Quyển 3_Chương 149: Phi Lư (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí linh của khóa đồng tâm không chết?

Ngô Bất Lạc gần như ngay lập tức đưa mắt về phía Sở Nhạc, nhưng Sở Nhạc chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, không để lộ điều gì bất thường.

Có điều Ngô Bất Lạc không hỏi cũng sẽ có người hỏi.

"Sở Nhạc, khóa đồng tâm không chết, anh không biết ư?" Lộ Đông không nhịn được chất vấn, "Chuyện lớn như thế mà anh một chút cũng không phát hiện?"

"Tôi phát hiện thì thế nào?" Sở Nhạc quay đầu nhìn hắn, "Tình huống lúc ấy, nếu tôi ngăn cậu ta rời đi thì các cậu phải chết. Dưới tình huống hai chọn một đó, tôi chỉ có thể chọn bảo vệ các cậu."

"Về sau anh cũng chưa từng nói..."

"Chuyện này có gì hay mà nói?" Sở Nhạc nói một cách đương nhiên, "Tình huống lúc ấy đúng là cậu ta chống đỡ trận pháp cứu sống các cậu, tôi đã tận mắt nhìn thấy thanh khóa đồng tâm đó nổ thành mảnh vụn nên đương nhiên cho rằng cậu ta đã chết rồi. Cho dù không chết thì cũng chỉ là một khả năng mà thôi, nói ra có giúp được việc gì không?"

-- Lý do của Sở Nhạc có thể nói là hoàn toàn kín kẽ.

Sắc mặt Ngô Bất Lạc trầm xuống, không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.

Linh đồng, không, khí linh cười tủm tỉm quan sát biểu hiện của mọi người, cứ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Mấy âm quan Địa Phủ này thật thú vị. Lúc này nếu đổi thành người khác thì đã trực tiếp đánh tới rồi, nào còn quan tâm cái gì mà ân nhân cứu mạng.

Có lẽ chính vì bọn họ lên làm âm quan chưa được bao lâu, đa phần vẫn mang tư duy của người bình thường.

Rất nhiều âm quan lâu năm đã tách bạch bản thân và người bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân linh đồng không dám đi Địa Phủ.

Là khí linh của khóa đồng tâm, hắn không dám bảo đảm sẽ có người coi trọng hắn sau đó đoạt lấy cả hắn cùng bản thể hay không?

Hắn muốn tự do, không muốn trở thành đao trong tay của bất luận kẻ nào.

"Thế này còn định đánh nữa không đấy?" Mộc Sở Nhất đưa ra một vấn đề mấu chốt.

Nếu người này chỉ là linh đồng của Nghịch Âm Minh thì bọn họ đánh được, không những đánh mà còn bắt lại giao cho Địa Phủ xử lý. Nhưng nếu hắn là khí linh của khóa đồng tâm thì tương đương với ân nhân cứu mạng của tất cả bọn họ, như vậy sao xuống tay được?

"Sao cậu lại tới Nghịch Âm Minh?" Ngô Bất Lạc rốt cục mở miệng, "Cậu thân là khí linh, bất kể ở đâu cũng có thể sống tốt."

Đây là phần khiến Ngô Bất Lạc khó hiểu nhất.

Với ân huệ của khí linh với bọn họ, chẳng phải đến Địa Phủ sẽ tốt hơn Nghịch Âm Minh nhiều à? Mạnh Bách Khí hại chết mẹ con hắn, đằng sau không phải có Nghịch Âm Minh thúc đẩy ư? Về tình về lý, khí linh đều nên đứng về phía bọn họ mới đúng.

"Khí linh cũng chia đẳng cấp." Linh đồng mỉm cười nói, "Loại toàn thân trên dưới dính đầy máu tươi của người khác giống như tôi làm sao có khả năng không chút tổn hại gì? Tôi muốn lớn lên, tôi không muốn mãi mang dáng vẻ một đưa bé, tôi muốn xem xem Nghịch Âm Minh đến cùng là cái dạng gì, vì vậy tôi tới đây, chỉ thế thôi."

Tại Địa Phủ, những oán khí trên người hắn e rằng không biết phải tốn bao nhiêu năm mới rửa sạch hết được, coi như may mắn rửa sạch, chỉ sợ cả đời sẽ mãi mang hình dáng một đứa trẻ.

Hắn muốn lớn lên, muốn sắp điên rồi.

"Vậy cậu bây giờ muốn đối địch với chúng tôi sao?"

"Không, sao tôi phải đối địch với các cậu?" Khí linh chậm rãi lắc đầu, "Nghịch Âm Minh nhà dột cột xiêu, đã không còn khả năng cứu vãn. Tôi tội gì phải vì nó mà liều mạng với các cậu."

"Vậy thì cậu xuất hiện ở đây làm gì?"

"Đương nhiên là đưa tin cho các cậu rồi." Khí linh cuối cùng cũng xuống khỏi xích đu, chân tay nhỏ bé chậm rãi đi đến trước mặt đám người, "Tôi chủ yếu đến nói cho các cậu biết Phi Lư ở nơi nào nhé, không cần cảm ơn tôi quá đâu."

Không phải hắn không thấy rõ tình thế, nếu đánh nhau thật thì chưa chắc hắn có thể chiếm được phần thắng.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, tựa hồ không thể tin được.

"Tôi thật sự không muốn cùng chết với các cậu." Khí linh quả quyết buông tay, "Tôi gia nhập Nghịch Âm Minh không lâu, cũng không làm chuyện tội ác tày trời gì, các cậu bắt tôi không có lời."

"Phi Lư ở đâu?" Ngô Bất Lạc hỏi.

"Ông ta à, ông ta ở..."

-- -- -- -- -- -- --

Ngô Bất Hoa đi vào một tòa nhà bỏ hoang.

Nếu có người yêu thích linh dị ma quỷ ở đây thì hẳn sẽ nhận ra tòa nhà này chính là nhà ma tiếng tăm lừng lẫy với đủ chuyện lạ khác nhau.

Có điều "nhà ma" mà những người này thấy chỉ là ảo ảnh do trận pháp tạo ra, "nhà ma" chân chính trên thực tế đã bị che giấu. Thỉnh thoảng xảy ra ít sự kiện linh dị là bởi vì "nhà ma" này tràn đầy linh khí, không cẩn thận rò rỉ một chút thôi.

Nếu không phải có người sớm nói cho cô, e rằng Ngô Bất Hoa phải mất mười mấy hai mươi năm mới lấy được tin tức về vị trí cấm địa từ Nghịch Âm Minh.

Nghịch Âm Minh chung quy vẫn có chút nội tình.

Ngô Bất Hoa nhớ rõ trước kia đã từng tới nơi này nhưng không hề phát hiện điều gì bất thường, giờ quay lại đây cần phối hợp khẩu quyết tương ứng mới có thể đi vào ngôi nhà thực sự.

Vừa bước qua cửa chính, Ngô Bất Hoa liền cảm nhận được một luồng áp lực.

Lúc này cô lấy ra một cây châm đâm vào ngón tay trỏ, nặn ra một giọt máu tươi. Máu tươi rơi xuống đất chẳng mấy chốc đã biến mất, bức màn chắn nhìn không thấy giống như hơi nước chậm rãi tiêu tan.

Thân là người nhà họ Ngô vẫn có một ít đặc quyền.

Chẳng hạn như máu của họ có thể mở cửa ngôi nhà thật sự.

Nếu người không được chấp nhận bước vào nơi này sẽ tiến vào một phương thế giới khác, nếu trốn ra được phải khen một câu số may. Cho nên đám người kia căn bản không dám bước vào nơi này, chỉ dám giật dây Ngô Bất Hoa tới.

Chỉ người nhà họ Ngô được sự cho phép mới có thể bước vào.

Ngô Bất Hoa đi thẳng về phía từ đường.

Mục đích của cô rất rõ ràng, cô muốn tìm một thứ ở trong này.

Từ đường nằm ở phía tây viện.

Có một người ngồi chính giữa từ đường.

Người đó mặc trường bào với tơ vàng thêu chìm, trên đầu đội ngọc quan, có vẻ không giận mà uy.

Ngoài ra trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ đen nhánh, chỉ để lộ một đôi mắt.

Ngô Bất Hoa quỳ gối trước mặt người này.

Cô biết người này đã không thể trả lời cô bất cứ điều gì, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện quỳ xuống.

Nhà họ Ngô đời đời kiếp kiếp hiệu trung không phải Nghịch Âm Minh mà là vị chính minh chủ trước mặt.

Kẻ tiểu nhân như Phi Lư chẳng qua thừa dịp chính minh chủ không có mặt nên mới cướp lấy quyền lực của Nghịch Âm Minh thôi.

Ha.

Ông ta chẳng dám bước vào nơi cấm địa này, càng không dám lấy đi những thứ kia.

Bởi vì ông ta sợ hãi, sợ người này sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó kết cục của ông ta không chỉ đơn giản là bị rút đi một cái thần cốt.

"Hậu nhân Ngô gia Ngô Bất Hoa, cẩn tuân mệnh lệnh minh chủ đến đây cầm lấy thánh vật, xin minh chủ thứ lỗi."

Ngô Bất Hoa cung kính bái người này ba bái rồi mới vươn tay sờ tới mặt nạ trên mặt hắn.

Mặt nạ vừa tháo ra khỏi mặt, người giống như đang ngủ thiếp đi lúc nào cũng có thể tỉnh lại này lập tức hóa thành một đống bột mịn, biến mất không còn.

Chỉ còn mặt nạ trong tay Ngô Bất Hoa lóe ra ánh sáng kỳ lạ dưới ánh mặt trời.

Mọi thứ nên kết thúc rồi.

"Minh chủ, minh chủ, Địa Phủ tiến công toàn diện, rất nhiều người đã bị bắt lại, ngài xem thế nào?"

"Minh chủ, linh đồng biến mất rồi, Ngô Bất Hoa cũng không thấy bóng dáng."

"Minh chủ..."

"Minh chủ..."

Trong chớp mắt, dường như có thật nhiều tên thủ hạ vô dụng vừa lăn vừa bò vọt vào, hi vọng Phi Lư có thể ngăn cơn sóng dữ, ít nhất cũng đứng ra cho các thành viên của Nghịch Âm Minh thêm lòng tin.

Nhưng đáng tiếc, Phi Lư chẳng để ý chút nào tới sự cầu xin giúp đỡ của bọn họ.

"Câm miệng." Phi Lư lạnh lùng nói, "Các người làm phiền tôi dung hợp thần cốt sau cùng."

"Thuộc hạ biết tội, tôi..."

"A -- "

Những thủ hạ còn chưa kịp nhận sai xong, thân thể đã bị rút khô, chỉ lay một cái đã ngã không dậy nổi.

Trên mặt đất chỉ còn lại mấy cái xác khô.

Phi Lư không thèm nhìn bọn họ, yên lặng dò xét thân thể mình, xem thần cốt có kết hợp hoàn mỹ với thân thể mình hay không? Vào đúng thời khắc mấu chốt lại bị đám người vô dụng cắt ngang khiến Phi Lư cực kỳ không vui.

Bọn người Nghịch Âm Minh chết thì làm sao? Thế giới này không thiếu nhất chính là người, chết một đám phế vật vô dụng này thì có thể tìm một đám hữu dụng khác, đến lúc đó toàn bộ Nghịch Âm Minh đều sẽ là người của hắn, không cần phải nghĩ cách diệt trừ những kẻ không phục tùng mình.

Phi Lư thử đứng lên, hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Từ khi thần cốt bị rút đi, hắn chưa bao giờ thấy thoải mái thế này. Mặc dù có lực lượng huyết mạch phòng thân nhưng tầm quan trọng của thần cốt là không thể so sánh.

Phi Lư đang định di chuyển, bỗng nhiên nhận ra bất thường.

Chỗ hắn bí mật thế mà không ngờ vẫn có mấy con ruồi bay vào?

Xem ra nằm vùng trong Nghịch Âm Minh không ít đâu, không biết là ai đã tiết lộ chỗ ẩn náu của hắn? Ngô Bất Hoa hay là khí linh kia đây?

Đối với khí linh, trong lòng Phi Lư không khỏi tiếc nuối.

Nếu khí linh này không phải do Ngô Bất Hoa đưa tới thì hắn sẽ rất coi trọng đối phương. Dẫu sao pháp khí uẩn dưỡng ra được khí linh trên thế giới này thực sự quá hiếm. Bản lĩnh của khí linh này cũng không thể xem thường. Chỉ tiếc là kẻ như vậy lại không một lòng với mình, thế thì khỏi cần cứu.

Phi Lư không đi nữa, ngồi yên tại chỗ chờ.

Chẳng qua chỉ là mấy con ruồi nhỏ mà thôi, lẽ nào còn muốn hắn phải tự mình đi nghênh đón?

Đám Ngô Bất Lạc đi theo chỉ thị của khí linh tới tầng hầm của tòa cao ốc.

Cao ốc này nhìn thì lắm tầng nhưng bí mật chân chính đều nằm dưới đất.

Hầm dưới mặt đất không sâu lắm nhưng muốn xuống dưới phải có thẻ đặc biệt, không thì thang máy sẽ không hoạt động.

Nói thật, sau khi trải qua rất nhiều sự kiện linh dị bỗng nhiên lại về với khoa học kỹ thuật hiện đại còn làm Ngô Bất Lạc thấy hơi hơi mất mát.

Aiz, hắn còn tưởng phải vượt mọi chông gai mới tìm được chỗ của đại boss như trong tiểu thuyết với manga chứ, ai ngờ còn chưa làm gì đã có người chủ động đến báo cho địa điểm, hơn nữa cũng không cần bọn họ thi cái gì pháp mà chỉ cần cầm thẻ từ quẹt một cái là xong.

"Sở Nhạc, cái thang máy này sẽ không đột nhiên gặp sự cố chứ? Đến lúc đó tin tức một nhóm âm quan Địa Phủ chết bởi sự cố thang máy nhất định có thể lên trang nhất." Ngô Bất Lạc cảm thán.

"...Bất Lạc, cậu có thể đừng nói mấy lời xui xẻo được không?"

"Hả?"

"Tôi thật sự cảm giác được thang máy đang đung đưa!"

"Không liên quan đến tôi nhá á á á á!"

Ngô Bất Lạc cũng nhận ra thang máy bắt đầu lắc lư.

Ngay sau đó, thang máy giống như đột nhiên mất nửa trọng lượng, thẳng tắp rơi xuống.

"A a a a a -- "

"Hét cái gì mà hét, các cậu có bị làm sao đâu." Sở Nhạc bịt tai, không nhịn được quát cả bọn.

Hiện tại bọn họ đang bồng bềnh giữa không trung, xung quanh có kết giới bảo vệ, đừng nói thang máy rơi, cho dù bom nổ cũng không làm sao hết.

"Làm tăng thêm bầu không khí thôi mà." Ngô Bất Lạc kiểu *Anh không hiểu đâu* nói, "Chúng ta bây giờ đang đi đánh đại boss, cần phải có một ít nhạc dạo, nếu không tôi cảm thấy chẳng khác nào đi làm nhiệm vụ bình thường."

"Vẫn có khác đấy, tiền thưởng cho Phi Lư đặc biệt cao." Tạ Bán Loan khẳng định.

Toàn bộ tiểu đội, ngoại trừ Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc ra thì Tạ Bán Loan là nghèo nhất, bởi vì hắn có mấy trăm anh linh phải nuôi, gần đây đã nghèo đến độ phải không ngừng làm pháp khí để bán.

Vậy nên trong phi vụ bắt Phi Lư lần này, Tạ Bán Loan là người nhiệt tình nhất.

Sở Nhạc không nói gì.

Vì nếu nói thẳng câu "Đánh Phi Lư chủ yếu là tôi ra sức" rất có thể sẽ bị đánh hội đồng, mặc dù đó là sự thật.

Nếu không phải mọi người tin tưởng giá trị vũ lực của Sở Nhạc thì sẽ không chơi cứng chọi cứng với Phi Lư như thế.

"Kỳ lạ, thang máy sao vẫn chưa dừng?" Mộc Sơ Nhất hỏi.

Tổng cộng có mười tầng hầm, bọn họ đã ở trong thang máy mười phút rồi, sao vẫn chưa tới?

"Thang máy không bình thường!"

"Nói thừa, thang máy này đã lúc nào bình thường đâu."

...

"Giờ có hai cách, một là chờ thang máy tự dừng lại." Ngô Bất Lạc vừa nói vừa nhìn mọi người xung quanh, "Mọi người thấy thế nào?"

"...Nói thế với không nói có gì khác nhau?"

"Khụ, còn một cách là chúng ta trực tiếp phá hỏng thang máy lao ra." Ngô Bất Lạc sờ mũi, không tiếp tục thừa nước đục thả câu, "Nhưng vấn đề là nếu chúng ta phá hỏng, tôi không cam đoan có thể đến đúng chỗ cần đến, cũng không biết bên ngoài thang máy có thứ gì đang chờ chúng ta. Kẻ chúng ta phải đối mặt là lão đại Nghịch Âm Minh hiện nay, không phải mặt hàng bình thường."

Nếu mà thuận lợi gặp được Phi Lư, bọn họ phải nghi ngờ bản lĩnh của Nghịch Âm Minh đấy.

Trên thực tế, tình huống lúc này mới là bình thường.

"Phá đi, ra ngoài càng sớm càng tốt."

"Đúng vậy."

...

"Thang máy quá nhỏ." Sở Nhạc nói rõ tình trạng của mình trước tiên, "Tôi mới khôi phục sức mạnh, vẫn chưa thể khống chế tốt được. Nếu tôi ra tay thì rất có thể sẽ lan đến xung quanh. Tôi thì không sao nhưng các cậu thì chưa chắc."

Ờ, mặc dù biết Sở Nhạc nói thật nhưng vẫn tức.

Trước kia cả bọn rõ ràng đều ở cùng vạch xuất phát, thoáng cái Sở Nhạc đã nhảy cấp khiến bọn họ không biết nên nói gì cho phải.

"Để tôi." A La lần sờ vách thang máy chủ động đứng dậy.

Đúng, A La là người có thực lực cân đối nhất trong đám, để hắn phá thang máy sẽ tốt hơn.

Mọi người hơi lùi về sau, dồn lại một chỗ, cố hết sức chừa chút không gian cho A La.

A La đứng trước cửa thang máy, tay phải không biết từ lúc nào đã biến thành màu vàng kim sáng lấp lánh, tựa như kim thân tượng Phật trong chùa miếu.

Ngô Bất Lạc không tự chủ nhìn sang tay A La.

Trong mắt hắn, đây chính là vàng với độ tinh khiết cực kỳ cao.

Cái này lẽ nào là "ngón tay vàng" trong truyền thuyết?

A La không biết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu Ngô Bất Lạc, hắn đặt tay phải trước cửa thang máy, sau đó dùng sức đẩy.

Trên cửa thang máy xuất hiện một dấu tay rõ nét.

"Lực chưa đủ." A La tự lẩm bẩm, sau đó lại đưa tay đặt lên trên dấu tay đó, lần này hiển nhiên dùng lực mạnh hơn trước.

Ken két ken két.

Cửa thang máy xuất hiện một khe hở.

Sau phút chốc, cửa thang máy giống như bị thứ gì đó phá tan một nửa, chia năm xẻ bảy trong chớp mắt!

Nhưng mảnh vỡ cửa thang máy rơi xuống không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, từ bên trong bọn họ có thể thấy tình hình bên ngoài, bọn họ vẫn đang ở trong một không gian đen kịt và không ngừng hạ xuống.

Đây chắc chắn là trò của Phi Lư, có điều năng lực mở rộng không gian của ông ta mạnh hơn Lữ Hồng Anh rất nhiều.

"Không thể ra ngoài." Sở Nhạc ngăn cản mọi người, "Phi Lư đã kết nối thang máy này với những không gian khác, nếu chúng ta tùy tiện ra ngoài không biết sẽ xuất hiện ở đâu."

Có thể là Địa Phủ, cũng có thể là giữa biển.

Nhưng dù thế nào cũng không thể là ở trong Nghịch Âm Minh.

Trong mắt Phi Lư, người đến bắt ông ta phải có thực lực nhất định mới được. Những âm quan nhỏ như đám Ngô Bất Lạc chẳng được ông ta coi là cái thá gì, vì vậy thà đuổi toàn bộ đi còn hơn gặp mặt bọn họ.

Đây là gì? Là chút tự tôn của boss cuối?

Ngô Bất Lạc cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại cảm thấy mình lúc này vẫn còn suy nghĩ mấy thứ này càng buồn cười hơn.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Cũng không thể cứ chờ đi xuống mãi thế được.

Sở Nhạc nhất thời lâm vào khó xử.

Thực ra chiêu này không nhằm mục đích giết bọn họ, chỉ đơn thuần muốn đùa bỡn đuổi bọn họ đi mà thôi. Nhưng càng thế lại càng phiền phức.

"Hay là chúng ta cứ thử phá hỏng thang máy này đi." Ngô Bất Lạc đề nghị, "Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có cách nào khác."

"Nhưng phá hỏng hết thì chúng ta sẽ bị truyền tống ra ngoài."

"Bị truyền tống ra với đợi mãi trong không gian xa lạ này thì có gì khác biệt?" Ngô Bất Lạc hỏi ngược lại, "Với cả, nếu thật sự bị truyền tống ra, cùng lắm thì chúng ta sử dụng điện thoại truyền tống đi tìm Tề Ngọc, bắt đầu lại từ đầu là được rồi."

Đây...Đây cũng là một cách.

Mọi người không khỏi hướng mắt về phía Sở Nhạc, thực lực vi tôn, hiện tại Sở Nhạc mới là lực lượng nòng cốt của bọn họ.

"Được." Sở Nhạc gật đầu đồng ý, "Các cậu phải theo sát tôi đấy."

"Chắc chắn theo sát anh."

"Yên tâm đi."

"Vậy chúng ta đếm ba hai một, mỗi người phụ trách một mặt tường thang máy, đồng thời ra tay phá hỏng thang máy hoàn toàn."

"Được."

"Không thành vấn đề."

...

Một tiếng ầm vang.

Thang máy trong không gian tối đen bị phá hỏng hoàn toàn.

Người trong thang máy vào lúc thang máy bị phá hỏng bỗng nhiên được một đoàn sương mù bao phủ.

"Đừng chống cự."

Sở Nhạc lên tiếng ngăn cản mọi người phản kháng.

Sương mù bao quanh bọn họ, nhanh chóng xông ra ngoài.

Trải qua lơ lửng mới phát hiện cảm giác chân đạp mặt đất rất tốt.

Sương mù hạ xuống, đám người Ngô Bất Lạc rối rít ra khỏi làn sương.

Đập vào mắt là phòng khách trang trí vô cùng nguy nga lộng lẫy, không biết còn tưởng là khách sạn năm sao, chỉ ngẩng đầu nhìn một chút liền bị ánh đèn lóe mù con mắt.

"Không ngờ các cậu thật sự có dũng khí phá hỏng thang máy." Một thanh âm chậm rãi vang lên từ trong phòng khách, thanh âm mang sự khinh miệt và xem thường rõ ràng, mặc dù nghe như đang tán dương nhưng thực tế nghe vào tai người khác lại mang một ý khác hoàn toàn.

Hay lắm, mới bắt đầu đã kéo đầy cừu hận rồi, không hổ là lão đại Nghịch Âm Minh.

Ngô Bất Lạc yên lặng cho Phi Lư một like.

Mọi người theo tiếng nói nhìn lên thì thấy một người đàn ông cao gầy đang ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung, cứ như làm vậy thì có thể cao hơn bọn họ một đoạn dài ấy.

Bộ dạng người đàn ông không có điểm nào giống Lữ Hồng Anh, chỉ có thể nói tướng mạo khá nhã nhặn, nhưng tà khí giữa hai đầu lông mày lại giảm bớt đi điều đó.

Nói thế nào nhỉ, người này nhìn giống kiểu người sẽ vừa gặp đã yêu Ngô Bất Lạc, nếu Ngô Bất Lạc chưa uống thuốc.

Ngô Bất Lạc nhìn thấy trên người hắn tập hợp ác niệm của rất nhiều tội phạm ngày trước.

Điều này khiến Ngô Bất Lạc càng tò mò hơn về tin tức cơ mật trong lời Tần Quảng Vương, bởi vì chỉ đơn thuần là một con người hay yêu quái thì tà khí của Phi Lư nhiều quá mức.

Nếu Lữ Hồng Anh cũng có dạng tà khí này trên người thì cô ta tuyệt đối không thể nào tới Địa Phủ làm Bạch Vô Thường được.

Ngô Bất Lạc thận trọng quan sát ánh mắt Phi Lư.

Phát hiện ánh mắt lúc Phi Lư nhìn hướng về phía bọn họ căn bản không có biến hóa gì, với lại cũng không đặc biệt quan sát Sở Nhạc.

Điều này khiến lo lắng trong lòng Ngô Bất Lạc thoáng nhẹ bớt.

Nếu Sở Nhạc và Phi Lư mà là bạn cũ, hắn phải tự hỏi liệu thân phận của Sở Nhạc có liên quan đến Nghịch Âm Minh hay không?

Giờ xem ra có lẽ lai lịch của Sở Nhạc hơi khó nói nhưng không liên quan gì mấy đến Nghịch Âm Minh.

"Địa Phủ chỉ có các người đến thôi?" Khuôn mặt Phi Lư lộ vẻ thất vọng, "À, còn có thần cốt của cậu, dùng tốt lắm. Không ngờ cậu thế mà vẫn có thể đứng trước mặt tôi? Cậu cũng dùng cách bổ túc thần cốt của Nghịch Âm Minh sao?"

Vẻ mặt A La vô cùng bình tĩnh, thản nhiên đáp, "Không phải."

Dĩ nhiên không phải rồi.

Nếu chọn dùng cách giống Nghịch Âm Minh, A La không thể nào chấp nhận thần cốt của mình.

"Thật sao?" Phi Lư nghiền ngẫm nhìn A La vài lần, "Sớm biết cậu có cách khác để bổ túc thần cốt thì tôi không cần phải đi rút của Ngô Bất Hoa rồi, tiếc thật đấy."

Ngô Bất Lạc vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, "Ông còn rút lấy thần cốt của Ngô Bất Hoa?"

"Cậu lo lắng?" Phi Lư như cười mà không phải cười đánh giá Ngô Bất Lạc từ trên xuống dưới một lần, "Xem ra cậu đúng là có điểm giống con nhãi Ngô Bất Hoa kia. Sao, cậu mới là đứa em trai được giấu kín của cô ta à? Đúng rồi, cậu vừa lúc có thể ở lại cùng cô ta, cô ta chắc còn có thể sống một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy ngày đi, không thể nhiều hơn nữa."


Hết chương 149.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro