Chương 3: Sinh viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách dự tiệc sau khi khai báo danh tính với cảnh sát liền lần lượt rời đi.

Công Tôn day trán, rời khỏi đại sảnh, đi về phía thang máy.

Nhìn thang máy chật ních như hộp cá mòi, Công Tôn liền thấy buồn nôn, lắc đầu, quyết định đi thang bộ xuống dưới.

Đẩy cánh cửa cầu thang, vừa định bước xuống... Đột nhiên, có một cánh tay thò ra kéo phắt lại.

Công Tôn ngay cả kêu cũng không kịp, lập tức bị lôi vào chỗ rẽ vắng người trên hành lang.

Ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường cười cười trước mặt.

"Cậu..."

Bạch Cẩm Đường không nói không rằng, ấn Công Tôn lên tường, cúi đầu hôn điên cuồng.

Công Tôn giơ tay đẩy nhưng đẩy không ra, mà giãy giụa cũng chẳng nổi, cuối cùng chỉ còn cách cắn thật mạnh vào môi Bạch Cẩm Đường.

"A..." Bạch Cẩm Đường bị đau giật mình, rốt cuộc ngẩng đầu lên. Liếm môi dưới bị cắn đến bật máu, hắn cười hì hì, cúi đầu chăm chú nhìn Công Tôn.

Công Tôn ngẩng đầu trừng hắn: "Muốn gì đây?"

Bạch Cẩm Đường nhún vai: "Ài, vừa rồi anh đã giúp tôi một việc lớn, tôi đang nghĩ nên cảm tạ anh thế nào, thôi thì..." Nói đến đây, hắn thân mật thì thầm vào tai Công Tôn: "Thôi thì cứ để tôi lấy thân báo đáp đi."

Công Tôn ngẩng đầu, chăm chăm nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Đường một hồi, thủng thẳng nói: "Cậu muốn báo ơn tôi à, vậy rất đơn giản."

Bạch Cẩm Đường bất ngờ, định cúi đầu hôn tiếp, đột nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Hắn theo bản năng bắt lấy cổ tay Công Tôn đang vung lên. Một con dao giải phẫu sáng loáng!

"Này này..." Bạch Cẩm Đường một tay giữ chặt tay Công Tôn, một tay cố gắng khống chế không cho Công Tôn giãy giụa, "Anh làm sao cứ động chút lại rút dao vậy hả?"

"Cậu không phải muốn cảm tạ tôi sao?" Công Tôn hung dữ đáp, "Vừa khéo, tôi đây từ lâu đã muốn thử giải phẫu cơ thể sống!"

"Ha ha!" Bạch Cẩm Đường bật cười, "Anh có biết, tôi rất thích dáng vẻ này của anh!" Dứt lời lại cúi xuống.

"... Đồ khốn! Tôi phải làm thịt cậu..."

"Tùy anh, nếu anh muốn, cả cái mạng này cho anh cũng không thành vấn đề."

"Ai thèm... Bỏ tay ra!"

"Ở đây có phòng tổng thống, đừng về nữa!"

"Cậu... Chết đi... A..."


Tại một góc cầu thang, Đinh Triệu Huệ lấy khăn tay đưa cho Đinh Triệu Lan: "Này! Lau nước dãi đi..."

Đinh Triệu Lan cầm khăn, quệt quệt nước dãi xong lại đưa trả về: "Trả nè! Lau máu mũi đi..."

"Nhưng mà phải công nhận, đại ca đúng thật là..."

"Lưu manh..."

"Để tôi đưa anh về." Ôm lấy Công Tôn đã bị hôn đến xụi lơ, chỉ có thể im lặng trừng mắt, Bạch Cẩm Đường dịu giọng đề nghị.

"Ai cần cậu đưa?" Công Tôn hung hăng đẩy Bạch Cẩm Đường ra, xoay người định rời đi.

"Đừng ngại, tiện đường mà!" Bạch Cẩm Đường túm lấy Công Tôn kéo về hướng ngược lại, "Bên này có thang máy chuyên dụng."

Cho đến khi bị Bạch Cẩm Đường tha xuống lầu, nhét vào ô tô, Công Tôn mới bực dọc kêu: "Tiện đường cái gì?"

***

Nhìn Bạch Cẩm Đường tra chìa khóa vào cửa phòng liền kề, Công Tôn kinh hãi há hốc miệng.

Còn chưa kịp nói câu nào, lại thấy cặp song sinh họ Đinh chẳng biết đã theo về từ bao giờ, đang rút chìa khóa tra vào cánh cửa kế tiếp.

Giận!

"Cậu... Các cậu..."

Bạch Cẩm Đường đẩy Công Tôn còn đang kinh ngạc vào phòng, đóng cửa lại. Ngẩng đầu, chỉ thấy cửa sổ rộng sát đất, rèm cửa buông kín.

"Mấy ngày nay chắc anh đều ở Cục cảnh sát phải không?" Kéo Công Tôn đến trước cửa sổ, hắn đưa tay gạt tấm rèm, đập vào mắt là cảnh đêm rực rỡ.

Công Tôn ngây người nhìn tòa cao ốc đối diện xưa kia cũ nát tối tăm giờ lấp lánh ánh đèn, toàn bộ tòa nhà đều đang trong giai đoạn tu bổ bề bộn.

"Khu vực này rất có tiềm năng, tôi đã mua trọn, chỗ kia..." Bạch Cẩm Đường vừa nói tay vừa chỉ tới khung cửa sổ đã từng làm cho người ta sởn gai ốc: "Là phòng Chủ tịch tập đoàn Bạch thị!"

"..." Công Tôn có chút mất tự nhiên, "Cậu, không cần phải..."

"Chậc chậc chậc..." Hắn khua khua ngón tay, "Chỗ đó góc nhìn cực tốt, anh trông thấy tôi, tôi cũng trông thấy anh. Như thế mỗi tối, anh đều có thể yên tâm mà ngủ ngon."

Công Tôn quay đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy có chút tin tưởng, sau đó lại nghe Bạch Cẩm Đường bổ sung: "À mà, tôi có đục một hốc trên tường!"

Ngoái nhìn theo hướng hắn chỉ, Công Tôn phát hiện trên bức tường xưa kia vốn chẳng làm sao giờ đây xuất hiện một cái cửa thông trống, hai phòng... thông nhau!

"Bạch Cẩm Đường! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Đồ biến thái!"

"Anh lần đầu gọi tên tôi nha!"

"Cậu... A! Làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!"

"Chúng ta vào phòng bàn bạc cụ thể một chút việc lấy thân báo đáp đi..."

"Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"

Đêm ấy, Bạch Cẩm Đường nằm trên giường trằn trọc không sao ngủ được. Công Tôn tống khứ hắn xong liền lấy đồ đạc chặn cái hốc đó lại, "Hầy..." lần thở dài thứ ba mươi trong ngày - người gì mà khó chiều thế chứ?


Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tinh thần phấn chấn, vừa đến S.C.I liền bị Bao Chửng gọi vào phòng Cục trưởng.

"Thấy sao?" Bao Chửng ném một tập hồ sơ cho hai người.

Mở ra nhìn, quả nhiên là án mạng đêm hôm trước cùng giấy tờ các vụ giết người bằng súng bắn tỉa khác.

"Không giống sát thủ chuyên nghiệp." Bạch Ngọc Đường lật hồ sơ, "Cách thức gây án không chuyên nghiệp!"

Bao Chửng gật đầu: "Vậy mới đáng ngại!"

Triển Chiêu nhíu mày đọc: "Sát thủ ngày hôm qua là sinh viên đại học M? Tề Lỗi, cậu ta mới tròn hai mươi tuổi?"

Bao Chửng tiếp tục gật đầu: "Án mạng này có chút kỳ quái, tiến sĩ Wilson và Jon Kim đều là những nhân vật ngoại quốc có tiếng tăm nên vụ này rất thu hút dư luận, trong vòng nửa tháng, hai cậu phải phá được án cho tôi!"

Bạch Ngọc Đường vò đầu: "Cục trưởng Bao, chú lại còn ra hạn sao?"

Triển Chiêu bên cạnh phụ họa: "Đúng đó."

Bao Chửng buồn cười nhìn hai người: "Hai đứa nhóc các cậu, khỏi diễn trò kẻ xướng người họa đi. Nửa tháng phá án, trễ một ngày, cọ WC một năm!"


Thành viên đội S.C.I liền trông thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nổi giận đùng đùng đi tới.

"Mã Hán!"

"Sếp?"

Mã Hán thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường không tốt, lập tức ngoan ngoãn chạy lại nghe lệnh.

"Dẫn theo đội kỹ thuật đến hiện trường bốn vụ án mạng điều tra!"

"Rõ!"

"Vương Triều, Trương Long, điều tra lý lịch các nạn nhân, cả cái ông tiến sĩ gì đó cùng gã ngôi sao gì kia luôn."

"Rõ!"

"Nửa tháng phá án!"

"Hả?"

Bạch Ngọc Đường nhìn đám cấp dưới của mình cười ha hả: "Chậm một ngày, cọ WC một năm!"

Mọi người vội vàng chân trước chân sau chạy biến...

Triển Chiêu liếc mắt nhìn con chuột đang giận cá chém thớt, lầm bầm: "Hừ, tiểu nhân đắc chí!"

Bạch Ngọc Đường liếc anh: "Mèo chết, làu bàu gì đấy?"

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi.

"Hầy..." Thở dài, Bạch Ngọc Đường cầm tập hồ sơ trên bàn, "Đến đại học M, điều tra cậu chàng tên Tề Lỗi!"

Đại học M, một trường đại học dân lập hạng ba, cách cư xử ăn mặc của sinh viên ở đây hoàn toàn khác với sinh viên ở đại học C. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi tới văn phòng học viện Luật - Đúng thế, Tề Lỗi chính là sinh viên khoa Luật.

Cổ Trịnh Nham là một giáo viên trẻ khoảng ba mươi tuổi - chủ nhiệm lớp Luật ban 2 khóa 4 của Tề Lỗi.

Anh ta nhiệt tình tiếp đãi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, theo lời của anh ta thì Tề Lỗi là một sinh viên không phù hợp cuộc sống tập thể, trọ trong ký túc xá nửa năm thì ra ngoài thuê phòng ở.

"Vì sao? Có xích mích gì với người ở ký túc xá sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"À..." Cổ Trịnh Nham có chút do dự, nói: "Tề Lỗi bị bệnh, không thể ở chung với bạn học."

"Bệnh gì?"

"... Mộng du..."

"Mộng du?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc liếc nhìn nhau.

"Có thể nói rõ hơn không?" Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú.

"Đương nhiên." Thầy giáo Cổ gật đầu, "Tề Lỗi từng nhiều lần nửa đêm vùng dậy tấn công bạn cùng phòng, cậu ta có khi còn đốt nhà, đánh người... Nghiêm trọng nhất là có lần cậu ta thiếu chút nữa làm bạn ở giường dưới chết ngạt."

"Làm sao các anh biết cậu ta bị mộng du?" Triển Chiêu cau mày.

Thầy Cổ thở dài: "Tề Lỗi tuy rằng bình thường không thích giao tiếp, nhưng thái độ cư xử rất ôn hòa. Theo như bạn cùng phòng cậu ta nói, cậu ta lúc tấn công người khác vào buổi tối thì nhu thể đã biến thành một kẻ khác, hung hãn dị thường... Hơn nữa, Tề Lỗi sau đó không hề nhớ được những việc đã xảy ra."

Triển Chiêu cúi đầu, tựa như đang xuất thần, Bạch Ngọc Đường lại hỏi thêm thầy Cổ vài vấn đề. Suốt khoảng thời gian đó, Triển Chiêu chỉ nhíu mày trầm tư, tuyệt nhiên không nói một câu.

Sau khi kết thúc các câu hỏi, Triển Chiêu rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chỗ ở của cậu ta, thầy có biết không?"

"À, trong sổ liên lạc có ghi lại, để tôi chép địa chỉ cho các anh."

Cổ Trịnh Nham vừa lấy giấy bút ra viết, vừa nói: "Tình hình cụ thể, các anh có thể đi hỏi thêm các thành viên trong ban nhạc, hẳn là họ biết rõ hơn."

"Ban nhạc?"

"Tề Lỗi rất có năng khiếu âm nhạc, chơi bass rất khá, đã cùng với vài sinh viên khác thành lập một ban nhạc có tên 'Phí Điểm', ở trường cũng có chút danh tiếng. Nghe nói gần đây có một hãng thu âm nào đó muốn phát hành đĩa nhạc cho bọn họ."

"Có thể tìm các thành viên còn lại của ban nhạc ở đâu?"

"À, tại phòng sinh hoạt chung của trường, tầng ba tòa nhà màu đỏ kia."

Cổ Trịnh Nham nhìn đồng hồ: "Chiều nào bọn họ cũng tới luyện tập, hai người vào trong tòa nhà là có thể nghe thấy."

Bọn họ rời khỏi ký túc xá học viện Luật. Triển Chiêu rất không có cảm giác về phương hướng, quay qua quay lại, muốn đi tìm phòng sinh hoạt chung gì đó kia.

Bạch Ngọc Đường nhìn giờ: "Miêu Nhi, mười hai giờ đúng rồi, đi ăn đã rồi tìm."

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nhắc mới cảm thấy bụng sôi ùng ục.

"Ăn cái gì đây?" Lại xoay qua xoay lại, Bạch Ngọc Đường giữa lúc Triển Chiêu đang tự xoay đến chóng cả mặt liền kéo anh đi về phía cổng trường.

"Đi đâu vậy?"

"Lúc nãy vào đây tôi đã thấy một quán ăn Nhật Bản ngay cạnh trường."

"Quán ăn Nhật Bản á?" Triển Chiêu vừa nghe thấy liền hào hứng "SUSHI! SUSHI! Tôi muốn ăn sushi cá hồi!"

"Rồi, rồi, sushi cá hồi."

"Cả sushi các sardine nữa!"

"Được, được, sushi cá sardine."

"Sashimi cá hồi!"

"Ờ, sashimi cá hồi!"

"Sashimi cá điêu!"

"Sao toàn là cá thế, cậu là mèo thật à?"

"Wasabi!"

"Không được ăn mù tạt!"

"Vì sao?"

"Dạ dày yếu không nên ăn!"

"Hừ!"


Hai người bước vào cửa quán ăn Nhật Bản.

"Phải rồi, Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống, "Ban nãy cậu xuất thần như thế, có phải đã phát hiện được gì?"

Triển Chiêu ngồi xuống phía đối diện hắn, cầm menu gọi món, "Tôi chưa chắc chắn lắm, chỉ là nghi ngờ thôi."

"Nghi ngờ gì?"

"Ờ..."

"Khai mau! Mèo chết, nhanh còn ăn!"

"Tôi cảm thấy trạng thái của Tề Lỗi lúc đó... không giống mộng du." Triển Chiêu cầm đũa chọc chọc vào bát cơm lươn trước mặt.

"Nói vậy là sao?"

"Thế này, tỷ lệ người trưởng thành bị mắc chứng mộng du rất thấp, hơn nữa, phần lớn hành động đều không có mục đích, căn cứ vào biểu hiện mà nói, thì chỉ là đi qua đi lại một chút, trạng thái lúc đó cũng chỉ là mơ mơ màng màng thôi." Triển Chiêu trầm tư, tiếp tục chọc bát cơm lươn.

"Thầy giáo cậu ta nói, cậu ta lúc đó hung hãn dị thường, sau khi tấn công người khác xong thì chẳng nhớ bản thân đã làm gì." Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào bát cơm lươn đáng thương.

"Đây là điểm rất kỳ lạ!" Triển Chiêu nói, "Mộng du chính là kết quả hoạt động của võ đại não con người. Sự hoạt động của đại não bao gồm hai quá trình là 'Hưng phấn' và 'Ức chế'. Bình thường, con người khi ngủ, các tế bào ở lớp vỏ đại não ở trạng thái ức chế, nhưng nếu lúc đó có một hoặc nhiều nhóm tế bào thần kinh chi phối vận động cơ thể vẫn còn ở trong trạng thái hưng phấn sẽ sản sinh ra mộng du. Hành động của những người bị mộng du thường là những động tác hằng ngày được lặp đi lặp lại nhiều lần, đồng thời phạm vi di chuyển của họ cũng là những địa điểm quen thuộc..."

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Được khẽ gõ đôi đũa vào chiếc bát trước mặt Triển Chiêu, "Cậu lại bắt đầu nói tiếng nước ngoài rồi đấy."

Triển Chiêu lườm hắn, lấy một miếng sushi, "Đơn giản mà nói, người bị mộng du không có khả năng thay đổi tính cách! Hơn nữa, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, người đó vẫn có thể nhớ ra, cảm giác được cảnh trong mộng đã xảy ra trong hiện thực." Há miệng, cắn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: "Ý cậu là, Tề Lỗi cố tình ư?"

Triển Chiêu ngậm miếng sushi lắc đầu: "Ừm... Không giống."

"Vậy là gì?"

"... Hiện tại tôi chưa có cách nào chứng minh, cho nên muốn xem xét môi trường sinh hoạt của cậu ta." Triển Chiêu tiếp tục chiến đấu với đống đồ ăn.

"... Không lẽ là bị điên?" Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, "Đầu năm nay sao mà lại có nhiều người điên thế?"

Triển Chiêu cầm tôm chiên chỉ hắn: "Chuột bạch! Cấm nói hai chữ 'người điên'!"

Rầm!

Triển Chiêu còn chưa nói xong, cách đó không xa, một chiếc bàn bị hất đổ, cùng lúc có tiếng cãi vã truyền tới.

"Ông có gan thì lặp lại lần nữa xem?"

Bọn họ ngoái đầu nhìn, thấy gần cửa có hai người đang cãi lộn.

Một người túm áo người kia, hung hãn mắng hai câu rồi lao vào đấm đá.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc phát hiện, hung thần ác ôn đánh người chính là một cô gái, kẻ chịu đòn không dám đánh trả, lại là một gã đàn ông.

Cô gái kia mặc một bộ đồ đen bó sát người theo phong cách punk, đánh người xong lại hung hăng nhổ một bãi nước bọt, rồi xoay người bỏ đi.

"Xì!" Gã đàn ông bị đánh cho bầm mặt lồm cồm bò dậy, chửi hắt theo, "Không phải chỉ là một ban nhạc cấp trường học sao, cứ làm như..."

Gã ném tiền lại, rồi cũng đi mất.

Ăn uống xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa theo địa chỉ thầy giáo Cổ cung cấp tìm tới nơi thuê trọ ngay gần trường của Tề Lỗi.

Đó là phòng cho thuê với giá rẻ nằm trong một khu chung cư, hai người đi lên lầu, gõ cửa, không ai trả lời.

"Xem ra cậu ta sống một mình." Triển Chiêu nhìn xung quanh một lát, "Tìm quản lý lấy chìa khóa?"

Bạch Ngọc Đường khoát tay: "Tìm quản lý ở đâu chứ? Phiền lắm." Dứt lời, giơ chân, đạp một cú lên cánh cửa.

"Bang" một tiếng, cửa phòng mở toang.

Một thứ mùi lạ xông lên ập vào mũi khiến hai người nhíu mày, đang muốn tiến vào trong bỗng nghe thấy tiếng hô lớn: "Đứng lại, các người là ai?"

Quay đầu, cách đó không xa có một người đang trợn mắt nhìn họ, chính là cô gái ngổ ngáo vừa nãy đã đánh người trong quán ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro