Quyển 3_Chương 147: Phi Lư (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Qua chạy trốn.

Hắn vốn định mang theo đám phạm nhân tìm cơ hội xông ra khỏi Nghịch Âm Minh, ai ngờ kế hoạch thực hiện được một nửa thì Địa Phủ đã phái người tới cứu bọn họ.

Ngạc nhiên là lần này Nghịch Âm Minh không gây trở ngại gì lớn, như thể Nghịch Âm Minh không thèm để ý bọn họ có chạy hay không vậy.

Từ đó có thể thấy, ngụy trang của hắn chắc chắn đã bị nhìn thấu rồi.

Phí Qua nghĩ tới đây chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn ở Địa Phủ cũng được xem là âm quan có thâm niên, tràn đầy nhiệt huyết muốn cống hiến cho Địa Phủ, không thì đã không sửa mặt, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ xâm nhập vào Nghịch Âm Minh rồi. Nhưng sau cùng hắn vẫn tự đề cao mình quá.

Sự việc Nghịch Âm Minh không phải âm quan nào cũng tham gia vào được.

Lần này trở về, có lẽ hắn cần nghỉ ngơi thời gian dài, sửa lại về gương mặt nguyên bản của mình, thay tên đổi họ, bắt đầu lại từ đầu.

"Tổng bộ Nghịch Âm Minh canh chừng rất lỏng lẻo, không biết có xảy ra vấn đề gì không?" Phí Qua không khỏi hỏi nhiều một câu.

"Địa Phủ bắt được rất nhiều gian tế của Nghịch Âm Minh, hầu như đều thuộc cao tầng. Nghe nói ngay cả Lữ Hồng Anh - một trong Hắc Bạch Vô Thường cũng là người của Nghịch Âm Minh." Âm quan bên cạnh nói nhỏ, "Nghịch Âm Minh một hơi mất đi nhiều trụ cột như vậy, hiển nhiên lòng người sẽ hoang mang."

"Lữ Hồng Anh thế mà là người của Nghịch Âm Minh?" Phí Qua rất kinh ngạc. Suýt chút nữa Hắc Bạch Vô Thường cũng tham gia vào kế hoạch để hắn ngụy trang thành Nghiệt Kính Đài này, nói cách khác, hắn đã may mắn nhặt được một cái mạng bên bờ vực!

Phí Qua còn nhớ Lữ Hồng Anh, đối phương là một nữ âm quan hiếm có, không ít âm quan nữ ở Địa Phủ coi Lữ Hồng Anh là thần tượng để phấn đấu cơ đấy!

"Tôi nghe thấy tin này cũng giật nảy mình." Âm quan đang nói cũng hơi bất đắc dĩ, ai mà nghĩ tới thế lực của Nghịch Âm Minh đã thẩm thấu đến mức độ đó chứ? Chả trách bây giờ Diêm Vương nổi giận.

"Nói tóm lại, Nghịch Âm Minh hiện tại trừ một số cá nhân ra, còn lại đều là đám ô hợp. Nghe nói qua chút thời gian nữa Địa Phủ sẽ phái ra một tổ hành động đặc biệt để nhổ tận gốc Nghịch Âm Minh, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới."

"Thôi khỏi." Phí Qua vội vàng xua tay, "Bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thoải mái. Chuyện về Nghịch Âm Minh cứ giao cho đám thanh niên xử lý đi."

Đợi Phí Qua và nhóm phạm nhân rời khỏi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ dần dần hiện ra.

"Bọn họ đi thuận lợi như thế, xem ra trước mắt Phi Lư thật sự chỉ một lòng muốn dung hợp thần cốt." Linh đồng bật cười, nụ cười hồn nhiên trên gương mặt nó có sức sống hơn, làm nó trông giống đứa trẻ ngây thơ hơn một chút.

"Phi Lư vốn ích kỷ, Nghịch Âm Minh tồn tại cũng chỉ giúp ông ta tu luyện tiện hơn thôi. Khi Nghịch Âm Minh kéo chân ông ta thì ông ta sẽ không do dự từ bỏ nó." Thái độ của Ngô Bất Hoa lạnh nhạt hơn nhiều, dáng vẻ cô bây giờ có ba phần giống người bảy phần giống quỷ, bề ngoài vô cùng xinh đẹp phối hợp với khí chất âm lãnh đủ khiến đám người bị sắc đẹp của cô làm cho mê mẩn sợ không thể nhúc nhích.

"Tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ người của Địa Phủ đến đây." Linh đồng thở phào nhẹ nhõm, "Tôi chịu quá đủ rồi, chờ Nghịch Âm Minh không còn nữa, tôi sẽ được tự do."

"Tự do?" Ngô Bất Hoa lặp đi lặp lại hai chữ này, chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng.

Bắt đầu từ khi cô sinh ra đã bị trói buộc ở Ngô gia, chưa từng hưởng thụ giây phút tự do nào.

Người mất đi tự do không đáng thương, đáng thương là người ngay cả cảm giác tự do là gì cũng không biết.

Địa Phủ.

Gần như tất cả âm quan đều cùng thấy một thông báo trên màn hình di động của mình.

Trên đó viết vì Nghịch Âm Minh làm ác quá nhiều, đã vượt qua giới hạn mà Địa Phủ có thể khoan nhượng nên chiêu mộ âm quan đến tham gia hoạt động tiêu diệt Nghịch Âm Minh. Song do thực lực người ở tổng bộ Nghịch Âm Minh không thấp, thế nên dù tự nguyện báo danh, mọi người cũng phải kiểm tra thực lực trước mới được.

"Nghịch Âm Minh là khoản thu nhập thêm lớn, mọi người đều muốn đi. Mấy ngày gần đây chỉ riêng người đến thăm hỏi Phán quan đã không biết bao nhiều rồi, hết cách, đành phải dùng phương thức tuyển chọn công khai." Ngô Bất Lạc nghe ngóng được chút nội tình, chậm rãi nói.

Hắn thì không vội, hắn và Sở Nhạc đã trực tiếp báo danh với Tần Quảng Vương cơ mà, kiểu gì cũng có hai slot cho hắn và Sở Nhạc, chẳng có gì phải lo.

"Sở Nhạc, hai chúng ta có thể trả hết nợ hay không phải xem lần này." Ngô Bất Lạc cười hì hì ôm cổ Sở Nhạc, ý đồ dùng mỹ nhân kế, "Anh không được như lần trước trực tiếp giết Lý Phi Tống, chao ôi, máu của hắn rất đáng tiền đấy, lãng phí hết cả."

Sở Nhạc là tên phá sản mà không tự biết, phải hiểu rằng thịt muỗi cũng là thịt, nếu Sở Nhạc lại vung tay quá trán như hồi trước thì không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thứ nữa? Bọn họ bây giờ không thể chịu nổi lãng phí quá đà, lần này cũng là lần cuối cắt thịt Nghịch Âm Minh rồi. Không còn Nghịch Âm Minh, về sau không biết phải đi đâu kiếm thêm thu nhập đây?

"Nghịch Âm Minh hiện tại còn mỗi Phi Lư." Tiện nghi đưa đến tận cửa, Sở Nhạc không chiếm thì phí, Ngô Bất Lạc dám ôm thì hắn dám trực tiếp luồn tay vào trong quần áo.

Ngô Bất Lạc hơi run lên, chịu thôi, tay Sở Nhạc lạnh quá.

Mùa hè còn có thể dùng để hạ nhiệt, mùa đông đúng là tìm chết.

"Phi Lư làm lão đại Nghịch Âm Minh lâu như thế, nhất định có không ít đồ tốt." Ngô Bất Lạc nghĩ tới bản thân bây giờ nghèo rớt mồng tơi, rồi nghĩ tới đống nợ, đành nhịn không nhúc nhích, để mặc Sở Nhạc sờ thế nào thì sờ, hắn quả quyết, "Đến lúc đó nếu chúng ta có thể sớm tìm thấy đồ của ông ta, được chia một phần thôi cũng tốt."

Nghe nói Nghịch Âm Minh trước kia nuôi tận mấy con mỹ nhân nhện đấy! Ngô Bất Lạc yêu cầu không cao, chỉ cần lại tìm được đồ vật có giá trị tương đương với da mỹ nhân nhện lúc trước là ổn.

"Sau khi giải quyết Nghịch Âm Minh thì sao?" Sở Nhạc vừa cảm thụ xúc cảm da thịt dưới tay, vừa giả bộ hờ hững hỏi, "Chị gái em cũng đang ở Nghịch Âm Minh, em tính thế nào?"

Sở Nhạc nhận ra thân thể dưới tay mình trở nên cứng ngắc trong chớp mắt.

Ngô Bất Lạc không chút khách khí giật tay Sở Nhạc ra rồi sửa sang lại quần áo, "Tôi phải suy nghĩ thật kỹ."

Hắn vất vả lắm để quên đi, sao Sở Nhạc cứ cố tình nhắc đến vào lúc này?

"Cho dù em giả bộ không nhớ cũng vô dụng thôi, em kiểu gì cũng phải gặp cô ta." Vẻ mặt Sở Nhạc rất là tiếc nuối, không biết tiếc vì vừa rồi không ăn nhiều đậu hũ hơn hay vì nói ra chuyện này?

Ngô Bất Lạc liếc mắt khinh bỉ, buồn bực đi ra ngoài.

Hắn đương nhiên biết đến Nghịch Âm Minh sẽ gặp Ngô Bất Hoa, thế nhưng trốn tránh cũng vô dụng, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hắn đi Nghịch Âm Minh biết đâu còn có thể giáp mặt nói chuyện cùng chị một chút, nếu không đi, e rằng đợi người của Địa Phủ trở về, mang đến chính là tin chị đã đền tội.

Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc đi ra ngoài cũng không vội đuổi theo, hắn biết Ngô Bất Lạc sẽ trở lại.

So với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc ung dung nhàn nhã thì áp lực cạnh tranh của đám Mộc Sơ Nhất lớn hơn nhiều.

Bọn họ cứ nghĩ mình có thể đi Nghịch Âm Minh, nhưng ai mà ngờ người đến báo danh nhiều quá, dù cho bọn họ là người phụ trách sự tình Nghịch Âm Minh từ đầu cũng chưa chắc được đi thật.

Sư nhiều cháo ít thì phải làm sao? Chỉ có thể dựa vào thực lực thôi!

Không ít âm quan cảm thấy đám Mộc Sơ Nhất thiếu kinh nghiệm, lên làm âm quan chưa được bao lâu, vừa mới nổ ra tin tức mấy người đó đổi da mỹ nhân nhện được gần ba triệu, vậy mà giờ lại muốn tranh đoạt chuyện tốt này với bọn họ, ăn mảnh quá lắm rồi!

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc được Tần Quảng Vương bổ nhiệm thì nhóm âm quan không có lời nào để nói, còn những người khác không có đãi ngộ tốt như vậy.

Làm âm quan không dễ dàng, gặp được nhiệm vụ vừa được tiền vừa được công trạng như này lại càng ít. Ai chẳng biết Nghịch Âm Minh giàu, ai chẳng biết Nghịch Âm Minh là tổ chức làm Địa Phủ nhức đầu nhất hiện nay? Nếu có thể ra sức trong nhiệm vụ lần này thì về sau bất kể muốn thăng chức hay mua nhà đều sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Vì vậy, số lượng âm quan đến đăng ký vượt ngoài sức tưởng tượng, ngay cả âm quan đang nghỉ phép cũng kết thúc kỳ nghỉ sớm để đến đăng ký.

Hết cách, nhân số quá đông, loại ai cũng không tốt, vậy thì nhanh chân đến đấu loại trực tiếp đi.

Địa Phủ lần nữa xuất ra tư thế chủ trì cuộc thi âm quan lúc trước, ném toàn bộ âm quan đến ứng tuyển vào trong một bản đồ tận thế cỡ lớn chứa đầy các loại yêu ma quỷ quái, thậm chí còn đưa mấy tên tội phạm từ mười tám tầng Địa Ngục tới làm boss, đảm bảo ngược cả đám khóc oe oe.

Bọn Mộc Sơ Nhất Tạ Bán Loan hợp thành một tiểu đội giúp đỡ lẫn nhau gắng gượng chống đỡ đến cuối. Trong số còn lại cũng có không ít người thành công thông qua, tuy nhiên 98% đã bị loại.

Biết sao được, những âm quan đó đầu óc quá kém, NPC trong bản đồ lại biết gạt người.

Đám Tạ Bán Loan đi theo Ngô Bất Lạc đã chứng kiến cả đống thủ đoạn lừa gạt nên trong lòng đã có đề phòng, với cả tiểu đội bọn họ ăn ý vô cùng, chỉ cần không làm chim đầu đàn thì tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Còn đa phần âm quan đều tự tin thái quá, vì vậy rơi vào thế bất lợi.

Nhìn thấy biểu hiện của nhóm âm quan đó, sắc mặt Thôi phán quan rất không vui.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc với tư cách thành viên chính thức theo chân Thôi phán quan cùng quan sát cuộc thi tuyển chọn lần này.

"Thật ra chỉ là nhiều âm quan thời gian qua sống quá an ổn nên quên mất nguy hiểm thôi." Ngô Bất Lạc thận trọng quan sát vẻ mặt Thôi phán quan, không khỏi hiếu kỳ với thẩm mỹ của Tề Ngọc.

Thôi phán quan tuyệt không phải mỹ nam tử phù hợp với thẩm mỹ truyền thống, ngược lại người này có lúc tỏ ra cực kỳ bất cận nhân tình*, có chút ý vị Thiết Diện Phán Quan. Lúc hắn xụ mặt cực kỳ giống thầy chủ nhiệm, nhìn thôi cũng làm người ta sợ hãi.

*bất cận nhân tình: không hiểu thấu tình cảnh của người khác. Nghĩa khác là không hợp lẽ thường, không hợp tình hợp lý.

Thẩm mỹ của Tề Ngọc đúng là kì lạ, Ngô Bất Lạc mặt không đổi sắc nghĩ.

"Đúng vậy." Thôi Yếu nhìn biểu hiện của nhóm âm quan, đã quyết định điều chỉnh một chút cho lần sát hạch tiếp theo, "Về sau phải để bọn họ trải qua kỳ thi mô phỏng chân thực hơn mới được, người không thông qua sẽ bị trừ lương thưởng để cảnh tỉnh!"

Ngô Bất Lạc rụt đầu lại, không dám ho he thêm câu nào.

Nếu đám âm quan đó mà biết hắn tham dự vào quyết định trừ tiền lương còn không ăn sống hắn?

Thật ra Thôi Yếu khiển trách nặng nề quá.

Những âm quan đã làm việc hơn ngàn năm đều chẳng thèm tham gia hoạt động như lần này, bọn họ đều đã khá giàu và có sự nghiệp riêng, không đến mức phải sứt đầu mẻ trán với Nghịch Âm Minh. Âm quan đến đăng ký phần lớn là năm trăm năm đổ xuống.

Năm trăm năm không phải quá lớn so với tuổi của âm quan.

Không phải những âm quan này vô dụng, chỉ là bọn họ không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện thi thố này thôi.

Cũng may không thiếu âm quan có biểu hiện xuất sắc, cuối cùng chọn ra được một trăm âm quan tham gia vào hoạt động đối kháng Nghịch Âm Minh. Số còn lại đi làm hậu cần, tiện thể ngẫm lại bản thân xem kém người khác ở chỗ nào.

Tổng bộ Nghịch Âm Minh.

Người ở lại công ty càng ngày càng ít.

Gần đây không biết có phải mọi người cũng cảm nhận được nguy hiểm hay không mà những người có thể đi đều đi, về phần có phải rời đi thật không thì không ai biết, dù sao sau đó cũng chẳng có chút tin tức nào về những người đó.

Nhân viên Nghịch Âm Minh cũng nghĩ đến chuyện phản kích Địa Phủ, nhưng người cầm đầu là Phi Lư và Ngô Bất Hoa căn bản chẳng hứng thú gì với chuyện này, cũng khinh thường làm vậy nên hiển nhiên làm không nổi.

"Minh chủ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" Mấy quản lý tụ tập với nhau, vẻ mặt nhiều hay ít đều có chút lo lắng điên cuồng, "Hiện tại Địa Phủ bên kia vô cùng rầm rộ, e rằng muốn phái hết tinh anh đi đối phó chúng ta. Lúc này minh chủ nên bắt thêm nhiều người thường đến, khiến Địa Phủ sợ ném chuột vỡ bình mới đúng!"

Trước kia bọn họ vẫn luôn làm vậy.

Tổng bộ Nghịch Âm Minh nằm ở vị trí vô cùng đẹp, xung quanh là dòng người đông đúc, chỉ cần dùng chút biện pháp, bắt giữ hai ba vạn người chẳng có gì khó.

Coi như Địa Phủ không quan tâm tính mệnh một hai người, cũng không thể bỏ mặc sinh mệnh của mấy vạn người!

"Chính phủ lấy lý do virut loại mới, người vùng lân cận đây đã lục tục di dời đi hết." Một người đàn ông trung niên thở dài, "Minh chủ còn không để tâm, chúng ta sốt ruột thì làm được gì?"

"Còn không phải tại con ả Ngô Bất Hoa kia à? Nhất định là vì cô ta nên minh chủ mới không quản lý sự vụ." Một người phụ nữ oán hận cắn răng, "Trước đây Tống Yên và Ngô Bất Hoa tranh đấu gay gắt, các ông nhìn xem kết cục của Tống Yên như thế nào? Cô ấy bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, kết cục đến thi thể cũng không được nguyên vẹn, Ngô Bất Hoa lại êm đẹp không có chuyện gì? Tôi nghe nói nhiệm vụ này đáng lẽ là con ả kia phải làm, cô ta đã dùng thủ đoạn để tránh việc!"

Bắt đầu từ lúc Ngô Bất Hoa gia nhập Nghịch Âm Minh, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác ập đến. Không biết minh chủ bị mỡ heo che mờ lí trí hay thế nào mà làm như không thấy điều này, hơn nữa còn ngày càng mù quáng tin tưởng Ngô Bất Hoa? Về sau lại chui từ đâu ra thêm một linh đồng đè đầu đám người già bọn họ thì sao bọn họ có thể chịu được?

"Trước kia Địa Phủ còn khoan dung với chúng ta." Một ông lão tuổi khá lớn rất ưu sầu, "Lần này e rằng Địa Phủ muốn làm thật. Nếu Địa Phủ có ý định đụng tới chúng ta thì chưa chắc sẽ chịu chúng ta uy hiếp. Dù sao Địa Phủ chưởng quản sinh tử, nếu thật có nhiều người chết bởi chúng ta, Địa Phủ cũng có biện pháp thu dọn cục diện rối rắm, chẳng qua cái giá phải trả lớn hơn chút thôi."

So với quái vật khổng lồ Địa Phủ, Nghịch Âm Minh có là gì đâu?

Nếu như tội ác tày trời của bọn họ không nằm trong ghi chép ở Địa Phủ thì bọn họ e rằng cũng chẳng tụ hội ở đây mà sẽ vội đi trốn.

Bọn họ chắc chắn rằng một khi bọn họ rời khỏi nơi này sẽ có rất nhiều âm quan đang chờ phía trước, đến lúc đó muốn làm súc sinh cũng khó. Ở lại Nghịch Âm Minh có lẽ còn có một chút hi vọng sống.

"Phi Lư chung quy chẳng được việc gì, nếu minh chủ thật sự của chúng ta còn ở..."

"Xuỵt!"

"Không muốn sống nữa à mà nói câu này?"

"Tôi có nói sai đâu!" Người nói chuyện bị ngăn lại thì nổi tính tình, "Ban đầu chính minh chủ đã hạ lệnh bảo chúng ta điệu thấp mai phục. Kết quả Phi Lư trực tiếp sửa lại mệnh lệnh, còn chuyển tổng bộ đến nơi này nên giờ mới dẫn tới tai họa ngập đầu. Nếu lúc trước làm theo căn dặn của chính minh chủ thì khẳng định chúng ta bây giờ vẫn còn an an ổn ổn."

Nói thì nói thế nhưng bọn họ lúc trước cũng chẳng ai nghe.

Người đến gia nhập Nghịch Âm Minh đều không còn đường khác để đi, lại chẳng ai cam tâm bình thường. Chính minh chủ để lại mệnh lệnh bảo nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng đối nghịch Địa Phủ, đừng làm hại mạng người, điều này ai mà làm được?

Bởi vậy, khi Phi Lư đứng ra chiếm quyền thì bọn họ đã mắt nhắm mắt mở đi theo. Bây giờ muốn hối hận cũng phải xem trên đời này có thuốc hối hận cho bọn họ uống hay không!

"Không phải chính minh chủ vẫn luôn bế quan ở cấm địa à?" Cô gái do dự một lát, vẫn nói, "Chính minh chủ đã tĩnh dưỡng nhiều năm vậy rồi, có lẽ thương thế đã sắp hồi phục hoàn toàn. Nếu chính minh chủ ra mặt, không nói bảo vệ Nghịch Âm Minh, ít nhất bảo vệ chúng ta không thành vấn đề."

Lúc trước chính minh chủ của bọn họ có thể một đối một chính diện với Tần Quảng Vương cơ đấy.

Mặc dù về sau chính minh chủ thua trận và bị thương nặng nhưng thực lực của hắn không có gì để hoài nghi.

Nếu không phải chính minh chủ bế quan mãi không ra, còn để lại mệnh lệnh không hợp tình người thì mọi người sẽ không dễ dàng để mặc Phi Lư thượng vị như thế.

Tiếc rằng đến lúc bọn họ ý thức được những gì chính minh chủ nói mới là đúng thì đã không còn kịp rồi.

"Nói dễ lắm, chẳng lẽ chúng ta có cách nào khiến chính minh chủ ra khỏi cấm địa ư?" Người đàn ông trung niên tức giận nói, "Đến lúc đó sợ rằng đám cỏ đầu tường chúng ta sẽ bị chính minh chủ giải quyết trước!"

"Chúng ta không thể, Ngô Bất Hoa có thể." Vị lớn tuổi vuốt râu mép, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã đáp, "Mấy người quên rồi à, người mà Ngô gia thề trung thành vẫn luôn là chính minh chủ. Mặc dù bây giờ Ngô Bất Hoa của Ngô gia nương nhờ Phi Lư nhưng chính minh chủ không biết. Người nhà họ Ngô luôn rất được chính minh chủ thiên vị, nếu Ngô Bất Hoa đến cấm địa nhìn xem, biết đâu chừng có thể nhìn thấy chính minh chủ thật?"

"Cô ta chịu đi à? Cấm địa không được phép vào, sống chết tự chịu."

"Cô ta không muốn đi cũng phải đi!" Vị lớn tuổi lạnh lùng cười, "Cô ta và linh đồng qua lại với nhau suốt, chỗ lão có lưu giữ ít thứ hay ho. Nếu cô ta không đi, lão sẽ tố giác quan hệ cấu kết giữa cô ta và linh đồng."

Phi Lư ghét nhất là thủ hạ cấu kết với nhau, hiện tại người được sủng tín nhất Nghịch Âm Minh chính là Ngô Bất Hoa và linh đồng, nếu bị người báo cáo hai bọn họ cấu kết với nhau thì Phi Lư chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

"Chuyện này làm phiền Trương lão."

"Nếu chính minh chủ xuất quan thật thì không thể bỏ qua công lao của ông!"

...

Mấy lời tán dương được đám người tuôn ra cứ như không cần tiền, khen tên trưởng lão đến nở hoa luôn.

Bất kể Ngô Bất Hoa thành công hay thất bại thì đối với bọn họ cũng chẳng có gì tổn thất.

Ngô Bất Lạc lâu lắm rồi mới nằm mơ.

Hắn trong mơ không mang bộ dạng hiện tại mà mang khuôn mặt hắn nhìn thấy ở trên người Phí Qua.

Trong mơ, Ngô Bất Lạc một mình ngồi bên cầu Nại Hà, lẳng lặng nhìn những cô hồn dã quỷ đi qua các cầu khác nhau, hết kẻ này đến kẻ khác, dường như đội ngũ đầu thai không có điểm cuối.

"Nhân gian, rất tốt sao?" Linh hồn Nghiệt Kính Đài nhìn những người kia nhận lấy canh Mạnh Bà uống một hơi cạn sạch, sau đó mang theo kỳ vọng với tương lai đi thẳng qua.

Trong đám người đó, hắn thậm chí còn nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Hắn nhớ những người đó từng là âm quan Địa Phủ, nhưng bọn họ dường như nảy sinh hứng thú sâu đậm với nhân gian, vì vậy đã chào từ giã Phán quan, từ bỏ thân phận âm quan để đi hưởng thụ cuộc sống của con người.

Vất vả khổ sở tu hành nhiều năm, khó khăn lắm mới trở thành âm quan, lại bởi vì hâm mộ nhân gian phồn hoa mà từ bỏ tất cả, ý nghĩ đó thực sự khiến người ta khó lòng hiểu được.

"Trước kia âm quan từ bỏ chức vị rất ít, vì cuộc sống ở nhân gian cũng chẳng sung sướng dễ chịu gì, nhưng những năm gần đây càng ngày càng nhiều." Mạnh Bà ở cạnh bên Nghiệt Kính Đài nhưng căn bản không nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt của người đó.

"Giờ con người phát minh ra máy bay, xe lửa, điện thoại, TV, nơi đó bắt đầu kêu gào nam nữ bình đẳng, cũng đã bỏ đi rất nhiều thói xấu. Trong một hai trăm năm này đã có rất nhiều thay đổi so với một ngàn năm trước. Không ít âm quan hâm mộ sự thay đổi đó, dẫu sao trước lúc bước vào tu hành, chẳng thiếu âm quan thuần túy là vì sống không nổi mà thôi."

Thời cổ đại làm người tu đạo không phải chuyện gì quang vinh, rất nhiều người làm đạo sĩ hòa thượng là vì có thể miễn trừ một ít thuế, cố gắng sống sót mà thôi, có mấy ai thật tâm muốn làm việc vì tam giới đây?

Bởi vậy, sau khi Địa Phủ thả cho đầu thai, rất nhiều âm quan tâm tư rục rịch.

"Sở Nhạc cũng vì nhân gian tốt quá nên mãi chưa trở về sao?" Linh hồn Nghiệt Kính Đài bình tĩnh hỏi Mạnh Bà, "Tôi đã xác nhận với phủ quân rồi, phủ quân nói tôi còn nợ hắn nhân quả, gần đây tôi tích lũy được rất nhiều công đức mà chẳng dùng đến, có thể trả lại hắn."

"Hắn chắc là ngủ thiếp đi rồi." Mạnh Bà cảm thấy vấn đề này không dễ trả lời, "Mặc dù hắn ta cứu cậu nhưng tâm hắn không chính, cậu đừng để ý quá. Tần Quảng Vương hiện tại tốt biết bao, chín vị Diêm Vương khác mặc dù không thích những cải cách của Tần Quảng Vương nhưng cũng không thể không chịu phục và thừa nhận rằng ngài ấy là Tần Quảng Vương xuất sắc nhất từ trước tới nay!"

"Tôi không biết, có lẽ là do tôi không nhìn thấy lòng hắn." Linh hồn Nghiệt Kính Đài đứng lên, "Thần tiên trên trời tôi cũng không nhìn thấy."

"Thần tiên trên trời hầu như đều đã thành đọa tiên, ngài..." Mạnh Bà còn muốn nói gì đó.

Bỗng nhiên, bên kia cầu Nại Hà xảy ra náo loạn.

...

"Chờ đã, Nghiệt Kính Đài, cậu không được đi theo bọn họ!"

"Bên đó là đầu thai, cậu mau mau quay về đây!"

...

"Vợ tôi sau khi sinh con gái xong thì không thể mang thai nữa, có điều một vị tiên sinh chúng tôi quen đã nói Ngô gia chúng tôi có hai đứa bé. Nhưng mà chúng tôi đợi lâu lắm rồi vẫn chưa chờ được đứa bé thứ hai."

"Có người bảo chúng tôi đến cầu Nại Hà chờ là có thể chờ được đứa bé thứ hai, vì vậy chúng tôi tới."

"Người đó là ai?"

"Người đó ở đây, cậu xem."

Nghiệt Kính Đài mở to mắt, muốn nhìn rõ người kia.

Người đó ngẩng đầu, Ngô Bất Lạc bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lại nhìn thấy trần nhà quen thuộc.


Hết chương 147.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro