Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ đính hôn sẽ bắt đầu vào hai tháng sau, phó tổng giám đốc và thiên kim của tịch, đúng là môn đăng hộ đối, khiến bao nhiêu người trong công ty ngưỡng mộ không thôi.

Cậu nhìn dòng người qua lại trên đường phố, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng, mỗi người đều tươi cười qua lại, bởi vì công ty có việc vui, chủ tịch quyết định tăng tiền thưởng cuối năm, vì vậy ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Chợt mọi người ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa, một nam một nữ nắm tay nhau bước ra khỏi công ty, nam thì cao to điển trai, nữ thì xinh đẹp yêu kiều, đúng là một đôi xứng nhau vô cùng.

Hai người vừa đi vừa cười, vẻ hạnh phúc sáng soi trên gương mặt, người xung quanh cũng đến chúc mừng, dưới ánh nắng, quả thật là một bức tranh đẹp đẽ đâm vào mắt người khác.

Cậu xoay đầu, tựa lưng lên ghế, hai mắt nhắm nghiền.

- Bác tài, đi thôi.

Chiếc taxi màu đỏ chở bên trong một người, mang theo đau đớn cùng bi ai, càng đi càng xa.

***

27/11, sinh nhật của anh.

Sáng hôm ấy, cậu đã dậy thật sớm, ra siêu thị mua những vật dụng cần thiết, sau đó về nhà trang hoàng lại nhà cửa, mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng rồi cậu mới bắt đầu vào bếp nấu ăn.

Tối qua đến khuya anh mới về, trong lúc ngủ mơ cậu nghe được ai nói lẩm bẩm bên tai, cậu nghe không rõ ràng chỉ có lặt vặt mấy từ như "Sinh nhật", "lời hứa", "một bữa"....

Cho dù không nghe rõ, nhưng cậu biết ý anh muốn nói là gì.

Ngày xưa, cậu đã hứa mỗi năm sinh nhật sẽ tự tay làm một bữa thịnh soạn chúc mừng cho anh.

6 năm ở bên nhau, lời hứa ấy cũng chưa bao giờ phai mất, 6 bữa tối tràn ngập tình yêu cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng tới điểm dừng.

Cậu nhấc điện thoại lên gọi cho anh, chỉ sau một tiếng đô thì có người bắt máy ngay lập tức.

- Là em à? Có chuyện gì vậy?

Giọng anh chứa đầy niềm vui, đúng thôi, chuyện vui sắp tới mà, cậu cười khổ.

- Tối nay về sớm đi, em đã chuẩn bị hết rồi.

- Ý em là... anh biết rồi, anh sẽ về sớm. - Dường như có một chút ồn ào, anh phải ngừng một quãng rồi mới nói tiếp, có lẽ là đi ra chỗ nào vắng vẻ hơn rồi.

- Vậy được rồi, anh làm việc tiếp đi, tối nay gặp. - Cậu nói xong, định đưa tay gác máy, nhưng anh chợt gọi cậu lại.

- Lâu rồi em mới gọi điện cho anh, anh rất vui. Anh yêu em. - Chất giọng trầm thấp đa tình, chứa đầy gợi cảm của người đàn ông vững chãi trong sự nghiệp, có lẽ cậu sẽ say đắm nếu mọi thứ vẫn như xưa, song bây giờ đối với cậu, chỉ là khách qua đường.

Anh có biết khách qua đường có nghĩa là gì không? Là cho dù tình cảm có bao nhiêu sâu đậm, thời gian có dài dòng cỡ nào, cũng chỉ là lướt vai nhau mà qua.

Khách qua đường như em, trên quãng đường đời của anh, chỉ chiếm một chút nhỏ nhoi, vậy nên chỉ nhắm mắt mà qua thôi, có được không?

-

Kim đồng hồ nhích dần từng chút một, dưới ánh nến lung linh, bàn ăn ngập đầy những món ngon miệng, tản ra hương thơm như gọi mời người dùng. Căn nhà được trang hoàng mang theo khhông khí tươi vui, không còn vẻ trống rỗng như mọi ngày, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày sinh nhật đúng nghĩa nếu như không phải người chủ nhân của nó vẫn chưa về.

23 giờ 26 phút...

Cậu nhìn mọi thứ quanh căn nhà, gương mặt bình thản điềm nhiên, cậu luôn như vậy, biểu tình lúc nào cũng bình tĩnh như thường, phải nói là tâm cậu được bảo vệ quá tốt hay là, cậu đã không còn để mọi thứ vào tâm?

Nhìn những chiếc tách bồn hoa, sôpha nhà bếp, một chút tưởng niệm dần hiện về trong trí nhớ, cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút mông lung, có chút mờ nhòa.

6 năm yêu nhau, nếu nói có thể quên đi chỉ trong một sớm một chiều, đó chỉ là nói dối.

Vậy nên hai tuần đi du lịch, hai tuần nhìn cảnh đẹp xung quanh, cậu tự cho mình một giới hạn.

Cậu cho mình ở cạnh anh nửa năm, nửa năm sau, cậu sẽ quyết định ra đi hay ở lại.

Sau đêm mưa hôm ấy, có thể cậu nên đi ngay, vì cảm tình trong lòng cậu đã hoàn toàn đổ sập, nhưng cậu biết, nếu cậu đi như vậy, có thể nửa đời sau cậu sẽ không thể yêu ai được nữa.

Cậu không phải dạng người chỉ vấp ngã một lần sẽ hận đời, hận người, cậu không thể vì một người bội bạc mà bỏ hết những người có thể khiến cậu yêu trong tương lai.

Vậy nên, cậu cho mình một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội.

Nửa năm, có lẽ cũng đã quá đủ rồi.

Cậu đã cho mình cơ hội, vậy nên không còn tiếc nuối gì nữa.

Có lẽ tim sẽ đau, lòng sẽ nhói, lệ sẽ rơi, nhưng thời gian trôi qua, vết thương sẽ dần dần phai nhạt.

Cậu thà rằng rời đi, còn hơn ở cạnh một người tháng sau sẽ đính hôn với người con gái khác, nhưng bây giờ vẫn chưa làm rõ quan hệ của hai người.

Cậu đồng tính, phải, cậu yêu anh, phải, nhưng cậu rõ ràng hơn, hạnh phúc không thể thành lập trên lừa dối.

Bước chân về phòng, lấy ra chiếc vali mà cậu đã chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước, ngước lên nhìn đồng hồ, 23 giờ 49 phút, chỉ còn 11 phút nữa thôi...

Đi lại gần bàn, cầm tờ giấy ghi lên một vài chữ, sau đó ra phòng khác đặt tờ giấy lên bàn. Cậu ngồi trên sôpha, lẳng lặng chờ.

Hai mắt nhắm nghiền, khóe môi mỉm cười, lúc này đây cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Mối tình này, cậu đã yêu hết lòng, đã trao hết lòng, cho dù có tổn thương, có đau đớn, nhưng ngọt bùi đắng cay cậu đã nếm trọn đầy, do đó cậu không trách anh, dù anh đã khiến cậu, thương tích đầy mình.

| Coong Coong |...

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, 0 giờ 0 phút, báo hiệu bắt đầu một ngày mới, cũng là, bắt đầu một kết thúc...

Cậu mở mắt, một giọt nước trong như thủy tinh trào dâng khỏi khóe mắt, 6 năm, hóa thành một giọt nước, đánh rơi xuống đất, không bao giờ trở về nữa.

Đứng lên, lấy áo khoác mặc lên người, cậu nắm lấy tay cầm vali, bước từng bước về phía cửa.

Hy vọng sau này gặp lại, chúng ta còn có thể mỉm cười chào nhau.

Không phải là chia tay, chỉ là con đường này, chúng ta dừng bước ngay tại đây, để rồi tương lai, người nắm tay anh, sẽ không còn là em.

Tình cảm này, em không hối hận, cơn đau này, em sẽ dần quên, chỉ mong là, tình này không phải tình cuối.

Con đường này, quá mệt mỏi, quá đắng cay, em sẽ tìm một người khác, thay thế anh đi cùng.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng trở về im ắng, trong không gian rộng mở mênh mông, chỉ để lại ánh trăng mờ nhòa lạnh lẽo, mất đi hơi ấm con người.

Tờ giấy trắng nằm lẻ loi trên bàn, như nhắn nhủ hết tất cả lưu luyến yêu thương mà người con trai kia đã để lại.

Cảm ơn anh, vì đã từng yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro