Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Treo cổ sói

Tỉnh dậy trên giường, Lạc Ý cảm thấy chân có chút ngứa, tựa hồ có người dùng chân cọ xát.

Giường của phòng trọ này hai người nằm khá chật, hắn từ từ nhắm mắt lại xê dịch về phía mép giường, nhường giường cho đối phương rộng hơn.

Mấy phút sau, nơi riêng tư bị nắm chặt gây kích thích làm hắn phải giật mình tỉnh lại.

"Hư..." Một bàn tay che kín miệng hắn, bàn tay khác từ giữa hai chân hắn rút ra, lướt qua eo, ngón tay từ từ mở từng cái nút áo trên người hắn, ghim chặt ngực hắn xuống đệm giường, giống như muốn ngăn cản hắn giãy dụa. Âm thanh trầm thấp của nam nhân ở phía sau ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng đánh thức tên kia."

"Alden..." Lạc Ý cầm lấy bàn tay đang ngăn ở miệnh hắn, đè thấp thanh âm nói, "Anh muốn làm gì... ra khỏi đây rồi làm!"

Alden không tiếng động mà cười rộ lên, Lạc Ý có thể cảm giác được cổ họng của anh ta ở phía sau hắn run nhẹ.

"Anh cảm thấy thế nào?" Hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động đầu ngón tay, đùa bỡn hai đầu vú nhỏ. Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, anh ta vừa lòng ngậm lấy vành tai đối phương mút vào, "Chúng ta là đồng loại, tôi nghĩ anh cũng biết."

Lạc Ý thở hổn hển nói: "Tôi đoán được, nhưng không nghĩ tới làm việc này với anh... Anh có thể tùy tiện tìm ai đó lên giường, nhưng đừng đem tôi tính vào trong đó."

"Tiểu đệ đệ của cậu thẹn thùng đứng lên rồi, quả nhiên thật đáng yêu, bé con Trung Quốc, tôi thích kiểu người truyền thống bảo thủ... Lần này xem như lần đầu tiên làm tình, thế nào?" Không biết có phải vì đem thanh âm ép tới cực thấp, ngữ điệu của Alden so với trước thay đổi hoàn toàn, dường như không còn nhẹ nhàng và lịch sự như trước, như bóng đêm huyền ảo phá vỡ tất cả quy củ và sự trói buộc của dã tính.

Đầu lưỡi ẩm ướt, ấm nóng chu du quanh vùng cổ làm cho tính khí của Lạc Ý run rẩy đứng lên, hắn gian nan đẩy đối phương ra: "Cho dù là làm tình, tôi cũng không hy vọng lần đầu nó xảy ra ở một cái khách sạn giá rẻ trên giường đơn, huống chi trong phòng còn có người khác đứng xem."

"Tên kia ngủ say như chết, ngáy so sấm sét còn vang dội hơn. Chỉ cần không phát ra tiếng động quá lớn, phỏng chừng hắn sẽ không tỉnh, trừ phi cậu thích hét to lúc cao trào."Alden nhẹ nhàng cởi chiếc quần ra: "Bất quá tôi nghĩ cậu không phải 'phong cách' này, đúng không?"

Lạc Ý nắm chặt tay hắn: "Anh xác định hắn đang ngủ sao, ngáy ngủ thật chứ không phải giả vờ?"

Alden hơi sửng sốt rồi lại cười rộ lên: "Giả vờ? Ý tưởng này cũng quá kì quái rồi."

Lạc Ý mở to hai mắt, liếc nhìn chiếc giường bên cạnh một cái, nhìn những cái bóng chồng chéo lên nhau trong bóng tối, mọi thứ trông thật mờ nhạt. Hắn đem môi kề sát vào bên tai Alden, thanh âm mỏng manh mà nghiêm túc nói: "Tôi nghi ngờ hắn chính là một phần tử nguy hiểm, nói thí dụ như ... 'Đêm lộ sát thủ' kia."

Thân thể Alden đang kề sát người hắn run nhẹ một cái, thất thanh hỏi: "Cái gì?"

"Tôi biết nghe có vẻ lạ, nhưng ... Hắn lang thang một mình trên đường đêm, nói là bị bạn bè uống say rồi đá xuống xe, vậy mà một chút mùi rượu cũng không có, hắn vẫn luôn kể với tôi những chi tiết của vụ án giết người, mà những cái đó chưa bao giờ xuất hiện trên TV, hắn cực kỳ chú ý phản ứng của người khác đối với việc này, đắc ý khi thấy họ bất an và sợ hãi, giống như đang khoe khoang chiến tích... Anh cảm thấy, việc này có nghĩa gì chứ?"

Tay Alden từ trong quần Lạc Ý rút ra, theo bản năng liếc mắt nhìn qua giường bên cạnh, nơi đó bị bóng tối bao trùm tạo nên những cái bóng dị hợm, trong sự im lặng của căn phòng chỉ tiếng khịt mũi thôi cũng được phóng đại gấp trăm lần —— nếu suy đoán của Lạc Ý là đúng, vậy anh ta đang làm cái gì, nhảy cùng sói? Cùng kẻ giết người ở chung một phòng? Oh my god!

"Những việc này cũng không thể trở thành chứng cớ, có lẽ hắn chính là một tín đồ của tên giết người, hoặc là kẻ thần kinh thích phán đoán ..." Alden thực sự không biết những lời này là an ủi Lạc Ý hay là chính mình.

"Vậy giờ chúng ta tìm bằng chứng." Lạc Ý kéo quần lên, nhẹ nhàng xuống giường, trên cái bàn tròn nhỏ sờ soạng lấy cái bật lửa. Hắn không dám bật đèn, thời điểm ngọn lửa mỏng manh vụt sáng, hắn nhìn thấy áo khoác và quần của Quinn vứt trên ghế sô pha.

Khi tìm trong túi quần, ngón tay của hắn va chạm vào một vật cứng, mặt ngoài bằng phẳng, hắn nó rút ra.

"Là một cuốn sổ ghi chú." Hắn nhẹ giọng nói, đem cái bật lửa nhét vào trong tay Alden, bắt đầu lật ra xem một trang.

Cuốn sổ có bìa cứng , so bàn tay lớn hơn không bao nhiêu, bên trong dùng bút máy và bút chì than viết chữ, những đường nét loạn thất bát tao, không có nhiều vết gạch xoá hay chỉnh sửa. Chủ nhân của nó nhất định vô cùng coi trọng nó, thường xuyên bổ sung thông tin vào, vì vậy mà các cạnh của cuốn sổ bị cuộn một góc nhỏ.

"... Cô một bên nghiêng ngả lảo đảo mà chạy, vừa gào khóc cứu mạng, không ngừng quay đầu lại nhìn. Cô cực kỳ sợ hãi, giống như dê con bị sói đuổi theo, chờ bị trói hai chân tha về. Thanh âm thét chói tai của cô, làm người ta nhiệt huyết sôi trào..." Alden đọc dòng đầu, cau mày thì thầm, "Nếu đây là một câu truyện tiểu thuyết, hành văn thật kém. Đây là cái gì?" Hắn chỉ vào mấy cái đồ án cong vẹo phía dưới.

Lạc Ý cẩn thận phân biệt một chút, "Là hình vẽ ngôi sao năm cánh". Đầu ngón tay của anh ta di chuyển dọc theo giữa các tờ giấy những dấu chấm như dấu mực nước chấm lên, thẳng đến đầu tờ giấy —— bởi vì chỉ chú ý đến chữ viết, những hình vẽ nghệch ngoặc bị bọn họ bỏ qua —— vài nét vẽ cứng ngắc, đại khái là một cành cây, treo một bóng ma... Là thi thể! Những dấu chấm đó đại biểu cho máu tười từ trên cơ thể rơi xuống!

Tay Lạc Ý run lên, cơ hồ muốn đem cái quyển sổ đầy hình vẽ ghê tởm này vứt đi!

Alden bỏ lại cái bật lửa xuống, một phen nắm chặt cổ tay hắn, đem hắn kéo vào lồng ngực mình ôm chặt."Bình tĩnh một chút... Đừng lên tiếng, chúng ta lặng lẽ ra ngoài."

Lạc Ý hít một hơi thật sâu, "Báo cảnh sát sao?"

"Vì một cuốn sổ ư? Chúng ta sẽ bị cảnh sát cười nhạo , đây không phải là một chứng cứ thuyết phục, tuy rằng quả thật rất tà môn. Hãy nghe tôi nói, rời khỏi đây trước đi, cậu lấy chìa khoá đem xe chạy đến trước cửa khách sạn, tôi đi đánh thức Jessica, chúng ta phải mau lên."

"... Được, " Lạc Ý nói, "Tôi nghe anh."

Alden tiến lên phía trước mang chiếc chìa khóa nhét vào tay hắn, trong bóng đêm hôn lên bờ môi hắn: "Nhanh lên, bảo bối."

Di chuyển hai lần, Lạc Ý đem chiếc Volvo cùng một chiếc Chevrolet từ bãi đỗ xe nhỏ ở phía sau khách sạn lái tới ven đường, nhìn thấy Alden một mình một người từ cửa chạy đến.

"Jessica đâu?"

"Tôi gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh, sau đó tôi đứng bên ngoài nhìn vào cửa sổ, rèm cửa mở , cô ta căn bản không ở phòng. Tôi nghĩ cô ấy đại khái... Đi tìm chỗ uống vài ly ." Alden nhún nhún vai, một tia cảm xúc hiện lên trên mặt hắn nhanh chóng được che giấu, Lạc Ý sắc bén đọc được những cảm xúc rất nhỏ được che dấu trong mắt hắn: ghê tởm và không thể chấp nhận.

"Anh không cần phải chịu trách nhiệm với một kẻ nghiện." Lạc Ý an ủi mà vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Nếu vậy liền mặc kệ cô ta, chúng ta đi."

"Giống như bỏ trốn?" Alden bắt lấy ngón tay của hắn, ánh mắt nóng bỏng giống như pháo hoa giữa đêm đột nhiên sáng lên ánhlửa.

Lạc Ý nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, sau đó chậm rãi cười rộ lên: "Đúng vậy, bỏ trốn."

Hai chiếc xe màu đen tại đường cao tốc đêm không một bóng người chạy như bay, ít nhất phải đạt đến 100 km/h, giống như đuổi theo ngọn lửa tình yêu, hai bên là đồng hoang và rừng cây, con sông, vườn trái cây, cùng với một hai thị trấn nhỏ thoáng qua, tất cả đều bị bọn họ không chút nào lưu luyến vứt về phía sau.

Chiếc Volvo bỗng nhiên giảm tốc độ, chủ nhân nó từ ghế điều khiển hạ cửa kính xuống hướng Lạc Ý chớp chớp đôi mắt, trong gió đêm lớn tiếng nói: "Đủ xa chưa?"

Lạc Ý nghĩ nghĩ, "Ừ, chắc đủ rồi." Bọn họ vừa rồi đã chạy không ngừng hơn một giờ, cách tên ác ma đang ngủ say trong khách sạn ít nhất 100km.

Alden gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt của anh ta cơ hồ dấy lên tia lửa, cái gì đó như đang thúc giục dục vọng của anh như thuỷ triều từng chút dâng cao.

Anh ta bẻ tay lái, xe lệch khỏi quỹ đạo trên xa lộ liên tiểu bang, từ trên con đường nhẹ nhàng lái xuống sườn núi đầy cỏ, dừng lại trên một con đường cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối khác.

Lạc Ý sửng sốt một chút, quay đầu xe, đi theo GPS tiến vào con đường hoang vắng. Những nhánh cỏ tranh đổ xuống tạo thành hai đường song song sát nhau, kéo dài đến tận cùng, lúc này Lạc Ý mới dừng lại kèm theo âm thanh phanh xe.

Alden xuống xe, đi tới mở cửa xe Chevrolet, đầu chen vào ghế điều khiển cho tình yêu mới của anh ta một nụ hôn dài khiến cả hai huyết mạch sôi sục. Tách ra một khoảng cách để thở, anh ta ở bên tai Lạc Ý thở hổn hển hỏi: "Ở trong này?"

Lạc Ý sắc mặt ửng hồng mà do dự: "Hẻo lánh như vậy..."

"Cho nên mới không có người quấy rầy, em có thể tận hứng mà kêu lên." Tay trái Alden nâng ót hắn lên, tay phải cởi thắt lưng, đem hắn từ ghế lái bế ra ngoài. Hai người: một bên do dự, một bên dây dưa mà ôm hôn , dọc theo thân xe bên cạnh xoay một vòng, chuyển đến mui xe phía trước .

Đem Lạc Ý đặt trên tấm kinh loại lạnh lẽo, Alden không thể chờ đợi được mà xé nút áo sơmi của hắn, cởi cái dây lưng chết tiệt sau đó kéo quần hắn xuống. Đêm hè, gió thổi nhè nhẹ, trên cánh đồng hoang vu mang theo sự ẩm ướt, lạnh lẽo, đầu vú màu hồng của người thanh niên dưới thân vì bị kích thích mà đứng lên, Alden vùi đầu lên ngực hắn, dùng lưỡi đùa giỡn chúng, một bàn tay nắm lấy tính khí đối phương được nửa che đậy dưới lớp vải, để của mình nắm cùng một chỗ mà ma xát, trong tai nghe tiếng rên rỉ ức chế không được mà thoát ra của đối phương, tựa như ánh trăng trong đêm khuya rọi xuống mặt nước xanh, gợn sóng tạo thành một bức tranh thanh khiết mà mị hoặc.

Trong nháy mắt đó, Alden cơ hồ có chút xúc động mà suy nghĩ muốn buông tha.

Nhưng ngay sau đó, một dục vọng nồng đậm từ sâu trong đáy lòng anh ta cuồn cuộn dâng lên, hoàn toàn nuốt đi tia dao động đó, anh một tay cầm cây kim sắc bén loé lên vài sắc đỏ lặng lẽ di động, như một con độc xà đang ẩn nấp trong bụi cỏ mở to hàm răng đầy nọc độc hướng đến cổ của sơn dương không chút phòng bị mà táp tới!

Ngay lúc cây kim chạm vào làm da, một cánh tay trắng nõn mà mang theo một lực đạo mạnh mẽ bất chợt nắm lấy cổ tay hắn, giống tạp như bắt được một con rằn dài bảy tấc, trong chớp mắt, đâm ngược lại vào thân thể của kẻ khởi xướng!

Thần sắc khiếp sợ đọng lại trên mặt của Alden, anh ta trừng lớn hai mắt, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ cảm thấy một cỗ tê dại khó có thể hình dung, từ chỗ làn da bị đâm vào lan ra khắp tứ chi, rồi nhanh chóng tới tim anh. Ngược lại, cảm giác lạnh lẽo thấu xương cùng sự sợ hãi trào ra từ trái tim, cùng nhau va chạm, tạo thành sự đau đớn kịch liệt ùn ùn kéo đến.

Alden nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc —— vài sợi tóc dính lên trán, đôi môi màu hồng môi thập phần mê người kia hơi hơi sưng lên, đỏ ửng chưa lui hết trên gương mặt còn lưu lại dư vị mãnh liệt của tình dục, mà ánh mắt kia ——anh ta chưa từng thấy qua đôi mắt tối đen lạnh lùng như thế, giống như hố đen của vũ trụ, vắng lặng mà không chút ánh sáng. Bóng tối âm u, lạnh lẽo như phiến băng lặng lẽ mà áp xuống, sự nặng nề khiến người ta hít thở không thông, Alden theo bản năng vươn tay ra bảo vệ khuôn mặt, lại hoảng sợ phát hiện, đại não đã sớm đánh mất quyền chỉ huy đối với thân thể.

Hắn biết rõ, đây là độc tố từ chất saxitoxin(*), chiết suất ra từ loài vi tảo gonyautoxin ở vùng Alaska , nhờ vào nó mà hắn chưa từng thất thủ, vậy mà hiện giờ lại cắn ngược lại hắn.

(*)saxitoxin: độc tố vi tảo tích lũy trong các sinh vật hai mảnh vỏ, một số loài cua rạn... Với những dấu hiệu tê, rát bỏng ở môi và đầu lưỡi; đau bụng, buồn nôn; ngoài ra người bệnh còn xuất hiện những cơn đau đầu, tê bì chân tay, đi đứng loạng choạng, liệt, chóng mặt, rối loạn ý thức, hôn mê.

Càng làm anh sợ hãi chính là, vì hưởng thụ cảnh con mồi khi sắp chết mà thống khổ giãy dụa, Alden đã đặc biệt pha loãng loại chất độc này, nó chỉ làm tê liệt các cơ bắp, nhưng tránh cho làm tê liệt các dây thần kinh —— nói cách khác, những con mồi rơi vào tay mình, anh ta có thể hưởng thụ rõ ràng quá trình chậm rãi tử vong của con mồi: đau đớn, hoảng sợ, tuyệt vọng và rồi chết đi...

Cơ thể anh cứng ngắc như cành cây khô ngã xuống cánh đồng cỏ dại. Người thanh niên mang theo đôi mắt đen lạnh lùng của tử thần, nhàn nhã mà ngồi xổm bên cạnh anh, ánh mắt của hắn tựa như nhìn một khúc gỗ khô phủ đầy rêu xanh, ngữ điệu lộ ra sự khoái trá trào phúng: "Yên tâm. Nơi này hẻo lánh như vậy, sẽ không có người tới quấy rầy. Chúng ta có thể vượt qua khoảng thời gian ấm áp cuối cùng bên nhau, phải không, ngài sát nhân giết người hàng loạt của tôi. Có lẽ, tôi nên gọi danh hiệu trong hồ sơ của bọn cảnh sát đặt cho anh —— đêm lộ sát thủ?"

Đại não sắp chết của Alden thình lình xẹt qua một tia suy đoán, lập tức hóa thành điên cuồng mà bén nhọn kết luận —— hắn rốt cục biết đối tượng cho hắn một nhát dao trí mạng mà hắn gặp đêm nay là ai! Từng được báo chi đưa tin nhiều lần, hắn vui sướng khi người khác gặp họa, cười nhạo đồng loại rơi vào tay hắn

—— Alden luôn cho rằng, bản thân có được vận may hơn người. Hiện giờ, vận mệnh đó lại rơi xuống trên người anh ta, rốt cục cũng nếm quả đắng vì quá cuồng vọng khinh địch.

"Sát Thanh" !

Kẻ sát nhân lấy mục tiêu là những tên sát nhân liên hoàn khác, hiện nay đã có bảy vụ án đẫm máu đã được cảnh sát đưa ra ánh sáng, mà bản thân mình"Quỷ đêm Oregon(*)"sẽ trở thành chiến lợi phẩm thứ tám của hắn.

(*)Oregon là một tiểu bang ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ (ý chỉ là quỷ đêm của vùng Oregon)

Mỗi tên sát nhân liên đều có một phương thức gây án của chính mình, đó chính là dấu hiệu để xác định thân phận của bọn chúng. Dấu hiệu của Sát Thanh chính là "Gậy ông đập lưng ông", dùng chính phương thức giết người của bọn chúng tạo ra mà giết từng người ...

"Tại quốc gia của tôi có một phong tục, tám là một con số may mắn." Lạc Ý mỉm cười với Alden nói, "Vì thế tôi tặng anh có thể chọn lựa một gốc cây xinh đẹp làm phần mộ ——anh cảm thấy cây sồi bên trái kia thế nào?"

Alden đã không thể vặn vẹo cái cổ đã cứng còng, ánh mắt dại ra toát lên vẻ tuyệt vọng nhìn bầu trời, những đám mây đen dày đặc, một ngôi sao nhỏ cũng không có.

Cách đó không xa trên rừng cây thưa thớt truyền ra từng tiếng rít gào thê lương của những con quạ, giống tiếng thét trước khi chết của những con mồi từng bị mình mổ bụng.

Hai giờ sau, một chiếc xe Chevrolet màu đen từ sâu trong cánh đồng hoang vu, tà tà mà xông lên đường của xa lộ liên tiểu bang Trước bình minh, nó có lẽ sẽ bị vứt bỏ tại một chỗ sâu thẳm nào đó dưới đáy hồ, nhưng hiện tại, nó còn vẫn chưa hoàn thành xong sứ mệnh.

Trên bầu trời tối đen bắt đầu từ từ xuất hiện vài tia sáng màu chàm mộng ảo ở phía chân trời, từ đậm tới nhạt, một ngày mới lại bắt đầu. Radio hỏng trên chiếc xe Chevrolet khôi phục lại bình thường một cách khó hiểu, bất ngờ như lúc nó bị hỏng, âm thanh dịu dàng mà đầy hoài niệm, giọng John Lennon(*) trầm thấp khàn khàn ngâm nga.

(*)John Winston Ono Lennon, MBE là nhạc sĩ, ca sĩ người Anh, là người sáng lập và thủ lĩnh của ban nhạc huyền thoại The Beatles – một trong những ban nhạc thành công và được ngưỡng mộ nhất lịch sử âm nhạc thế giới.

Một bản phác thảo nghệch ngoặc bị gió thổi ra bên ngoài cửa sổ, giống như những cách bướm tung bay trong gió. Một vài nét chì than cùng viết mực vẽ lên thành một vũng máu, phía trên vũng máu là một ruột bụng của một con sói bị treo trên cây.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro