Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Nghi mở to hai mắt, không kịp lên tiếng, cả người căng cứng, dùng tay đẩy ngực Kỷ Nhiên Tân, muốn đi ra ngoài để nói chuyện.

Kỷ Nhiên Tân lại nhanh nhẹn bắt được nắm cửa, sượt qua người Tần Nghi ló đầu vào phòng khách hô to: ” Đây là nhà của chú Tần Phong đúng không ạ ?” (Lanh thấy ớn hà :)))

Trong phòng bếp nhanh chóng truyền ra tiếng Tần Phong sang sảng trả lời.

Kỷ Nhiên Tân giương mắt nhìn Tần Nghi cười.

Tần Nghi buông lỏng tay, nghe tiếng bước chân dồn dập của Tần Phong từ trong bếp ra tới, hắn hung hăng dùng ngón tay chọc chọc ngực Kỷ Nhiên Tân, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, sau đó mới xoay người lại nhìn về phía Tần Phong.

Tần Phong đi đến phía hai người họ, bước chân chậm lại, mặt đầy tươi cười nhìn Kỷ Nhiên Tân: ” Tiểu Kỷ?”

Kỷ Nhiên Tân cười đến lễ phép mà ôn hoà, ” Chú Tần? Con là Kỷ Nhiên Tân.”

Lúc này Thạch Mộng Lan cũng đi theo từ trong bếp ra tới, đôi tay hơi  bất an mà xoa lên tạp dề, nói: ” Tân Tân, con đã đến.”

“Mẹ,” Kỷ Nhiên Tân đi đến bên người Thạch Mộng Lan, quàng tay lên ôm bà.

Thạch Mộng Lan vỗ nhẹ hai cái lên lưng con trai mình, rồi nói với cậu: ” Nào, đây là chú Tần của con, còn đây là con trai chú Tần, Tần Nghi.”

Tần Phong lúc này cầm tay Tần Nghi, kéo hắn lên phía trước một bước, nói với Kỷ Nhiên Tân: ” Đây là con trai chú, Tần Nghi, lớn hơn con một tuổi, học ở khoa đại phân viện, gần trường của con.”

Kỷ Nhiên Tân nhìn về phía Tần Nghi, tươi cười ngoan ngoãn mà đầy hào hứng, nói với Tần Nghi: ” Nghi ca (*), chào anh!”

Nếu hôm nay là lần đầu tiên Tần Nghi gặp mặt cậu, chỉ sợ thật sự sẽ cho rằng cậu là một thiếu niên ngập tràn ánh mặt trời tươi sáng.

Tần Phong tiếp đón Kỷ Nhiên Tân, ” Đừng đứng ở bên ngoài, vào trong ngồi đi con.” Rồi dẫn Kỷ Nhiên Tân vào phòng khách, nói: ” Con ngồi nói chuyện với Tần Nghi một lát, chú và mẹ con dọn đồ ăn ra tới giờ, cả nhà cùng ăn cơm!”

Nói xong ông kéo Tần Nghi lại một chút, rồi cùng Thạch Mộng Lan đi vào bếp.

Thạch Mộng Lan không mấy yên tâm mà quay đầu lại nhìn nhìn, sau đó mới theo Tần Phong đi vào bếp.

Kỷ Nhiên Tân ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn Tần Nghi, khẽ cười, nói: ” Nghi ca, sao anh lại không ngồi?”

Tần Nghi dựa lên một bên cạnh tủ, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cậu.

Kỷ Nhiên Tân thở dài một hơi: ” Trừng tôi làm gì? Cứ làm như tôi đã cưỡng gian anh không bằng.”

“Câm miệng!” Tần Nghi chặn lời, ” Cậu ở trong nhà này nói hươu nói vượn một câu thử xem!”

Ky Nhiên Tân quả nhiên ngậm miệng lại, trong chốc lát nhịn không được thấp giọng nói một câu: ” Trở mặt nhanh ghê.”

Tần Phong cùng Thạch Mộng Lan bày một bàn đồ ăn, gọi Tần Nghi cùng Kỷ Nhiên Tân qua ngồi xuống ăn cơm.

Kỷ Nhiên Tân đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn trên bàn đầy thịt cá, hỏi Tần Phong: ” Chú, không uống bia ư? Con có thể uống một chút với chú.”

Tần Phong nghe vậy nhìn Thạch Mộng Lan, ” Tiểu Kỷ có thể uống bia?”

Thạch Mộng Lan ngại ngùng nói: ” Trước giờ em không quản con chuyện này.”

” Sao lại không thể uống?” Kỷ Nhiên Tân cười nói, ” Con cũng vào đại học rồi. Hiếm khi có dịp cao hứng, lại nhiều đồ ăn như vậy, uống một chút cũng không sao.”

Tần Phong nghe cậu nói như vậy gật đầu nói, ” Được, được.” Rồi bảo Tần Nghi: ” Con xuống lầu  mua mấy chai bia mang về đi!”

Tần Nghi còn chưa trả lời, Kỷ Nhiên Tân đứng lên nói: ” Để con đi, lúc con tới nhìn thấy dưới lầu có cái siêu thị.”

Tần Phong vội vàng nói: ” Đừng, để Tần Nghi đi là được rồi!”

Kỷ Nhiên Tân đã đứng lên đi ra ngoài, ” Không sao đâu, con có thể tìm được.”

Thạch Mộng Lan cũng nói: ” Không có việc gì, cứ để Tân Tân đi cũng được.”

Tần Nghi vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, đột nhiên đuổi theo, vươn một cái đã bắt được cánh tay Kỷ Nhiên Tân, nói: “Cùng đi đi.” Nói xong hắn đem Kỷ Nhiên Tân từ trong phòng kéo ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Ra khỏi cửa, hắn liền buông tay Kỷ Nhiên Tân, vượt lên phía trước đi xuống lầu.

Kỷ Nhiên Tân đi theo sau, nhìn đỉnh đầu hắn, hỏi: ” Anh vì chuyện gì mà lại cắt tóc ngắn như vậy?”

Tần Nghi không để ý đến cậu, chỉ một mực đi về phía trước.

Kỷ Nhiên Tân nói: ” Anh không để ý đến tôi, sao còn đi cùng tôi làm gì?”

Tần Nghi đi đến góc rẽ cầu thang, dừng lại, quay đầu nhìn cậu: ” Tôi đi cùng cậu, chính là vì muốn nói với cậu, buổi tối hôm đó cái gì cũng chưa hề phát sinh.”

Kỷ Nhiên Tân chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ” Buổi tối hôm đó? Cái hôm anh thao tôi ấy hả?”

Tần Nghi kéo vạt áo Kỷ Nhiên Tân một phen, áp người cậu lên tường, ” Có phải là cậu không muốn mẹ mình ở lại nơi này đúng không?”

Kỷ Nhiên Tân nghe vậy hơi hơi rũ ánh mắt xuống, lông mi dày khẽ chớp, nhẹ giọng nói: ” Liên quan gì đến mẹ tôi chứ.”  Ngực cậu bị Tần Nghi ép hơi đau, ” Bà không biết chuyện của tôi, mà tôi cũng không muốn bà biết, giống như anh vậy, yên tâm đi.”

Cậu vừa dứt lời, cửa phòng nhà cách vách đột nhiên mở ra, một nữ sinh trung học đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn bọn họ, tựa hồ có chút sợ hãi.

Tần Nghi lúc này mới buông lỏng tay ra, xỏ tay vào túi quần, xoay người đi như bay xuống lầu./.

**********

(*) phân vân giữa xưng hô “anh Nghi” và “Nghi ca”, nhưng mình nghĩ để “Nghi ca” nghe hay hơn. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro