Quyển 3_Chương 151: Phi Lư (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Bất Lạc không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Sở Nhạc.

Nhân sinh chỉ như mới lần đầu gặp gỡ.

Nếu quan hệ giữa bọn họ trở lại thành quan hệ giữa người bảo vệ và người được bảo vệ như khi vừa mới gặp nhau thì tốt quá.

Chỉ là giây trước Ngô Bất Lạc vừa mới nói sẽ không ép Sở Nhạc nói rõ tất cả bí mật của mình, hiện tại đổi ý không khỏi vả mặt nhanh quá.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài hai chữ "kìm nén" thì không còn cách nào khác.

"Giờ chúng ta không tìm thấy đám A La thì không có biện pháp nào khác sao?" Ngô Bất Lạc nói lái sang chuyển khác, cố gắng ném hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu.

"Có." Sở Nhạc gật đầu nói, "Nơi này là phần mộ Vu tộc, đồng thời cũng là ô dù của người Vu tộc."

"Nghĩa là sao? Tôi không biết gì về Vu tộc, có thể giải thích rõ ràng chút không?"

"Người tộc Vu trời sinh dựa vào huyết mạch truyền thừa, vì vậy trong thời gian dài luôn có không ít người ngấp nghé sức mạnh của bọn họ. Dần dần người Vu tộc càng ngày càng ít đi, những người Vu tộc chết đi sợ không có cách nào bảo hộ đám trẻ chưa thành niên cho nên đã tiến hành cải tạo phần mộ to lớn này. Những người Vu tộc không đánh thức được sức mạnh của bản thân thì không thể rời khỏi đây, người ngoài tiến vào thì không cách nào thi triển năng lực. Nhưng muốn ra khỏi nơi này vẫn còn một con đường."

"Là gì?" Ngô Bất Lạc thấy Sở Nhạc thần thái sáng láng, nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên là trở thành chủ nhân nơi này." Sở Nhạc chợt nở nụ cười tự tin, "Tôi chỉ sống ở Vu tộc mấy năm, không phải người Vu tộc nên không thể mở ra con đường vào phần mộ."

Phi Lư và Lữ Hồng Anh có thể mở, nhưng bọn họ sẽ không tùy tiện làm thế.

Bọn họ là người tộc Vu cũng không hoàn toàn là người tộc Vu, dù bọn họ mở ra cũng chưa chắc có thể trở thành chủ nhân nơi này, cho nên bọn họ đã giấu đi.

Sau khi Phi Lư ý thức được phần mộ này có thể vây chết người tu đạo có pháp lực thì nơi này liền trở thành chỗ hắn loại bỏ phe đối lập.

Đám Sở Nhạc Ngô Bất Lạc chính bởi vậy bị Phi Lư ném vào đây.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Phi Lư làm vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng Phi Lư không biết, có người hao hết tâm tư để tìm nơi này nhưng không được, bây giờ lại vừa vặn tiến vào.

Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng nhận ra điểm không thích hợp.

Sở Nhạc quá hưng phấn.

Từ khi đến đây hắn vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, ngay cả khi đối diện với Phi Lư hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hiện tại cũng thế.

Hắn không cho rằng phần mộ này sẽ mang đến tai họa cho mình, trái lại trong mắt tràn đầy khát vọng và dã tâm.

"Anh...Anh vẫn luôn tìm kiếm nơi này, đúng không?" Ngô Bất Lạc chần chờ chốc lát, quyết định nói ra suy đoán trong lòng.

"Đúng." Sở Nhạc nở nụ cười nhất định phải có được nhìn Ngô Bất Lạc, "Tôi đã tìm nơi này rất lâu rồi, nhưng mãi không tìm thấy."

"Vậy anh biết cách ra ngoài và cách trở thành chủ nhân nơi này?"

"Ừm." Sở Nhạc gật đầu, "Xem thời gian không còn nhiều. Nơi đây rất lớn, muốn tìm bọn A La thì không thực tế lắm, chờ chúng ta thành chủ nhân nơi này, muốn tìm bọn họ dễ dàng hơn nhiều."

"Làm thế nào?"

"Đơn giản thôi." Sở Nhạc cười nhìn Ngô Bất Lạc, "Em chỉ cần nhớ đừng cầm bất kỳ thứ gì không nên cầm là được."

Nói xong, Sở Nhạc bỗng nhiên nhắm mắt lại, niệm mấy câu bằng ngôn ngữ Ngô Bất Lạc nghe không hiểu.

Chỉ là Ngô Bất Lạc nghe không hiểu, không có nghĩa người trong phần mộ này nghe không hiểu.

Không biết từ lúc nào gió chợt mạnh hơn.

Cây cỏ um tùm trên mặt đất nhanh chóng khô héo ngay sau đó.

Xung quanh dần dần xuất hiện ít đốm sáng màu xanh lục, không ngừng hội tụ về hướng này.

Sở Nhạc rạch bàn tay mình, để mặc cho máu tươi chảy xuống đất.

Sau đó, hắn dùng bàn tay dính máu ấy cầm lấy tay Ngô Bất Lạc.

Hắn mở mắt ra, hôn lên trán Ngô Bất Lạc.

-- Ê này, giờ là lúc làm chuyện này à?

Ngô Bất Lạc vẫn chưa có gan lớn đến nỗi thân mật trên mộ phần của người ta.

Nhưng không đợi Ngô Bất Lạc nghĩ rõ ràng, bọn họ đã bị đốm sáng xanh bao vây.

"Nhớ kỹ lời tôi, đừng lấy bất kỳ vật gì."

... Ít ra cũng phải giải thích một chút chứ, từ "lấy" này định nghĩa như nào?

Giây lát sau, Ngô Bất Lạc không còn biết gì nữa.

Đến lúc mở mắt ra lần nữa, Ngô Bất Lạc phát hiện mình đang nằm trong một không gian kín.

Không gian này rất nhỏ, nhỏ đến mức Ngô Bất Lạc muốn cử động chân tay cũng khó.

Sờ trên sờ dưới một lúc, lòng Ngô Bất Lạc đã có đáp án.

Hắn đang nằm trong quan tài!

Đúng, không sai, là quan tài, hồi ở mộ Phán quan hắn đã từng nằm rồi.

Ngô Bất Lạc sờ đến bên hông, thấy dao găm mình giấu vẫn còn. Con dao này vô cùng sắc bén, cắt đứt ván quan tài để gió lùa vào không thành vấn đề.

Có vũ khí nơi tay, Ngô Bất Lạc không lo lắng.

Nhưng không đợi Ngô Bất Lạc rút dao ra chém thì quan tài đã bị ai đó khiêng lên.

Người khiêng quan tài kỹ thuật chẳng ra sao, xóc quá đi mất.

Ngô Bất Lạc hơi tức giận.

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng khua chiêng gõ trống.

Kèm theo tiếng chiêng trống là tiếng một người không ngừng đọc văn tế, thanh âm chợt xa chợt gần, Ngô Bất Lạc nghe không rõ lắm.

Giờ mình cầm dao găm chọc ra chắc không bị xem là xác chết vùng dậy đâu nhỉ.

Ngô Bất Lạc nghĩ đến dáng vẻ những người đó ngỡ mình là xác chết vùng dậy thì vui vẻ một phen, sau đó bắt đầu động tay.

Nếu bị chôn thật thì không hay tí nào.

Nghĩ vậy, con dao trong tay trực tiếp thọc ra.

"...Mọi người, có ai nghe thấy tiếng gì không?" Người khiêng quan tài run lên.

"Xung quanh nhiều âm thanh lắm, ông đang nói âm thanh gì?"

"Thì...thì là trong quan tài ấy, có âm thanh, mọi người không nghe thấy à?"

Đùng đùng đùng.

"Tôi...Hình như tôi cũng nghe thấy."

"Nghe nói người này chết oan uổng. Hắn bị họ hàng bức chết vì mấy chục mẫu đất trong nhà hắn!"

"...Đừng...Đừng nói mò."

"Tôi không nói mò, hôm qua vừa mới chết, hôm nay liền đưa tang, cái gì cũng chưa kịp đặt mua, ngay cả áo liệm cũng là lấy từ chỗ người già nào đấy trong thôn."

"Ông xem, quan tài này còn chưa hạ táng mà đã..., chỉ sợ..."

Đùng.

"Tiếng động càng lúc càng to, không xong rồi, tiền này tôi không cần."

"A -- tôi cũng không cần nữa."

"Đợi chút, đợi chút!"

Mấy người khiêng quan tài vội vàng quẳng quan tài đi, mặc kệ đội ngũ đưa tang nói gì đi nữa cũng không đồng ý tiếp tục.

"A a a a a a, xác chết vùng dậy a a a!"

Không biết từ lúc nào trên quan tài đã thủng một lỗ lớn, một bàn tay tái nhợt từ trong vươn ra.

Đội ngũ đưa tang người nào người nấy thét chói tai, đảo mắt đã chạy không thấy bóng dáng.

Ngô Bất Lạc vất vả bò ra khỏi quan tài, trán nổi gân xanh.

Mẹ nó.

Lúc đám người này thả quan tài xuống không thể thông báo một tiếng à? Đầu hắn bị đụng đau muốn chết.

Ngô Bất Lạc leo từ trong quan tài ra, cởi cái áo liệm trên người ném đi, hắn lại là thanh niên xã hội chủ nghĩa trong sạch.

Nhưng sau khi ra khỏi quan tài, vị trí hiện tại khiến Ngô Bất Lạc kinh ngạc.

Biển...Bờ biển?

Ngô Bất Lạc trừng lớn mắt, tiền giấy trên mặt đất hầu như đều hướng ra biển, nếu chậm một chút nữa hắn thật sự bị ném xuống biển. Đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ uống đầy bụng nước biển, rồi không biết chìm đi đâu.

Thực là...không đến nỗi chứ.

Muốn ném hắn xuống biển thật thì cần gì quan tài, gỗ làm quan tài này cũng không tệ lắm, hắn dùng dao găm đâm rất lâu mới đâm ra được một lỗ lớn.

Ngô Bất Lạc nhìn mặt biển phía trước, trong lòng luôn có cảm giác chẳng lành.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bất Lạc nhìn thấy một ít giấy trên bờ cát viết lít nha lít nhít chữ.

Ngô Bất Lạc nhìn sơ qua liền biết đây chính văn tế hắn nghe vừa nãy.

Mặc dù văn tế bình thường đều chọn cái tốt để nói, hơn nữa còn hay phóng đại lên, nhưng hiện tại Ngô Bất Lạc không biết cái gì hết, vẫn nên xem xem.

Vừa định xoay người nhặt lên thì nghĩ tới lời Sở Nhạc nói "Đừng cầm bất kỳ thứ gì", động tác dừng lại tại chỗ, chọn lấy một viên đá đè lên văn tế rồi mới bắt đầu xem.

Theo lời trong văn tế, người trong quan tài là một thợ thủ công.

Người thợ này từ nhỏ đã khéo tay, xây mộ cho không ít người, thậm chí còn được hoàng thất khen ngợi. Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, ngay khi hắn giành được vinh quang cho gia tộc thì bị bệnh nặng. Vì người thợ này thích bơi lội từ bé nên dự định hải táng.

...Viết nhảm nhí gì vậy.

Ngô Bất Lạc cảm thấy mình có lẽ gặp rắc rối rồi.

Người thợ trong văn tế nếu thực sự từng tu sửa phần mộ cho hoàng thất, vậy thì nguyên nhân hắn bị người trong tộc bức tử rất rõ ràng dễ hiểu.

Có lẽ bởi vì "hắn" bản gốc trốn về.

Từ xưa tới nay, thợ xây mộ cho hoàng thất đều không có kết cục tốt, đế tránh tiết lộ vị trí dẫn tới trộm mộ.

Không biết "hắn" chạy thoát bằng cách nào khiến người trong tộc vô cùng sợ hãi, cho nên lập tức hại chết "hắn", giết xong thì lo sẽ bị quan phủ phát hiện vì vậy ngay cả mộ cũng không cho mà ném hắn thẳng xuống biển, có thể khiến hắn chết không toàn thây.

Người trong tộc làm việc trái lương tâm nên muốn đền bù một hai, vì vậy cả quan tài và áo liệu đều làm bằng chất liệu tốt.

Ngô Bất Lạc không có tâm tình kiểm chứng suy đoán có đúng hay không, trước mắt hắn chỉ muốn biết rốt cục xảy ra chuyện gì?

Sở Nhạc muốn có được mộ Vu tộc, muốn trở thành chủ nhân của phần mộ đó, vì vậy mở ra phần mộ này.

Nhìn dáng vẻ Sở Nhạc hẳn là rất quen thuộc với chuyện ở nơi này.

Thế cho nên mình là bạn chơi thôi, chờ Sở Nhạc làm xong việc thì mình cũng có thể thoát ra khỏi nơi khó hiểu này.

Vấn đề trước mắt chính là, mình rốt cục đến nơi này làm gì?

Ngô Bất Lạc không sợ bản thân xuất hiện ở nơi xa lạ, chỉ sợ không biết mình đến làm gì?

Được rồi, chỗ này là bãi cát, dấu chân của đám người chạy trốn hồi nãy vẫn còn, trước hết cứ quan sát đã.

Hắn đến đây thông qua phần mộ Vu tộc, nói không chừng nơi này vẫn còn một ít bảo vật của Vu tộc ấy chứ.

Ngô Bất Lạc chẳng mấy đã tìm thấy một thôn làng.

Hiển nhiên thôn này chính là nơi những người kia ở, họ hầu như đều sống dựa vào biển.

Ngô Bất Lạc lại gần người trong thôn, mọi người nhìn hắn đều vô cùng xa lạ, hắn không nghĩ đến chuyện cẩu huyết như thay thế thân phận người khác.

"Xin chào." Ngô Bất Lạc tìm một người trông khá đàng hoàng để hỏi đường, "Xin hỏi, nơi này là thôn Minh Vượng đúng không?"

"Thôn Minh Vượng? Không phải đâu, chỗ chúng tôi là thôn Đại Ngư, bên cạnh là thôn Tiểu Ngư." Người kia lắc đầu, "Cậu trai, có phải cậu tìm nhầm chỗ rồi không?"

"Hả, không phải chỗ này?" Ngô Bất Lạc tỏ vẻ kinh hãi, "Em...Em tới nương nhờ người thân, nghe nói đây là thôn Minh Vượng, em đi đường rất vất vả, anh nghĩ lại chút xem, thật sự không phải thôn Minh Vượng ạ? Biết đâu chỉ là đổi tên khác thôi."

"Nơi này thực sự không phải." Người kia nhìn Ngô Bất Lạc đầy vẻ thương hại, "Chỗ chúng tôi chỉ có hai thôn, một là Đại Ngư một là Tiểu Ngư, cậu xem có phải đi lầm đường nên mới đến đây không?"

"Nhưng, nhưng em tiêu hết tiền rồi, trước đó còn gặp cướp, vất vả lắm mới thoát được, cũng không quay về được nữa. Cái đó, anh ơi, có thể làm phiền anh dẫn em đi gặp trưởng thôn được không?" Ngô Bất Lạc diễn xuất cao siêu, lừa những ngư dân này rất dễ dàng.

"Được." Đối phương đáp ứng một cách sảng khoái.

Đến nhà trưởng thôn, người ngư dân tốt bụng kia rời đi, chỉ còn Ngô Bất Lạc ở lại cùng vị trưởng thôn cao tuổi.

"Chào ông, trưởng thôn, cháu là..."

"Chỗ chúng tôi không hoan nghênh đám trộm mộ các người." Thôn trưởng nhìn Ngô Bất Lạc chằm chằm, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Ông hiểu lầm rồi." Ngô Bất Lạc dở khóc dở cười, "Cháu thật chỉ là không cẩn thận lạc đường. Ông xem tay cháu đi, không hề có chút vết chai nào. Ông còn muốn cháu chứng minh thế nào nữa không?"

"Cậu không làm nghề đó?" Thôn trưởng quan sát Ngô Bất Lạc một lúc, thấy đây đúng là một thằng bé tuấn tú.

Mới rồi nhìn không rõ, giờ nhìn lại, thôn trưởng xác định đây tuyệt đối không thể nào là trộm mộ.

Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, cả huyện thành cũng chưa từng thấy, muốn làm gì mà chẳng được?

"Khụ, ngại quá, già này hoa mắt, gần đây không biết tin đồn từ đâu nói chỗ chúng tôi có mộ của vương hầu, chỉ bởi vì chỗ chúng tôi từng có mấy thợ thủ công, như vậy chẳng phải lừa người sao?" Thôn trưởng luyên thuyên mãi không dứt, sau khi nói rất nhiều, biết được tình huống của Ngô Bất Lạc thì tỏ vẻ cảm thông sâu sắc, cộng thêm trước đó hiểu lầm người ta nên đành phải để Ngô Bất Lạc ở trong một phòng trống, tạm thời sống ở thôn này.

Đương nhiên, quan trọng hơn là Ngô Bất Lạc nói mình am hiểu một chút y dược, trước kia là thầy dạy học trong học đường, giờ chạy nạn tới đây để thôn trưởng nhìn thấy giá trị của Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc cứ vậy mà ở lại trong thôn.

Hắn không kén ăn, kỹ năng bơi lại tốt, mỗi ngày xuống biển bắt ít cá là có thể sống tốt, thêm nữa bây giờ không bị thể chất ảnh hưởng, dựa vào một gương mặt đẹp, kỹ năng mồm mép và diễn xuất cao siêu, chẳng mấy đã nổi đình nổi đám trong thôn.

Thời gian dần trôi, Ngô Bất Lạc cũng biết một ít nội tình.

Chẳng hạn như có rất nhiều trộm mộ tới nơi này, thậm chí còn đả thương mấy thôn dân, cho nên ban đầu thái độ của thôn trưởng mới tệ như thế. Lại ví dụ như trong làng có một truyền thuyết từ lâu nói nơi này thật ra có một kho báu nhưng không người nào biết vân vân...

Nghe được nhiều tin tức hỗn tạp, Ngô Bất Lạc càng thêm xác định "mình" lúc trước trong quan tài hẳn là chết vì điều này.

Người trong thôn muốn giết chết "mình", chắc chắn là vì tồn tại của "mình" dẫn đám đầu sỏ trộm mộ kia tới.

Câu "Đừng cầm bất kỳ thứ gì" của Sở Nhạc phải chăng đang ám chỉ thứ gì?

Phần mộ Vu tộc, rốt cuộc muốn làm gì mà ném người vào đây?

Ngô Bất Lạc ôm những bí ẩn chưa biết lời giải chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Ngô Bất Lạc bị mùi máu tanh đã lâu không gặp đánh thức.

"Lão đại, tất cả người trong thôn đều ở đây, đều là người chúng ta biết rồi."

"Bên kia hình như là một phòng trống, gần đây có người xứ khác tới."

"Chúng mày đi xem xem, đừng gây rắc rối."

"Vâng."

Cửa phòng bị người đá bay ra ngoài, mấy kẻ hung ác tay cầm bó đuốc xông vào.

Gian phòng này cực kỳ nhỏ, không có chỗ nào có thể giấu người, vì vậy rất nhanh bọn chúng đã đi ra.

"Lão đại, trong này không có ai, chắc người đã chạy rồi."

"Nói không chừng là người cùng nghề, chết tiệt!"

...

Ngô Bất Lạc nằm nhoài trên nóc nhà, đếm số lượng đám người đó.

Bốn mươi ba người.

Giờ phút này những thanh niên trai tráng trong thôn đều bị trói ở một nơi khác, chỉ có người già phụ nữ trẻ em bị bọn chúng dồn vào một chỗ vây lại, e rằng không chèo chống được bao lâu.

"Nói mau, mộ quốc sư rốt cuộc ở đâu?"

"Tôi...Chúng tôi thật sự không biết. Chỗ chúng tôi không có mộ quốc sư nào cả." Trưởng thôn run run rẩy rẩy đứng lên, nói một cách yếu ớt.

"Không thể nào!" Một người trung niên râu cá trê hung tợn nhìn chằm chăm trưởng thôn, "Tin tức bọn tao nhận được tuyệt đối không sai. Nghe nói quốc sư khi còn sống qua lại thân thiết với Long Vương, yêu thích biển cả không rời, vì vậy khả năng mộ ông ta ở đây rất lớn."

"Thôn trưởng của thôn Tiểu Ngư cũng nói không biết, đã bị bọn tao giết chết. Thôn trưởng, ông phải hiểu, trong thôn các ông chỉ còn lại mấy đứa bé này, nếu không nói, kết cục của các ông cũng giống thôn bên cạnh thôi."

"Chúng tôi không biết thật mà."

Vừa dứt lời, một đứa bé liền bị bắt tới cắt cổ.

Một người phụ nữ đau đớn khóc lóc, "Con của tôi!"

"Thôn trưởng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nghe nói trước đó vài ngày các ông mới đưa tang một người, người đó là một thợ thủ công." Râu cá trê lạnh lùng cười nói, "Nếu các ông không chột dạ thì làm sao lại hại chết người?"

"Cậu ta, cậu ta chết vì bệnh."

"Ha ha, chết bệnh á, bệnh gì mà trong vòng một ngày đã mất mạng rồi?" Râu cá trê không tin, "Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Lúc này, không ít kẻ kề đao vào cổ những đứa bé trong thôn.

"Tôi nói, tôi nói!"

"Con dâu lão Vương —— "

"Chúng tôi không biết mộ quốc sư gì cả, nhưng có một hôm có một đoàn người từ biển vào, bọn họ không cho chúng tôi lại gần, ở lại đây hơn nửa năm." Người phụ nữ xông lên ôm lấy con mình, chỉ về hướng bờ biển, "Bọn họ tự xưng là người Vu tộc, khác với người phàm chúng tôi nên không cho phép chúng tôi đến gần, cũng không cho chúng tôi nói ra ngoài, nếu không, a —— "

Người phụ nữ vừa dứt lời, bỗng nhiên bắt đầu hộc máu, trong chốc lát đã không còn thở nữa.

Ngô Bất Lạc liếc nhìn, ý thức được có thể nguyền rủa trên người phụ nữ này phát tác.

Người Vu tộc hẳn đã nguyền rủa thôn dân, không cho phép tiết lộ bí mật của bọn họ, nếu không sẽ hồn phi phách tán, cho nên mấy người này mới miệng kín như bưng.

Những người khác trong thôn lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

"Lão đại, chúng ta tìm đúng chỗ rồi." Râu cá trê cười nói với thủ lĩnh, thanh âm tràn đầy vui sướng, "Nghe nói quốc sư là hậu duệ của Vu tộc nên sau khi ông ta chết ngay cả Hoàng đế cũng không dám cưỡng ép giữ lại thi thể, nghe nói quốc sư này pháp lực vô biên, vật bồi táng vô số, còn có không ít pháp bảo Tiên gia, nếu chúng ta lấy được, không nói trường sinh bất lão nhưng chắc chắn kéo dài được tuổi thọ."

Người như bọn họ đều bị tổn hại âm đức, rất nhiều người vì khí độc trong mộ nên sống không lâu. Nếu có thể đạt được di vật của quốc sư, cho dù là mảnh văn tự cũng có thể bán được giá cao, nói không chừng bọn họ có thể thoát khỏi cái nghề này trở thành người thượng đẳng!

"Giết đám đàn ông kia đi." Thủ lĩnh hạ lệnh, "Giữ lại đám phụ nữ, nếu bọn họ đồng ý nói thì thả con của bọn họ đi."

"Chúng tôi thật sự không biết gì nhiều, nói ra sẽ chết." Trưởng thôn lệ tuôn đầy mặt, "Các người không thể làm thế, nơi này có nguyền rủa."

"Nguyền rủa, bọn tôi chẳng lẽ còn sợ cái thứ đó á?" Râu cá trê cười lạnh nói, "Nếu các ông nói hết những gì mình biết ra thì bọn tôi đây có thể thả các ông một con ngựa, dù sao bọn tôi còn cần đi trong phần mộ, cần người dẫn đường."

"Không, không thể đi đến đó, vào đó sẽ chết không được siêu sinh."

"Các ông mà không đồng ý đi thì hiện tại các ông sẽ chết không chỗ chôn!"

"Chờ một chút, tôi biết đi thế nào." Ngô Bất Lạc nhảy xuống khỏi nóc nhà, "Mấy người nói với họ cũng vô dụng, bọn họ không biết đi thế nào, nhưng tôi biết."

"Mày là ai? Mày không phải người trong thôn này."

"Mấy người không cần biết tôi là ai." Ngô Bất Lạc không để những người này trong mắt, "Những chuyện thôn dân ở đây không biết tôi đều biết, các người thả họ đi, tôi sẽ cho các người biết mộ quốc sư ở nơi nào và đi như thế nào."

"Ha, bọn tao dựa vào đâu để tin mày?" Ánh mắt không tín nhiệm của râu cá trê liên tục quan sát khắp người Ngô Bất Lạc, sau đó lặng lẽ làm dấu tay, ra hiệu cho mấy tên thủ hạ bắt người.

Đám đạo tặc đó còn chưa tới gần người Ngô Bất Lạc đã bị dao găm của Ngô Bất Lạc gọt mất một bên tai.

"Tôi khuyên các người nên cẩn thận." Ngô Bất Lạc thổi thổi máu trên lưỡi dao, "Các người muốn bắt tôi thì không được đâu, chọc tới tôi các người cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Các người thả những thôn dân này thì tôi có thể mang các người xuống dưới."

Râu cá trê và thủ lĩnh nói chuyện với nhau, dường như đang hiệp thương gì đó.

Ngô Bất Lạc ở một bên ung dung chờ, hắn tin đối phương nhất định sẽ đồng ý.

Hầu như những nơi thí luyện thế này đều là cái đức hạnh ấy, nếu bọn chúng không đồng ý thì còn diễn tiếp thế nào được?

Không gian khác, cùng một tràng cảnh.

Trên mặt đất toàn là thi thể.

Chỉ có râu cá trê và thủ lĩnh vẫn ngồi trên mặt đất.

"Hai người theo tôi xuống mộ." Sở Nhạc lạnh lùng nói, "Tạm đủ để làm quân cờ dò đường."


Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đang ở trong không gian khác biệt với cùng một tràng cảnh, ai thắng thì người đó là chủ nhân phần mộ 23333.

Phi Lư: ...Đây chẳng lẽ không phải sân nhà tôi???


Hết chương 151.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro