Quyển 3_Chương 148: Phi Lư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Nhạc nhận thấy từ sáng sau khi ngủ dậy Ngô Bất Lạc đã không có tinh thần.

Ngô Bất Lạc bảo hôm nay phải xuất phát nên tối qua bọn họ tách ra ngủ, vậy thì sao Ngô Bất Lạc lại không có chút tinh thần nào?

"Chẳng lẽ em đang lo lắng?" Sở Nhạc dò hỏi, "Đừng lo quá, nếu gặp chị gái em thật thì chúng tôi tự nhiên sẽ ưu tiên ý kiến của em."

"Không phải." Ngô Bất Lạc lắc đầu, hắn chỉ đang nghĩ mãi về giấc mơ đêm qua thôi.

Đó tuyệt đối không phải mơ.

Nếu là mơ thì hắn không thể mơ thấy kiếp trước của mình, cũng không thể mơ thấy chuyện mà mình không biết.

Chỉ có thể nói đó là những chuyện thực sự đã từng xảy ra.

Bất kể Ngô Bất Lạc có thích hay không thì sự thực hắn vẫn là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, vì vậy một vài ký ức sẽ chậm rãi khôi phục theo thời gian.

Giấc mơ hôm qua hẳn là một đoạn ký ức đã qua.

Tinh thần Ngô Bất Lạc không tốt là vì hắn thấy cha mẹ mình trong giấc mơ đêm qua.

Ở trong mơ, hắn nhớ là mình chủ động đi theo cha Ngô mẹ Ngô qua cầu Nại Hà. Nói cách khác, hắn đã tự mình chọn đầu thai vào nhà họ Ngô.

Mà trước khi hắn lựa chọn hình như đã gặp người nào đó, sau đó mới đi Ngô gia.

Người này là ai đây?

Ngô Bất Lạc nhìn Sở Nhạc, là anh sao?

"Em nhìn tôi làm gì?" Sở Nhạc cảm thấy ánh nhìn của Ngô Bất Lạc có hơi kỳ lạ.

"Anh...Anh đi qua cầu Nại Hà chưa?" Ngô Bất Lạc do dự một hồi vẫn hỏi thẳng.

"Đương nhiên là rồi." Sở Nhạc gật đầu nói.

Trái tim Ngô Bất Lạc đập nhanh hơn.

"Lần trước chúng ta tìm xá lợi giúp A La chẳng đi còn gì?" Sở Nhạc nói tiếp, "Chuyện đó mới qua không bao lâu mà em đã quên rồi à?"

Trái tim vọt lên tận cổ của Ngô Bất Lạc lại được hạ xuống, hắn nở một nụ cười với Sở Nhạc, "Sao tôi quên được? Tôi chỉ đang nghĩ liệu anh có cách nào đi thẳng tới cầu Nại Hà không thôi?"

"Giờ em muốn tới đó thử xem à?" Sở Nhạc trầm tư một lúc, "Không phải không có cách."

"Không có gì đâu." Ngô Bất Lạc vội vàng ngăn cản, "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Nói xong, Ngô Bất Lạc cúi đầu, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi, Sở Nhạc sao có thể xuất hiện vào lúc đó được?

Sở Nhạc suy tư nhìn Ngô Bất Lạc, ánh mắt có chút phức tạp.

Tổng bộ Nghịch Âm Minh.

"Các người muốn tôi đi cấm địa?" Ngô Bất Hoa nâng ly trà từ từ uống, không hề vì yêu cầu vô lý của đối phương mà kích động, "Tôi được lợi gì?"

"Hiện tại Nghịch Âm Minh chúng ta đang đứng trước nguy cơ, cô có thể cống hiến cho Nghịch Âm Minh là vinh dự của cô!" Người phụ nữ cười gằn, "Cô còn dám đòi lợi ích?"

"Vinh dự đó tốt thế thì sao các người không đi đi?" Ngô Bất Hoa không mảy may lùi bước, "Các người vì cái gì gia nhập Nghịch Âm Minh tự các người biết rõ, khỏi lấy mấy thứ giả dối đó đến lừa phỉnh tôi. Các người đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, nếu không phải bị Địa Phủ liệt vào sổ đen thì chỉ sợ bây giờ cũng chạy trốn hết rồi. Nói gì mà nỗ lực vì Nghịch Âm Minh đều là lừa trẻ con, các người muốn tôi làm việc thì lấy ra thứ gì thực tế chút đi."

"Cô muốn cái gì?" Ông lão hỏi, "Chỉ cần chúng tôi có thể lấy ra được, cô cứ việc yêu cầu."

"Tôi muốn Tục Mệnh Đan." Ngô Bất Hoa vuốt ve chén trà trong tay, lẳng lặng nhìn ông già, "Ba viên."

"Cô điên rồi à?" Người phụ nữ cười khẩy không thôi, "Một viên Tục Mệnh Đan đã hiếm thấy, cô còn đòi hỏi tận ba viên?"

"Tôi biết ít năm trước ông làm việc cho minh chủ được thưởng ba viên." Ngô Bất Hoa không thèm để ý người phụ nữ, mà đưa mắt về phía ông lão, "Tục Mệnh Đan có dược hiệu mãnh liệt, trước khi tìm được phối dược thích hợp ông sẽ không tùy tiện dùng, cho nên ba viên này vẫn còn nguyên đúng không?"

Mặc dù Tục Mệnh Đan tốt nhưng cũng là loại thuốc hung bạo.

Công dụng của nó rất hạn chế và không thực sự kéo dài tuổi thọ của con người. Nó chỉ khiến người trong trạng thái suy yếu biểu hiện ra giống người bình thường mà thôi. Nếu một người bệnh nguy kịch chỉ sống được ba ngày nữa thì viên thuốc đó không thể thay đổi số ngày người đó sống nhưng có thể để người đó trải qua ba ngày này như người bình thường.

Dù là bệnh không còn hình người, nuốt xuống một viên cũng có thể khôi phục dung mạo đỉnh cao.

Mặc dù có hơi vô bổ nhưng cũng vô cùng hiếm có.

"Tôi đúng là chưa dùng đến." Ông lão cảm thán, "Công pháp tôi tu hành phản phệ rất lớn, vốn dĩ tôi định lúc sắp chết mới dùng để trông bớt nhếch nhác."

"Nhưng ông muốn sống." Ngô Bất Hoa mỉm cười nói, "Cho nên ba viên đan dược này không có tác dụng gì lớn với ông nhỉ? Chi bằng cho tôi đi, tôi có thể đi cấm địa tìm người cho các người."

"Được, tôi cho cô." Ông lão do dự một lúc, cảm thấy để Ngô Bất Hoa đi tìm người vẫn tốt hơn nên dù đau lòng vẫn đưa ba viên đan dược ra.

"Trương lão thật là dễ nói chuyện." Ngô Bất Hoa nhận lấy đan dược, "Tôi đi cấm địa đây."

"Ngô Bất Hoa, cô đừng có chọc minh chủ tức giận." Người phụ nữ ý tứ sâu xa nói, "Nếu không, dù cô có là người nhà họ Ngô cũng không dễ dàng gì đâu."

"Các người còn không sợ, tôi sợ gì chứ?" Ngô Bất Hoa nhìn đan dược trong tay, không ngẩng đầu đáp, "Đúng lúc tôi không muốn tiếp đãi mấy âm quan Địa Phủ kia, các vị không tiễn nhé."

Ngô Bất Hoa cầm được đan dược liền đuổi khách, thực sự khiến người ta hoài nghi cô rốt cục sẽ đi cấm địa hay không?

Nhưng Trương lão không nói thêm gì, lập tức dẫn người ra ngoài.

"Trương lão, ngộ nhỡ cô ta không đi thì làm sao giờ?" Người phụ nữ nổi giận đùng đùng, "Thế nào cũng phải đưa cô ta đến cửa cấm địa mới được chứ."

"Cô biết cái gì?" Ông lão quát bảo, "Tại sao cô ta đòi Tục Mệnh Đan chẳng lẽ cô vẫn không rõ?"

"...Ý ngài là?" Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, "Không thể nào, trông cô ta chẳng giống người sắp chết tí nào!"

Trái lại trông còn mạnh hơn trước kia.

"Phi Lư còn thiếu một khối thần cốt." Người đàn ông trung niên nãy giờ không nói gì buông lời cảm thán, "Thần cốt của mấy người chúng ta đều không đủ tốt, còn Ngô Bất Hoa vẫn luôn là thiên tài, thần cốt trên người cô ta nhất định vô cùng xuất sắc."

"Không có thần cốt mà sao cô ta còn có thực lực mạnh như thế?" Người phụ nữ không cách nào hiểu nổi, "Điều này không hợp lẽ thường, cô ta đáng lẽ phải biến thành phế nhân mới đúng."

"Cô ta không có thần cốt, là dùng quán đỉnh chi pháp." Ông lão cảm thấy hơi đáng tiếc, Ngô Bất Hoa quả thực là đại mỹ nhân hiếm có khó tìm, "Không biết cô ta tìm được người ở đâu và hấp thu toàn bộ pháp lực của người ta, nên bây giờ nhìn còn mạnh hơn trước kia, nhưng làm như vậy thời thời khắc khắc đều phải chịu phản phệ, cô ta không có thần cốt, e rằng cả mạng cũng không giữ nổi. Nhìn bộ dạng của cô ta, chắc chắn không sống nổi mấy ngày, Tục Mệnh Đan có thể duy trì trạng thái tốt nhất cho cô ta."

"Nói cả buổi, cô ta đều phải chết?" Người phụ nữ phản ứng kịp, "Chẳng trách cô ta đồng ý thoải mái như thế. Nếu cô ta muốn sống sót cũng chỉ có thể đi cầu xin chính minh chủ."

"Không nghĩ tới Phi Lư thế mà..." Người đàn ông trung niên nói được một nửa liền thôi, mọi người đều hiểu hắn muốn nói gì.

Ngô Bất Hoa nói thế nào cũng là một trong những thân tín của Phi Lư, vậy mà thần cốt nói rút là rút, không nể tình chút nào. Đối xử với người dưới như thế, ai còn vui lòng tiếp tục làm việc cho Phi Lư?

Nếu sớm biết Phi Lư là người ích kỷ như vậy, bọn họ còn lâu mới ngu ngốc nhập bọn cùng.

Nghịch Âm Minh đi đến bước đường hôm nay chắc chắn Phi Lư có trách nhiệm rất lớn.

Sau khi đám người rời đi, Ngô Bất Hoa lập tức nuốt ba viên Tục Mệnh Đan.

Dược hiệu của Tục Mệnh Đan so với phản phệ trên người cô là cái đinh gì?

Thuốc vừa có tác dụng, khí tức trên người Ngô Bất Hoa lập tức ổn định, thân thể cũng trở nên nhẹ nhõm chưa từng có.

Không uổng công cô điều tra lâu đến thế, quả nhiên hữu dụng.

Bằng cách này, cô có thể tới cấm địa lấy đồ.

"Đại nhân suy nghĩ tinh tường, lúc này quả nhiên có người nhớ tới cấm địa." Thanh âm quen thuộc vang lên, Ngô Bất Hoa không cần nhìn cũng biết là ai.

Cô liên thủ với linh đồng không phải chỉ ngày một ngày hai.

"Phi Lư không còn nhiều thời gian, chúng ta đã đi tới tận đây rồi, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha." Ngô Bất Hoa mỉm cười nói, "Chỉ cần trở lại cấm địa lấy đồ ra, chúng ta đều có thể đạt được ý muốn."

"Tôi bắt đầu thấy thương tiếc cho Phi Lư rồi." Linh đồng nhìn Ngô Bất Hoa đang mỉm cười mà không khỏi nhớ tới mẹ của mình. Nếu mẹ hắn cũng có tâm cơ thủ đoạn như Ngô Bất Hoa thì làm sao rơi vào kết cục như vậy.

"Người nhà họ Ngô các cô chẳng lẽ đều thế này sao?" Linh đồng không khỏi hiếu kỳ hỏi, "Hai chữ xảo trá tựa như hòa trực tiếp vào trong xương các người. Cô như vậy, Ngô Bất Lạc cũng thế."

Lần gặp mặt sau cùng, Ngô Bất Lạc đã đùa hắn không biết bao nhiêu trò!

May mà nhà họ Ngô chỉ còn lại hai người, nếu nhân số đông đảo thì chỉ sợ Nghịch Âm Minh cũng biến thành đồ của bọn họ mất.

Nghĩ như thế, việc Phi Lư hạ lệnh tiêu diệt nhà họ Ngô cũng không khó giải thích, chung quy phải can đảm lắm mới dám giữ nhiều lang sói như vậy bên mình. May mắn người nhà họ Ngô pháp lực không mạnh lắm, không thì có khi Nghịch Âm Minh chắc phải đổi tên đổi họ.

"Ngại quá, đây là truyền thống tổ tiên Ngô gia chúng tôi truyền lại." Ngô Bất Hoa nở nụ cười chân thành, "Cho dù không ai dạy, chúng tôi dường như sinh ra đã vậy. Thứ gì càng đẹp thì càng độc, điều này còn cần phải nói à?"

"Đúng vậy nhỉ." Linh đồng gật gù tán đồng, "Đứa em trai của cô cũng thế, trông thì cực kỳ xinh đẹp mà đầu óc rất nhanh nhạy, người khác bị hắn bán còn giúp hắn đếm tiền."

"Hắt xì!"

Ngô Bất Lạc hắt xì một cái thật to, không khỏi sờ sờ mũi.

Sắp đến tổng bộ Nghịch Âm Minh rồi, là tên nào đang mắng hắn?

"Bất Lạc, có phải cậu bị cảm rồi không?" Mộc Sơ Nhất ở bên cạnh hỏi, "Gần đây nóng lạnh đan xen, không ít người đã sinh bệnh. Baba tôi chuẩn bị cho tôi rất nhiều thuốc, cậu muốn uống mấy viên?"

"Thuốc sao có thể uống lung tung được?" Ngô Bất Lạc từ chối ý tốt của Mộc Sơ Nhất, thân thể hắn cấu tạo không giống Mộc Sơ Nhất. Mộc Sơ Nhất uống thuốc đó không làm sao không có nghĩa hắn cũng thế.

"Nói mới nhớ, mọi người chạy nhanh thật." Còn chưa đến Nghịch Âm Minh đâu, đám âm quan đã tốp năm tốp ba biến mất không thấy tăm hơi.

"Tổng bộ Nghịch Âm Minh hiện tại có khoảng hơn hai mươi tội phạm cấp A, bốn năm mươi tội phạm cấp B. Một tội phạm cấp B tương đương một trăm vạn công đức, cấp A là hai trăm vạn, bọn họ đương nhiên chạy nhanh rồi." Lộ Đông chen miệng nói, "Nếu tôi vô cùng thiếu tiền, tôi cũng muốn đi bắt người càng sớm càng tốt, còn chúng ta từ từ thôi."

"Dục tốc bất đạt, hiện tại bên ngoài tổng bộ Nghịch Âm Minh khẳng định một đống cạm bẫy, trước hết cứ để bọn họ dò đường trước đã." Tạ Bán Loan cũng đồng ý đi từ từ, "Vả lại, chúng ta không thể nào bắt hết người được, chờ hai bên lưỡng bại câu thương rồi đi nhặt nhạnh chỗ tốt có phải hơn không?"

Nói thì nói thế, nhưng mọi người không ai ngu cả, nếu cứ từ từ thì đến lúc đó đừng nói ăn thịt, ngay cả ngụm nước canh thịt cũng chẳng có mà uống.

"Bất Lạc, chúng ta nên định vị mục tiêu trước, cậu cảm thấy chúng ta phải bắt ai trước?" Trương Dịch không có nói lời thăm dò vô nghĩa mà hỏi thẳng.

Mọi người đều biết Ngô Bất Hoa là chị Ngô Bất Lạc, bây giờ đi chậm như rùa cùng Ngô Bất Lạc chẳng qua muốn chờ Ngô Bất Lạc ra quyết định thôi.

"Bắt đám lâu la thì có gì vui?" Ngô Bất Lạc im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu cười nói, "Muốn bắt thì phải bắt cá lớn. chúng ta khó mà đối đầu trực tiếp với Phi Lư, nhưng không phải vẫn còn một tên gọi là linh đồng à? Lúc trước tên đó cướp Phí Qua khỏi tay chúng ta, thù này tôi còn chưa báo đâu!"

"Thằng nhóc béo kia hả? Cũng được, chúng ta có Sở Nhạc ở đây, không sợ nó." Tào Phàm thổi phồng Sở Nhạc một phen, từ khi thấy được thực lực chân chính của Sở Nhạc xong Tào Phàm quyết định đi theo Sở Nhạc lăn lộn.

Dù gì hắn và Sở Nhạc đều là phi nhân loại chân chính, hợp lại với nhau mới có chủ đề chung.

"Một mình linh đồng đã giá trị tám trăm vạn công đức, rất đáng giá." Lộ Đông tính thử, "Hơn nữa nó là thân tín của Phi Lư, đồ tốt nhất định không ít, nó phải là của chúng ta! Nhưng mà, chúng ta làm thế nào tìm được nó?"

"Lần trước lúc hắn đến bắt Phí Qua, tôi đã động tí tay chân." Ngô Bất Lạc nở một nụ cười âm hiểm, "Tôi bỏ hương dẫn đường lên người nó. Bằng không sao tôi để nó cứ thế mang Phí Qua đi được?"

"...Cậu bỏ lúc nào?" A La không nhịn được hỏi, hắn nhớ lúc ấy bọn họ không ai tới gần nhóc mập đó.

"Tôi bỏ lên người Phí Qua." Ngô Bất Lạc cho A La một ánh mắt ý bảo tự hiểu, "Phí Qua nói thế nào cũng mang khuôn mặt của tôi kiếp trước, sao tôi để mặc vậy được? Nhóc béo kia đụng vào Phí Qua thì chắc chắn sẽ bị dính, tôi nào dám trực tiếp bỏ thuốc nó?"

...Bọn họ nói mà, Ngô Bất Lạc đối với Phí Qua quá khách khí, hóa ra là chờ ở đây!

Có hương dẫn đường của Ngô Bất Lạc, tìm linh đồng đơn giản hơn nhiều.

Hương dẫn đường là thứ rất kỳ lạ, người bình thường không ngửi thấy, chỉ có ong mật đặc biệt sinh ra ở Địa Phủ mới ngửi được. Khó chịu nhất là, siêu thị Địa Phủ lại bán riêng hai thứ này, còn không thể chỉ mua một cái, vô cùng gian thương.

Khụ khụ, chủ đề lại kéo đi xa.

"Đúng rồi, hương dẫn đường và ong mật là của công, sẽ trừ vào tiền lời thu được."

"Biết rồi đi nhanh lên đi."

Có ong mật và hương dẫn đường trợ giúp, bọn họ rất nhanh đã tìm được vị trí chính xác giữa đống tòa nhà cao tầng.

Tổng bộ Nghịch Âm Minh đúng là hào phóng, mua được mặt bằng ở nơi tấc đất tấc vàng thế này không nói, còn xây lên mấy tòa cao ốc. Mấy tòa cao ốc này còn nối liền với nhau chẳng khác nào mê cung.

Nếu không có hương dẫn đường, e rằng bọn họ cũng phải tìm tội phạm từng tầng một như mấy âm quan khác, đến lúc đó phạm nhân chưa tìm được mình đã mệt chết trước rồi.

Linh đồng một mình chơi đùa trong sân vui vẻ khoái hoạt hơn bọn họ tưởng.

Trời mới biết Nghịch Âm Minh nghĩ cái quái gì, thế mà đập thông ba tầng để tạo một sân chơi? Đúng thật là tài đại khí thô.

Linh đồng ngồi trên xích đu được chế tạo riêng mỉm cười nhìn bọn họ.

"Lần trước tôi đã phát hiện trên người tôi có gì đó, nhưng tôi không xóa nó đi." Linh đồng nở nụ cười nhìn Ngô Bất Lạc, "Nếu tôi bỏ nó đi thì có thể không gặp được các cậu, nói thật, so với những âm quan khác của Địa Phủ, tôi thích giao tiếp với các cậu hơn."

Ngô Bất Lạc hơi lùi về sau, kéo ống tay áo Sở Nhạc, liếc liếc mấy cái hỏi thăm, nhóc béo này rốt cuộc bị bệnh gì vậy?

"Cậu biết chúng tôi?" A La nhận ra trong lời nói của linh đồng dường như có hàm nghĩa khác, mở miệng hỏi, "Cậu giống như đã biết chúng tôi từ lâu."

Cảm giác quen thuộc từ trong ra ngoài này không thể nào có được chỉ với một lần gặp mặt trước.

Rất có thể bọn họ đã gặp qua ở một nơi nào khác, thậm chí quen biết?

"Tôi đương nhiên biết rõ các cậu." Linh đồng đung đưa xích đu, nếu bỏ qua tình cảnh hiện tại thì nó giống như một đứa trẻ vô tư lự.

Nhưng Ngô Bất Lạc biết, đôi khi trẻ con mới là đáng sợ nhất.

Nếu đặt số lượng người lớn và trẻ em ngang nhau thì Ngô Bất Lạc tin rằng tỷ lệ phạm tội của trẻ em vị thành niên sẽ lớn hơn.

Bởi vì bọn chúng không có tam quan chính xác nên sẽ không bị nhiều thứ trói buộc như người lớn. Thế giới của đám trẻ vị thành niên rất nhỏ, có lẽ một quyển sách một bộ phim truyền hình đã có thể chiếm trọn thế giới của chúng, động một cái là nói sống nói chết.

Ngô Bất Lạc đã gặp quá nhiều đứa trẻ như vậy.

Hiện tại hiển nhiên hắn không dễ dàng nắm bắt linh đồng này.

Trước đó chưa từng có tin tức gì về nó ở Nghịch Âm Minh, khi nó xuất hiện thì đã là một trong ba thân tín của Phi Lư rồi, Địa Phủ cũng không điều tra được bất kỳ thông tin nào liên quan tới nó, một người trống rỗng xuất hiện, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ?

"Bộ dạng tôi bây giờ đúng là rất khó để các cậu nhận ra, nhưng tôi rất thích tôi bây giờ. Tôi trước kia vẫn luôn nghĩ cuộc sống bình thường của một đứa trẻ là như thế nào, may mà bây giờ tôi đã cảm nhận được rồi. Quả thực những món đồ chơi này rất thú vị, đôi khi chỉ chơi với xích đu này thôi tôi đã có thể chơi cả một ngày." Linh đồng cười tủm tỉm nói.

"Cậu rốt cuộc là ai?"

"Tôi à." Linh đồng dường như có hơi bất đắc dĩ, không biết nên nói ra lai lịch của mình thế nào mới ổn, "Tôi cũng không rõ lắm, như này đi, chúng ta chơi trò giải đố nhé. Tôi cho các cậu vài gợi ý, sau đó các cậu đoán xem tôi là ai, đoán đúng có thưởng. Đoán sai...đoán sai, thì các cậu tiếp tục đoán chứ sao. Tôi khác những người khác, không thích mấy hành vi chém chém giết giết."

Người này rất quái lạ, thực sự khiến người ta khó mà tin được.

Theo suy nghĩ của đám Lộ Đông, cứ trực tiếp động thủ là được, cần gì phải đe dọa?

"Cứ đoán đi." A La hiếm khi chủ động dứt khoát thế này, mọi người đều vui vẻ cho hắn mặt mũi.

"Được, A La bảo đoán thì đoán."

"Nhưng tôi thật sự không quen đứa trẻ này."

"Tôi không giỏi giải đố."

Mọi người không khỏi dồn mắt về phía Ngô Bất Lạc, nhìn đến mức Ngô Bất Lạc nổi gân xanh, "Chờ chút, sao mọi người đều nhìn tôi?"

"Chúng tôi đều cho rằng người này có mối quan hệ sâu sắc với cậu."

"Không phải cậu hấp dẫn loại người kỳ lạ này nhất à?"

"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."

...

Ngô Bất Lạc rất khó chống lại đám đông, vì ngay cả chính hắn cũng đang nghĩ mình rốt cuộc quen biết đứa trẻ như này từ đâu?

"Sở Nhạc, anh có ấn tượng gì không?" Ngô Bất Lạc đẩy đẩy Sở Nhạc, "Không thì anh trực tiếp thu thập người luôn đi?"

"Có thể tiết kiệm sức lực thì tiết kiệm đi." Sở Nhạc thành thật nói, "Ngoại trừ linh đồng vẫn còn đối thủ khác nữa, có thể không đánh thì tốt nhất không đánh."

Nếu một mình hắn thì chẳng sao, nhưng giờ bọn họ đang ở căn cứ địa của địch, bên cạnh còn có một đống người, không thể tùy hứng được.

Ngô Bất Lạc cũng chỉ nói thế thôi, đương nhiên biết Sở Nhạc không thể cứ vậy ra tay giết người.

"Được, giải đố giải đố!" Ngô Bất Lạc buồn bực không thôi, "Cậu ra câu đố đi."

"Tôi sẽ cho mọi người gợi ý." Linh đồng cười lộ hai hàm răng trắng, "Gợi ý thứ nhất, tất cả chúng ta đã từng gặp nhau, tên của mỗi người các cậu tôi đều có thể gọi ra."

...Này làm sao đoán?

Mọi người đều biết nhau?

Ngô Bất Lạc nhìn về phía những người khác, tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn lại hắn.

"Gợi ý thứ hai, Bất Lạc, tôi đã cứu tất cả các cậu." Linh đồng nâng cằm lên nói, "Tôi là ân nhân cứu mạng của các cậu đấy!"

...Bỗng dưng từ đâu rớt xuống một ân nhân cứu mạng vậy!

Ngô Bất Lạc cảm thấy thế giới này thật ảo diệu.

A La ở bên cạnh chậm rãi suy tư, không ngừng nhìn về phía linh đồng, dường như nghĩ tới điều gì, "Cậu...Cậu trước kia không phải bộ dạng hiện tại, phải nói là không có thực thể."

Linh đồng nhìn A La, vỗ tay bôm bốp, "Không ngờ anh lại phát hiện ra tôi nhanh hơn cả Ngô Bất Lạc, lợi hại lắm."

"Bởi vì Bất Lạc xưa nay không quan tâm đến người đã chết." A La thở dài nói, "Vậy tôi cũng hỏi cậu một vấn đề."

"Anh hỏi đi."

"Cậu họ Mạnh phải không?"

Linh đồng gật đầu cười, "Đúng vậy, tôi quả thực họ Mạnh, nhưng tôi chán ghét cái họ này, khỏi cần cũng được."

Ngô Bất Lạc sửng sốt một chút, giống như nhớ ra cái gì đó.

"Cậu...Cậu là con trai Mạnh Bách Khí, khí linh của đồng tâm khóa?"


Hết chương 148.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro