Quyển 3_Chương 146: Gian tế (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây có lẽ là lần đầu tiên đúng nghĩa Sở Nhạc bày ra thực lực của mình.

Không riêng gì bọn Tạ Bán Loan Mộc Sơ Nhất, đến Ngô Bất Lạc đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý và Tề Ngọc cũng ngẩn tò te.

Lữ Hồng Anh, người vừa thi triển sức mạnh Vu tộc, tuyệt đối không phải một người hiền lành, ít nhất đám người Tạ Bán Loan cơ bản không có sức chống lại, như vậy chẳng khác nào miếng thịt trên thớt mặc người ta làm gì thì làm. Kể cả Tề Ngọc cũng chỉ thầm nghĩ cách đưa Ngô Bất Lạc đi, những người khác bao gồm chính hắn đều khó tự bảo vệ bản thân.

Không ai ngờ Sở Nhạc lại mạnh như vậy?

Nói cách khác, hắn đã mạnh thế rồi mà còn cùng người ta chơi nhà chòi?

*chơi nhà chòi: trẻ con nhập vai chơi trò gia đình

Mắt thấy không gian càng ngày càng nhỏ, Lữ Hồng Anh bị Sở Nhạc đè ra đánh, phân thân bị giết sạch, trên bản thể Lữ Hồng Anh cũng xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, hành động cũng ngày càng chậm lại.

"Bất Lạc." Mộc Sơ Nhất lấy tay che miệng vết thương của mình, khó khăn bò dậy từ dưới đất, "Sở Nhạc mạnh như vậy sao trước kia không nói? Sớm biết vậy thì lúc trước tôi tuyệt đối không dám càn rỡ trước mặt hắn."

"Đúng vậy." Tào Phàm bên cạnh chán nản nói rồi nhìn Tạ Bán Loan đang cứng đờ một bên với ý tứ sâu xa, "Cậu xem Tạ Bán Loan người ta đi, ngu người đến bất động luôn rồi. Hắn có thể sống đến giờ đúng là không dễ dàng."

Trước đó vì tranh giành Ngô Bất Lạc mà Tạ Bán Loan đối nghịch với Sở Nhạc khắp nơi. Đáng thương Tạ Bán Loan vẫn luôn cho rằng mình và Sở Nhạc thế lực ngang nhau, bây giờ xem ra người ta căn bản là không để hắn trong lòng.

Không biết Tạ Bán Loan kiêu ngạo như thế có chịu được hay không? Nhưng không chịu được thì cũng chịu, chênh lệch thực lực quá lớn, muốn đánh cũng đánh không lại.

"Thực ra Bất Lạc là Nghiệt Kính Đài chuyển sinh, có một Sở Nhạc như thế bên cạnh mới hợp lý." Mặc dù Trương Dịch cũng cảm thấy vết thương trên người đau dữ dội nhưng ít ra trong lòng rất nhẹ nhõm, ban nãy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết rồi, có thể nhặt về một cái mạng quan trọng hơn tất thảy.

Nói thế hình như cũng đúng.

Địa vị Nghiệt Kính Đài ở Địa Phủ không thấp, nhưng Địa Phủ lại để mặc Ngô Bất Lạc nhảy nhót khắp nơi, nhất định là đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Thế là, ánh mắt mọi người nhìn Sở Nhạc trở nên khá phức tạp.

Đây mới là người giấu kỹ nhất.

Tề Ngọc không khỏi nhớ lại chuyện Diêm Vương đại nhân cố ý bảo mình và Lữ Hồng Anh đi tìm Sở Nhạc ở cuộc thi âm quan hồi trước, chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó Diêm Vương và Phán quan đại nhân đã chuẩn bị xong rồi?

Giờ mới có thể nói thông được.

Người nghĩ vậy không chỉ có Tề Ngọc, cả Ngô Bất Lạc cũng dao động một phen. Đúng thế, nhiều người vậy mà không có cách nào phát hiện thân phận Nghiệt Kính Đài của hắn, nhưng Sở Nhạc lại có thể nhận ra ngay, hắn không tin trong này không có chút khuất tất nào.

Bây giờ Sở Nhạc bày ra thực lực mạnh mẽ như thế, có thể thấy những gì Sở Nhạc biểu hiện trước kia đều là gạt người.

"Cậu...Cậu cố ý giấu đến bây giờ?" Lữ Hồng Anh mắt thấy đã chống đỡ không nổi, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn, "Diêm Vương đã sớm nghi ngờ tôi sao?"

"Cô xui xẻo thôi." Sở Nhạc không khách khí cười nhẹ, "Tôi ngủ say rất lâu, lực lượng trên người bị phong ấn hơn nửa. Nếu thời gian trước không giết Lý Phi Tống thì e rằng hiện tại vẫn chưa khôi phục lại được. Cô mà ra tay sớm hơn chút thì có lẽ không đến mức như bây giờ."

Lữ Hồng Anh nhìn Sở Nhạc, nhận ra đối phương nói thật, không hề lừa mình.

Cô nhìn một chút, nở nụ cười.

"Vậy đúng là tôi không may rồi." Sắc mặt Lữ Hồng Anh tái nhợt, "Có lẽ ông trời thực sự muốn diệt Nghịch Âm Minh chúng tôi."

Cô quan sát bốn phía, ánh mắt dần trở nên kiên định.

"Hồng Anh!" Tề Ngọc nhận ra điều bất thường, "Cô đừng làm chuyện ngu ngốc. Cô biết mà, Địa Phủ có thể xử lý khoan hồng với thế hệ bị loại bỏ, vậy nên..."

"Tôi không chỉ có quan hệ thân thích mà thôi." Lữ Hồng Anh tự giễu cười cười, "Tôi cũng khinh thường dùng cách đó để đổi lấy tính mạng của bản thân. Tôi đã lựa chọn con đường này thì không nghĩ tới chuyện làm một con chó nhà có tang. Bất kể ở Địa Phủ hay Nghịch Âm Minh, tôi mãi mãi là người giỏi nhất."

Nói xong, trên người Lữ Hồng Anh bỗng tỏa ra ánh sáng dìu dịu, sau khi ánh sáng mất đi, thân thể Lữ Hồng Anh cũng trở nên trong suốt.

Cuối cùng cô nhìn Tề Ngọc, nói một câu thật xin lỗi, sau đó nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, trên Sổ Sinh Tử ở Địa Phủ, cái tên Lữ Hồng Anh từ từ biến mất.

Tần Quảng Vương ngồi trước bàn làm việc, bàn tay hạ bút thoáng dừng lại một chút, khẽ thở dài một hơi rồi tiếp tục xử lý công việc của mình.

Chốc lát sau, Ngô Bất Lạc thấy nơi này trở về bộ dáng phòng bệnh ban đầu.

"Hồng Anh cô ấy tự tán tất cả sức mạnh." Tề Ngọc sa sút tinh thần, "Tên của chúng ta viết trên Sổ Sinh Tử, linh hồn không tiêu tan. Cho dù rất nhiều âm quan muốn từ chức, linh hồn của họ vẫn có thể tiếp tục đầu thai chuyển thế. Nhưng cũng có một số âm quan mong muốn tán hồn giữa thiên địa, không cần trải qua bất kỳ lần luân hồi hay sinh lão bệnh tử nào nữa, vì lẽ đó sẽ tự tán tất cả sức mạnh."

Lúc trước đã có người làm vậy, chỉ là không ngờ Hồng Anh cũng thế.

Nói cách khác, Lữ Hồng Anh đã chết không thể chết lại nữa.

"Hồng Anh vẫn luôn xem thường tôi, cô ấy là người không thể chấp nhận bản thân hoàn toàn thất bại." Tề Ngọc cười khổ, "Cô ấy không muốn để người khác xét xử mình. Thật ra trước kia lúc uống say cô ấy cũng đã nói hi vọng có thể tan vào trời đất giống như những tiên nhân thuở trước."

Đối với Lữ Hồng Anh mà nói, Nghịch Âm Minh là xuất thân của cô, Địa Phủ là nơi cô sinh sống nhiều năm, bất kể lựa chọn thế nào đều sẽ khiến cô hết sức đau khổ.

Dù là nội gián nhưng ít nhất Lữ Hồng Anh cũng chân thành yêu thích công việc Bạch Vô Thường này.

"Người dung hợp như cô ta đều sẽ lựa chọn kết cục thế này." Sở Nhạc ở bên cạnh đáp, "Chưa từng có ngoại lệ."

"Cũng thế."

Ngô Bất Lạc không biết hai người họ đang chơi trò bí hiểm gì, nhưng cả Sở Nhạc và Tề Ngọc đều không muốn nói rõ nên hắn cũng biết điều không hỏi nhiều.

Lữ Hồng Anh bên này xảy ra chuyện, Phi Lư ở Nghịch Âm Minh lập tức cảm nhận được.

"Hồng Anh." Phi Lư tự lẩm bẩm một câu, "Cô cũng chọn quay về thiên địa sao?"

Người như bọn họ, cuối cùng đều sẽ đứng trước lựa chọn này.

"Minh chủ, Phí Qua dường như đang lên kế hoạch vượt ngục với đám tù nhân kia." Đúng lúc này một thuộc hạ xông tới, "Thuộc hạ nghe thấy bọn chúng đang tính toán chuyện này..."

"Cút!" Phi Lư hét lên, "Kệ mẹ bọn chúng đi!"

Cái chết của Lữ Hồng Anh đã nói cho Phi Lư biết kẻ đang ở trong tay bọn họ là giả, nếu không cô ấy sẽ chẳng một chữ cũng không để lại cứ thế tán hồn giữa thiên địa.

"Vâng, vâng." Thủ hạ từ trước tới nay chưa từng thấy Phi Lư nổi giận lớn vậy bao giờ, bị dọa sắp tè ra quần, ngã lăn quay rời đi.

"Lần này thật sự chỉ còn lại mình mình." Phi Lư thả người nằm trên mặt đất, cách hắn không xa có một cái hộp nhỏ tinh xảo, thứ chứa bên trong chính là thần cốt rút được từ Ngô Bất Hoa.

Hồng Anh đã chết, trên dưới Nghịch Âm Minh không còn người nào một lòng trung thành với hắn nữa, giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Chiếc hộp bị một sức mạnh vô hình nâng lên, từ từ bay đến trước mặt Phi Lư, sau đó chậm rãi mở nắp ra.

Bên trong là một khối xương cốt màu vàng kim trông vô cùng hấp dẫn.

"Đến lúc rồi." Phi Lư nói, "Chỉ còn cách liều thôi."

Lữ Hồng Anh chết không chỉ gây chấn động Địa Phủ mà còn mang tới một đợt tổng vệ sinh kỹ lưỡng.

Những kẻ ở Địa Phủ từng cấu kết với Nghịch Âm Minh hay nằm vùng của các thế lực khác, hoặc âm quan lén lút làm chuyện ác đều bị nhân tiện thanh lý hết, không ít người phải đi vào súc sinh đạo, cũng không ít kẻ bị ném thẳng xuống một tầng nào đó trong mười tám tầng Địa Ngục.

"Cùng lúc thiếu đi nhiều vị trí âm quan thế này, xem ra cuộc thi âm quan lần tới sẽ tuyển số lượng lớn." Ngô Bất Lạc không nhịn được cảm thán, "Tốt thật đấy, nhóm chúng ta mới có mấy người? Tám người thôi đó."

"Tám là nhiều rồi." Tào Phàm ở bên cạnh bổ sung, "Nếu tôi chậm một chút tham gia đợt thi tiếp theo, có lẽ không đứng nhất cũng đứng nhì, nào giống các cậu? Hừ!"

Một là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, một không biết trước kia là đại năng nào, thế mà cũng giả làm người thường đi thi. Lúc trước bọn họ còn nghĩ Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc là hắc mã giết ra tới, giờ nghĩ lại rõ ràng là acc max cấp đi ngược đám newbie bọn họ chứ gì nữa, thế mà bọn họ vẫn có thể thoát khỏi trùng vây trở thành âm quan, thật là không dễ dàng!

Từ sau khi Sở Nhạc để lộ thực lực, mọi người bắt đầu có chút âm dương quái khí.

Haiz, cũng đúng thôi.

Đã nói là đồng nghiệp yêu thương lẫn nhau cơ mà, kết quả Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc bỗng nhiên bị bóc không phải là âm quan nhỏ bé, làm sao có thể chịu được?

"Bất Lạc, công đức cậu nợ bọn tôi rốt cục đến khi nào thì trả?" Lộ Đông tức giận chất vấn, "Cậu là Nghiệt Kính Đài, tiền lương chỉ thấp hơn Thập Điện Diêm Vương, không đến nỗi thiếu nợ đám bình dân tầng dưới chót chúng tôi đi!"

Lại một người đến đòi nợ.

Ngô Bất Lạc cảm thấy nhức đầu không thôi, "Tôi thật sự không còn công đức, tôi cho cậu xem tài khoản của tôi này."

"Dù thế nào cậu cũng phải trả, không thể quỵt nợ!"

Ngô Bất Lạc vất vả lắm mới đuổi được đám người đi, cảm giác cả người đều không ổn.

"A a a a a a." Ngô Bất Lạc gào lên, "Sở Nhạc, anh lợi hại như thế, anh nói xem chúng ta lấy gì trả lại công đức cho họ đây?"

Sở Nhạc ôm tay, lãnh đạm trả lời, "Đi tìm Tần Quảng Vương đòi tăng lương."

Tiếng gào của Ngô Bất Lạc ngừng lại, "Đúng rồi, có thể yêu cầu tăng lương mà. Với thân phận này, bản lĩnh này của hai chúng ta, sao có thể chỉ nhận ngần ấy tiền lương? Đi đi đi, chúng ta đi tìm Tần Quảng Vương."

Nói xong, Ngô Bất Lạc lập tức kéo Sở Nhạc đi.

Chuyện như đòi tăng lương này, mang Sở Nhạc đi cùng vẫn tốt hơn. Một mình nói ra thì ngại lắm.

Hồi trước lúc Ngô Bất Lạc nghe nói tiền lương của Nghiệt Kính Đài chỉ thấp hơn Thập Điện Diêm Vương một chút, lòng dạ liền không kiềm chế được. Nếu tiền lương thật sự cao như vậy thì hắn không ngại làm công việc của Nghiệt Kính Đài, thật đó! Chỉ cần không biến hắn lại thành tấm gương, mọi chuyện đều dễ nói.

Hồi trước Ngô Bất Lạc còn cảm thấy mình che giấu thân phận rất tốt, hiện tại xem ra Diêm Vương và Phán quan đã biết từ lâu rồi, chỉ vì có Sở Nhạc bên cạnh nên mới mặc kệ mình mà thôi. Đã vậy, Ngô Bất Lạc không có gì phải kiêng dè.

Địa Phủ trước kia không động tới mình, giờ lại càng không động tới mình.

Ngô Bất Lạc nghĩ vậy, ôm đầy kỳ vọng về tiền lương tương lai hớn hở kéo Sở Nhạc đi tìm Tần Quảng Vương.

"Muốn tăng lương?" Tần Quảng Vương khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian đến gặp bọn họ, cứ tưởng Ngô Bất Lạc sẽ hỏi một số chuyện liên quan tới thân phận Nghiệt Kính Đài, không ngờ lại là yêu cầu tăng lương.

Ngô Bất Lạc lặng lẽ núp ở sau lưng Sở Nhạc, xấu hổ không dám đối mặt trực tiếp với La Tích Đao.

Nhắc tới cũng lạ, bình sinh Ngô Bất Lạc chưa từng sợ ai, cho dù gặp phải những kẻ địch lợi hại cũng chỉ cảm thấy kẻ đó là mối đe dọa với mình mà sợ hãi, nhưng khi đối mặt với La Tích Đao lại cảm nhận được một loại sợ hãi khác.

Tựa như hồi tiểu học thi không đạt phải đem bài thi về cho phụ huynh ký tên vậy.

Ngô Bất Lạc suy đoán có thể là do bản thân là Nghiệt Kính Đài.

Mặc dù bây giờ đã sửa thành nghỉ phép, nhưng sự thực vẫn là tự mình luân hồi trốn tới nhân gian. Bản thân Nghiệt Kính Đài là pháp bảo dưới trướng Tần Quảng Vương, tự mình phản chủ bỏ trốn, bây giờ gặp lại Tần Quảng Vương đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ.

Chỉ có trốn sau lưng Sở Nhạc mới thấy hơi an tâm một chút.

"Chúng tôi còn thiếu nợ người khác." Sở Nhạc không sợ sệt như Ngô Bất Lạc, hắn rất bình tĩnh, cứ như con nợ không phải bọn họ vậy, "Chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện cho Địa Phủ, hơn nữa còn hỗ trợ bắt được Lữ Hồng Anh, tôi cho rằng cần phải tăng lương."

Tần Quảng Vương nhìn Sở Nhạc, rồi lại nhìn Ngô Bất Lạc đang dính lấy Sở Nhạc, chỉ cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ.

Kiếp trước khí linh Nghiệt Kính Đài và Sở Nhạc gần như cả đời không qua lại với nhau, Nghiệt Kính Đài lạnh lùng không hiểu thất tình lục dục là gì một lòng chỉ có trách nhiệm của bản thân, nhưng Ngô Bất Lạc hiện tại lại sinh động như thể một người khác.

Nếu không nhờ sức mạnh của Tần Quảng Vương khiến La Tích Đao cảm nhận được rõ ràng Ngô Bất Lạc là Nghiệt Kính Đài thì La Tích Đao có khi cũng phải nghi ngờ một phen.

Không nói ngàn năm, chỉ trăm năm trước thôi, hắn cũng không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày Sở Nhạc và khí linh Nghiệt Kính Đài cùng nhau hòa giải?

"Các cậu không có tăng lương." Trong lòng nghĩ thế nào thì nghĩ, Tần Quảng Vương không thể tùy tiện tăng lương cho bọn họ, "Thực tế, tôi không trừ lương các cậu đã tốt lắm rồi."

"Sao...Sao lại trừ?" Ngô Bất Lạc sửng sốt, "Chúng tôi ra sức vì Địa Phủ nhiều như vậy cơ mà?"

"Nhưng cậu tự mình đầu thai xuống nhân gian." Tần Quảng Vương nghiêm mặt, "Cậu trốn biệt tích cả trăm năm, rũ bỏ hết trách nhiệm của bản thân. Để thay thế vị trí của cậu, Địa Phủ phải phát triển một siêu máy tính giúp tính toán giá trị thiện ác của linh hồn. Nếu không, cậu nghĩ tại sao kinh phí của Địa Phủ lại đốt nhanh vậy hả?"

Từ xưa đến nay, chỉ có hai pháp khí có khả năng bình phán thiện ác, Nghiệt Kính Đài bỏ gánh không làm, để duy trì trị an, Địa Phủ không thể không tăng cường đầu tư vào khoa học kỹ thuật, điều này dẫn đến sự suy giảm kinh tế của Địa Phủ trong một khoảng thời gian rất dài.

Cho tới tận bây giờ, Địa Phủ cũng chỉ gắng gượng duy trì thu chi cân bằng, muốn có lợi nhuận e rằng còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa.

"Xét thấy Nghiệt Kính Đài nhiều năm qua tận tụy làm việc vì Địa Phủ nên tôi mới dễ dàng sửa thành nghỉ phép như vậy." Tần Quảng Vương nghiêm túc nói, "Nhưng thời gian nghỉ phép có hạn định. Khi hết tuổi thọ kiếp này, cậu nhất định phải nhận lấy trách nhiệm thuộc về Nghiệt Kính Đài lần nữa."

Ngô Bất Lạc không khống chế nổi biểu cảm nữa.

Hắn tới vì mục đích tăng lương trả nợ, không phải để được biết mình còn một công việc thảm hơn phải làm trong tương lai.

"Còn cậu nữa, Sở Nhạc." Tần Quảng Vương nói xong Ngô Bất Lạc lại dời mắt sang Sở Nhạc, "Bởi vì cậu muốn khôi phục thực lực nên nồng độ âm khí ở Địa Phủ giảm xuống nghiêm trọng, gây thiệt hại cực lớn đến tài nguyên công cộng."

Sở Nhạc lặng yên không nói.

Hắn có thể khôi phục nhanh như vậy đương nhiên là nhờ trở thành âm quan, máu của Lý Phi Tống cũng chỉ là ngòi nổ, làm gì đủ để hắn khôi phục hoàn toàn.

"Tôi có thể tiếp tục phát tiền lương cho cậu là vì tôi dùng tiền để dành của mình bù vào." Tần Quảng Vương than thở, "Nếu các cậu không tin thì tôi có thể bảo Thôi phán quan mang sổ sách tới cùng các cậu tính toán kỹ càng xem hai người các cậu đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho Địa Phủ, nếu mà tính quá cho các cậu thì toàn bộ là lỗi của tôi hết."

Nói đến mức này rồi, Ngô Bất Lạc còn có thể nói gì nữa?

Không thể!

"Thế Phí Qua thì sao?" Ngô Bất Lạc thận trọng hỏi, "Vì anh ta trông giống kiếp trước của tôi mới bị bắt đi."

"Đã có người đi tiếp ứng cho cậu ta rồi." Tần Quảng Vương xua tay, "Theo tôi biết, vì cái chết của Lữ Hồng Anh mà Phi Lư đã xác định Phí Qua là giả nên cậu ta không thể tiếp tục nhiệm vụ của mình, phải quay về nghỉ ngơi để điều chỉnh tâm trạng."

Ngô Bất Lạc có hơi do dự, nhưng nhìn Sở Nhạc, vẫn không nhịn được hỏi ra, "Trước đó tôi nghe Tề Ngọc nói thế hệ bị loại bỏ có thể được xử lý khoan hồng. Vậy là ý gì? Với lại Lữ Hồng Anh nói cô ta không phải người Vu tộc, chỉ là thứ được chế tạo ra?"

Vấn đề rất nhiều, Ngô Bất Lạc thực sự rất tò mò, có điều Sở Nhạc dường như không muốn nói lắm. Bây giờ có thể gặp được Tần Quảng Vương, bao nghi hoặc trong lòng Ngô Bất Lạc không thể kìm lại.

Có lẽ Tần Quảng Vương mang đến cho hắn một cảm giác rất đáng tin cậy, hoặc có thể do tâm tính của Nghiệt Kính Đài gây chuyện, khiến Ngô Bất Lạc sinh ra lòng tin vững chắc với Tần Quảng Vương.

"Bất Lạc, bây giờ không phải lúc để em biết những điều này." Sở Nhạc nghe thấy câu hỏi của Ngô Bất Lạc thì khẽ nhíu mày, "Hiện tại em chỉ cần làm một âm quan thật tốt là đủ rồi, biết quá nhiều không có gì tốt cho em."

"Rất nhiều thắc mắc của cậu đều là cơ mật của Địa Phủ." Tần Quảng Vương cười ngăn cản Sở Nhạc, "Cậu bây giờ còn chưa khôi phục thân phận Nghiệt Kính Đài, rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa nhớ tới mà thôi. Vấn đề liên quan đến thế hệ bị loại bỏ, tôi không thể nói cho cậu, sau khi cậu nhớ lại rồi cũng không thể nói ra, đây là cấm kỵ đối với người trong Tam giới chúng ta. Còn về Lữ Hồng Anh, tôi có thể nói cho cậu biết."

Ngô Bất Lạc bày ra tư thế rửa tai lắng nghe.

"Vu tộc không giống nhân tộc hay yêu tộc, bọn họ trời sinh nắm giữ lực lượng huyết mạch, người không thể kích phát sức mạnh này chỉ là người thường. Mà người càng thuần huyết, sức mạnh càng lớn. Thế nhưng người Vu tộc sinh dục khó khăn, chỉ khi kết hôn với ngoại tộc mới có thể sinh hạ con nối dõi, vậy nên lực lượng huyết mạch ngày càng yếu đi. Như huyễn thuật sư hay năng lực điều khiển không gian của Phi Lư và Lữ Hồng Anh hầu như đều bắt nguồn từ Vu tộc."

Nhưng trong quá trình sinh sôi từ đời này đến đời khác xuất hiện trường hợp người có huyết mạch lại không thể kích phát sức mạnh.

Bởi vì thiên địa linh khí nhanh chóng biến mất, nhân gian không còn con đường tu luyện thành tiên, người Vu tộc có thể kích phát lực lượng huyết mạch cũng càng ngày càng ít.

Lúc này có người đưa ra một biện pháp sinh sôi huyết mạch khác đồng thời có thể kích phát sức mạnh.

Bọn họ dung hợp xương máu của thế hệ bị loại bỏ, cộng thêm bản thân các tộc nhân của Vu tộc nắm giữ sức mạnh "dung hợp", để bọn họ giáng sinh theo cách thức giống yêu tộc.

Những người này từ khi sinh ra đã mang hình dáng đứa trẻ ba bốn tuổi, trời sinh đã có thể kích phát lực lượng huyết mạch của mình. Động cơ của Vu tộc vốn là tốt, những đứa bé này đã mang đến sức sống mới cho Vu tộc, các tộc nhân mãi không sinh được con mừng rỡ như điên, cả đám đều dùng cách đó để có được con của chính mình.

Thế nhưng sau khi những đứa trẻ đó lớn lên, bọn họ lại phát hiện không ai trong số chúng có khả năng sinh đẻ.

Bản thân chúng được chế tạo ra, đương nhiên không giống người bình thường.

Không chỉ thế, những người này càng lớn lên, rất nhiều trong số đó có tính cách bạo lực, một số quá khích, một số cực đoan, hầu như đều khó có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa vì được chế tạo ra nên bọn họ khó mà dung nhập vào xã hội bình thường, mặc dù tự xưng là người Vu tộc mới nhưng thật ra không thể có được truyền thừa Vu tộc hoàn chỉnh.

Người Vu tộc rốt cục phát hiện bọn họ chế tạo ra không phải hi vọng mà là bi kịch, đến khi người Vu tộc thuần huyết lần lượt chết đi, những đứa trẻ kiểu này cơ bản không còn được sinh ra nữa.

"Phi Lư và Lữ Hồng Anh hẳn là người cuối cùng mà Vu tộc chế tạo ra mấy trăm năm trước. Hai người họ một gia nhập Nghịch Âm Minh, một chọn gia nhập Địa Phủ." Tần Quảng Vương đã tra xét rõ ràng quá khứ của bọn họ, "Trước đó Phán quan đã nói với tôi về lai lịch của Lữ Hồng Anh, khi ấy chúng tôi không biết quan hệ giữa cô ấy và Phi Lư, chỉ nghĩ cô ấy là người Vu tộc mới cuối cùng nên Địa Phủ có thể bao dung cô ấy, không nghĩ đến..."

Thời kỳ Thượng Cổ, ba giới Thiên - Địa - Nhân vốn có chút giao thiệp nhưng đều không muốn dính dáng gì với nhau, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại Địa Phủ và nhân gian.

Thiên giới chỉ còn nằm trong truyền thuyết thần thoại mà thôi.

"À nhưng về khoản nợ của các cậu, thật ra tôi có một ý tưởng." Tần Quảng Vương kể lịch sử xong thì đưa ra một phương án khác.

"Ý tưởng gì?" Ngô Bất Lạc lập tức kéo tâm tư lại, giờ hắn đúng là bị đòi nợ ghê quá.

"Phi Lư đã mất đi Lữ Hồng Anh nên giờ trong Nghịch Âm Minh đã không còn người nào tin tưởng được. Hắn cũng định dung hợp khối thần cốt cuối cùng, chính thức đối nghịch với Địa Phủ. Phía Địa Phủ lập một tổ hành động tiến hành tấn công sau cùng với Nghịch Âm Minh. Những đồ vật tịch thu được chỗ Nghịch Âm Minh, các cậu có thể được chia một phần hoa hồng."

"Đi đi đi! Vì Địa Phủ cống hiến sức lực là chuyện đương nhiên." Ngô Bất Lạc vội vàng báo danh cho mình và Sở Nhạc, "Hai chúng tôi thân là người của Địa Phủ, tuyệt đối nghĩa bất dung từ!"

*nghĩa bất dung từ: việc nghĩa không thể chối từ.


Hết chương 146.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro