Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không phát hiện cậu đã về, chỉ lo ôm ấp người con gái trong lòng mình, còn cậu thì như u hồn lạc lối, bước ra khỏi nhà, biến mất trong màn mưa.

Cậu gọi cho 'chú biến thái', người bạn thân của anh và cậu từ hồi đại học, khi nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của cậu, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.

Hắn ôm thân thể ướt đẫm của cậu vào lòng, nghẹn ngào nói ra tất cả mọi việc.

'Chú biến thái' làm chung công ty với anh, bởi vậy xảy ra chuyện gì cũng biết rõ hơn cậu. Dạo gần đây công ty đang có tin đồn anh và cô thiên kim của chủ tịch công ty rất thân nhau, hầu như ai cũng nhận định hai người là người yêu, hắn cũng từng nghe thấy tin đồn đó nhưng cũng không quan tâm, vì tình cảm của anh và cậu không phải mờ nhạt như vậy, thế nên hắn cũng không nói chuyện này cho cậu biết.

Mãi cho đến khi, hắn thấy hai người họ hôn nhau trong thang máy.

Còn gì nực cười hơn, người bạn thân duy nhất mà mình tin tưởng, người mà mình đã cam tâm trao người mình yêu nhất vào tay, lại là hạng người như vậy.

Phải, hắn yêu cậu, 'chú biến thái' yêu cậu, yêu cậu không kém gì anh.

Thế nhưng người cậu yêu là anh, vậy nên hắn bằng lòng lùi bước, vì hắn tin anh sẽ trao cậu hạnh phúc.

Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, anh lại là một thằng như vậy.

Hắn điên cuồng, hắn xông vào kéo anh ra, tức giận cùng đau lòng hầu như tràn ra lồng ngực, hắn vừa đánh vừa hét, tại sao, tại sao thằng bạn mà hắn một lòng tin tưởng lại là một thằng khốn nạn đến nhường này?

Anh không mở miệng giải thích điều gì, chỉ dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn hắn, chất giọng vẫn bình thản đến lạnh lùng:

"Tôi quen với cô ta, nhưng chỉ cần tôi vẫn yêu cậu ấy là đủ rồi, cậu ấy sẽ hiểu."

Cậu ấy sẽ hiểu...

Cậu thật sự sẽ hiểu sao?

Hắn không dám kể cho cậu nghe, hắn sợ cậu sẽ đau khổ, hắn cứ nghĩ anh chỉ nhất thời say nắng mà thôi, dù sau thì hai người này đã yêu nhau 6 năm rồi, đâu phải muốn quên là quên, là hắn đã quá thờ ơ, quá lơ lỏng, khiến cậu phải tận mắt chứng kiến sự thật tàn nhẫn này.

Cậu nghe xong chỉ muốn cười một tiếng thật lớn, cười đến nước mắt hòa tan trong mưa, cười đến khàn giọng, cười đến dây thanh như muốn chặt đứt.

Sau đêm mưa ấy, cậu đi du lịch hai tuần, không mang theo điện thoại, không mang theo bất cứ vật dụng nào để liên lạc, dường như biến mất khỏi đời anh.

Hai tuần sau, cậu trở về, anh đã gầy gò khá nhiều, vừa nhìn thấy cậu, anh lập tức xông tới ôm chặt cậu vào lòng, mắng cậu rất nhiều lời, nhưng cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt như một con rối, mặc anh không ngừng lẩm bẩm bên tai.

Kể từ ấy, cậu sắm vai thành một người qua đường, người qua đường trong đời anh.

Có lẽ là do tâm lý ảnh hưởng, cậu càng ngày càng xa cách anh, không còn chủ động nắm tay, ôm hôn, thậm chí ngay cả chạm vào anh cậu cũng không làm được.

Anh dần dần cũng nhận ra sự khác biệt của cậu, nhưng ngoài việc thân cận anh, mấy chuyện khác cậu vẫn rất bình thường, vậy nên anh cũng không nói gì nhiều, cậu cũng không muốn giải thích, vậy nên quan hệ của cả hai lâm vào một tình trạng rất kì lạ.

Ở chung một mái nhà, song dường như có hai thế giới khác, cậu không quan tâm anh lúc nào đi lúc nào về, không quan tâm hôm nay anh ở đâu, ngày mai anh thế nào, chỉ làm những việc cần làm như nấu cơm, dọn nhà, viết bản thảo vậy thôi.

Còn anh, có lẽ là quá bận việc ở công ty, hay bận việc gì khác cậu cũng không cần biết, vì thế rất ít khi anh về nhà, đêm chờ cậu ngủ rồi anh mới về, nhưng lúc nào cũng vọt vào trong phòng tắm trước. Dù anh đã nói, đã làm rất nhiều việc chứng minh cái thứ tình yêu mà anh bày ra, nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì nhiều, vẻ mặt vẫn hiền hòa điềm đạm, vậy nên anh cũng không làm gì thêm nữa.

Cứ như vậy, trôi qua nửa năm.

Vậy thì lý do gì mà cậu không chịu rời đi con người bội bạc ấy?

Đứng giữa căn nhà rộng lớn sang trọng, cậu thẫn thờ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sắp rồi, một tháng nữa thôi...
***

- Sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?

Trong quán cà phê được bố trí nhẹ nhàng, khoan khoái, người đàn ông cao lớn với lớp áo sơmi đen, gương mặt bảnh bao cùng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn gợi cảm này không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người khác. Nhưng lúc này nhìn người đối diện mình, gương mặt hắn tràn đầy lo lắng cùng yêu thương. Cho dù cậu đã 25 tuổi, nhưng khung xương mảnh khảnh cùng làn da trắng khiến cậu trông cứ như một học sinh phổ thông, rất ít người biết tuổi thật của cậu mà không ngạc nhiên, một cậu trai trông hiền hòa thế mà là một tác giả của hàng loạt tiểu thuyết trinh thám gây sốt khắp mọi nơi, bề ngoài của cậu là một lớp ngụy trang vô cùng khéo léo, che đậy trái tim kiên cường mà không phải ai cũng có được.

- Tối qua mình ngủ không được, sắp tới hạn nộp bản thảo rồi. - Cậu mỉm cười, cúi đầu uống một ngụm cà phê, hương vị đăng đắng tràn ngập trong khoang miệng, khiến cậu thoải mái hơn nhiều.

Hắn không nói gì, yên lặng quan sát gương mặt cậu một lúc lâu, trong lòng chua xót không thôi, thầm hít một hơi thật sâu, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc, không còn vẻ nhởn nhơ như mọi ngày.

- Rời khỏi tên kia đi. - Hắn nói.

Cậu ngẩn ra, buông tách cà phê lên bàn, ngước mặt lên nhìn hắn, không có nghi hoặc, không có cảm xúc, bình tĩnh như thể không có chuyện gì.

- Đây là lý do cậu hẹn mình ra đây?

Ánh mặt cậu ẩn sau lớp kiếng, phản xạ ánh sáng mặt trời, giọng nói ấm áp chậm rãi, hoàn toàn không khác gì mọi ngày, nhưng lại khiến hắn nhắm hai mắt, không đành lòng nhìn vẻ mặt cậu sau khi nói câu tiếp theo nữa.

- Bình tĩnh nghe mình nói, sáng nay chủ tịch vừa tuyên bố, con gái ổng sắp đính hôn với một người trong công ty, - Hắn dừng lại một chút, hai tay siết chặt - Người đó là ai chắc cậu cũng không cần mình nói nữa.

Đúng vậy, đã không cần nói nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro