Quyển 3_Chương 144: Gian tế (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Bất Lạc mang theo chứng cứ về tới phòng bệnh của Lữ Hồng Anh.

Ánh mắt Lữ Hồng Anh lóe lên nét cười khó có thể phát hiện, vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Ngô Bất Lạc.

Cô còn tưởng Ngô Bất Lạc phải tốn kha khá thời gian mới tìm được đồ vật mình giấu, không ngờ Ngô Bất Lạc đi một lần đã xong việc.

Đồng thời, trong lòng Lữ Hồng Anh cũng âm thầm may mắn mình không lưu lại bất cứ chứng cứ gì, thỉnh thoảng liên lạc với Phi Lư cũng đều là mượn nhờ pháp thuật, chưa từng để lại lời nhắn nào, nếu không với bản lĩnh tìm đồ của Ngô Bất Lạc thì thực sự không biết mình nên giấu ở đâu mới được?

"Đây...Đây..." Lữ Hồng Anh xem "chứng cứ" Ngô Bất Lạc mang về, cả người đều run rẩy, dáng vẻ không dám tin. Hốc mắt cô đỏ lên, bờ môi run lên không ngừng, như thể đang rất tức giận, "Tôi từng thấy mật mã này trên ** của Nghịch Âm Minh. Thật không ngờ...không ngờ Tề Ngọc thế mà thật sự cấu kết với Nghịch Âm Minh?"

Nếu đứng trước mặt Lữ Hồng Anh bây giờ không phải mình mà là người khác, chẳng hạn Mộc Sơ Nhất Trương Dịch v.v thì chắc đã bị diễn xuất của Lữ Hồng Anh lừa rồi! Ngô Bất Lạc không khỏi cảm thán trong lòng.

"Vậy...Chúng ta có nên gửi chứng cứ này đi không?" Ngô Bất Lạc vẻ mặt xoắn xuýt, "Tôi nghe nói Tề Ngọc tiền bối đã tỉnh lại, có lẽ đây chỉ là tài liệu của người khác mà anh ấy lấy được chứ không liên quan gì đến anh ấy."

"Sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại tỉnh đúng lúc này, thực ra đã chứng minh tất cả rồi không phải sao?" Lữ Hồng Anh cúi đầu tự nhủ, "Dù sao cũng quen biết nhiều năm, thôi được. Bất Lạc, cậu gọi bọn Sở Nhạc tới tập hợp trong phòng bệnh của Tề Ngọc. Bất kể thế nào tôi cũng nên cho anh ta một cơ hội, nếu anh ta khăng khăng phản kháng, các cậu có thể bắt giữ anh ta, cho Phán quan thấy sự trong sạch của các cậu."

"Vẫn là Lữ tiền bối suy nghĩ chu đáo." Ngô Bất Lạc kính cẩn nhìn Lữ Hồng Anh, "Chúng tôi vốn chẳng biết gì cả, có thể chứng tỏ lòng trung thành với Địa Phủ thì quá tốt."

"Các cậu nói thế nào cũng là âm quan mà tôi theo dõi suốt chặng đường thi đấu, làm sao có thể mặc kệ các cậu được?" Lữ Hồng Anh dịu dàng nhìn Ngô Bất Lạc, "Với lại lần này có thể tìm được chứng cứ này, cậu có công rất lớn. Cậu yên tâm, trước mặt Thôi Phán quan đại nhân, tôi sẽ biểu dương công lao của cậu."

"Cảm ơn tiền bối!"

Lữ Hồng Anh hài lòng để Ngô Bất Lạc rời đi, cảm giác bất an trong lòng cũng dần dần bình ổn.

Xin lỗi, Tề Ngọc.

Tôi không còn cách nào khác.

Nếu anh không nhạy bén đến thế, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục ở cùng nhau!

"Bất Lạc, cậu vội vội vàng vàng kéo chúng tôi đi đâu đấy?" Mộc Sơ Nhất cơm mới ăn được nửa đã bị Ngô Bất Lạc lôi đi, cả người đều không tốt.

Không thể chờ người ta ăn cơm xong được à? Hắn bận rộn cả ngày mới uống được hai ngụm nước. Cho dù là phạm nhân phải ra pháp trường cũng được cho ăn no cơ mà.

"Xem kịch!"

"Hở?"

"Vô gian đạo phiên bản người thật, cậu nhỏ ngốc, bỏ qua vở kịch hay lần này về sau muốn xem cũng không có đâu."

Ngô Bất Lạc kéo Mộc Sơ Nhất chạy không bao lâu đã nhìn thấy Sở Nhạc đang chờ ở phía trước.

Liên quan đến tư liệu về Lữ Hồng Anh, bọn họ không điều tra được mấy. Nhưng Sở Nhạc đã âm thầm nói cho Ngô Bất Lạc biết phía Địa Phủ hẳn đã nghi ngờ, bằng chứng chính là bọn họ - những người không đủ quyền hạn - đi điều tra chuyện trước kia của Lữ Hồng Anh vậy mà không bị hạn chế?

Đây là một ám chỉ rất rõ ràng.

Có lẽ đến bây giờ rất nhiều người cũng đã nhìn ra, chỉ có Lữ Hồng Anh mơ mơ màng màng mà thôi.

Ngẫm lại thì Lữ Hồng Anh cũng có chút đáng thương.

Nghịch Âm Minh là chiếc thuyền đã định phải chìm, so với Địa Phủ ngày càng phát triển giống như đom đóm so với nhật nguyệt, chênh lệch to lớn đến thế, có đổi người cầm lái ra sao cũng không thể ngăn nó chìm xuống biển sâu.

Lữ Hồng Anh từ đầu đã an vị trên chiếc thuyền này, ngoại trừ ra sức tự cứu mình thì còn biện pháp nào khác đâu?

Từ khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, trong lòng Tề Ngọc không bình tĩnh được. Hắn đã thiết lập một thuật pháp đặc biệt trên trang web kia, một khi bị người khác nhìn thấy sẽ tự xóa. Bấy giờ, hắn cảm nhận được những thứ đó đều bị xóa đi thì lập tức tỉnh dậy.

Hiện tại hắn hận không thể lập tức về nhà xem xét một phen, thế nhưng không được bác sĩ đồng ý thì hắn không thể rời phòng bệnh nửa bước.

Đừng thấy Tề Ngọc bình thường luôn một bộ không get được trọng điểm mà lầm, hắn có thể đánh bại vô số âm quan trở thành một trong Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên phải có bản lĩnh. Hắn biết những thứ trong phòng mình không thể để người khác phát hiện ra, đương nhiên cho dù bị phát hiện hắn cũng có thể giải thích, nhưng sau cùng thiết lập bị phát hiện lập tức tự xóa vẫn tốt hơn.

Bởi vậy, xem như thật sự có người trông thấy thì cũng không lấy ra được chứng cứ, bởi vì chứng cứ đã bị tiêu hủy.

Ngô Bất Lạc cho rằng mình phục hồi như cũ thì có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng lại không biết có vài người thà tiêu hủy mọi thứ bản thân cất giữ còn hơn chia sẻ nó với người khác.

Đương nhiên chuyện này trước mắt không liên quan gì đến chuyện bọn Ngô Bất Lạc sắp làm, về sau lại nói.

Lữ Hồng Anh làm Bạch Vô Thường nhiều năm cũng có không ít thân tín. Lúc bọn Ngô Bất Lạc đi gọi người thì Lữ Hồng Anh cũng âm thầm gọi vài thân tín tới, định nhờ chuyện này đề bạt bọn họ, trước tiên cùng nhau định tội Tề Ngọc cái đã!

Tề Ngọc ở trong phòng bệnh đang xoắn xuýt nên thiêu chết hay rút gân lột da kẻ phát hiện bí mật của mình tốt hơn thì thấy Lữ Hồng Anh mang theo đám Ngô Bất Lạc từ ngoài cửa đi vào.

Sở Nhạc bị Ngô Bất Lạc đẩy một cái, đi phía trước. Hắn nghi hoặc nhìn Ngô Bất Lạc lại thấy một đôi mắt ướt sũng tràn đầy van xin nhìn mình, như thể Sở Nhạc mà không giúp thì cậu sẽ chết ngay lập tức vậy.

Sở Nhạc tâm lý kỳ dị nhìn Ngô Bất Lạc hiện tại lâu hơn một chút, cảm thấy vẻ mặt này của Ngô Bất Lạc khá đẹp mắt, về sau phải khiến cậu ấy lộ ra vẻ mặt như thế vài lần nữa.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Sở Nhạc vẫn rất có khí phách đứng phía trước Ngô Bất Lạc, che chắn Ngô Bất Lạc kín không kẽ hở.

Từ lúc tiến vào phòng bệnh của Tề Ngọc, Ngô Bất Lạc đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Hắn thận trọng nhìn Tề Ngọc thì thấy Tề Ngọc không có vẻ gì là kinh ngạc khi Lữ Hồng Anh đến, thầm nghĩ đây đúng là một tên cáo già. Hắn không tin Tề Ngọc không phát hiện ra điều gì, dù sao hai người này cũng ở chung với nhau mấy trăm năm rồi!

Haiz, chẳng biết liệu mình giả ngây giả dại có thể thoát khỏi mí mắt Tề Ngọc không nữa?

"Mọi người đến thăm tôi à?" Tề Ngọc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đám người, "Mọi người đến đông thế, chen chật phòng bệnh làm tôi khó thở quá."

"Trông anh khỏe hơn rồi." Lữ Hồng Anh bình tĩnh nói, "Trước đó bác sĩ còn nói phải qua ít ngày nữa anh mới có thể tỉnh lại, không ngờ anh lại tỉnh đúng thời điểm quan trọng này?"

"Tôi tỉnh lại mà sao cô có vẻ không vui vậy nhỉ?" Tề Ngọc cảm thấy buồn cười, cũng bật cười thật. Hắn quan sát mọi người trong phòng một lượt, cà lơ phất phơ nhìn Lữ Hồng Anh, "Hồng Anh, chúng ta là cộng sự nhiều năm rồi, bộ dạng cô bây giờ, chẳng lẽ phát hiện ra chuyện những pháp khí cô cất giấu trước kia đều bị tôi cầm đi rồi? Ôi chao, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô mà."

"Câm miệng!" Lữ Hồng Anh nhịn không được quát, "Giờ mà anh còn giả bộ với tôi nữa à?"

Bị Lữ Hồng Anh mắng, sắc mặt Tề Ngọc dần dần thay đổi, giọng nói trầm hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không tùy tiện như trước, "Vậy là cô tới đây để hỏi tội tôi? Cô có giấy của Phán quan không? Đã trình báo với bộ hành pháp chưa? Tôi và cô cùng là Hắc Bạch Vô Thường, luận tư lịch và thực lực, cô không có cái nào vượt trên tôi. Bây giờ cô mang theo nhiều người như vậy vào phòng bệnh của tôi, tôi có thể cho rằng cô đang chủ động khiêu khích tôi không?"

"Tề Ngọc, đến lúc này anh vẫn không nhận tội sao?" Lữ Hồng Anh nhìn Tề Ngọc với vẻ mặt không tán thành, "Anh biết rõ tại sao chúng tôi lại tới đây."

"Tôi không biết." Tề Ngọc hừ lạnh nói, "Tôi chỉ biết tôi vừa tỉnh lại, thứ nghe được không phải lời hỏi han ân cần của cộng sự, mà là quở trách!"

Lữ Hồng Anh dường như rất tức giận, phải hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại được.

Lúc nào cũng vậy.

Cô nỗ lực rất nhiều mới có thể leo lên chức Bạch Vô Thường, còn Tề Ngọc rõ ràng không có năng lực mấy lại có thể ngang hàng với cô? Cho dù cô ổn trọng hơn Tề Ngọc, biết lôi kéo lòng người hơn Tề Ngọc thì những âm quan kia vẫn mãi thích Tề Ngọc hơn cô!

"Đây là chứng cứ anh cấu kết với Nghịch Âm Minh." Lữ Hồng Anh lấy bức thư Ngô Bất Lạc tìm được ra, "Thứ này được tìm thấy trong nhà anh, anh còn gì để nói?"

Tề Ngọc trông thấy lá thứ thì mắt sáng rực lên, "Trong nhà tôi? Ai tìm thấy?"

A a a a a a, chết tiệt, tại sao lại bắt đúng trọng điểm này?

Trong lòng Ngô Bất Lạc rầu rĩ chết đi được, hắn chỉ tham lam nhất thời thôi mà, không cần trả giá nghiêm trọng thế đâu đúng không?

【 Em phát hiện thứ không nên phát hiện. 】Sở Nhạc ngầm truyền âm cho Ngô Bất Lạc, thông qua vẻ mặt Ngô Bất Lạc có thể phát hiện bất thường.

Ngô Bất Lạc sững sờ một thoáng, buồn bực nhìn Sở Nhạc,【 Lúc này anh có thể đừng nhìn rõ mọi việc thế được không? 】

Loại tình huống Sở Nhạc nhìn biểu cảm của mình là có thể biết mình nghĩ gì, nói dễ nghe là tâm linh tương thông, nói khó nghe chính là hoàn toàn không có riêng tư chút nào?!

Không thể chịu được!

Ngô Bất Lạc cho dù thích một người cũng không thể nào toàn tâm toàn ý tin tưởng người ta, kể cả Sở Nhạc vượt qua được sức hấp dẫn từ thể chất của hắn cũng vậy, trong lòng hắn vẫn âm thầm đề phòng.

Ví dụ như chỗ giấu quỹ đen, có đánh chết hắn cũng không nói cho Sở Nhạc!

"Lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng tán gẫu với tôi mấy điều này?" Lữ Hồng Anh bị bộ dạng không đứng đắn của Tề Ngọc chọc tức, "Chẳng lẽ không phải anh nên giải thích rõ ràng cho tôi nguồn gốc bức thư này sao?"

"Đã là thời đại nào rồi, ai còn viết thư quê mùa thế nữa? Còn để thư ngay trong phòng mình?" Tề Ngọc ngáp một cái, "Đây rõ ràng là vu oan giá họa. Nếu cái này mà cô cũng tin, chắc tôi phải nói chuyện với Phán quan xem cô có đủ khả năng đảm nhiệm chức vị Bạch Vô Thường hay không rồi?"

"Cãi chày cãi cối!" Lữ Hồng Anh siết chặt bức thư trong tay, "Thư này nhìn thì bình thường nhưng giấy được chế tạo đặc biệt, mật mã trên đó cũng cần cách thức đặc biệt mới phá giải được. Đây là phương thức liên lạc chỉ những cán bộ cấp cao trở lên của Nghịch Âm Minh mới dùng đúng không?"

"Ha, cô còn hiểu rõ hơn cả tôi." Tề Ngọc bật cười thành tiếng, "Nếu cô đã hiểu rõ như vậy, có lời gì chi bằng nói ra hết một lượt đi, với cả cho tôi xem những chứng cứ khác luôn?"

"Tề Ngọc." Lữ Hồng Anh nhìn bộ dạng Tề Ngọc, trong lòng sinh ra chút bất đắc dĩ, "Coi như anh cấu kết với Nghịch Âm Minh, nhất thời nghĩ sai cũng không sao. Công lao trước kia của anh có thể giúp anh đảm bảo tính mạng, cùng lắm là mất hết tu vi bắt đầu lại từ đầu thôi, anh cần gì phải ngoan cố chống lại đến cùng?"

"Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do?" Tề Ngọc nghe giọng điệu như dỗ trẻ con này của Lữ Hồng Anh thì không thể duy trì thái độ chả liên quan trước đó nữa, "Hồng Anh, chúng ta cộng tác nhiều năm như vậy, cô nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?"

Tề Ngọc chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lữ Hồng Anh, khiến Lữ Hồng Anh muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được.

Cộng tác mấy trăm năm, bọn họ cũng coi như sinh tử chi giao. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể ủ ấm trái tim Lữ Hồng Anh ư?

Trong phút chốc, Lữ Hồng Anh gần như không dám nhìn mặt Tề Ngọc, "Tôi chỉ đang làm đúng cương vị của mình, không có gì phải xấu hổ. Tề Ngọc, anh yên tâm, tôi sẽ cầu xin giúp anh."

Nói xong, Lữ Hồng Anh phất tay một cái, ra hiệu thuộc hạ bắt lấy Tề Ngọc.

Mấy âm quan đó muốn tiến lên lại phát hiện cơ thể không cử động được, đành đưa mắt nhìn Lữ Hồng Anh xin giúp đỡ.

Lữ Hồng Anh khẽ nhíu mày, "Tề Ngọc, vết thương trên người anh còn chưa lành, giờ ngoan cố chống lại chỉ làm vết thương của anh nặng thêm thôi?"

"Nói xong chưa, cô muốn động thủ tôi đương nhiên phải phản kháng." Tề Ngọc chậm rãi dời tấm chăn trên người ra, vuốt nếp nhăn trên quần áo, sau đó đứng dậy khỏi giường.

"Hồng Anh, chúng ta quen biết đã bao lâu rồi, thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm. Tôi biết cô vẫn luôn không thích tôi, cũng không ủng hộ cách thức làm việc của tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô muốn giết tôi."

"Tôi không muốn giết anh." Lữ Hồng Anh lập tức phản bác, "Là nghiệt do anh gây ra, không liên quan đến tôi."

"Hồng Anh, cô lúc nào cũng vậy." Tề Ngọc cười khổ vài tiếng, "Cô luôn cho rằng tôi nên ổn trọng như cô, tỉ mỉ như cô, cô cảm thấy địa vị và thực lực của tôi bây giờ đều do may mắn mà có, cô chưa bao giờ coi trọng tôi, đúng hay không?"

"Trong tam giới, có rất nhiều người muốn trở thành âm quan." Lữ Hồng Anh nhìn về phía Tề Ngọc, "Sau khi thi đỗ âm quan, người có thể trở thành Hắc Bạch Vô Thường càng ít hơn. Tôi từng gặp vô số người vừa có thực lực vừa nỗ lực, chỉ vì thiếu một chút may mắn mà vuột mất cơ hội, một số đi vào luân hồi, một số thân tử đạo tiêu. Tề Ngọc, anh xứng làm Hắc Vô Thường sao?"

"Vì sao tôi không xứng?" Tề Ngọc bị Lữ Hồng Anh ngoài sáng trong tối mắng, dù trước đó không tức giận cũng bị mắng đến tức giận, "Ít nhất tôi cũng trong sạch, Hồng Anh, cô tự hỏi lòng mình xem, cô xứng trở thành Bạch Vô Thường ư?"

Bọn Mộc Sơ Nhất Tạ Bán Loan lén mở to mắt, đầy mặt đều là điệu bộ xem kịch vui.

Ồ wao!

Xé nhau thật kịch liệt.

Quả nhiên là kịch hay!

"Cô nói tôi cấu kết với Nghịch Âm Minh? Ha, nực cười!" Tề Ngọc đoạt lấy phong thư trong tay Lữ Hồng Anh, ném nó xuống đất giẫm hai phát, "Chỉ bằng thứ này, cho dù có một trăm bức hay một ngàn bức cũng không thể định tội tôi!"

"Tề Ngọc!" Lữ Hồng Anh muốn động thủ nhưng động tác của Tề Ngọc lại nhanh hơn.

"Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc, hai người còn nhìn cái gì? Còn không mau giúp tôi bắt đám gian tế này lại?" Ánh mắt Tề Ngọc như dao bắn về phía Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.

Nghe thấy tên hai người, Lữ Hồng Anh cười cười.

Quả nhiên, người Tề Ngọc tin tưởng nhất chính là bọn họ.

Thật đáng tiếc, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đã bị cô ta lôi kéo rồi.

"Anh còn dám gọi bọn họ? Có biết bức thư dưới chân anh là..."

"Rõ!"

Lữ Hồng Anh còn chưa nói xong đã bị Ngô Bất Lạc cắt ngang, tiếp đó Ngô Bất Lạc lập tức kéo Sở Nhạc đứng ra sau lưng Tề Ngọc.

Mắt thấy Ngô Bất Lạc đi rồi, bọn Mộc Sơ Nhất lập tức nối gót, kéo nhau ra đứng sau lưng Tề Ngọc.

Sắc mặt Lữ Hồng Anh trở nên hết sức khó coi.

"Các cậu như vậy là ý gì?" Vào lúc này muốn đi đầu quân cho Tề Ngọc?

"Hồng Anh, cô vẫn chưa hiểu à? Từ giây phút cô nóng lòng định tội tôi, cô đã phơi bày chính mình rồi!" Tề Ngọc thở dài một hơi, "Cô đừng lúc nào cũng coi người khác là đồ ngu. Người của Địa Phủ thông minh hơn cô tưởng nhiều lắm."

"Ha." Lữ Hồng Anh phát ra một tiếng cười nhẹ tối nghĩa, không nói thêm gì.

"Cô luôn luôn rất cẩn thận, kể từ khi tôi biết cô, cô đã cẩn thận quá mức rồi. Trước kia tôi tưởng đó là tính cách của cô, nhưng sau này mới biết đó là vì cô vốn chẳng tín nhiệm Địa Phủ." Tề Ngọc mặt không cảm xúc nhìn Lữ Hồng Anh, "Tôi nói đúng không?"

Lữ Hồng Anh lạnh lùng nhìn hắn, "Anh đã sớm biết rồi?"

"Rất lâu trước đây tôi đã nghi ngờ." Tề Ngọc cười tự giễu, "Tôi thấy mình thực sự cũng khá giỏi. Nhưng kể từ khi bắt đầu cùng cô điều tra Nghịch Âm Minh, tôi luôn thất bại. Không phải chậm một bước thì là bí mật bị tiết lộ, mặc dù thỉnh thoảng cũng bắt được vài lần nhưng hầu như đều là cá nhỏ, giống như cố ý giao nộp cho tôi, quá nhiều lần thì sao tôi có thể không nghi ngờ?"

Hắn không muốn nghi ngờ Lữ Hồng Anh, ngầm dò xét mấy lần quả thực không phát hiện Lữ Hồng Anh có gì bất thường, chỉ có thể thầm cảm thán bản thân suy nghĩ nhiều, lại không ngờ sẽ trở mặt với Lữ Hồng Anh vào lúc này.

"Anh đúng là coi trọng chính anh."

"Khi bọn Bất Lạc được đưa đến dưới quyền chúng ta, tôi đã cố hết sức giao tất cả mọi chuyện cho bọn họ làm." Tề Ngọc nhìn chằm chằm Lữ Hồng Anh, "Từ đó về sau, bọn họ hiếm khi thất bại trước Nghịch Âm Minh, nếu không phải mấy lần sau cùng bị người ngăn cản thì bọn họ đã có thể làm càng tốt hơn, đúng không?"

"Anh...Hóa ra là như vậy?" Lữ Hồng Anh cuối cùng cũng hiểu ra, "Thảo nào anh luôn không chịu cử người giúp đỡ bọn họ, vì anh sợ người của tôi trà trộn vào đó?" Cho nên hễ là nhiệm vụ mà tiểu đội của Ngô Bất Lạc được giao đều không có người ngoài tham gia vào. Dù Lữ Hồng Anh muốn hỗ trợ cũng bị Tề Ngọc dùng đủ mọi cớ để cho qua.

Từ lúc đó Tề Ngọc đã nghi ngờ mình?

"Hồng Anh, cô không phải đồ ngu, cũng đừng coi người khác là đồ ngu. Từ sau khi Phi Lư xuất quan, động tác của cô càng lúc càng lớn. Nếu cô vẫn cẩn thận như trước đây thì dù tôi nghi ngờ cũng không bắt được sơ hở." Tề Ngọc vô cùng thành khẩn, "Tôi không biết tại sao cô nhất định phải liều chết trên con thuyền Nghịch Âm Minh? Với bản lĩnh của cô, chỉ cần che giấu đến khi Nghịch Âm Minh hủy diệt, yên phận không làm gì thì Địa Phủ sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ, không động tới cô."

Đây đều là lời tận đáy lòng Tề Ngọc.

Địa Phủ vốn đủ thứ hỗn tạp, những năm qua Lữ Hồng Anh vẫn luôn làm việc cho Địa Phủ, cho dù là gian tế cũng chỉ tiết lộ chút bí mật nhỏ, cô không tiếp xúc được đến cơ mật thật sự. Chỉ cần Nghịch Âm Minh biến mất, chuyện Lữ Hồng Anh có thể cho qua.

Vì vậy Tề Ngọc thực sự không hiểu nổi, tại sao Lữ Hồng Anh lại nhảy ra vào lúc này? Chèn ép hắn thế này có lợi gì cho cô đâu?

Đạt tới chức vị Hắc Bạch Vô Thường rồi, muốn thăng lên nữa chỉ có thể chờ Phán quan nào đó về hưu. Chung quy vị trí đó có hạn*, cần phải chờ thời cơ.

*nguyên văn là nhất cá la bặc nhất cá khanh: đây là thành ngữ, dịch ra là "một củ cải một cái hố", ý chỉ một người có một vị trí, không có vị trí dư thừa. Đoạn này ý là chức vị Phán quan có giới hạn, phải chờ người cũ về hưu thì người khác mới có thể lên thay.

Dù cho hiện tại Lữ Hồng Anh đạp hắn xuống, cô cũng không có được bao nhiêu lợi ích thực chất, cần gì chứ?

Lữ Hồng Anh nhìn Tề Ngọc rồi nhìn Ngô Bất Lạc phía sau hắn, sắc mặt ngưng lại, phòng bệnh nho nhỏ trong chớp mắt đã thay đổi hình dáng.

"Hoán vị không gian?" A La kinh hô, "Chiêu...Chiêu này giống hệt chiêu Phi Lư dùng hồi rút thần cốt của tôi?"

Phòng bệnh nho nhỏ thoáng cái mở rộng vô số lần.

Từ mấy chục mét vuông biến thành mấy trăm mét vuông, thậm chí lớn hơn.

Nói là không cùng một chỗ cũng không hoàn toàn đúng, dù sao đích thật là cùng một nơi, nên nói là cùng một nơi nhưng khác thứ nguyên.

Pháp thuật kiểu này thường thấy trong truyền thuyết xa xưa, chẳng hạn như nhẫn Tu-di v.v. Một chiếc lá, một hạt cát cũng có thể vươn ra thế giới rộng lớn.

"Là công pháp huyết mạch của Vu tộc." Tề Ngọc hiển nhiên hiểu biết hơn A La nhiều, đến lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Lữ Hồng Anh nhất định phải nhảy ra vào thời điểm này.

Bởi vì cô và Phi Lư đều là người Vu tộc.

"Phi Lư và cô có quan hệ thế nào?" Tề Ngọc thở dài, hỏi Lữ Hồng Anh, "Từ nhỏ cô đã được đưa tới địa phương khác, xuất thân trong sạch đi vào Địa Phủ, trước giờ chưa từng có ai nghĩ tới cô lại là huyết mạch của Vu tộc."

"Miễn không dùng lực lượng huyết mạch thì không ai có thể phát hiện ra." Lữ Hồng Anh nhìn hai tay mình, cảm thấy buồn cười, "Nhìn từ khía cạnh huyết mạch thì Phi Lư chắc là anh trai tôi? Nói chúng tôi là người Vu tộc thì coi trọng chúng tôi quá rồi. Chúng tôi cùng lắm chỉ là loại sinh vật lai tạp người không ra người quỷ không ra quỷ do người Vu tộc chế tạo ra mà thôi."


Hết chương 144.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro