuận lý thành chương, nhà của hai người cũng từ từ rộng rãi và sang trọng hơn hẳn.

Nhưng cũng vì vậy, cũng vì ngôi nhà này quá rộng lớn, nên cô đơn cùng trống trải cũng là một chuyện khó tránh được...

Nhất là người đàn ông kia... Cậu ngừng tay, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình laptop, đột nhiên không còn hứng thú nữa, cậu tắt máy, dựa lưng lên ghế ngồi, ngơ người một lúc lâu.

Điện thoại vang lên một tiếng rung, là tin nhắn, cậu mỉm cười nhìn tên người gửi 'Chú biến thái', cậu nhớ khi lưu tên kia như vậy vào danh bạ, cậu đã bị hắn lầm bầm lải nhải mấy tháng liền.

"Ngày mai đi uống nước nhá?"

Cậu có chút thẫn thờ nhìn tin nhắn, cũng đã lâu rồi cậu không ra ngoài gặp bạn bè, do bản thảo cần nộp gấp, cũng có một số lý do khác khiến cậu không muốn ra ngoài, ắt hẳn đám bạn giận cậu ghê lắm.

"Okay, mấy giờ?"

"9 giờ sáng mai, chỗ cũ đó, biết rồi đúng không?"

"Biết rồi =D"

Cậu đặt điện thoại lên bàn, lấy tay nặn nặn vai, ngước nhìn đồng hồ, chỉ mới 5 giờ chiều, nhớ là trong nhà đã hết sữa, mấy bữa nay muốn uống một tách cà phê sữa cũng không được, thế là cậu đứng lên, cầm áo khoác, ra siêu thị mua đồ.

***

Ngày xưa, cậu đã từng nghĩ cậu và người đàn ông đó rất có duyên, vì vậy mới có thể gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, sống bên nhau giữa biển người này.

Bây giờ, cậu lại nghĩ, duyên của cậu và người kia, có lẽ là nghiệt duyên cũng không chừng.

Cậu xách hai bịch túi xốp ra khỏi cửa siêu thị, đi về phía bãi đỗ xe, bỗng chốc hai chân cậu như bị làm phép, đứng tại chỗ không nhúc nhích được.

Ở vỉa hè đối diện, cậu nhìn thấy anh, người đã từng ôm cậu vào lòng cho cậu biết bao nhiêu ấm áp, người đã từng nói những lời dỗ dành yêu thương như xem cậu là vật báu nhất trên đời, người mà cậu đã yêu, đã yêu đến hết tấm lòng - đang dùng cánh tay ấy, dùng đôi mắt ấy, dùng bờ môi ấy, dẫm đạp lên trái tim vốn đã rách tan, đến nỗi không còn chỗ nào lành lặn nữa.

Cậu mở to mắt nhìn anh cõng cô gái trên lưng, hai người vừa đi vừa cười, cô gái khẽ thầm thì gì đó vào tai anh, anh nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại mang theo nét yêu chiều dịu dàng, hoàn toàn không màng đến ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Biểu tình ấy cậu rất quen thuộc, quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, bởi vì trong những ngày đầu yêu nhau, anh đều dùng ánh mắt ấy để nhìn cậu, che chở, bảo vệ, chăm sóc cậu. Cậu yêu biểu tình ấy, yêu đến đau lòng, và hôm nay nhìn biểu tình đó của anh, cậu cũng đau lòng, nhưng lại đau đến tận tâm can.

Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cậu tìm về lý trí của mình, cầm hai túi xách, đi ngược hướng con đường anh.

Đứng trước tòa nhà nơi hai người sống cùng nhau, có trong giây lát cậu không biết mình đang ở nơi nào, nhìn một lúc lâu, cho đến khi con mắt có chút nóng rát, cậu bước vào trong 'nhà' mình.

'Nhà'... Cậu mỉm cười, có lẽ, có một lúc nào đó trong trí nhớ, cậu cũng đã từng xem đây là 'nhà' mình.

***

Hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày, vừa vào nhà đã đi thẳng một đường đến phòng tắm. Cậu không hỏi lý do vì sao, hai mắt nhìn chằm vào laptop, tay không ngừng gõ bàn phím, sắp đến hạn nộp bản thảo, cậu cần phải nhanh chóng hoàn thành.

Phòng tắm vang lên tiếng cửa mở, cậu cũng chẳng buồn liếc mắt, cậu thuộc dạng người khi đã tập trung rồi, dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng được.

Anh ngồi ở trên giường, cậu có thể cảm giác được có đôi mắt nhìn chằm chằm mình đằng sau lưng, anh không nói, cậu cũng không hỏi, căn phòng lâm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng lạch cạch gõ bàn phím vang lên.

- Em không có gì muốn hỏi anh sao?

Cậu vờ như không nghe được, nhưng sự thực là cậu không nghe được gì vào tai, cậu đang viết đoạn gay cấn nhất của truyện, nếu dừng lại nửa chừng mạch cảm xúc của cậu sẽ bị phá vỡ.

- Anh đang nói chuyện với em đó, sao không trả lời?

Vẫn chỉ là tiếng 'lạch cạch' vang lên liên hồi.

- Em càng ngày càng không biết điều.

Cổ tay có chút gầy của cậu bị một tay siết chặt, cậu nhíu mày ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt mang vẻ tức giận của anh, cậu cố vẫy tay ra nhưng không được, cậu không thích khi làm việc bị người quấy rối, vì vậy trong giọng nói có chất chứa không kiên nhẫn.

- Có chuyện gì?

Cậu nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh, nhưng cậu không lắm quan tâm, người đàn ông mà cậu đã yêu đến nát lòng này, trong mắt cậu càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng khiến cậu mệt mỏi, vả lại sau chuyện chiều nay, cậu đã không còn sức lực gì để đối mặt người này nữa.

- Em nói chuyện với anh bằng giọng gì đây? Ngày xưa có bao giờ em như vậy đâu hả?

Cậu biết anh tức giận, vì tay anh siết chặt tay cậu, đau đến mức khiến cậu đổ mồ hôi, cậu nhìn anh không nói, anh cũng biết nói hai chữ 'ngày xưa', nghĩa là mọi chuyện giờ đã là quá khứ. Có những chuyện, qua rồi sẽ không bao giờ trở về được.

- Chết tiệt!

Anh mở miệng gầm lên, cậu biết sự im lặng của mình khiến anh không chịu được, anh kéo lấy cậu, đẩy cậu lên giường, dù là lót bằng lớp nệm cao cấp nhưng bị lực đẩy mạnh lên thế này vẫn khiến cậu có chút đau đớn. Cậu chống hai tay định ngồi dậy, nhưng ngờ đâu anh đã đè ép lên người cậu, xé mở lớp áo sơmi cậu mặc ở trên người. Gương mặt cậu tái xanh, cậu hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cố sức đẩy người anh ra, cậu quả thực chịu không nổi người này ra ngoài ngọt ngào với cô gái khác, trở về nhà còn có thể lên giường với mình, anh coi cậu là gì, công cụ tiết dục sao?

- Em dám từ chối anh! Ai cho em quyền đó?

Anh cởi thắt lưng của mình, buộc hai tay cậu lên đầu giường, mặt cậu giờ đây không còn chút máu, mở miệng hét lớn, trong giọng nói mang đầy sợ hãi cùng chống cự.

- Không... Không được... Thả ra, thả tôi ra... Ưm...

Anh chồm người lên hôn môi cậu, không, đây không phải là hôn, mà là cắn xé nghiền nát, anh như con dã thú, gặm nhấm con mồi vừa mới săn của mình.

Môi cậu bị cắn đến tươm máu, mắt kính đã văng ra vì cú đẩy vừa rồi, hai mắt đầy bất lực nhìn gương mặt mà cậu đã từng yêu thương đến không gì sánh bằng. Trong tim đã đau đến chết lặng, anh quả thật có bản lĩnh, có thể khiến nó tỉnh dậy, tiếp tục đau.

Anh xé một mảnh áo nhét vào trong miệng cậu, ngăn chặn cậu lại hét lớn, sau đó cúi đầu hôn dồn dập lên da thịt trắng nõn ít phơi nắng của cậu, tiếng thở hồng hộc hiện rõ anh đang trong cơn khát dục không kiềm được, hai tay sờ nắn từng thớ da, mỗi một nơi môi anh đi qua đều để lại những dấu răng, dấu hôn tím tái, tạo nên vẻ đẹp dâm dục không sao cưỡng nổi.

Cậu hai mắt lờ mờ nhìn trần nhà, không cảm giác được gì ngoài từng cơn quặn thắt ở dạ dày, cậu thật sự không chịu nổi, cậu muốn nôn, muốn phun ra hết những gì có trong bụng, hai tay cố cựa quậy nhưng không thành, hai chân đã bị anh ép chặt, miệng không thể nói, chỉ có thể mặc người kia tàn phá cơ thể mình.

Giờ đây cậu đã hiểu, cảm giác bị cưỡng dâm là như thế nào.

Chỉ là không ngờ, có một ngày, anh lại cho cậu nếm được cảm giác này.

Hai mắt nhắm lại, một giọt lệ tràn ra khóe mi, thấm vào trong gối.

Tình yêu cho anh, anh dẫm xuống đất.

Niềm tin cho anh, anh vứt không màng.

Tự tôn cuối cùng, anh cũng bóp nát.

Bi ai trào dâng tận đáy lòng, chất dịch chua lòm xộc lên tận cuốn họng, cậu cũng cố ép mình nhịn xuống.

Nếu anh đã muốn, vậy thì cho anh, chỉ là lần này, là lần cuối cùng.

Nhắm mắt lại, những kí ức ngọt ngào ngày xưa, lần lượt hiện về.

Là ai đã từng hứa anh sẽ bảo vệ em,những gì em không muốn anh sẽ không ép em làm.

Là ai đã từng nói em là người anh yêu nhất, anh không đành lòng thấy em đau.

Là ai đã từng thề chỉ cần em hạnh phúc, muốn anh làm bất kì chuyện gì anh cũng cam lòng.

Anh chỉ yêu em...

Thì ra, đây là cách yêu của anh sao?

Hai chân cậu bị ép mở rộng, anh không hề bôi trơn vào chỗ thít chặt đó, lập tức đẩy vào trong. Cơn đau như bị xé nát này khiến cậu cong người, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cậu nhắm chặt mắt, không muốn nhìn người trước mặt, đầu móng tay cắm vào trong da thịt, kiềm nén cơn buồn nôn đã sắp dâng trào.

- Ai cho em nhắm mắt, mở mắt ra, nhìn anh, mở mắt, anh kêu em mở mắt ra!

Anh không ngừng ra vào, hai tay bóp chặt lên vai cậu, giọng nói khàn khàn đầy tức giận, nhưng cậu không quan tâm, hai mắt vẫn nhắm, cơn đau ở phần dưới khiến cậu thấy như cơ thể này đã không còn của mình nữa. Một lúc sau, anh đã ra vào dễ dàng hơn, có gì đó ươn ướt chảy ra, cậu biết, đã chảy máu rồi.

Lần đầu tiên cậu chảy máu khi làm chuyện này.

A, hệt như gái còn trinh, cậu thầm giễu cợt trong lòng mình.

- Là em ép anh, tất cả là do em ép anh, anh yêu em, anh chỉ yêu em, không được nhắm mắt, mở mắt ra nhìn anh... em có nghe anh nói không? Anh yêu em, em có còn yêu anh không? Nếu yêu thì em hãy mở mắt ra, em có nghe không? Mở mắt ra...

Là cậu ép anh, vậy thì ai ép cậu? Ai ép cậu đau đớn đến quặn lòng, là ai ép cậu đi đến ngày hôm nay?

Nếu có thể không yêu, vậy thì vĩnh viễn nhắm mặt cũng không phải là chuyện xấu gì đúng không?

***

Cuối cùng thì, cậu vẫn không mở mắt ra.

Khi anh phun thứ tinh dịch trắng đục đó vào tận sâu người cậu, cậu biết, cậu đã không kiềm được nữa.

Anh đè lên người cậu thở dốc, trong miệng không ngừng thì thầm những lời gì đó nhưng cậu đã không cách nào tập trung nghe được, chợt hai tay cậu vẫy mạnh, dây nịt trói tay cậu bị rớt ra, vạch lên tay một dấu vết đỏ thẫm như sắp chảy máu, cậu vùng ra khỏi người đàn ông trên người mình, không màng đến vùng dưới đã đau đến mức đi không nổi. Cậu lao nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó nhồm người lại gần bồn cầu, nôn hết mọi thứ có trong dạ dày của mình, dường như muốn nôn ra cả nội tạng trong người.

Cho đến khi kiệt sức, cậu mới dựa lưng vào bồn cầu, ngồi lên trần nhà, gương mặt tái nhợt không chút máu, ánh mắt mông lung không thấy được gì, hai tay chỉ nghe được tiếng ong ong, hoàn toàn không quan tâm đến người đàn ông đã đập cửa ầm ầm và la hét gì đó ngoài kia. Cậu ngồi thụt lại, hai tay ôm chặt lấy người, đầu vùi trong đầu gối, rồi chợt nhìn thấy vết máu đỏ thẫm ở hai bên đùi, cậu ngẩn ngơ, sau đó cố cắn chặt lấy môi hòng ngăn một tiếng hét như muốn phá tan cổ họng.

Kinh tởm... kinh tởm...

Cậu mở vòi sen, lấy chai xà phòng lớn bên cạnh đó, đổ hết dung dịch lên người mình, sau đó lấy bông tắm chà mạnh lên từng thớ da, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đã từng xé nát tim cậu vào nửa năm trước.

Ngày ấy cậu có một cuộc giao lưu với người hâm mộ tiểu thuyết mà cậu viết ở tỉnh khác, vậy nên cậu đã nói với anh cậu sẽ vắng nhà trong ba ngày, dù anh có luyến tiếc nhưng vẫn để cậu đi, còn cười nói với cậu thuận tiện du lịch một phen cho khuây khỏa, dạo gần đây anh quá bận nên không thể ở bên cạnh cậu nhiều như xưa nên muốn cậu tham quan cho thoải mái.

Cậu cũng không nghĩ gì nhiều, hôn anh rồi bước ra khỏi cửa, cũng từ đó bước ra khỏi cánh cửa thiên đường mà anh với cậu đã cùng nhau vun đắp.

Cậu không muốn phủ nhận, nhưng quả thật chỉ đi hai ngày thôi cậu đã nhớ đến anh, nhớ đến ngôi nhà ấm áp luôn có anh chờ mình, vậy nên tối ngày công tác thứ hai, cậu đã cố làm xong hết mọi chuyện rồi mua vé máy bay về nhà sớm, định cho anh một ngạc nhiên.

Nhưng không ngờ, ngạc nhiên anh cho cậu, còn lớn hơn gấp bội lần.

Cảnh tượng quần áo nam nữ vứt bừa trên sàn nhà, tiếng rên rỉ khoái lạc vọng vào bên tai, hai thân người trần trụi ôm hôn quấn chặt nhau trên chiếc giường mà cậu và anh đã hằng đêm ôm nhau ngủ, cậu nghĩ, có lé cả đời này cậu cũng sẽ không quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro