Tiết tử - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tử 

Hắn lấy dục vọng làm bẫy rập, lấy máu tươi làm mồi câu, lấy vẻ bề ngoài nguỵ trang, ẩn mình trong bóng đêm vồ sói.

Làm sát thủ nhưng hắn lại lấy mục tiêu là một kẻ sát nhân. FBI đối với hắn thực sự cũng không biết nên yêu hay nên hận hắn.

"Ít nhất không một ai trong chúng ta có thể làm được. Hắn giết người để kẻ khác được sống, lại không lấy nữa phần tiền thưởng từ chính phủ, hơn nữa không có khả năng thất thủ ___ chúng ta có nên thuê hắn hay không?"

"Thôi đi, hắn làm như vậy đơn giản là xuất phát từ hứng thú, chứ không phải vì chính nghĩa. Hắn và tên biến thái ấy có gì khác nhau? Lấy việc giết người làm tiêu khiển. Một ngày nào đó chúng ta cũng phải bắt hắn về quy án"

Mặc kệ đánh giá của truyền thông, hắn cũng chẳng buồn để tâm tới những lời đàm tiếu xung quanh. Hắn là sát thủ đứng đầu bảng truy nã của FBI, hắn ăn miếng trả miếng, làm theo ý mình, tuỳ tiện hành động, tự xưng: Sát Thanh

Chương 1: Những kẻ du hành trong đêm

Lạc Ý liếc mắt nhìn màn hình của chiếc radio trong xe, bây giờ đã là 12 giờ 45 phút đêm.

Những chiếc đèn phía xa trên xa lộ liên tiểu bang lặng lẽ rọi xuống chút ánh sáng, yên lặng tưởng chừng như vô tận kéo dài về phía trước, hai bên đường là đồng hoang đen kịt, ngẫu nhiên thấy được vài ba bóng cây. Nếu không phải những vạch trắng trước mặt lao vun vút qua, hắn sẽ nghĩ chiếc xe chỉ đang đứng yên tại chỗ.

Qúa yên tĩnh , yên tĩnh đến mức khiến cho cả người không thoải mái. Hắn vươn tay vặn nút radio —— không có bất cứ âm thanh nào vang lên, không biết nó bị hư từ lúc nào.

Ngay thời điểm hắn quyết định tự hát một bài thì trên kính chắn gió bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Phanh gấp. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rít lên. Thân thể Lạc Ý trên ghế lái nghiêng qua một chút. Tay lái đánh quá gấp, lực ly tâm khiến hắn cảm giác như long trời lỡ đất, cũng may chiếc xe cuối cùng đã ổn định lại .

Người suýt nữa gây tai nạn đứng trước đèn xe hắn, một anh chàng da ngăm cao to vạm vỡ, mặc áo thun tay dài trùm đầu, hoạ tiết trên áo như một đống hỗn độn của những bức tranh thuộc trường phái trù tượng, cẩn thận nhìn mới phát hiện là một đống xương người thiếu tay chân. Nhưng Lạc Ý cảm thấy chiếc quần jean trang trí những chuỗi trang sức kim loại còn kinh khủng hơn, áo thun xem ra tương đối bình thường.

Người nọ hai ba bước lại gần, đem mặt dán trên cửa kính xe, cong ngón tay gõ gõ cửa.

Lạc Ý cẩn thận hạ cửa kính xuống khoảng một bàn tay, chưa kịp hoàn hồn nhưng hắn đã lên tiếng chỉ trích: "Cậu có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không? Cậu muốn tự sát hả, vậy phiền cậu tìm một chiếc xe khác, xe của tôi đã qua ba lần sửa chữa rồi, thêm một lần nữa thì thẳng tiến bãi phế liệu là được !"

Người chắn trước xe của hắn đứng trong bóng tối nở nụ cười: "Tôi cũng không muốn đứng ở giữa đường, đứng bên đường vẫy tay với mấy chiếc xe, họ không thấy được liền phóng đi mất dạng."

Đó là bởi vì ngươi đứng ở chỗ không có đèn đường, giống như một viên socola rơi vào chai coca vậy. Lạc Ý chửi thầm trong bụng, nhưng phép lịch sự, hắn ôn hoà hỏi: "Cần giúp đỡ sao?"

"Đương nhiên, toàn thế giới so ra thì tôi càng cần sự trợ giúp của anh hơn ——Trong khi bọn tôi đang hát say sưa đến quên cả trời đất thì tôi bị một tên khốn đá xuống xe. Chết tiệt, bọn chúng say bét nhè và nghĩ đây là một trò đùa và rồi đem xe của tôi lái đi mất! Ngày mai chắc tôi phải đến chỗ hồ nước hoặc gần hai cái cây để tìm nó! Chiếc xe của tôi chắc sớm muộn gì cũng sẽ hỏng thôi! Một đám chó má ..."

Lạc Ý nhíu nhíu mày, hy vọng cửa sổ xe có thêm công năng chặn ngôn ngữ bốc mùi. Hiển nhiên, so với mấy người bạn của hắn thì đây chắc là dạng hùng hùng hổ hổ chọc ghẹo các cô gái hỏi em ơi em đi đâu đó.

Hắn rất muốn đạp chân ga bỏ "là vừa", không may chưa kịp thực hiện thì đã bị phát hiện .

"Hey hey, anh bạn, đừng như vậy chứ! Ở cái nơi quỷ quái này cách một giờ mới có khoảng hai chiếc xe đi qua, tôi cũng không muốn tại nơi hoang dã cắm trại cả đêm... Chở tôi một đoạn thôi được không? Chỉ cần đến trạm xăng dầu hoặc là nhà nghỉ, cái gì cũng được tôi sẽ xuống xe ngay." Người nọ cầu xin.

Lạc Ý nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy cái đầu khôi ngô cùng cơ bắp phồng lên dưới áo thun có mũ, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở khoá xe ra .

"Cảm tạ quỷ thần!" Người nọ mở cửa xe, nhảy vào ngay vị trí phó lái, tay phải đưa qua, "Quinn."

Lạc Ý cũng vươn tay ra, khẽ chạm lấy bàn tay mang đầy nhẫn hình độc xà cùng cánh tay toàn hình đầu lâu, "Lạc Ý."

"Người Trung Quốc? Hàn Quốc?" Quinn nghiêng đầu đánh giá hắn: khoảng hai mươi ba, hai bốn tuổi, ngũ quan đoan chính, tóc đen cắt gọn gàng, mặc quần áo giản dị khá phù hợp, mang lại cảm giác sạch sẽ mềm mại giống như học sinh trung học vừa mới ra trường.

"Người Trung Quốc." Lạc Ý gật đầu cười nhạt một chút, mang theo một vài khí chất của người phương Đông đặc biệt có cảm giác ôn hòa cùng nội liễm

Oh, ba mẹ ơi tình yêu của tôi, một công dân tốt tuân thủ pháp luật! Quinn trào phúng mà nhe nhe răng.

Xe lần nữa khởi động, khi tốc độ dần tăng lên tới 80 km/h, đã vượt qua vận tốc cho phép trên xa lộ liên tiểu bang.

Hắn chắc anh ta ước gì có thể phóng nhanh đến một nơi có người, sau đó đuổi mình xuống. Quinn nghiền ngẫm mà đắc ý suy nghĩ, hắn khẩn trương , bởi vì nơi này chỉ có hai người chúng ta... Hắc, hắn sợ mình!

Đáy lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn, Quinn trầm mặc một chút sau đó mở miệng: "Anh làm việc vào ban đêm, chắc hẳn rất nhàm chán phải không ?"

"Không có việc gì, công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu." Lạc Ý trả lời.

"Người suy nghĩ giống anh không nhiều lắm, gần đây trên con đường này xe đi qua càng ngày càng ít , bởi vì sự kiện xảy ra gần đây ——" Quinn quay sang hắn khoa trương làm động tác cắt yết hầu, rồi bắt đầu khoa môi múa mép, "Người anh em! Anh không biết chuyện này sao?"

Lạc Ý cắn môi một cái, thoạt nhìn có chút bất an, "Trên truyền thông có đưa tin, " hắn giống như sợ làm kinh động cái gì đó mà nhỏ giọng lại, "Bọn họ gọi hắn là 'Đêm lộ sát thủ' ."

" 'Đêm lộ sát thủ', cái tên này nghe rất hay, tôi và bạn bè gọi hắn là 'Quỷ đêm'. Đó là một kẻ vô nhân tính—— giả thành những người cần giúp đỡ trên đường, đứng ở ven đường đón xe vào đêm khuya. Ngày hôm sau, mọi người sẽ phát hiện một xác chết treo trên cây ở đường quốc lộ, thủ đoạn tàn ác, bụng và ngực bị phanh ra, nội tạng treo đầy người..." Quinn phát ra thanh âm ngày càng trầm thấp, thân thể nghiêng đến gần hắn, tựa hồ muốn quan sát thật kĩ phản ứng của nam nhân trẻ tuổi bên cạnh—— hắn nhìn thẳng vào con đường phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng hành động nuốt nước miếng, hầu kết hoạt động lên xuống một cái, đây là biểu hiện của sự khẩn trương, lo âu hoặc sợ hãi.

Quinn vừa lòng cười , tiếp tục cái đề tài mà gã cảm thấy hứng thú này: "Đã có bốn người bị hiến tế, mà cả một sợi tóc của hắn cảnh sát đều không chạm vào được —— hắn là một thiên tài xuất quỷ nhập thần!"

"Hiến tế... Là có ý gì?" Lạc Ý có chút miễn cưỡng hỏi, đồng thời khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh một chút: dưới áo thun của hắn đều là những khối cơ bắp nở ra, bắp tay hắn cơ hồ to gấp đôi cánh tay mình, trên cổ hình xăm đại bàng hơn phân nửa bị che bởi cái áo lộ ra một vài bộ phận, nhìn lướt qua như một sinh vật tà ác nào đó.

Quinn nhìn ra được, người bạn đồng hành tạm thời của mình không hề thích cái đề tài này chút nào, nhưng vẫn là đáp lại, hoặc có lẽ vì lễ phép thông thường, hoặc do bầu không khí và áp lực tâm lý bức bách.

Biểu hiện của người bên cạnh khiến cho hắn càng thêm dạt dào hưng trí mà tiếp tục giải thích: "Hắn đem hai mắt cá chân trói lại, treo ngược lên cành cây, sau đó lấy máu, đem nhúng vào nước rửa sạch, tựa như cách xử lý xác của con sơn dương, cuối cùng vẽ một bức ngôi sao năm cánh trên mặt đất bên dưới thi thể, ở giữa viết tên người bị hại —— đây là một nghi lễ hiến tế hướng ác ma cầu xin."

Lạc Ý bắt bản thân tập trung lái xe, rồi lại nhịn không được phản bác: "Trên báo chí không viết kỹ càng tỉ mỉ đến như vậy, nghe giống như nghi lễ của mấy cái tôn giáo đen tối trong tiểu thuyết."

Quinn nở nụ cười: "Ồ, báo chí đương nhiên không đăng chi tiết, bọn họ cũng không phải người trong cuộc."

Lạc Ý đột ngột phanh xe lại, nhựa đường và lốp xe ma sát lại với nhau phát ra tiếng rên rỉ như người chết. Quinn bời vì không thắt dây an toàn, đầu của hắn đụng vào trần xe, hét to một tiếng: "Đồ điên ! Anh làm cái quái gì vậy? !"

"Phía trước có một chiếc xe gặp trục trặc, " Lạc Ý quay đầu nói, "Cậu không thấy đôi nam nữ đứng đó sao?"

Ở ven đường là một chiếc Volvo mới cóng màu đen, người điều khiển xe là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tóc vàng, mặc tây trang màu xám có vẻ đắc tiền, trong tay xách một bìa hồ sơ, giống những người làm trong những toà nhà thương mại, thanh lịch tự tin, đẹp trai phong độ, là phần tử tri thức tinh anh.

"Tôi tên là Alden." Anh hướng Lạc Ý bày tỏ lòng cảm kích mà vươn tay, sau đó giới thiệu cô gái trẻ bên cạnh, "Đây là Jessica, ba giờ trước chúng tôi gặp nhau . Cô ấy vốn muốn đi nhờ xe tôi đến thị trấn, kết quả bị trì hoãn với nhau ở đây."

"Xe anh gặp vấn đề gì sao? " Lạc Ý xem xét xe của anh ta một chút, "Có thể sửa không?"

Alden lắc đầu, "Tôi nghi ngờ đồng hồ xăng xảy ra vấn đề, cả đường nó luôn hiện xăng đầy, làm tôi bỏ hai trạm xăng dầu."

"Trạm xăng dầu tiếp theo còn có ách... Đại khái hơn nửa canh giờ lộ trình, có lẽ tôi có thể dùng xe cố gắng kéo nó theo?"

Hiển nhiên Alden cũng không muốn đem xe mới mua để lại ven đường chờ hừng đông rồi xử lý, anh ta ngay lập tức đồng ý lời đề nghị, còn rất ra dáng quý ông mà hỏi ý kiến bạn gái.

Jessica nhai kẹo cao su nhún vai: "Tôi không có ý kiến, dù sao đi xe của ai đều như nhau." Cô có một khuôn mặt khá xinh đẹp, một mái tóc quăn màu nâu mê người, làn da hơi khô, đôi mắt đánh phấn che đi quầng thâm dưới mắt, giống như thiếu ngủ mà kiệt sức.

Lạc Ý từ trong cốp xe lấy ra sợi dây kéo bằng thép, đem hai chiếc xe khoá lại với nhau, rồi lần nữa khởi động xe.

Chỗ ngồi phía sau nhiều thêm hai người, cảm giác cô đơn ban đầu vơi đi, ít nhất Quinn không tiếp tục cái đề tài kinh khủng ấy nữa, Lạc Ý chậm rì rì lái xe, tâm tình cũng chuyển biến tốt đẹp không ít.

Dọc đường đi ba người câu được câu không trò chuyện về vài thứ linh tinh, cô gái ở ghế sau không ngừng dụi mắt, ngáp dài, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào người đàn ông bên cạnh.

Lạc Ý chú ý tới Alden đang xê dịch về phía cửa xe. Anh ta tựa hồ có chút khó chịu khi phải tiếp với cô gái kia, mặc cho bộ ngực của cô đầy đặn mượt mà như một đôi đào mật.

Cô gái nửa tỉnh nửa mê tựa hồ đối với hành vi né tránh của anh ta có chút không hài lòng, xích qua một chút, cơ hồ muốn nằm lên bắp đùi của anh.

Lạc Ý thấy được biểu tình của Alden: xấu hổ, bất đắc dĩ, cùng với thoáng chút chán ghét.

Hắn nhịn không được muốn cười, trên gương chiếu hậu trong bỗng nhiên hiện lên tầm mắt của đối phương, một đôi mắt màu xanh sáng như bầu trời cao xanh ngày mùa thu.

Anh ta thấy hắn nhìn về phía anh, anh ta biết mình đang nghĩ gì. Lạc Ý nhanh chóng dời ánh mắt, khóe miệng yếu ớt nhếch lên, nở một nụ cười ái muội.

Bốn mươi phút sau, bọn họ tới một trạm xăng dầu nhỏ.

Cậu thanh niên mặc bộ đồ áo liền quần trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, sắc mặt không tốt lắm, đứng lên giúp bọn hắn đem bình xăng đổ đầy, một bên nói thầm : "Mấy người định chạy cả đêm sao..."

"Đương nhiên không, tôi đã mệt muốn chết, giờ nằm xuống có thể ngủ ngay lập tức." Lạc Ý xoa bả vai đau nhức, "Ở đây có nhà nghỉ nào không? Tôi muốn nghỉ vài giờ."

Cậu thanh niên thu tiền, ỉu xìu đưa ngón tay lên chỉ về nơi cách đó không xa, "Ngay tại con đường đối diện, có một khách sạn Cầu Vồng." Nói xong mặc kệ bọn họ quay về phòng.

Lạc Ý xoay người hỏi: "Mọi người tính sao?"

"Tôi không đi đường qua đêm." Quinn giành trước nói.

Alden do dự một chút, quay đầu lại chỗ ngồi đã có người trên xe mình, Jessica đã đi đến chỗ ngồi phía sau xe Volvo,thật tự nhiên dựa đầu vào xe ngủ. Anh ta khẽ thở dài, "Vậy, tôi cũng đi nghỉ ngơi, trời sáng xuất phát. Nhưng phải đem cô gái này sắp xếp một chút."

Vì thế ở quầy đại sảnh của khách sạn Cầu Vòng nhiều thêm bốn vị khách tới lúc nửa đêm, bà chủ mặc bộ đồ ngủ đi ra làm thủ tục đăng ký phòng cho họ, miệng lẩm bẩm: "Một người sao? Hai phòng là đủ rồi, đều là phòng giường đôi ."

"Không, chúng tôi muốn bốn phòng." Lạc Ý nói, "Chúng tôi ách... Không thân với nhau, chỉ vừa mới gặp nhau ."

"Chúng tôi chỉ dư hai phòng, những phòng khác còn chưa sửa chữa xong." Bà chủ dừng bút lại, chưa hết buồn ngủ trừng hắn."Cô bé này," bà dùng ngòi bút chỉ Jessica đang đứng lảo đảo, nghi ngờ hỏi: " Không phải là bị các ngươi dụ dỗ?"

"A không, đương nhiên là không! Cô ấy chỉ là mệt mỏi quá mà thôi." Alden vội vã giải thích, không ngừng lay Jessica đang ôm cánh tay hắn, ý muốn gọi cô dậy.

"Tôi cảm thấy cô ấy giống như bị chuốc thuốc." Bà chủ lãnh đạm nói.

Jessica vén vài lọn tóc quăn rũ trước mặt, tựa hồ đã tỉnh táo lại một chút, khó chịu mà thét lên: "Tôi không bị chuốc thuốc! Tôi chỉ uống chút rượu... Một chút mà thôi! Điều thứ mấy trong pháp luật quy định 21 tuổi không được uống rượu?" Cô dùng bàn tay sơn móng đen vỗ lên quầy, bỗng nhiên khanh khách cười rộ lên: "Ở chỗ bà có bán rượu không ——"cô cuối người xuống, tận lực chớp chớp hàng lông mi dày, "Cái loại có bỏ thêm 'hỗn hợp' vào ấy?"

Alden nhíu mày rên rỉ một tiếng, vươn tay đem cô gái lảo đảo kéo về, "Hai phòng thì hai phòng, cô ta một phòng, ba chúng ta chen nhau cùng một phòng."

Jessica kéo chặt cánh tay của hắn, hát mấy câu: "Chúng ta một phòng, bọn họ một phòng, lá la, chúng ta làm tình, bọn họ làm gay ..."

Lạc Ý mới mua nước trái cây từ máy bán hàng tự động kế bên, sặc một hơi phun hết lên sàn nhà, dùng sức ho khụ khụ mấy cái.

Alden dị thường xấu hổ, lúng túng mà cầm chìa khoá trên quầy, lôi cô gái đang vừa cười vừa hát vào phòng, "Im lặng nào Jessica, cô gái ngoan, im lặng, im lặng... Câm miệng đi... Tôi nói câm miệng!"

Quinn nhìn bóng dáng bọn họ, làm ra cái biểu tình phi thường tiếc nuối: "Tôi muốn cùng phòng với cô ta, rất nóng bỏng, muốn đem linh hồn của người ta hút cạn ..."

Lạc Ý làm bộ như không nghe thấy, cầm chìa khóa mở cửa phòng.

Phòng rất nhỏ, miễn cưỡng có thể nhét vào hai chiếc giường đơn, một tủ quần áo, một cái bàn tròn nhỏ cùng một đôi ghế sô pha, giấy dán tường đã ngã màu xám, nhưng cũng may chăn đệm sạch sẽ.

Quinn theo sau đi vào, thân thể cao lớn làm cho không gian càng thêm nhỏ hẹp, sinh ra cảm giác ngột ngạt, áp bức.

Lạc Ý ngồi trên giường, không ngăn được cảm giác mệt mỏi, hận không thể lăn ra ngủ ngay, bất tỉnh nhân sự mà ngủ hết mấy tiếng đồng hồ. Nhưng trong phòng còn tồn tại một người xa lạ khiến hắn không thể thả lỏng cảnh giác.

Quinn tựa hồ rất thích mang đến cho người khác cảm giác không thoải mái, đối phương càng có vẻ lo âu, tâm tình của gã càng khoái trá. Gã ở trong phòng đi tới đi lui, một bên ngâm nga một làn điệu quỷ dị chói tai, một bên đem quần áo của mình cởi ra chỉ còn cái quần lót, lộ ra một thân da ngăm cơ bắp tráng cường.

Trời, người này từ đầu đến chân đều là hình xăm, quả thực giống như bị câu lạc bộ graffiti làm sản phẩm thí nghiệm. Lạc Ý buồn bực mà nghĩ, có lẽ mình nên ra xe ngủ...

Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị đứng dậy, cửa bị gõ nhẹ vài tiếng. Hắn đi qua vặn tay nắm, thấy Alden đứng ở ngoài cửa, hướng hắn thong thả cười, "Có thể vào không ?"

Quinn vẻ mặt không thể tin được: "Anh đem cô gái kia ném trong phòng? Anh là đồ ngốc, quái thai... Kháo,anh là trai tân sao?" Gã phịch một tiếng ngã xuống giường bên trong, thở phì phì mà kéo chăn, "Mẹ nó tôi thật muốn giết anh!"

"Đừng để ý đến cậu ta, ghen tị thôi." Lạc Ý hất đầu ý bảo nam nhân đứng trước cửa tiến vào, "Giường không lớn lắm, nhưng hãy tự nhiên."

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro