Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạnh quá! Đây là đâu vậy?"

Lương Tư Sinh mơ màng mở mắt, trước mặt là một khoảng không đen kịt. Từng đợt gió lạnh cứ thế tạt qua, thốc vào mặt hắn đến đau rát. Nhìn xuống chân, tất cả cũng chỉ là một màu đen thui không thấy được gì, cứ như hắn đã bị đá văng ra ngoài vũ trụ bao la mà tăm tối kia.

"Mình đang mơ sao?"

Hắn lẩm bẩm, cảm giác nửa hư nửa thực xông vào tâm trí. Đặt tay lên ngực trái, rõ ràng tim vẫn đập, hắn vẫn đang hít thở đều đều. Nhưng nếu là thực, làm gì có nơi nào lại như này? Hai chân nhẹ nhàng giẫm thử xuống dưới, không hề có nền đất gạch gì cả, chỉ lơ lửng chơi vơi giữa không trung. Từng dây thần kinh trong não hắn căng cứng, đầu đau như búa bổ, gió thổi vào da lạnh đến rét run nhưng bên trong lại nóng hầm hập như đang lên cơn sốt. Lương Tư Sinh nhăn mặt, nhớ lại rõ ràng khi nãy còn đang cùng Cẩu Cẩu kiểm tra linh căn, nhưng từ lúc ngọn lửa đó vào tới đan điền, ý thức của hắn bỗng nhiên tắt lịm, khi mở mắt ra lại thấy đang ở đây, cảm giác như mình vừa quên đi một chi tiết nào đó rất quan trọng trong cuộc đời.

"Có ai ở đây không?"

Lương Tư Sinh thử gào lên, đáp lại hắn vẫn chỉ là một đợt gió lạnh buốt óc. Bỗng trước mắt, một tia sáng nhỏ loé lên, Lương Tư Sinh như tìm thấy tia sáng của cuộc đời đúng nghĩa đen, vội nhấc chân chạy về phía đó. Tuy nhiên hắn càng tới gần, bụng dưới của hắn càng đau dữ dội. Cảm giác nóng bỏng truyền qua từng sợi cơ ngày càng rõ rệt khiến hắn đau đến tái mét mặt mày.

Lương Tư Sinh dừng bước, đốm sáng đó vẫn giữ một khoảng cách nhất định với hắn, không hề thay đổi. Đang cố gắng chống đỡ cơn đau thì đột nhiên lưng hắn như có ai tung một chưởng, Lương Tư Sinh giật mình hoảng hốt quay lại nhưng lại chẳng thấy gì. Đúng lúc này, đốm sáng ở phía sau hắn khẽ lay động, nhanh như chớp lao thẳng vào người Lương Tư Sinh. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi hai chân nhẹ bẫng, hắn trực tiếp rơi vào khoảng không.

Giật mình mở mắt lần thứ hai, lần này khung cảnh trước mặt đúng là gian phòng mình đang ở, hắn đang trong tư thế ngồi thiền, Cẩu Cẩu vẫn đang ở dưới đất. Tuy nhiên, nó nhìn Lương Tư Sinh với ánh mắt đề phòng lẫn kinh hãi, nhe nanh gầm gừ, toàn thân toả ra sát khí doạ người, như thể chỉ cần hắn có một động tĩnh nhỏ thôi là nó sẽ lao vào tấn công.

Lương Tư Sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định mở miệng nói nhưng cổ họng đột nhiên đau rát nóng ran, không thốt ra được tiếng nào. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, cảm giác đau nhức nơi bụng dưới vẫn còn nhưng không dữ dội như khi nãy nữa. Thấy hắn cử động, Cẩu Cẩu thoạt nhìn chốc lát nghi hoặc nhưng không tấn công, ngược lại chỉ thu hồi sát khí, dè chừng bước tới gần. Nó đưa mũi lên ngửi ngửi tay hắn, xong lại thở ra một hơi lửa nhỏ vào lòng bàn tay. Lương Tư Sinh giật mình định rút tay về nhưng lại ngừng lại giữa chừng. Tay hắn không hề có cảm giác gì cả, như thể có một lớp kính vô hình ngăn cách làn da hắn với ngọn lửa kia vậy.

"Chuyện này là sao? Sao mình không cảm nhận được gì?"

Hắn nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trên tay, xong lại nhìn sang Cẩu Cẩu. Nó chẳng ừ hử câu nào, chỉ trừng mắt nhìn lại hắn. Đột nhiên, ngọn lửa trên tay hắn khẽ lay động, bên dưới nó thế mà lại sinh ra thêm một đốm lửa nhỏ nữa y hệt! Lương Tư Sinh trợn tròn mắt nhìn. Cái gì vậy? Lửa cũng có để sinh sản được sao?

Thấy hắn có vẻ như vẫn chưa hiểu chuyện gì, Cẩu Cẩu ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ rồi nhảy lên giường chạy vòng quanh người Lương Tư Sinh, dùng mũi hít hít vài cái, cuối cùng dừng lại ở sau gáy hắn. Nó đưa chân cọ cọ vào chỗ đó ý bảo hắn nhìn, Lương Tư Sinh bèn chạy lại chiếc gương trong phòng, quay người nhìn, nhất thời hai mắt hắn trợn trắng. Phía sau gáy hắn, một ấn kí của hoả hệ hiện lên từ lúc nào không hay.

"Đây... đây là..."

Lương Tư Sinh ngỡ ngàng, lắp bắp không nói nên lời. Hắn cứ đứng bất động nhìn chằm chằm vào gáy mình một hồi lâu, xong lại quay qua nhìn Cẩu Cẩu, rồi lại giơ tay tự tát vào mặt mình mấy cái. Cơn đau truyền vào má khiến hắn bừng tỉnh, xác nhận không phải mình đang nằm mơ. Quả thật sau gáy hắn là hình một ngọn lửa nhỏ đang phát sáng rực rỡ!

"Cẩu Cẩu.. tao.. tao... tao thành công rồi ư? Thành công thật rồi ư?"

Lương Tư Sinh mừng rỡ lao vù tới bên Cẩu Cẩu, kích động ôm cổ nó lắc lắc liên tục. Cẩu Cẩu bị hắn lắc đến mức hồn vía như sắp bật ra ngoài, khó chịu vùng vẫy, tặng cho hắn một cái táp vào tay rồi kiêu ngạo quay mông đi ra khỏi phòng. Lương Tư Sinh vẫn chưa hết choáng ngợp, hắn run run nhìn tay mình, không thể tin được là bản thân thật sự có linh căn. Trong cơn vui sướng, hắn giơ tay làm động tác búng búng như muốn tạo lửa rồi chờ đợi. Qua khoảng ba giây, trên tay hắn thật sự xuất hiện một đốm lửa nhỏ y hệt lúc nãy, nhưng chỉ le lói bốc lên rồi ngay lập tức tắt ngúm.

"..."

Sáng hôm sau, Lương Tư Sinh lờ đờ đi ra khỏi phòng, bọng mắt treo lên hai quầng thâm to tướng đen sì, Trình Vương nhìn vậy không khỏi giật mình:

"Ngươi làm sao vậy? Đêm qua không ngủ được sao?"

Lương Tư Sinh thều thào trả lời:

"Ta không sao, đêm qua có chút khó ngủ.. hahaa.."

Hắn vẫn chưa dứt được niềm vui từ tối qua, hai mắt thì dại ra nhưng miệng vẫn cười hềnh hệch như người có bệnh. Trình Vương lo lắng đưa tay lên trán hắn sờ sờ xong lại lẩm bẩm:

"Không sốt mà nhỉ? Hay phòng có muỗi làm ngươi mất ngủ? Hay là ngươi nghỉ ngơi thêm đi, hôm nay Cẩu Cẩu cứ giao cho ta."

Trình Vương vỗ vỗ vai Lương Tư Sinh, ý bảo yên tâm. Ngược lại, Lương Tư Sinh không dám làm phiền thêm, vội lắc đầu:

"Không, không sao thật mà. Ta đi rửa mặt là tỉnh lại liền. Ngươi cứ làm việc của mình đi ha, ta ổn thật đó!"

Nói rồi bỏ lại Trình Vương ngơ ngác đứng đó, chạy đi rửa mặt thật. Tuy đêm qua đúng là hưng phấn đến nỗi khó ngủ nhưng gần sáng hắn vẫn chợp mắt được một lúc, không đến nỗi suy nhược. Với cả hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về linh hệ của mình nữa, cách kiểm soát năng lượng, các bước cơ bản cho người mới chập chững làm linh hệ sư, linh hệ đan,..v.v.. Vì suy cho cùng, ai ai trong giới này cũng đều sẽ phải tiến tới bước luyện đan cả.

Ăn sáng xong, Lương Tư Sinh lại tìm tới Cẩu Cẩu, lôi lôi kéo kéo nó cùng mình đi lên phố, tìm mua các loại sách cần dùng. Phương thức trao đổi ở đây là dùng linh thạch, tương đương với tiền tệ ở thế giới cũ hắn sống. Mỗi gia nhân, người làm ở trong gia tộc Mộ Tiêu cứ đầu tháng sẽ được phát cho 100 linh thạch để tiêu dùng tùy ý. Từ hôm Lương Tư Sinh tới đây, Mộ Tiêu đã đưa cho hắn rồi nhưng hắn lại cảm thấy mình chẳng có thứ gì muốn mua cả nên vẫn chưa đụng tới.

____

Sau một hồi lượn lờ khắp nơi, cuối cùng Lương Tư Sinh cũng tìm được một cửa hàng chuyên bán các loại sách giấy bút. Biển hiệu đề ba chữ "Văn Thư Quán" to đùng, đảo mắt vào bên trong cũng thấy lác đác ba, bốn người đang lượn lờ quanh các kệ sách. Lương Tư Sinh bước vào, một thanh niên trẻ ăn mặc khá giống với tiểu nhị trong các bộ phim cổ trang đon đả chạy tới, nhiệt tình hỏi:

"Khách quan ngài cần mua gì? Cửa hàng bọn ta có đầy đủ các loại sách, hôm qua cũng mới nhập về một lô bút thai mao, thổ hào, tất cả đều còn mới nguyên. 50 linh thạch một chiếc, ngài qua xem thử không?"

Cậu ta nói liến thoắng không ngừng, giọng điệu y hệt nhân viên tiếp thị sản phẩm thời hiện đại. Lương Tư Sinh nghe cái giá vừa thốt ra ở câu cuối mà giật mình, vội xua tay nhỏ giọng hỏi:

"Ta muốn tìm sách phổ cập kiến thức về các loại linh hệ và linh đan. Chỗ ngươi có loại này không?"

Cậu thanh niên kia nghe vậy tiu nghỉu "à" một tiếng rồi dẫn Lương Tư Sinh tới kệ sách cuối cùng của cửa hàng, chỉ tay vào hàng sách thứ ba rồi để cho hắn tự chọn, còn mình thì tiếp tục làm việc.

Lương Tư Sinh cúi xuống, lấy bừa một cuốn ra xem. Cuốn này tên là "Tổng quan linh hệ sư - hạ cấp". Vừa thò tay lấy bừa, thế mà lại lấy đúng thứ mình đang cần. Hắn mừng thầm, tiếp tục nhặt thêm vài cuốn nữa, tất cả đều là sách nói về linh hệ và linh hệ đan cho người mới bắt đầu, cuối cùng ra quầy tính tiền.

Cậu thanh niên hồi nãy thấy hắn vào chưa lâu đã trở ra với ba quyển sách trên tay, cũng cười cười thanh toán cho hắn, lúc tiễn ra cửa còn không quên bảo hắn lần sau lại ghé thăm. Lương Tư Sinh gật đầu, chào tạm biệt rồi cùng Cẩu Cẩu đi về.

Tổng ba cuốn sách này hết 65 linh thạch, chỉ nhỉnh hơn mấy loại bút vừa rồi người kia giới thiệu một chút. Lương Tư Sinh tặc lưỡi, không biết bút kiểu gì mà lại đắt thế? Giờ hắn chỉ còn có 35 linh thạch, không biết liệu sẽ có lúc cần dùng không nên đành cất vào túi, quyết định từ giờ cho tới hết tháng nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì sẽ không đả động đến nữa.

Về đến nơi, Lương Tư Sinh cho Cẩu Cẩu ăn uống xong xuôi rồi mới đi vỗ về cái dạ dày rỗng tuếch của mình. Xong việc, trời đã dần chuyển tối, hắn về phòng đóng chặt cửa, ngồi nghiên cứu từng cuốn sách, say mê đọc.

Một linh hệ sư, nếu muốn tới bước có thể luyện chế đan thì phải lên hạ cấp nhị cảnh. Hay nói cách khác, hạ cấp nhất cảnh là một cấp bậc để cho linh hệ sư tu luyện căn cơ của bản thân, sử dụng nhuần nhuyễn linh hệ rồi mới bắt đầu đặt chân vào ngưỡng cửa luyện đan được. Trong sách còn có sẵn một bản công pháp phổ thông đơn giản, tuy chỉ có 3 tầng, không giúp người tu luyện đột phá nhanh và mạnh mẽ như những bản công pháp cao cấp khác, nhưng hầu như những linh hệ sư bình dân đều sử dụng bản công pháp sơ cấp này, vì nó khá dễ.

Lương Tư Sinh đọc xong, vội chạy ra khoá chặt cửa rồi quay lại bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất. Hắn chẳng có ai chỉ bảo dạy dỗ, cứ thế ù ù cạc cạc làm theo sách. Thực chất mà nói, những bản công pháp như này chính là để rèn luyện linh căn, củng cố cho nền móng để phát triển thực lực đối với linh hệ sau này. Cho nên khi mới bắt đầu, nếu có cơ hội luyện tập một bản công pháp cao cấp thì con đường phía trước sẽ đỡ gian nan hơn khá nhiều.

Vốn dĩ cách mà bản công pháp này tu luyện chính là cách trắc thí* linh căn mà hôm qua Lương Tư Sinh vừa mới làm. Chỉ là giờ linh căn của hắn đã được khai mở, nên tất cả những gì cần làm là dồn khí lực toàn thân vào đan điền, điều hoà hơi thở, ngồi thiền cho tới khi cảm thấy cơ thể sản sinh ra thêm một lượng sinh khí dồi dào, cô đọng lại thành một viên nội đan ở đan điền, điều chỉnh được sự hỗn loạn của linh hệ, vậy là được.

*trắc thí: thí nghiệm, khảo nghiệm

Lương Tư Sinh hít một hơi sâu, bắt đầu hăng say tu luyện mà không hề phát giác ra có một người đang đứng trong bóng tối nhìn hắn chằm chằm, không một tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro