Quyển 3_Chương 145: Gian tế (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Lữ Hồng Anh trả lời, vẻ mặt bình tĩnh của Tề Ngọc lập tức có chút thay đổi, ánh mắt nhìn Lữ Hồng Anh không còn căm thù như trước.

"Cô...Cô là...những người...bị loại bỏ kia..."

"Dung hợp một phần gen." Lữ Hồng Anh thờ ơ đáp, "Nhưng đối phó các anh vậy là đủ rồi."

Vừa dứt lời, Tề Ngọc dường như nhận ra điều gì đó không đúng, còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo đã thấy Lữ Hồng Anh phân thành mười người trong nháy mắt, bao vây bọn họ tầng tầng lớp lớp.

"Tề Ngọc." Mười Lữ Hồng Anh đồng thanh nói, "Tôi từ trước đến nay luôn thích chuẩn bị cả hai tay*, vậy nên tôi cũng đã nghĩ tới nếu tôi thất bại sẽ thế nào, hiện tại chính là lúc nghiệm chứng suy đoán của tôi."

*chuẩn bị đầy đủ cả trường hợp tốt và xấu

Những người ở đây, ngoại trừ Sở Nhạc không rõ sâu cạn ra sao và Tề Ngọc thực lực tương đương ra, những người còn lại đều không phải đối thủ của Lữ Hồng Anh, nếu bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.

Lữ Hồng Anh suy đoán trong số này sẽ phải có Nghiệt Kính Đài chuyển thế mới đúng. Cô đã sớm nghe nói về Phí Qua, chỉ là mãi không tìm được cơ hội tiếp cận mà thôi. Nhưng nếu nói Phí Qua có thể là Nghiệt Kính Đài chuyển thế thì cô lại không tin lắm, vì nếu Phí Qua là Nghiệt Kính Đài chuyển thế thật, hắn ở Địa Phủ nhiều năm như vậy, Địa Phủ không thể nào không có chút bảo vệ đặc biệt nào.

Bởi vậy, Lữ Hồng Anh cho rằng Phí Qua có lẽ chỉ là tấm màn để che giấu tai mắt người khác mà thôi. Nhưng dù xác định Phí Qua là giả thì trước khi Nghiệt Kính Đài chân chính xuất hiện vẫn không thể tùy tiện thả hắn ra.

Nếu quả thực có người biết được tung tích Nghiệt Kính Đài, Tề Ngọc hẳn là một trong số đó. Cho dù không biết, Tề Ngọc cũng phải có đối tượng nghi ngờ.

Ý nghĩ này càng mãnh liệt sau khi Tề Ngọc vạch trần Lữ Hồng Anh.

Lữ Hồng Anh đã bị vạch trần không thèm giữ hòa khí nữa mà lạnh lùng hạ sát thủ.

Đám này mặc dù là phân thân nhưng ở trong lĩnh vực này có thể phát huy sức mạnh không kém gì bản thể.

Lữ Hồng Anh muốn xem xem Tề Ngọc đến cùng sẽ cứu ai?

Vì thân là âm quan Địa Phủ, bản năng sẽ đi cứu người quan trọng nhất với Địa Phủ, điều này không liên quan đến những thứ khác, chỉ là do giáo dục của Địa Phủ tạo thành mà thôi.

Lữ Hồng Anh tính toán vô cùng tốt, thật sự bắt đúng nhược điểm của Tề Ngọc.

Không sai, đối với người là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, Tề Ngọc quả thật có suy đoán của mình, coi như suy đoán này không trở thành thật, hắn vẫn chọn đi cứu, dù điều này không công bằng đối với những người khác. Nhưng thân là Hắc Bạch Vô Thường, lợi ích của Địa Phủ chính là ưu tiên hàng đầu.

Khi Ngô Bất Lạc trông thấy hành vi của Lữ Hồng Anh thì nhanh chóng nhận ra hành động này nhằm vào hắn, nói đúng hơn là nhằm vào thân phận Nghiệt Kính Đài chuyển thế của hắn.

Lữ Hồng Anh sẽ không ngoan ngoãn quay đầu sau khi bị vạch trần mà ắt sẽ làm chuyện khác để bù lại. Ngoại trừ bí mật thân phận của hắn ra thì không còn gì nữa.

Chết tiệt nhất là đám Mộc Sơ Nhất đều đã biết thân phận của Ngô Bất Lạc, nói cách khác, nếu thực sự không kịp, mọi người trước tiên đều sẽ chạy đến bảo vệ Ngô Bất Lạc. Như vậy chính là không đánh đã khai.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, mỗi người ở đây đều có tâm tư riêng, nhưng công kích của Lữ Hồng Anh không hề dừng lại.

Cô giống như ma quỷ, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, muốn bắt lại hay ngăn cản đều khó.

Hai mắt Lữ Hồng Anh rất nhạy bén, cô muốn biết tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ai sẽ là người di chuyển trước tiên?

Tất cả mọi người đã lựa chọn.

Mười Lữ Hồng Anh rõ ràng cùng lúc tấn công từng người khác nhau nhưng giây phút sắp đánh tới thành công thì bọn Tạ Bán Loan không hẹn mà cùng từ bỏ phản kháng hoặc ngăn cản, sau đó nhào tới chỗ Ngô Bất Lạc.

Kể cả Tề Ngọc cũng kiên định đứng che trước mặt Ngô Bất Lạc.

Dù cho Lữ Hồng Anh tấn công Ngô Bất Lạc đã bị Sở Nhạc chặn lại.

Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tươi.

Có Tề Ngọc, Tạ Bán Loan, Mộc Sơ Nhất, Trương Dịch, và cả A La...

Sở Nhạc một tay ôm eo Ngô Bất Lạc, một tay xé nát Lữ Hồng Anh phía trước.

Nhưng chỉ tiêu diệt một Lữ Hồng Anh dường như không có tác dụng gì, ít nhất không thể cải thiện tình thế trước mắt bao nhiêu.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chắc là Lữ Hồng Anh cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này.

Tất cả mọi người đều chạy tới cứu một người.

Mà người này thật ra cũng không phải đối tượng cô nghi ngờ ngay từ đầu.

Ngô Bất Lạc.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc của Lữ Hồng Anh trở nên phức tạp.

Cô vốn cho rằng Nghiệt Kính Đài chuyển thế hẳn là A La hoặc Mộc Sơ Nhất. A La trước đó bị rút mất thần cốt vẫn có thể khôi phục như cũ, công đức quấn thân, rất phù hợp với thiết lập Nghiệt Kính Đài; Mộc Sơ Nhất là nửa người nửa quỷ, trên người cũng có công đức, hơn nữa còn được âm quan tiền đồ bất khả hạn lượng là Mộc Lam trông coi một tấc cũng không rời, nói thế nào cũng là lựa chọn tốt cho Nghiệt Kính Đài chuyển thế.

Lữ Hồng Anh chưa hề nghĩ tới người này sẽ là Ngô Bất Lạc.

Nhưng ngay cả Tề Ngọc cũng chọn Ngô Bất Lạc, điều này có nghĩa ánh mắt Tề Ngọc tốt hơn cô nhiều.

"Khụ, Sở Nhạc này, nếu anh có thể đánh thắng được thì sao không nói sớm chút?" Tạ Bán Loan ho ra máu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, oán niệm của hắn rất là sâu.

Cả đời khó được đánh cược tính mệnh cứu người, kết quả tất cả mọi người đều tới cứu thì thôi, thế mà còn không cứu thành công?

Nói ra sợ chả có ma nào tin!

Sắc mặt Sở Nhạc là lạ, không biết làm sao nhìn đám người, "Tôi không ngờ các cậu vậy mà đều...?"

Đều chạy tới cứu?

Thứ lỗi cho Sở Nhạc chưa từng gặp tình huống này, công kích của Lữ Hồng Anh hùng hổ xông tới, hắn muốn nói chuyện cũng không có cơ hội, hơn nữa sau khi Ngô Bất Lạc đồng ý ở bên hắn, Sở Nhạc đương nhiên coi việc bảo vệ Ngô Bất Lạc là trách nhiệm của mình.

Bảo vệ bạn trai mình chẳng lẽ còn phải nói với người khác một tiếng?

Lần này thì hay rồi, biến khéo thành vụng.

Dù Sở Nhạc đã sống rất nhiều năm cũng không nghĩ tới thân phận Ngô Bất Lạc lại bị lộ bởi tình huống này.

Nói thật, Sở Nhạc vẫn còn chưa điều chỉnh xong khỏi trạng thái Ngô Bất Lạc bị người tốt ghét bỏ trước kia.

Thoáng cái Ngô Bất Lạc người ghét chó chê biến thành bánh trái thơm ngon người người đánh cược tính mạng đều muốn bảo vệ, tương phản quá lớn, thực sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Ngô Bất Lạc cũng dở khóc dở cười, trong lòng vui mừng, rồi lại cảm thấy có chút buồn cười và chua xót.

Vành mắt có hơi ẩm ướt, Ngô Bất Lạc không thể không nghiêng đầu đi, mượn bờ vai Sở Nhạc lặng lẽ lau nước mắt.

Cho dù là nhằm vào thân phận của hắn cũng được, nhằm vào chính hắn cũng không sao, ngay tại lúc này được nhiều người bảo vệ như vậy, trong lòng Ngô Bất Lạc thực sự xúc động.

Có lẽ cả đời này, Ngô Bất Lạc cũng sẽ không quên được cảm xúc hiện tại.

Đắng đắng chát chát, nhưng khi đắng chát qua đi lại là cảm giác ngọt ngào khó lòng cự tuyệt.

Dù Sở Nhạc bày tỏ với hắn, cũng từng cứu hắn nhưng Ngô Bất Lạc chưa từng cảm nhận được cảm xúc này từ Sở Nhạc, có lẽ về sau cũng sẽ không có nữa.

"Không ngờ lại là cậu?" Lữ Hồng Anh cười tự giễu, "Chẳng trách Ngô Bất Hoa lại đưa một đứa em trai giả về Nghịch Âm Minh, không chỉ vì cô ta muốn bảo vệ cậu, mà càng vì cậu mới chính là Nghiệt Kính Đài chuyển thế. Ngô gia...thật sự chuẩn bị cho chúng ta một phần lễ lớn!"

Lúc nói lời này Lữ Hồng Anh vẫn luôn nhìn chăm chú Ngô Bất Lạc, giọng nói mang vẻ khinh thường và ảo não.

Cô làm Bạch Vô Thường ở Địa Phủ lâu như vậy, đương nhiên nghe được rất nhiều tin tức liên quan tới Nghiệt Kính Đài. Trong mắt cô, khí linh Nghiệt Kính Đài dù chuyển thế cũng phải là một người cao thượng có tấm lòng son, không thì cũng phải là một thiên tài xuất sắc.

Nhìn thế nào thì Ngô Bất Lạc không có thiên phú đạo pháp, nói chuyện làm việc không có tiết tháo, đời tư lại hỗn loạn chẳng có liên hệ nào với Nghiệt Kính Đài cả.

Không chỉ Lữ Hồng Anh nghĩ vậy, rất nhiều người ở Nghịch Âm Minh cũng nghĩ thế.

Suy nghĩ đương nhiên này chắc chắn tăng thêm rất nhiều độ khó trong việc tìm kiếm Nghiệt Kính Đài chuyển thế của bọn họ.

Nếu Ngô gia không bị diệt có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Tiếc là Nghịch Âm Minh còn chưa kịp biết phần lễ lớn này thì Ngô gia đã bị tiêu diệt rồi.

"Là tôi, thì sao nào?" Lần đầu tiên Ngô Bất Lạc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lữ Hồng Anh thế này, "Cho dù tôi không đứng đắn, tôi tham tài, tôi làm việc bất chấp thủ đoạn, trên người tôi có lẽ có ngàn vạn khuyết điểm nhưng tôi đích thực là Nghiệt Kính Đài, cô không ưa tôi thì chịu thôi."

Chẳng lẽ phủ nhận hắn thì có thể phủ nhận thân phận Nghiệt Kính Đài của hắn ư? Ai nói Nghiệt Kính Đài nhất định phải chí công vô tư, là người tốt trăm phần trăm hả?

Nghiệt Kính Đài vì sao không thể giống như hắn đây?

"Không, tôi rất vui vì là cậu." Lữ Hồng Anh mỉm cười lắc đầu, "Như vậy, tôi lập tức có thể mang cậu về!"

Sắc mặt Lữ Hồng Anh trở nên hưng phấn.

Chỉ cần bắt được Ngô Bất Lạc, nắm được Nghiệt Kính Đài trong tay thì Địa Phủ nhất định sẽ phải suy nghĩ lại dự định tiêu diệt Nghịch Âm Minh lần nữa. Địa Phủ gia nghiệp lớn, sao có thể mạo hiểm hoàn toàn mất đi Nghiệt Kính Đài để tiêu diệt Nghịch Âm Minh?

Lữ Hồng Anh đã không thể lựa chọn xuất thân của mình thì chỉ có thể lựa chọn tiếp tục sống sót cùng Nghịch Âm Minh.

Bởi vậy, cô muốn dồn hết sức lực mang Ngô Bất Lạc đi!

Mười Lữ Hồng Anh chậm rãi áp sát Ngô Bất Lạc. Bọn Mộc Sơ Nhất A La muốn tiếp tục cản lại giúp Ngô Bất Lạc cũng không thể.

"Thật ra không cần phải phí nhiều công sức thế đâu." Sở Nhạc nhẹ nhàng thở dài, "Nghịch Âm Minh phải bị diệt, cho dù cô có làm gì cũng vô dụng."

Vẻ mặt Lữ Hồng Anh rất khó coi, cô đã lôi kéo Sở Nhạc, cho rằng Sở Nhạc sẽ đứng về phía mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi ấy trong lòng Sở Nhạc hẳn đang chế giễu cô ngu ngốc và tự đại.

Kẻ dám yêu đương với Nghiệt Kính Đài sao lại quan tâm vị trí Hắc Bạch Vô Thường được?

"Nếu cậu hối hận muốn gia nhập Nghịch Âm Minh cũng được." Lữ Hồng Anh cố gắng nhẫn nhịn, "Bây giờ Nghịch Âm Minh đang thiếu người, chỉ cần cậu mang Ngô Bất Lạc tới, tôi cam đoan các cậu sẽ có được vị trí tốt hơn khi ở Địa Phủ!"

"Không, ý tôi là chỉ cần cô chết thì dù cô biết bí mật này cũng chẳng sao cả." Sở Nhạc hiếm có mỉm cười với Lữ Hồng Anh, "Dùng một pháp thuật diễn sinh như hoán vị không gian mà muốn tiêu diệt tôi thì không khỏi quá xem thường tôi rồi."

Lữ Hồng Anh bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm không gì sánh nổi.

Mau trốn đi!

Mau lên!

Lực lượng huyết mạch trong người cô dường như bị thứ gì đó áp chế lại đang không ngừng nhắc nhở cô phải lập tức rời khỏi nơi này, lập tức cách xa Sở Nhạc!

"Thôi phán quan và Diêm Vương đại nhân đều biết thân phận của Bất Lạc, ngay cả Ngô Bất Hoa cũng biết." Tề Ngọc ở một bên cảm thán liên tục, "Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, nếu Ngô Bất Lạc thật sự là Nghiệt Kính Đài, vì sao Địa Phủ không hề bố trí bất kỳ phòng ngự gì, cho nên tôi vẫn luôn không dám khẳng định."

Nhưng bây giờ, Tề Ngọc đã hiểu lý do Địa Phủ làm thế.

Bởi vì Sở Nhạc chính là phòng ngự tốt nhất.

Tất cả những đối thủ đã đối mặt từ trước đến nay, Sở Nhạc đều có sức liều mạng, bất kể đối phương yếu hay mạnh, Sở Nhạc đều có thể đánh giáp mặt ở thế cân bằng vi diệu, sẽ không một chiêu đã đánh chết người, cũng không mấy chiêu liền thua, hắn luôn là người có thể triền đấu đến cùng với đối thủ mạnh nhất.

Bản lĩnh này, nếu không phải liên tục tiến bộ thì là vẫn luôn cố ý che giấu.

Sở Nhạc rõ ràng không phải cái trước, bởi vì không có tiến bộ rõ ràng như vậy. Lúc trước cương thi ngàn năm Lý Phi Tống chết dưới tay Sở Nhạc, Tề Ngọc đã cảm thấy rất kỳ lạ. Thế nhưng cho tới bây giờ, mãi đến khi khí thế của Sở Nhạc nhẹ nhàng vượt qua Lữ Hồng Anh xuất thân Vu tộc, Tề Ngọc mới dám khẳng định.

Nếu Sở Nhạc chưa từng bộc lộ năng lực của mình, chỉ lặng lẽ ở phía sau quan sát và bảo vệ Ngô Bất Lạc an toàn, vậy thì bản lĩnh của người này đến cùng cao bao nhiêu mạnh cỡ nào? Mới có thể khiến Diêm Vương phái hai người họ đi mời người về?

Bạn cũ của Diêm Vương sao có thể là người bình thường đây?

-- -- -- -- -- --

Phí Qua rơi vào khổ chiến khó khăn.

Khổ chiến này không bắt nguồn từ thân thể mà bắt nguồn từ tâm lý.

Những người bị giam giữ ở đây hầu như đều xanh xao vàng vọt, không có chút lực công kích nào. Đừng nói âm quan như Phí Qua, dù là phụ nữ trẻ em tay trói gà không chặt cầm dao găm cũng có thể nhẹ nhàng giết chết những người này.

Phí Qua không suy xét tới khả năng Phi Lư nói dối, vì điều này không tồn tại, cũng không cần thiết. Phi Lư trước nay luôn xem thường người bình thường, mạng người trong tay nhiều không đếm hết, làm sao có lòng tốt buông tha những người này?

Chỉ cần Phí Qua không giết một ai, Phi Lư thực sự có thể một ngày giết mấy người.

Không phải Phí Qua chưa từng giết người hay quỷ quái, nhưng không lần nào nằm dưới hoàn cảnh bị người khác cưỡng chế, chỉ vì xác định thân phận của hắn thôi sao?

Thật ra, bất kể Phí Qua là thật hay giả, những người này đều sống không nổi. Bởi vì Phi Lư sẽ không để những người này rời đi.

Giết người hay không giết chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Nhưng ít nhất chết muộn còn có cơ hội được cứu ra, mà người chết sớm thì chẳng còn gì hết.

Bây giờ, Phí Qua phải đối mặt với lựa chọn giết ai và không giết ai.

Ngày đầu tiên chỉ một giờ nữa là kết thúc, Phi Lư đã phái người chờ ở phụ cận nhà tù. Khi thời gian vừa tới, Phí Qua mà không đưa ra lựa chọn thì những kẻ này sẽ lập tức lôi năm người ra giết.

Phí Qua cầm dao găm, gần như không dám nhìn vào mắt các phạm nhân.

Phi Lư đúng là tên bệnh hoạn điên rồ!

"Còn ba phút." Người được Phi Lư phái tới ở một bên nhắc nhở, "Nếu cậu không thể lựa chọn thì để chúng tôi giúp."

Bọn chúng xắn áo xoa tay, chuẩn bị đi vào kéo người.

"Từ đã." Phí Qua nắm chặt con dao, đâm chết người đàn ông gần nhất.

Người đàn ông này ánh mắt gian ác, oán khí nặng đến nỗi muốn xem nhẹ cũng khó, chắc chắn là kẻ đáng phải chết vài lần.

Dao găm rất sắc bén và dứt khoát, người đàn ông kia từ người sống biến thành thi thể chỉ trong nháy mắt.

"Bắt đầu đã giết một tên bại hoại rồi." Một người Nghịch Âm Minh cười tủm tỉm nói, "Không hổ là ứng cử viên Nghiệt Kính Đài chuyển thế, khả năng quan sát thật sự rất phi thường. Có điều loại tù phạm lồ lộ thế này không có mấy, cậu cần phải nắm thật chắc cơ hội đấy."

Nói xong, mấy người đó rời đi, để lại Phí Qua tay cầm dao găm.

Phí Qua nhìn máu tươi nhuốm trên lưỡi dao, nhớ lại ánh mắt không dám tin của tên tội phạm kia trước khi chết, đột nhiên tay run lên, ném con dao xuống đất.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy việc tước đoạt sinh mạng một người lại tội lỗi như thế.

Trước kia có giết người cũng là đại diện Địa Phủ, đại diện cho pháp luật. Nhưng ở nơi này không có bất kỳ biểu tượng hay luật pháp gì đáng nói.

Mà Phí Qua vẫn phải tiếp tục ở đây, không có bất kỳ ai nói chuyện với hắn, không ai hiểu được sự mê mang và bất lực trong lòng hắn lúc này.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, hắn dựa vào kinh nghiệm phân biệt được mấy tên ác ôn và giết chết bọn họ, trong chớp mắt đã qua vài ngày.

Nhưng tiếp theo mọi chuyện đã thay đổi.

Đám ác ôn chắc đã biết Phí Qua chuyên chọn những tên bại hoại để giết nên gần đây bắt đầu tuân thủ pháp luật, ở trong phòng giam án binh bất động.

Không nói, không nhìn, cho dù Phí Qua muốn tìm ra điều gì từ biểu cảm của bọn họ cũng không được.

Nói cách khác, Phí Qua không có cách nào phân biệt dựa vào bề ngoài.

Dưới tình huống cực đoan thế này, người tốt cũng có thể biến thành kẻ ác, kẻ ác cũng có thể biến thành người tốt trong chớp mắt, nói trắng ra chỉ là một ý niệm mà thôi.

Phí Qua chỉ đành cầu nguyện âm quan Địa Phủ mau mau tới cứu mình, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng hắn thực sự không gánh nổi.

Phi Lư gây áp lực quá lớn, lớn đến mức hắn không cách nào chịu đựng tiếp nữa.

Bên trong không gian, đám phân thân của Lữ Hồng Anh ngã đổ liểng xiểng với đủ kiểu chết khác nhau. Mà bản thể Lữ Hồng Anh, giờ phút này không gian mở rộng đã co lại nhiều gấp đôi, có thể thấy những phân thân này chết đi là đả kích rất lớn với Lữ Hồng Anh.

Đây gần như là màn trình diễn cá nhân của Sở Nhạc.

Đầu tiên hắn giao Ngô Bất Lạc cho Mộc Sơ Nhất và A La trông nom, sau đó một mình khiêu chiến Lữ Hồng Anh.

Dù những phân thân kia có thực lực cường hãn, ăn ý không khác gì một người nhưng vẫn thất bại thảm hại dưới hành động sấm rền gió cuốn của Sở Nhạc.

Bình tĩnh mà xem, chiêu thức của Sở Nhạc rất đơn giản, vũ khí cũng chỉ là tay hắn mà thôi. Thế nhưng tay hắn tựa như có ma lực, lợi hại hơn nhiều so với bất kỳ binh khí nào trên thế giới này.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình Lữ Hồng Anh bị thương nặng.

"Sở Nhạc." Tề Ngọc thấy Sở Nhạc bước tới chỗ Lữ Hồng Anh thì không khỏi hô lên, "Cô ấy là gian tế mà Nghịch Âm Minh xếp vào Địa Phủ, chúng ta cần mang cô ấy về thẩm vấn."

Phân thân chết thì chết, nhưng nếu bản thể Lữ Hồng Anh cũng chết thì bọn họ mất nhiều lắm.

Không nói cái khác, Phí Qua hiện tại còn đang bị nhốt ở xó nào đấy trong Nghịch Âm Minh kìa.

"Thả hổ về rừng." Sở Nhạc thản nhiên nói, "Thân phận của Bất Lạc là cơ mật tối cao, Lữ Hồng Anh biết được điều này nhất định phải chết!"

Bởi vì hắn không biết Lữ Hồng Anh rốt cuộc có cách nào liên lạc từ xa với Phi Lư hay không, cho nên chỉ có thể giết cô ta trước, bảo đảm cô ta tuyệt đối không tiết lộ bí mật này ra ngoài!

Sở Nhạc chậm rãi đi về phía Lữ Hồng Anh. Lữ Hồng Anh đau khổ nhận ra mỗi bước đi của Sở Nhạc đều giẫm trúng tiếp điểm của không gian này, khiến không gian bị tổn hại không cách nào nghịch chuyển.

"Sở Nhạc!" Lữ Hồng Anh cắn răng nhả ra hai chữ, "Cậu thân là cương thi ngàn năm mà lại cứ như con pug* đi theo bên cạnh Ngô Bất Lạc, bởi vì cậu ta là Nghiệt Kính Đài chuyển thế sao? Ha ha, tôi thấy cậu chẳng qua cũng chỉ như thế."

*chó pug

"Tôi thế nào không quan trọng, ít nhất thì em gái của phó minh chủ Nghịch Âm Minh là cô vì biết bí mật này mà bị chúng tôi giết người diệt khẩu, tôi thấy cũng chỉ có thế." Sở Nhạc không chút khách khí đốp lại.

Ngô Bất Lạc âm thầm thắp cho Lữ Hồng Anh một ngọn nến.

Kể cả hắn đấu võ mồm với Sở Nhạc cũng thường hay thua, Lữ Hồng Anh không đủ trình làm đối thủ của Sở Nhạc.

Lữ Hồng Anh trước đó vẫn muốn đột phá phòng ngự của Sở Nhạc để bắt Ngô Bất Lạc, nhưng giờ lại thay đổi suy nghĩ, cô chỉ muốn phi nhanh rời khỏi nơi này.

Có điều đến cũng đến rồi, đám người Sở Nhạc và Tề Ngọc sao có thể để Lữ Hồng Anh đi?

Tình cảnh của Lữ Hồng Anh rất không ổn.

Trên người cô có thêm rất nhiều vết thương, không gian này cũng đang liên tục thu hẹp, có lẽ qua mấy phút nữa, nơi này sẽ biến lại thành phòng bệnh ban đầu, đến lúc đó, đám Tề Ngọc chỉ cần hô một tiếng sẽ có vô số âm quan vọt tới bắt giữ Lữ Hồng Anh, đó mới thật là thiên y vô phùng*, muốn chạy trốn căn bản là mơ mộng viển vông.

*thiên y vô phùng: áo trời không kẽ hở, ý ở đây là không kẽ hở nào để trốn thoát

Lữ Hồng Anh cũng biết điều này nên mới muốn tốc chiến tốc thắng.

Tiếc rằng... Vẫn chậm một bước.

Sở Nhạc sẽ không cho cô cơ hội nào.


Tác giả có lời muốn nói:

Tâm lý mọi người kiểu:

Tạ Bán Loan: Mặc dù Ngô Bất Lạc nói mình thích cậu ấy là do thể chất, nhưng mình muốn chứng minh cho cậu ấy thấy không phải như vậy.

Mộc Sơ Nhất: Bất Lạc còn nợ mình rất nhiều công đức, không thể chết được.

A La: Ân tình thần cốt còn chưa trả xong...

Trương Dịch: Đây là Nghiệt Kính Đài đấy, mình chết cậu ấy cũng không thể chết!

Lộ Đông: Đậu má, trước khi chết phải chụp được ảnh Ngô Bất Lạc nude!

Tào Phàm: ...Mọi người có vẻ đều muốn đi cứu Ngô Bất Lạc, thôi thì theo số đông đi.

Tề Ngọc: Ha ha, người phát hiện bí mật của mình dám chắc là Ngô Bất Lạc, sao có thể để cậu ta dễ dàng chết trên tay Lữ Hồng Anh thế được?

Sở Nhạc: Mình phải thể hiện thật tốt!


Hết chương 145.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro