Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Chú cừu ngủ say

"Các người đã lăn qua lộn lại hỏi tôi không dưới mười lần rồi !" Quinn mặc áo thun đầu lâu, ngồi ở ghế thẩm vấn ở đồn cảnh sát không kiên nhẫn gào thét."Chẳng lẽ tôi nói thứ khác ngoài tiếng Anh sao? Hay lỗ tai của cả đám các người đều có vấn đề?"

Vị cảnh sát trung niên ngồi đối diện chiếc bàn kim loại, sắc mặt bắt đầu khó coi, nhưng vẫn cố nhịn để không phát hỏa, lấy bức tranh mô phỏng chân dung trên bàn lần thứ hai đẩy ra trước mặt hắn: "Anh xác nhận không có điều gì sai sót?"

"Làm ơn! Thời gian tôi nhìn mặt hắn tổng cộng không tới nửa tiếng, mà hiện tại đã hai ngày trôi qua! Người da vàng diện mạo thoạt nhìn đều không khác biệt lắm, tôi đã cố hết sức để nhớ lại rồi, các người còn muốn thế nào nữa ?!" Quinn nổi trận lôi đình nện xuống mặt bàn một tiếng vang thật lớn.

Một cảnh sát trẻ tuổi tùy ý đặt nửa mông ngồi trên cạnh bàn làm việc gần đó, cúi người xuống kéo mạnh cổ áo gã, ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm, quát chói tai: "Đừng có mà kiêu ngạo, nhóc con, nội dung trong cuốn sổ tay kia còn đang chờ mày giải thích đấy... Tính làm gì nữa, kẻ bắt chước vụng về? Định trở thành tên quỷ đêm thứ hai sao?"

Đáy mắt Quinn hiện lên khủng hoảng, thanh âm yếu ớt đi không ít nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói: "Nếu làm vậy là phạm tội, vậy toàn bộ người trên nước Mỹ đều đã vào tù mục xương từ lâu rồi."

Cảnh sát trẻ tuổi hừ lạnh, hất mạnh cánh tay đẩy hắn về chỗ ngồi.

Mỗi câu nói, hành động, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất về người thanh niên Châu Á bí ẩn kia đều được ra câu hỏi, đã là lần thứ mười một những câu hỏi đó lại rơi xuống trên đầu Quinn, gã cảm thấy bản thân cũng sắp phát điên rồi.

Đứng bên ngoài giám thị phía sau cửa kính, hai người đàn ông mặc vest đen vừa xem tình hình bên trong phòng thẩm vấn vừa nói chuyện với nhau.

"Khuôn mặt mà hắn mô phỏng so với công nhân tại trạm xăng dầu và bà chủ khách sạn miêu tả không khác nhau mấy. Còn cô gái tên Jessica, bởi vì hít thuốc phiện quá liều, vẫn đang hôn mê trong bệnh viện."

"Lại là một bức phác họa chân dung khác. Trong ngăn kéo của chúng ta có mấy xấp rồi, Rod? Mỗi một vụ án,các nhân chứng lại cho ra những bức chân dung khác nhau, chẳng lẽ hắn có thể thay đổi diện mạo?"

Rob chớp chớp đôi mắt màu xanh hẹp dài, bỗng nhiên cố ý đè thấp giọng, cười hề hề thần bí nói: "Nghe nói, từ xưa người Trung Quốc có một loại võ công, có thể tùy ý thay đổi vẻ bề ngoài ,thậm chí là giới tính. Cho dù́ là một ông già cũng có thể chỉ trong một giây biến thành bé gái, gọi là gì nhỉ, a, 'thuật dịch dung'..."

Đồng nghiệp của Rob dùng đôi mắt màu mặc lam(*) thâm thúy hung hăng trừng mắt, liếc một cái: "Cậu bị mấy bộ phim võ thuật kì quái thoái hoá trí não rồi sao? Loại truyền thuyết vớ vẩn này mà cũng tin! Chúng ta cũng đã học qua cách hoá trang, ăn mặc thế nào, có thể điều chỉnh chiều cao, kiểu tóc, trang phục, cách hoạt động chân tay ra sao. Ở nơi không đủ ánh sáng còn có thể miễn cưỡng lừa một kẻ không quen biết, làm sao có thể giống như phẫu thuật thẩm mỹ, cả ngũ quan cơ bản và vị trí đều thay đổi"

(*) Màu mặc lam: màu xanh mực nha vì để mặc lam nghe hay hơn nên chúng mình sẽ để nguyên văn hán việt

"Được rồi, Ryan Lawrence. Tôi lần thứ hai xác định đầu óc của cậu hoàn toàn được cách ly khỏi sự hài hước." Rob cười mỉa mai, hiển nhiên vừa rồi chỉ đùa một chút để làm dịu bầu không khí nghiêm trọng."Quên mất bà ngoại cậu cũng là người Trung Quốc, thế nào, đối với người đồng bào xa này có phát hiện gì mới không?"

"Hắn là người thuận tay trái." Ryan đem túi vật chứng trong suốt và ảnh chụp đưa cho Rob, trong túi có một bức tranh được phác hoạ bằng bút chì, hình vẽ phác thảo bằng chì than đen trông rất sống động ."Vừa mới tìm thấy vật chứng, tôi nghi ngờ là 'Sát Thanh' tự tay viết, đã giám định chữ viết, fax từ tổ BAU (Đơn vị phân tích hành vi) gửi đến cũng đã bổ sung kết quả phân tích tâm lý tội phạm bên cạnh chữ viết."

Rob cầm lấy, cẩn thận quan sát hình vẽ con sói bị mổ bụng, treo ngược trên nhánh cây, lè lưỡi nói: "Vẽ không tồi, nền tảng cũng rất khá ... Hắn định từ bây giờ cung cấp cho chúng ta thêm manh mối sao? Vậy tôi phải hảo hảo cảm tạ quỷ đêm tiên sinh một chút, hắn giúp chúng ta có thêm nhiều thứ để lùng bắt hắn, quả nhiên là cống hiến rất lớn. Đến lúc vào nhà xác tôi sẽ kêu họ làm đường may trên cái bụng của hắn làm ngay ngắn một chút."

Ryan đối với vị đồng nghiệp mới không đáng tin này thực không còn lời gì để nói. Đứng hoài niệm một chút về ông bạn già Kenny đã về hưu của mình—— mặc dù ông quá nhân từ và hay nương tay, yêu cà phê như mạng, nhưng tốt hơn so với cái tên nhóc lưỡi không xương miệng rộng ba tấc thích ba hoa này.

"Hiện tại tôi có cảm giác trở về lúc còn bé chơi thả diều." Rob đem ảnh chụp trả lại cho Ryan, tiếc nuối nhún nhún vai, "Diều ở trên trời bay bay, chúng ta chạy trên mặt đất, cố đuổi theo nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp ."

"Chúng ta sẽ bắt được hắn! Tựa như đám cặn bã xảo huyệt trong kia, cuối cùng cũng phải đứng trước phán xét của công lý." mặt Ryan trầm xuống, mái tóc đen che đi đôi mắt xanh tựa như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động trong biển sâu, ẩn chứa phong ba bão táp.

Rob sợ nhất khi nhìn thấy bộ mặt hoàn toàn khác của Ryan khi đối mặt với thế giới của tội ác, điều này làm Rob nghĩ đến những ngôi sao màn bạc lấy khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ mà che đi sự ác nghiệt của bản thân.

Khó trách anh đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn gái... Tên đồng nghiệp không phúc hậu mà chửi thầm trong bụng, phỏng chừng không có cô gái nào muốn gả cho một cuốn Hiến pháp Hoa Kỳ phiên bản người, bất luận trang bìa được trang trí đóng gói đẹp đẽ cỡ nào.

Nghe nói tại văn phòng kỹ thuật ở New York có một cô nhân viên tên Eve đã từng thầm mến Ryan, nhưng cuối cùng tình yêu đơn phương cũng kết thúc trong ảm đạm, không được đáp lại. Theo mấy tin đồn, nguyên nhân là anh từng cùng một người xinh đẹp như tác phẩm phẩm nghệ thuật bị tình nghi có mờ ám, tuy nói anh đối với những tin đồn này thề thốt phủ nhận rằng cả hai không có gì cả... Vấn đề là, người bị tình nghi có quan hệ mờ ám với Ryan là nam ! Rob đã nhìn qua hình chụp của cậu bé tóc vàng đó.Eve thực sự đã in áp phích của tình địch dán ở nhà, có thể thấy được cậu ta vô cùng xinh đẹp, nhưng tấm hình lại cực kỳ bi thảm...

Người này thật sự cong sao? Cho đến khi ngồi lên xe, Rob vẫn hỏi thầm trong bụng, ánh mắt lóe lên nhìn Ryan: cái tên đẹp trai máu lai ngồi xuống tựa lưng vào ghế mà trầm tư, trán cao, mũi thẳng, đôi môi duyên dáng, làn da trắng cùng thân thể cường tráng được pha lẫn giữa sự nhẵn nhụi của làn da người phương Đông, đừơng lông mi thấp thấp rủ xuống dừng lại ở cặp mắt màu xanh mực, thậm chí còn có thể tản mát ra vài phần u buồn động lòng người...

Được rồi, anh ta quả thật có thể nam nữ đều ăn. Chính mình đặt trong đám người cũng coi như đẹp trai, nhưng khi cùng tên này đứng chung một chỗ so sánh... Bi kịch chính là, xuất phát từ nguyên nhân công tác, bọn họ thường xuyên cả ngày đều phải đi chung với nhau.

Đầu óc của Rob thỉnh thoảng lại bay lên trời, còn đang đắm chìm trong sự thất vọng chiếc xe đã đến trụ sở FBI ở Oregon, Potland(*) vào bãi đỗ xe ngầm.

(*)Portland là một thành phố nằm nơi giao tiếp của hai con sông Willamette và Columbia trong tiểu bang Oregon

Đi vào văn phòng, Ryan cùng Rob nghe thấy có vài đồng nghiệp đang bàn luận về vụ án giết người mới. Hình chụp tác phẩm thứ tám của "Sát Thanh" đều được dán lên tường, ảnh chụp một nam nhân tóc vàng bộ dạng chết thảm phỏng chừng đến cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra.

"Cảm thấy tàn nhẫn lắm sao?" Nữ thám tử với mái tóc vàng được uốn thành lọn nói với vài nhân viên mới, sau khi họ nhìn ảnh chụp mà đôi môi run run, trong mắt tràn đầy sự căm phẫn cùng lửa giận, "Vậy tôi đề nghị các cô các cậu đi nhìn tác phẩm của cái tên 'Đêm lộ sát thủ', đó mới là bản gốc. Cá nhân tôi cho rằng, loại người thế này có được kiểu chết như vậy thực xứng đáng, bên trong Cựu Ước(*) đã nói đúng, 'Mắt đền mắt, răng đền răng ."

(*)Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ Kinh Thánh Kitô giáo được tuyển chọn từ phần lớn kinh Tanakh của Do Thái giáo.

"Tiya, lời nói của cô rất nguy hiểm." Ryan đi đến máy pha cà phê trong góc, tự rót cho mình một ly, "Bất luận động cơ của bọn tội phạm tội có cao cả như thế nào, thì vẫn phạm tội. Không thể nghi ngờ, 'Đêm lộ sát thủ' là một tên ác nhân, nhưng chỉ có pháp luật mới có thể đưa độc vào trong máu của hắn, còn lại bất luận là kẻ nào cũng không quyền."

"Thôi đi, Ryan. Tôi biết cậu hận 'Sát Thanh', hận tất cả tội phạm. Nhưng tội phạm cùng tội phạm là bất đồng , nói khó nghe một chút, nếu có thêm nhiều vài tên sát thủ giống 'Sát Thanh', trị an của quốc gia có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều." Tiya không chút thoái nhượng mà phản bác.

Đứng kế bên là một cô gái đeo mắt kính hơi thấp bé vậy mà chẳng sợ hãi gia nhập cuộc tranh luận: "Ít nhất không một ai trong chúng ta có thể làm được như vậy. Hắn giết người để kẻ khác được sống, lại không lấy nữa phần tiền thưởng từ chính phủ, hơn nữa không có khả năng thất thủ ,chúng ta có nên thuê hắn hay không?"

Ryan dùng ngón tay đè chặt thái dương, "Tỉnh lại đi, các cô gái! Tôi biết đem người này xếp lại chung với những bức mô phỏng chân dung có thể tạo thành mỹ nam Á Châu có tiền có sắc, nhưng đừng quên, hắn là một tên sát nhân! Hắn làm như vậy đơn giản xuất phát từ hứng thú, chứ không phải vì chính nghĩa. Hắn và những tên biến thái ngoài kia có gì khác nhau? Lấy việc giết người làm tiêu khiển. Sẽ có một ngày hắn phát hiện không còn con mồi đã định trước, hắn sẽ vô pháp khống chế dục vọng giết chóc, mà hướng đến người dân vô tội, tôi có thể khẳng định điều đó! Giết người - loại việc này, chỉ cần mở đầu, liền có một đôi tay vô hình dẫn bước đi, buộc bản thân từng bước một kết thúc một sinh mệnh vô danh nào đó!"

"Được rồi, thời gian tổ chức tiệc trà kết thúc, mọi người về làm việc đi! Tiya, chú ý lập trường và thân phận của cô chính là một thám tử. Division Lina, cô có thể bớt ngu hơn chút không? Ryan, cậu là điều tra viên hình sự của tổng bộ Washington phái xuống, tôi quản lý cậu không được, nhưng trên địa bàn của tôi thì phải làm việc theo nguyên tắc của tôi!" Đây không phải Hopkins - người được mọi người gọi là "Đầu rắn" trên sa mạc ở Portland sao? Ông vỗ tay hai cái tiến tới, bộ râu quai nón màu xám được cắt tỉa gọn gàng ở hai bên má kéo đến dưới hàm khiến khi ông nói chuyện không ngừng nảy lên, quả thực rất giống rắn hổ mang phồng mang, phùng rộng phần cổ khi tức giận.

Rob thấy thế lập tức tìm cái cớ để ra ngoài: "Tôi đi qua khoa giám định chứng cứ phạm tội bên kia nhìn một cái coi có phát hiện thêm được gì mới không."

Bị đoạt lời kịch Ryan đành phải đi làm vài việc lặt vặt "Tôi đến nhà xác của cảnh sát một chuyến, nhìn xem có manh mối nào bị bỏ quên hay không." Anh đem cốc cà phê còn dư lại hơn phân nửa ném trực tiếp vào thùng rác, xoay người bước đi.

"Thật đáng tiếc." Tiya nhìn theo bóng lưng của anh bĩu môi, dùng âm lượng "Đầu rắn" nghe không được nói thầm một câu, "Nếu không cứng nhắc chính trực giống như quyển sách giáo khoa, anh ấy vô cùng hợp khẩu vị của tôi...nhưng tôi ghét sách giáo khoa."

Ryan đem thi thể của "Đêm lộ sát thủ" kiểm tra từ sợi tóc đến đầu ngón chân tận ba lần, thậm chí một chút DNA của hung thủ cũng không có, điện thoại di động trong túi áo hắn bỗng rung lên.

Vừa mới mở điện thoại, âm thanh của chị Molly như cây kim xuyên qua màng tai hắn: "Em trai thân mến của tôi ơi, đừng nói với chị là em quên ra sân bay đón bạn trai chị rồi nhé. Máy bay mười giờ rưỡi đáp xuống, cậu có thể hay không nói cho chị biết bây giờ là mấy giờ?"

"Em đương nhiên không quên. Hiện tại cách thời gian đi đón là____" Ryan nâng cổ tay nhìn nhìn, xấu hổ đáp: "50 phút..."

"Anh ấy ở chỗ này gặp rào cản ngôn ngữ lại không ai quen biết, " Molly ở đại lục khác dùng âm thanh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Ryan "Nếu trong vòng một giờ em tìm không thấy anh ấy, chị sẽ đem người lúc trước có mờ ám với em nói cho mẹ biết, rồi lúc đó em sẽ nhận vô số cuộc điện thoại không phân biệt ngày đêm, khóc sướt mướt thúc giục em lập tức kết hôn!"

Ryan cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, rùng mình.Anh lại một lần nữa lấy hết sức mình muốn làm rõ khuynh hướng tình dục của mình: "Chuyện đó căn bản là giả mà chị ..." Nhưng bị chị mình không chút lưu tình đánh gãy: "Hiện tại, đi ra bãi đỗ xe, lấy chìa khoá xe của em ra và lập tức xuất phát!"

Ryan lần thứ hai thua trong tay chị mình, đành chào nhân viên trong nhà xác một cái liền lấy xe rời sở cảnh sát, chạy thẳng đến sân bay quốc tế Portland. Trên đường đi anh không ngừng tưởng tượng, cuối cùng người đàn ông này có thân thể cường trán cỡ nào, tư duy trì độn, lòng tự trọng bé tẹo, tài năng ra sao mà có thể xứng đôi với cái miệng tàn nhẫn của chị Molly, cậu ta hẳn phải có một trái tim mạnh mẽ tới mức nào?

Kết quả khi đi đến đại sảnh thì thấy một thanh niên Châu Á đang ngồi trên ghế ôm mấy thùng giấy các-tông ngủ gà ngủ gật, anh không khỏi hút một ngụm khí. Có lẽ vì người phương đông có vẻ ngoài thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thực tế, nhưng chàng trai này cũng thật sự quá trẻ rồi, thậm chí có thể gọi là cậu bé. Ryan nhìn người trước mắt nhiều nhất không vượt quá hai mươi hai tuổi —— mà chị Mooly đã qua ba mươi hai tuổi rồi!

Được rồi, tình yêu chị em cũng không phải không được.Vấn đề là... cậu bé này có mái tóc ngắn nhuộm màu hạt dẻ mềm mại ôm lấy khuôn mặt thanh tú, người hơi gầy, trong lúc ngủ hoàn toàn không một chút đề phòng, cùng với thùng giấy các-tông trong ngực dùng tiếng Trung viết "Ryan Lawrence, mau tới đón tôi", cuối cùng là tình huống gì đây?

Tại một quốc gia xa lạ, ở sân bay người đến người đi, cậu giống như một chú cừu nhỏ ngây thơ đang ngồi ghế, túi du lịch để sau lưng rồi ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thậm chí một tên râu mép biến thái, một tên trung niên áo trắng với cái bản mặt đáng khinh đi ngang qua, thuận tay trên mặt cậu sờ soạng một phen cũng không biết.

Ryan buồn rầu nhăn mặt, anh phải tiếp nhận hiện thực trước mắt—— cái này giống như một cái bánh pudding xoài được phủ một lớp sữa tinh tế dịu dàng, mềm mại, dù là ai cũng muốn cắn một cái. Chính là bạn trai mới của chị Molly.

Anh đi qua, bắt lấy bả vai của đối phương dùng sức lắc lắc, nhìn vào đôi mắt màu nâu nhập nhèm vì chưa tỉnh ngủ, khẽ nhếch môi dùng tiếng Trung Quốc hỏi: "Lý Tất Thanh?"

Cậu bé như ở trong mộng mới tỉnh mà gật đầu một cái, hỏi lại: "Keanu? Levis?"

Ryan im lặng thở dài, tận lực không liên tưởng đến khuôn mặt của mấy tên nghi phạm, dội nước lạnh vào mặt cậu ta để cậu tỉnh hoàn toàn, cầm lấy thùng các-tông trong tay cậu, nói :"Tôi là Ryan Lawrence, em trai của Molly."

"A, Ryan, xin chào." Lý Tất Thanh vẻ mặt buồn ngủ than thở, "Tôi rất buồn ngủ, thời gian chênh lệch a..."

Ryan đành phải một tay kéo theo túi du lịch, một tay dắt cậu bé ra bãi đỗ xe, nhét vào xe. Mới vừa ngồi vào ghế phía sau, cậu liền thoải mái dịch dịch vài cái rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trở lại căn hộ anh đang thuê, anh có kêu thế nào thằng nhóc này cũng không tỉnh lại nên đành phải ôm cậu đi vào thang máy, trên đường thu hút được vài ánh mắt thâm ý ái muội nhìn họ, đến khi cô sinh viên cách vách nhìn thấy bọn họ với ánh mắt không thể tin nổi, Ryan mới không khách khí nữa mà 'Rầm' một tiếng sầm cửa lại. Tuy rằng hiện tại không định cùng cô gái nào phát triển quan hệ yêu đương, nhưng kết quả và thái độ như vậy vẫn làm cho Ryan cảm thấy vừa oan uổng lại vừa bất đắc dĩ.

Đem bạn trai nhỏ của Molly ném lên giường, anh lập tức rời căn hộ, chuẩn bị trở về tiếp tục công tác. Có lẽ tối nay sẽ làm việc tới khuya, văn phòng ở toà cao ốc của anh có một gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi, có thể nằm trên ghế sofa ngủ một giấc.

Hiện trường vụ án cần phải tiến hành thêm một bước kiểm tra lại, để đảm bảo không bỏ sót bất kì dấu vết nào, nhóm thám tử phụ trách những vụ án giết người liên hoàn lần thứ hai được lập ra, xem xét chiếc xe bị nghi ngờ là của hung thủ, lấy giấy phép để thu hồi các băng ghi hình của camera bên đường vẫn đang trong quá trình thực hiện... Ryan bận rộn đến cơm cũng không ăn đúng giờ, càng không rảnh bận tâm đến căn hộ của mình đã nhiều thêm một người. Chuẩn xác mà nói, anh căn bản quên khuấy mất, nếu lúc trước anh mang đến căn hộ không phải là người mà là một chiếc bánh ngọt, lúc này cái bánh đó tuyệt đối đã mốc meo, rêu xanh mọc lên.

Chờ anh rốt cục nhớ tới bạn trai nhỏ của Molly, đã là ngày thứ năm .

Tủ lạnh của căn hộ trừ bia ra thì cái gì cũng không có, tên kia lại không có chìa khóa không thể ra ngoài, ngôn ngữ không thông, không biết đường, lại sinh ra đã có một khuôn mặt thanh tú dễ bị lừa, hơn nữa còn hơi ngốc ngốc ... Ryan bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề —— nếu mặc kệ không quản, khối pudding mềm mềm kia mơ mơ hồ hồ đi dạo trên đường phố rẽ vào ngõ nhỏ, sớm hay muộn sẽ bị mấy tên đói khát, biến thái, không có ý tốt một hơi ăn luôn vào bụng!

Vừa nghĩ tới hậu quả rồi đến khuôn mặt phẫn nộ của Molly, Ryan quyết định tạm thời buông công việc xuống, nhanh chóng trở về căn hộ nhìn một cái.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro