Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy chương trước chúng mình hơi bị lộn xộn vụ xưng hô giờ đã được sửa lại, xin lỗi các bạn. Ryan là anh xưng hô vs LTT "tôi – cậu". LTT là cậu, xưng hô vs Ryan là "tôi – anh", vì lúc đầu chúng mình tưởng LTT lớn tuổi hơn Ryan nên lỡ đảo ngược xưng hô (つд⊂). Leizhe đổi thành y cho dễ phân biệt. Nếu các chương xưng hô hay chính tả gì đó có gì sai sót thì mong các bạn giúp đỡ chúng mình _('ཀ'」 ∠)

Chương 7: Chiến tranh dưới gốc hồ đào(*)

(*) Óc chó hay Hồ đào, Hạch đào là một Chi thực vật thuộc họ Óc Chó.  

Trong phòng thẩm vấn cục cảnh sát ở Portland, hai thanh niên ướt sũng đang ngồi trên ghế vòng tay ôm thân mình.

Một người nữ cảnh sát trung niên lấy chăn khô đưa qua cho họ choàng lại, bưng hai ly cà phê nóng hổi. "Đám nhóc đáng thương này, ướt sũng cả người còn bị dọa gần chết." Cô dùng giọng nói mang theo chút thương hại nhẹ nhàng nói với đồng nghiệp của mình, "Kiên nhẫn với bọn họ một chút, Terryville."

"Kiên nhẫn luôn luôn là sở trường của tôi." Cảnh sát trưởng người da đen cao lớn vạm vỡ trả lời cô, "Amanda, đem hai người họ tách ra, tôi muốn chia ra hỏi."

Nữ cảnh sát tiến đến, ôn hòa tách cậu thanh niên người Tây Ban Nha sang một căn phòng khác —— tóc của y bởi vì bị cơn mưa xối xả biến thành đen thui, những lọn tóc dán trên trán cũng ướt sũng, từng giọt nước rơi xuống khuôn mặt y tạo ra cảm giác ngây ngô mà gợi cảm, đó là một chất xúc tác thúc đẩy bản tính làm mẹ của người phụ nữ, khiến cho ánh mắt của nữ cảnh sát trung niên nhìn y càng toát ra sự yêu thương.

"Được rồi" Terryville kéo chiếc ghế đối diện bàn thẩm vấn ngồi xuống, đối mặt với cậu nhóc người Châu Á nói, "Nói đi, đem sự việc lúc đó cậu phát hiện ra hiện trường, tình cảnh lúc ấy như thế nào, đem đầu đuôi kể lại thật chi tiết cho chúng tôi. Đừng cố che giấu bất cứ chi tiết nào, cũng đừng tự mình tạo thêm, lời khai của cậu từ bây giờ trở thành lời nói trước toàn án, đối với việc phá án đặc biệt quan trọng."

Thái độ làm việc của Terryville quả nhiên công tư phân minh, nhưng không nghiêm khắc, Lý Tất Thanh nhâm nhi ly cà phê nóng, chậm rãi dùng tiếng Anh thuật lại sự việc. Nhưng trong đó rất nhiều từ đơn không thường dùng, cậu phát âm khó khăn, cũng không biết sắp xếp tổ chức thành câu thế nào, càng nóng lòng biểu đạt, càng lắp ba lắp bắp, nói vài câu sau bắt đầu sử dụng hỗn loạn vài từ tiếng Trung, đến cuối cùng, dùng tất cả đều là tiếng Trung .

Terryville cau mày,hỏi ý kiến vài câu, xác định đối phương ngôn ngữ không thông là thật chứ không phải làm bộ làm tịch, ông đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn lớn tiếng hỏi: "Đàm đâu? Gọi cậu ta đến hỗ trợ phiên dịch!"

Một người cảnh sát trung niên người Hoa buông hộp tài liệu xuống đi đến nói: "Cảnh sát trưởng, tôi chỉ có thể nói tiếng Quảng Đông."

"Dù sao đều là tiếng Trung Quốc, cậu đi nói chuyện với cậu ta." Terryville nghiêng người nhường anh vào cửa. Cảnh sát Đàm bô bô giải thích một trận, không ngờ đối phương vẫn không hiểu được mà thở dài: "Các ông vẫn nói tiếng Anh đi, ít nhất tôi còn có thể hiểu được một phần, nói tiếng Việt(*) một chữ tôi cũng nghe không hiểu."

(*)Tại Trung Quốc, tiếng Quảng Đông đôi khi còn được gọi là Việt ngữ (粵). Tuy nhiên, xét về mặt ngôn ngữ học, tên gọi này chưa chính xác, tiếng Quảng Đông là một bộ phận lớn của Việt ngữ.

"Chết tiệt, Quảng Đông không là Trung Quốc sao?" Cảnh sát trưởng da đen than thở, "Quốc gia các cậu rốt cuộc có bao nhiêu loại ngôn ngữ chứ!"

"Đại khái là 129 loại." Lý Tất Thanh nghiêm túc trả lời.

Terryville trừng thằng nhóc người Á Đông, nhưng cậu không giống đang nói giỡn, làm ông sinh ra một loại cảm giác bất lực.

"Để tôi hỏi thử đi." Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, hai người đàn ông da trắng mặc vest phẳng phiu đi vào, ngay trước lúc Terryville nổi điên liền lấy ra giấy chứng nhận đưa ra trước mặt ông: "FBI, bộ điều tra hình sự, Ryan Lawrence, đây là Rob Simon chiến hữu của tôi."

"Đây là vụ án của tiểu bang, chúng tôi hoàn toàn có năng lực tự mình giải quyết, không cần quấy rầy đến cục điều tra liên bang." Terryville có chút bất mãn.

"Tuy hiện nay không nằm trong phạm vi quản lí của chúng tôi, nhưng có lẽ chúng tôi có thể giúp mọi người một chút." Chàng thám tử liên bang tóc đen với đôi mắt màu mặc lam mặt không đổi sắc nói với ông, thuận tay kéo ghế dựa ra ngồi xuống, sau nói một câu tiếng Trung thuần thục: "Ví dụ như, trở thành phương thức giao tiếp tốt hơn."

"Được rồi" Terryville nhún nhún vai, "Tuỳ các anh, nhưng tôi muốn một bản ghi chép thẩm vấn đầy đủ, bằng tiếng Anh."

"Không thành vấn đề." Ryan quay đầu chăm chú nhìn cậu bé người Trung Quốc được bọc trong chăn, trong mắt tràn đầy vẻ an ủi: "Tất Thanh, không sao chứ, có bị hoảng sợ hay không?"

"Không sao, lúc đó có hơi kích động, giờ đã ổn rồi." Lý Tất Thanh hai tay ôm chặt ly cà phê, các ngón tay chạm vào nhau khi họ nói chuyện, thấp giọng nói: "Tôi... thật sự không hiểu tại sao có thể dùng cách tàn nhẫn đó để giết một người..."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, coi như đây là một bộ phim, đem những hình ảnh đó từ từ nói ra, có những chỗ không muốn nói cũng không sao." Ryan ôn nhu nói.

Lý Tất Thanh lắc đầu, "Không sao, tôi không yếu ớt như vậy." Sau đó cậu bắt đầu từ lúc gặp được Vian, nhất ngũ nhất thập(*) đem sự việc đã trải nói qua một lần. Đương nhiên, phần bị "đùa giỡn" hoàn toàn tỉnh lược.

(*) nhất ngũ nhất thập: đầu đuôi gốc ngọn

Ryan vừa nghe vừa ghi chép, Terryville vẫn chưa yên tâm, gọi người đặt máy ghi âm. Rob không có việc gì ngồi bên cạnh, cực kỳ khó chịu nhìn hành động của vị cảnh sát thành phố da đen kia.

Lý Tất Thanh sau khi nói xong, một hơi thật dài, đem cà phê còn dư lại trong ly một hơi uống sạch.

Ryan đem bản ghi chép đưa cho Terryville, "Mời ông xem xét, nếu không vấn đề gì, tôi muốn đưa cậu ấy đi."

Terryville tiếp nhận bản ghi chép cẩn thận xem một lần, vừa vặn Amanda từ phòng bên cạnh đi đến, cũng đưa tới một phần ghi chép, hai bên đối lập sau, phát hiện lời chứng hoàn toàn ăn khớp, hai bên không có gì khác biệt.

"Này hai đứa trẻ này chỉ là xui xẻo phát hiện hiện trường giết người, vụ án này hẳn là cùng bọn họ không có quan hệ gì." Amanda thấp giọng nói bên tai Terryville.

Terryville trong lòng cũng có chút đồng cảm, chính là hai cái FBI tùy ý nhúng tay vào vụ án ông phụ trách, làm ông có chút bất mãn, mà thôi, nhìn tại đối phương bận rộn giúp đỡ, ông cũng không so đo nữa. Cất kỹ hai bản ghi chép, thái độ của ông đối Ryan khách sáo rất nhiều, thậm chí còn có chút câu nệ mà tươi cười: "Cảm ơn đã hỗ trợ, hai người họ có thể đi rồi, nhưng không thể rời khỏi thành phố, để chúng tôi tùy thời điều tra thêm."

"Tôi biết." Ryan đáp, gật đầu với Lý Tất Thanh, ý bảo anh đứng dậy đi cùng mình.

"Hỏi nhiều một câu, có nhất thiết phải đem bọn họ đưa đến chỗ FBI không?" Amanda nhịn không được mở miệng.

"Không, cái này không cần thiết." Ryan nói, nhìn thoáng qua nữ cảnh sát tốt bụng, "Tôi chỉ là muốn đưa cậu ấy về nhà."

Nữ cảnh lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

"Thuận tiện đưa Leizhe về luôn đi." Lý Tất Thanh thỉnh cầu.

"Được rồi." Ryan vươn tay kéo một góc chăn rủ bên hông cậu, giúp cậu lau khô mái tóc ướt sũng, động tác mềm nhẹ, vẻ mặt chuyên chú.

Đứng ở cửa cục cảnh sát nhìn chiếc Chevrolet SUV màu đen gào thét vọt đi trong trong bóng đêm. Terryville như nhận ra điều gì đó mà nói với Amanda: "Cô có hiểu không?"

Amanda không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Tôi chỉ nhìn ra: thằng nhóc kia là người của anh ta."

Nói xong, Terryville xoay người trở về văn phòng, chỉ để lại Amanda một mình đứng ở trên hành lang, cân nhắc câu nói mơ hồ này một câu hai ý nghĩa.

"Tôi đã thấy anh ở trường đại học, lúc đó anh lái xe tới đón Tất Thanh, hai người rất thân?" Leizhe ngồi ở phía sau nhịn không được hỏi cho vị thám tử liên bang ngồi ở ghế lái.

"Những lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu ta mới vào học một tuần, sao lại có thể dính vào cậu?" Ryan ánh mắt xẹt qua kính chiếu hậu bên trong xe, liếc mắt nhìn y xem kĩ.

Lý Tất Thanh cảm thấy không khí có điểm gì là lạ, vội vàng lên tiếng hoà giải, thay bọn họ giới thiệu: "Leizhe, bạn mới quen của tôi ở trường học, Ryan, em trai bạn gái của tôi."

Rob xen mồm vào kêu lên: "Cái gì? chị của Ryan? Chính là Molly sao, cậu là người đó... Nên hình dung như thế nào nhỉ, năm trước tôi đã thấy một mặt thật của cô ấy, thật sự là ấn tượng sâu sắc, uh... Bạn trai của nữ vương bệ hạ? Thật khó lấy tưởng tượng, thì ra Molly thích kiểu này." Rob tặc lưỡi cười khinh khích, lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

"Nếu cậu đối với ánh mắt kén vợ kén chồng của Molly có ý kiến, lần sau gặp mặt có thể nói với nàng, hoặc là, tôi giúp ngươi chuyển lời?" Ryan lạnh nhạt mà nói với anh ta một câu, đồng thời cho Lý Tất Thanh một cái ánh mắt "Người này ngu ngốc không cần để ý đến hắn".

"Không không, tôi nào dám ý kiến!" Rob lập tức sửa miệng, nhanh chóng đem đề tài chuyển về vấn đề thời tiết cuối tuần.

Trừ câu hỏi dành cho Ryan, Leizhe dọc theo đường đi đều trầm mặc, khi chỉ có ba người kia nói chuyện thì bất động dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát bọn họ. Xe dừng trước một khu dân cư, Leizhe đối Lý Tất Thanh nói một câu "Ngày mai gặp", rồi vội vàng xuống xe.

Trở về căn hộ đang thuê, Ryan phân phó Rob "Sáng mai tám giờ tới đón tôi", sau đó mang theo Lý Tất Thanh đi vào thang máy. Rob từ cửa sổ xe ló đầu ra nhìn, nghi hoặc mà nhìn bóng dáng bọn họ: "Ở chung với nhau? Tình huống gì đây ..."

Đứng dưới vòi sen tắm cho sảng khoái, sau đó lau khô, Lý Tất Thanh mặc quần áo ở nhà bước vào phòng khách. Ryan đang ngồi trên ghế sofa xem quyển tiểu thuyết trinh thám có tên 《Heartsick》(*), thấy cậu đi ra, liền đặt sách xuống đưa cho cậu một chiếc hộp: "Pizza nấm và ô-liu đen vừa mới giao đến, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của cậu."

(*) Heartsick: Trong Heartsick – tiểu thuyết rùng rợn vừa ra mắt vào tháng này của nhà văn Mỹ Chelsea Cain, một mỹ nhân giết người hàng loạt đã bắt cóc vị thám tử theo dõi cô rồi tra tấn. Người phụ nữ tàn bạo này đóng đinh vào xương sườn của nạn nhân, đổ chất tẩy trắng vào cổ họng và cắt lá lách của anh ta mà không hề gây tê. Xong chừng ấy công đoạn, kẻ sát nhân mới động lòng trắc ẩn và gọi xe cứu thương.

Lý Tất Thanh mở hộp, cầm lấy một miếng pizza rồi bắt đầu ăn, "Cũng không tệ lắm." Cậu ngồi lên ghế sofa xếp bằng lại, tay cầm hộp giấy hỏi: "Vụ án này, FBI sẽ can thiệp vào sao?"

"Những tình huống bình thường thì không, trừ khi, cảnh sát thành phố nhờ chúng tôi giúp đỡ, hoặc là trong quá trình điều tra phát hiện có liên quan đến nhiều chuyện khác, ví như hung thủ liên tục giết người, khi đó tính chất của vụ án đã thay đổi ."

Lý Tất Thanh dường như suy nghĩ chuyện gì đó, một lát sau lại hỏi: "Anh nghĩ xem nguyên nhân gây án của vụ án này là gì, tình yêu? Báo thù? Hay chỉ là cảm xúc phẫn nộ nhất thời..."

"Những thứ này là trách nhiệm của cảnh sát, cậu không cần suy xét nhiều như vậy, chú ý an toàn của bản thân." Ryan đánh gãy câu nói của cậu, hiển nhiên không hy vọng vì vụ này Lý Tất Thanh can thiệp quá nhiều vào việc điều tra hoặc giao du với kẻ xấu, "Nếu không tôi giúp cậu chuyển trường khác?"

"Không cần, tôi không sao." Lý Tất Thanh ăn xong miếng pizza cuối cùng, bỏ lại hộp giấy, duỗi thắt lưng lười biếng về phòng đi ngủ, "Thật là một ngày đầy bất ngờ ... 11 giờ, tôi đánh răng đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học."

"Ngủ ngon." Thám tử FBI ở chung nhà nói, sau đó cũng đi về phòng của mình. Ở trong phòng vệ sinh tắm nhanh bằng nước lạnh, anh một thân ướt sũng bọt nước đứng trước bồn rửa mặt, mở ngăn tủ trên vách tường ra, theo thói quen với lấy lọ thuốc màu trắng, ngón cái vặn mở, nắp bình xoay theo hướng lòng bàn tay.

Cái lọ trống rỗng.

Ryan run rẩy một chút, lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua đã uống hết hai viên thuốc cuối cùng, vốn tính hôm nay tan làm đi mua, nhưng bởi vì vụ án giết người trong trường đột ngột xảy ra mà quên khuấy đi.

...Thôi, bỏ qua một lần đi, dù sao dùng thuốc thường xuyên cũng không tốt. Anh lần thứ N hạ quyết tâm, đem cái lọ thuốc rỗng ném vào thùng rác.

Khi anh cuối cùng cũng nằm lên giường, những bức tranh mô phỏng "Sát Thanh" đang ở trên vách tường chăm chú nhìn anh. Ryan nằm nghiêng người, đầu dựa trên cánh tay, nhìn ba khuôn mặt vô cùng tuấn tú của ba người khác nhau bất đắc dĩ nói: "Chào mừng đến quấy rầy giấc ngủ của tôi, ông bạn già."

Sau khi xảy ra vụ án giết người ở trường đại học Portland State, rõ ràng mọi người càng căng thẳng và lo lắng hơn so với thường ngày, vô số đề tài liên quan cùng lời đồn đãi nhanh chóng được truyền nhau giữa những sinh viên. Mọi người tựa như trong một đêm, lại nhớ về vụ án năm tháng trước trong khu rừng ở công viên, có vài người liên hệ hai vụ án với nhau, cố ý xây dựng lên một bầu không khí khủng hoảng, thỏa mãn tâm lí tìm kiếm cái lạ của bọn họ, thậm chí lấy dấu vết cánh hoa hồng xuất hiện ở cả hai hiện trường hung án, thay hung thủ đặt tên hiệu: "Sát nhân hoa hồng. " .

Là người đầu tiên phát hiện hiện trường gây án Leizhe tự nhiên được rất nhiều học sinh chú ý, dù y đi đến chỗ nào, đều bị mọi người vây quanh, hỏi han đủ điều. Kỳ thật Lý Tất Thanh cũng bị mọi người chú ý, nhưng vì là khuôn mặt mới lại có chướng ngại ngôn ngữ, chỉ đi bộ trong khuôn viên trường thôi đã bị rất nhiều ánh mắt chỉ trỏ cùng những lời tán gẫu về cậu so với Leizhe cũng không hơn gì lắm.

Ngày thứ ba lúc giờ nghỉ trưa, trong rừng cây dưới một gốc hồ đào cao cao, Lý Tất Thanh nhìn Leizhe bị bốn năm sinh viên nam vây quanh, chiếm cứ một vòng cung ghế đá hưng phấn thảo luận chuyện gì đó, từ vị trí đang ngồi nhìn tới, cậu bé người Tây Ban Nha có vẻ là nhân vật trung tâm của cái đoàn thể nhỏ này.

"Hey, Tất Thanh!" Leizhe tinh mắt phát hiện người bạn mới của mình, đứng dậy hướng cậu vẫy tay: "Lại đây, lại đây!"

Lý Tất Thanh không muốn đến gần, nhưng ngại vì mặt mũi của cậu bạn mình, đành phải đi qua.

"Nghe nói chính là hai người đồng thời phát hiện ra thi thể...?" Một cậu nhóc tóc đỏ với cái mũi đầy tàn nhang lập tức hỏi đủ thứ, trong mắt là sự hiếu kì.

Lý Tất Thanh cực kì không tình nguyện tham gia vào cái hội bát quái buồn chán này, khoác lên người cái mác người ngoại quốc không hiểu tiếng nước ngoài nhún nhún vai, đồng thời đem ánh mắt khiển trách hướng về người khởi xướng.

"Cậu ấy nghe hiểu được, nhưng không thể nói." Leizhe nói với những người bạn mới tựa hồ họ đang ôm một trò đùa dai, hướng cậu nhướng mày cười cười, giống như đang nói: tớ bị phiền đến chết đi được, ngươi cũng đừng mơ tưởng thoải mái.

Cậu nhóc tóc hồng thấy cậu không đáp lời, cũng liền mất hứng thú, ngược lại hướng một người thanh niên da đen vạm vỡ khác nói chuyện: "Quentin, nghe nói cậu ngày hôm qua nhìn lén báo cáo khám nghiệm tử thi? Thế nào, tên kia làm sao mà chết vậy?"

"Đúng vậy, ngay tại trong phòng làm việc của ba tôi." Quentin dùng giọng điệu khoe khoang nói, "Các cậu biết không, cái tên xui xẻo kia chết thê thảm lắm, mất hết nửa số máu trong người. Cái này cũng chưa tính là gì, trên người hắn cắm mười một nhánh cây, ngực, bụng, sau thắt lưng, đùi, nơi nào cũng có, đáng thương nhất chính là trong hậu môn, ruột bị đâm xuyên qua... Kết luận cuối cùng cùa pháp y là, cậu ta lúc còn sống bị người ta dùng nhánh cây đâm chết, nói cách khác là bị tra tấn đến chết, cuối cùng nội tạng vỡ tan dẫn đến mất máu quá nhiều rồi chết."

Chung quanh một mảnh ồ lên líu lưỡi, Quentin đắc ý dào dạt nhe hàm răng trắng, giống như rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý này.

"Cậu nói xem người cha nghiêm trang chững chạc của cậu ta khi biết được chuyện này có thể mắng cậu ta một trận không?" Leizhe thấp giọng hỏi bên tai Lý Tất Thanh,

"Nếu như đang nói ông Terryville, thì rất có thể." Lý Tất Thanh trả lời.

Lần này đến phiên Leizhe kinh ngạc: "Cậu biết?"

"Nhìn dáng vẻ của cậu ta, giống như một phiên bản thiếu niên lỗ mãng của Terryville."

Leizhe cười to, "Quả thật rất giống! Hơn nữa 'Thiếu niên lỗ mãng' cái từ này dùng rất đúng, xem ra trình độ tiếng Anh của cậu tiến bộ rất nhanh!"

Đang cười đùa với nhau, một nhóm sinh viên khác đi tới, cầm đầu chính là một thanh niên tóc vàng mắt xanh da trắng, tướng mạo có thể nói anh tuấn, lại mang theo vẻ mặt khiêu khích, đứng trước mặt Leizhe, trên cao nhìn xuống nhóm nhỏ đang ngồi trên ghế đá nói: "Bọn mày vẫn còn dám ngồi ở đây nói chuyện phiếm, không phải nên sợ hãi trốn trong phòng ngủ, chui vào chăn run rẩy sao? Không biết, cái tên chết mấy hôm trước, còn có cái tên chết năm tháng trước , đều là giống bọn bây sao thằng chó hoang Ấn Độ, quỷ đen, heo da vàng? Không được bao lâu cũng nên đến phiên chúng mày thôi!"

"Clyde, thằng sủa tiếng chó điên này, chết một trăm lần cũng không đủ, mấy thằng phần tử phát xít Đức như mày nên xuống địa ngục của bọn cặn bã phân biệt chủng tộc đi! Chạy về nện mẹ mày mà duy trì huyết thống thuần khiết đi!" Cậu nhóc tóc hồng dẫn đầu hùng hổ nhảy dựng, chỉ vào mũi gã chửi ầm lên.

Thanh niên tóc vàng mắt xanh cười lạnh, ác độc cay nghiệt đánh trả lại: "Mày lại ngứa lỗ đít sao, muốn tìm thêm mấy nhánh cây cắm vào không, Colin? Muốn hay không để sát thủ hoa hồng đến thỏa mãn mày một chút? A, đại khái còn không biết, hai thằng chết sớm kia đều là ma gay đó, này thật đúng là thay trời hành đạo, đem nhóm người dơ bẩn rác rưởi đó thanh lý sạch sẽ, không chừng chỉ số ô nhiễm không khí của toàn cầu sẽ giảm xuống nữa!"

Như bị cái danh hiệu "Homo(*)" mang tính vũ nhục này triệt để chọc giận, Colin gào thét một tiếng, nắm chặt nắm tay đánh mạnh về phía gã.

(*) Homo: Đồng tính

Clyde không hề yếu thế đánh trả, hai nhóm ngay lập tức bắt đầu thô tục mắng đối phươn rồi lao vào nhau đánh đấm, nhanh chóng trở thành một đống hỗn loạn.

Lý Tất Thanh lùi lại vài bước, muốn thoát khỏi đám người theo chủ nghĩa chủng tộc và kì thị đồng tính luyến ái đang đánh nhau, việc này vốn không liên quan đến cậu, hà tất phải lao vào giúp vui. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, làn da vàng khiến cho cậu trở thành một trong những mục tiêu để đối phương tiếp cận, trong lúc hỗn loạn có một nắm tay hướng mặt cậu vung tới, cậu vội vàng nghiêng người tránh thoát, lập tức một chân hung hăng đá vào bụng đối phương. Thanh niên da trắng bất hạnh trúng chiêu xoay người ôm lấy bộ phận trọng yếu kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

"—— bảo vệ đến !" Không biết ai rống lên, hai nhóm người nhanh chóng dừng đánh nhau bỏ chạy. Lúc gần đi, Clyde cực kỳ không cam lòng cho Colin động tác cắt cổ uy hiếp nói: "Chờ đi, mày sẽ là người tiếp theo!"

Colin giơ ngón tay giữa lên với gã.

Leizhe một tay kéo Lý Tất Thanh, một tay bám vào Colin, có vài bảo vệ thổi còi đang chạy đến trước tiên phải thoát khỏi hiện trường đã. Ba người chạy như điên, chạy được một quãng xa mới dừng lại thở hồng hộc, Colin hai tay chống hông, cúi người thở dốc nói: "Mẹ nó, một ngày nào đó, tao sẽ đem con chó điên kia đánh, đánh tới đầu nở hoa..."

"Được rồi, đừng nóng giận, cái loại người này không đáng." Leizhe an ủi cậu ta.

"Hắn uy hiếp tôi, cậu không nghe sao, hắn dám uy hiếp muốn giết tôi! Mẹ, tôi muốn tìm người giải quyết hắn!" Colin phẫn nộ mà mặt đỏ lên, thậm chí kích động run rẩy, bắt đầu lên kế hoạch trả thù của cậu ta: "Giả danh thành nữ sinh, lấy danh nghĩa hẹn hắn đi ra ngoài, sau đó chúng ta chịch chết hắn, chụp hình khoả thân rồi sao đó đăng thêm ảnh và video lên internet, thế nào, có làm hay không?"

Leizhe dường như mốn đánh cậu ta một trận nữa cho tỉnh táo lại, dùng sức vỗ vào đầu Colin: "Lý trí chút đi Colin, cậu giả dạng đứa náo dám yêu hắn tôi không rõ, cậu muốn nện chết thằng đó như thế nào tôi không quan tâm, nhưng làm như vậy mà bị bắt sẽ trở thành tội danh cưỡng hiếp, cậu muốn vì cái tên cặn bã đó mà ngồi chồm hổm trong ngục sao? Mà phải nói với cậu, nhìn đàn ông tôi lên không nổi."

Colin trúng một bàn tay của Leizhe, hình như có chút nhụt chí, oán hận lầm bầm: "Tôi tuyệt đối không thể tha cho hắn ... Chờ đó!" Cậu ta nhổ nước bọt xuống đất, thở phì phì đi mất.

Leizhe nhìn bóng lưng của Colin không tiếng động thở dài, quay đầu nhìn Lý Tất Thanh tạ lỗi: "Thực xin lỗi, thiếu chút nữa liên lụy đến cậu, bọn họ đều dễ manh động như vậy đấy, nhất là Colin."

Vừa rồi đánh hăng hái nhất rõ ràng là cậu. Lý Tất Thanh âm thầm rủa xả, miệng lại khách sáo nói: "Không có việc gì, tớ cũng không bị thương, chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

Leizhe nghe xong càng thêm áy náy: "Chúng tớ bị bắt nhiều lần rồi bị cảnh cáo xử phạt một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu cậu bị bắt thì thảm rồi, có khả năng sẽ bị đuổi khỏi trường ... Tớ không cố ý kéo cậu vào."

Lý Tất Thanh ôn hoà cười rộ lên, "Nói gì vậy, chỉ là chút việc nhỏ, hà tất để ở trong lòng."

Leizhe dùng sức nhếch môi, nhất thời cảm xúc nhịn không được kích động, đột ngột ôm chầm lấy cậu, bàn tay ở trên lưng cậu vì vui mừng mà vỗ vỗ, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

"Thật sự là tai bay vạ gió." Nhớ tới mới vừa trải qua một trận ẩu đả bất đắc dĩ, Lý Tất Thanh cảm thấy chính mình giống như cá trong chậu (người vô tội đột nhiên lại gặp phải tai hoạ) may mắn một đấm kia không trúng mặt cậu, nếu không buổi tối mang theo một vòng bầm tím trên mắt về nhà, không biết phải giải thích như thế nào với anh cảnh sát liên bang kia.

Hết chương 7



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro