Chương 34:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sợ đau."

Qua một lúc lâu sau, Hạ Trĩ lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Kỳ thật, có chút sợ, trước đây sợ nhất là kim truyền dịch."

Cánh tay Thẩm Thời Kiêu ấm áp rộng lớn, ôm lấy thắt lưng cậu, nhẹ nhàng gác cằm trên bả vai của cậu.

"Cho nên chúng ta cứ từ từ tiến tới được không?"

Đôi mắt đen láy của Hạ Trĩ hơi do dự, thật lâu sau mới gật đầu: "Ừ, được."

Kỳ thật cậu còn có một vấn đề, muốn hỏi Thẩm Thời Kiêu, nhưng sợ hỏi ra vấn đề này thì quá nhỏ nhen.

Hiện tại Thẩm Thời Kiêu vừa là bạn trai còn kiêm luôn là chồng cậu, dục vọng chiếm giữ trời sinh khiến cậu coi bạch nguyệt quang chưa từng kia gặp mặt kia thành quân xanh(1), cho dù Thẩm Thời Kiêu nói rằng đã thích cậu từ trước khi liên hôn với cậu, cậu vẫn luôn đối với bạch nguyệt quang canh cánh trong lòng.

(1) Quân xanh: tình địch trong tưởng tượng

Bạch nguyệt quang này cắm rễ lấy máu trong lòng cậu, mỗi khi cậu yêu Thẩm Thời Kiêu nhiều hơn một chút, cái cây rậm rạp kia sẽ sinh sôi những chiếc gai sắc bén, luôn luôn nhắc nhở cậu rằng Thẩm Thời Kiêu từng yêu một người như vậy.

Đâm cậu khổ sở.

Ngước mắt lên, Hạ Trĩ nhìn chăm chú mặt dây chuyền trên cổ Thẩm Thời Kiêu, ngữ khí chua lè: "Vậy anh có từng cùng bạch nguyệt quang hôn nhẹ hay không?"

Khi hỏi những lời này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể Thẩm Thời Kiêu hơi cứng đờ một chút, bỗng nhiên có cảm giác hối hận.

Hiện tại là thời đại nào chứ, giữa người yêu làm chút chuyện thân mật không phải rất bình thường?

"Em, em chỉ là thuận miệng hỏi thôi, thực xin lỗi."

Vấn đề này rất quái lại, không một chút nào ngay thẳng. Nam sinh mà, nên thoải mái, đừng để tâm một chuyện nhỏ vụn vặt.

Trước kia cậu sẽ không như vậy.

Thẩm Thời Kiêu vẫn không trả lời, tựa hồ do dự, chỉ yên lặng nhìn cậu.

Hạ Trĩ có chút hoảng hốt, bất an túm lấy áo ngủ.

Thẩm Thời Kiêu có phải tức giận rồi không?

Cậu thử ngước đôi mắt bởi vì lo lắng mà đỏ lên, tiếng nói hơi nghẹn ngào, "Thực xin lỗi, em không phải cố ý nhắc lại chuyện quá khứ của anh, lần sau em sẽ không hỏi anh mấy câu hỏi ngu xuẩn này nữa."

Lần này đúng thật là Hạ Trĩ nóng nảy, khi nói chuyện thật cẩn thận, quay đầu lấy tay trộm lau khóe mắt.

Thẩm Thời Kiêu ôm lấy cậu, cánh tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu trấn an.

Hắn có hơi rối rắm, cảm thấy ý tưởng lúc trước của bản thân có phải sai lầm rồi hay không?

Chuyện Hạ Trĩ là bạch nguyệt quang, ngoại trừ hắn, mẹ hắn và đám bạn bè cơ hồ đều biết.

Hắn vốn định nghe theo đề nghị của bác sĩ, dùng một ít vật cũ thay vì trực tiếp nói cho Hạ Trĩ thân phận bạch nguyệt quang để đánh thức trí nhớ của Hạ Trĩ. Để tránh sinh ra quấy nhiễu cho ký ức chân thật, khó có thể bắt được hung thủ gây ra tai nạn xe cộ ngày đó.

Chính là lần này tham gia chân nhân tú, hắn tính toán tới chỗ dừng chân ở nước Pháp, dẫn Hạ Trĩ tới nhìn nơi bọn họ từng ở chung trước kia, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với việc khôi phục trí nhớ của Hạ Trĩ.

Nhưng hiện tại hắn ý thức được, Hạ Trĩ có bao nhiêu để ý tới bạch nguyệt quang.

Hắn có chút dao động, có lẽ chuyện này hẳn là nên thẳng thắn với Hạ Trĩ.

Là hắn không suy nghĩ chu toàn.

Tìm được chứng cứ của vụ tai nạn xe cũng quan trọng như tâm tình của Hạ Trĩ.

Căn phòng thực yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Hạ Trĩ. Cậu không có cảm giác an toàn túm lấy cánh tay Thẩm Thời Kiêu, sợ đối phương sẽ đột nhiên biến mất.

Thật sự, Thẩm Thời Kiêu có phải sẽ ghét bỏ cậu già mồm cãi láo, ghét bỏ hành động của cậu hay không?

Nếu có thể quay lại, nhất định cậu sẽ không hỏi vấn đề này.

Cảm nhận được bất an của người trong lòng, Thẩm Thời Kiêu thu hồi suy nghĩ, lòng bàn tay xoa xoa đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Em và anh đều du học ở Pháp, em không nghĩ tới bạch nguyệt quang của anh là em sao?"

Hạ Trĩ giật mình, hơi cứng đờ rồi cụp mắt, dường như sắp khóc.

Quả nhiên. Vì phòng ngừa lần sau mình hỏi lại, còn liên tục dỗ dành lừa mình là bạch nguyệt quang!

Xem ra hành động lúc trước của mình nhất định rất phiền.

"Anh không cần gạt em, về sau em sẽ không đề cập tới cậu ấy nữa." Hạ Trĩ cụp đôi mắt ảm đạm xuống, lẩm bẩm nói: "Em cũng không phải trẻ con ba tuổi, mới sẽ không tin lời của anh đâu."

Lần này đến phiên Thẩm Thời Kiêu bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng cười: "Không tin thật sao?"

Hạ Trĩ: "Ừ, lúc em du học ở Pháp không có kết giao bạn trai, mẹ em rất nghiêm khắc. Bà ấy nói tình yêu nam nam ở nước ngoài rất loạn, cho dù muốn, cũng phải về nước rồi mới nói chuyện yêu đương."

Thẩm Thời Kiêu cười một tiếng.

Cuối cùng hắn cũng biết vì cái gì trong nhật ký du học của Hạ Trĩ không có tên của mình, mỗi lần gặp mặt hay gọi điện thoại với mình đều lén lút.

Có lần hắn đã từng nghĩ rằng Hạ Trĩ một chân đạp hai thuyền(vụng trộm, bắt cá hai tay), bằng không tại sao gọi điện thoại cho hắn lại kiêng dè như vậy.

"Vậy em cũng không lén nói chuyện yêu đương sao?"

Hạ Trĩ than thở: "Không đâu. Em là bé ngoan mà, sẽ không ghẹo người, cũng không chủ động."

"Thật không?" Thẩm Thời Kiêu siết chặt cánh tay, hoàn toàn nhốt Hạ Trĩ vào trong ngực. Lúc trước khi hắn quen biết Hạ Trĩ, Hạ Trĩ hoàn toàn không giống như cậu vừa mới miêu tả.

Hạ Trĩ cảm thấy Thẩm Thời Kiêu đột nhiên hỏi vấn đề này thì chắc hẳn có gì đó kỳ lạ.

Cậu biết rồi!

Thẩm Thời Kiêu có phải điều tra ngọn nguồn của cậu hay không?

Giống như vừa rồi mình đào bới ấy?

[Ý là anh Hạ nghĩ anh Thẩm cũng giống như ảnh điều tra mấy vị người eo cũ ấy]

"Anh yên tâm, anh là mối tình đầu của em, là người em yêu nhất." Hạ Trĩ mang theo dụ dỗ, ngữ khí ôn nhu: "Cái gì của em toàn bộ đều là của anh."

Thẩm Thời Kiêu hơi nhíu mày, ừ một tiếng, ôm lấy Hạ Trĩ: "Đi thôi, chúng ta đi ngủ."

Tắt đèn bàn, chỉ còn lại hai người khe khẽ nói nhỏ.

"Đúng rồi, gần đây bệnh buồn ngủ của anh không thường tái phát hả?"

"Là muốn đọc tiểu thuyết cho anh nghe đúng không?"

". . .Không phải."

"Muốn đọc thì thỏa mãn em. Vậy đọc bộ 《 Bạn trai cũ của đối tượng liên hôn của tổng tài đã trở lại 》đi."

"Em không có bạn trai cũ!"

Ban đêm, Hạ Trĩ mơ một giấc mơ. Có thể do câu vui đùa kia của Thẩm Thời Kiêu quấy phá, cậu thế mà thật sự nằm mơ về bạn trai cũ.

Trong mơ, bạn trai cũ đang vẽ tranh, cậu ngọt ngào dựa vào bạn trai cũ, hai người thực ân ái.

Nhưng mặt của bạn trai cũ vô cùng mờ ảo, ngay cả thân hình Hạ Trĩ cũng không thấy rõ.

Cậu chỉ nhớ rõ, cậu gọi to một tiếng tên của bạn trai cũ.

Glacial.

Khi tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.

Hạ Trĩ xốc chăn lên, phát hiện bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu.

Glacial, cái tên này vẫn ở yên trong ngực, Hạ Trĩ tin tưởng chắc chắn đây là ngày nghĩ đêm mơ, nhất định là bởi vì lời Thẩm Thời Kiêu mới nằm mơ thấy.

Bất quá, cậu vẫn gửi một tin nhắn cho Bạch Việt.

Hạ Trĩ: Tiểu Bạch, anh có biết tên nước ngoài của Thẩm Thời Kiêu ở Pháp không?

Bạch Việt: Không nhớ rõ, hình như là mở đầu bằng chữ S.

Hạ Trĩ: Có ấn tượng với cái tên Glacial không?

Bạch Việt: Không có.

Tắt di động, quả nhiên cậu là bạch nguyệt quang chỉ là câu nói vui đùa.

Dưới lầu, nhà ăn đã dọn xong bữa sáng đơn giản, một cái trứng rán với một ít giăm bông cùng chân giò hun khói.

Thời gian phát sóng trực tiếp trên Internet do tổ chương trình kiểm soát, bình thường sẽ thông báo cho mọi người trước.

"Cảm ơn ca ca."

Hạ Trĩ nhu thuận rót hai ly sữa, cầm lấy sandwich, chuẩn bị dùng bữa.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu từ từ hỏi: "Glacial là ai?"

Hạ Trĩ theo bản năng hỏi: "Anh nghe ở đâu?"

Nói xong, cậu vội vã ngậm miệng lại.

Xong rồi xong rồi, tự dưng thừa nhận.

Thẩm Thời Kiêu cụp mắt khiến người ta nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng áp khí xung quanh thoáng giảm xuống, có chút áp lực.

Hạ Trĩ thanh minh: "Em cũng không biết ôi chao, đó là một người sao?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, ngày hôm qua em nói mớ là, Glacial, đừng đi."

Nghe xong những lời này, tay Hạ Trĩ run lên một chút.

Xong rồi! Glacial này thực sự sẽ không phải là bạn trai cũ của cậu chứ?

"Anh nghe lầm rồi. . . Em nói chính là, Glacial, ăn giò heo."

Thẩm Thời Kiêu cố nén cười, ngữ khí vẫn trầm thấp như cũ: "Vậy sau câu này thì sao? Glacial, tôi thích cậu."

"Câu này cũng nghe lầm rồi, em nói chính là, Glacial, tôi chọn cậu! Có lẽ là khi em tuyển thành viên cho nhóm của mình."

[Mình để giải thích ở cuối nha]

"Như vậy à?" Thẩm Thời Kiêu uống một ngụm cà phê, khóe miệng cười như không cười nhếch lên, "Em sẽ không ở nước Pháp, thật sự có bạn trai đi?"

"Không thể nào! Em thề!" Hạ Trĩ giơ tay phải lên, "Cẩu tử ở nước Pháp này không thể nhập được vào mắt em, em chỉ có một con cẩu tử là anh, a không phải, một người."

Thẩm Thời Kiêu mím môi mỏng: "Ừ."

Đi vào sân nơi ghi hình show truyền hình, nhóm khách mời vây quanh nói chuyện phiếm với nhau. Hứa Vân thấy Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu tới, đứng dậy nhiệt tình chào đón.

Lương Tư Việt và Trịnh Hi ngồi ở giữa, Trịnh Hi ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Trĩ một cái, liền cúi đầu tiếp tục chơi di động.

"Các cậu tới rồi." Lương Tư Việt chủ động chào hỏi Thẩm Thời Kiêu, "Chào Thẩm tổng."

Hôm nay mới tính là buổi ghi hình chân chính đầu tiên của Thẩm Thời Kiêu, sau khi chào hỏi với mọi người, ngồi một chỗ với Hạ Trĩ, chờ đợi lượt quay.

Lúc này, Hứa Vân bát quái hỏi: "Tiểu Hạ, ngày hôm qua ai xoa mông cho cậu đó?"

Hạ Trĩ lơ mơ không hiểu: "Cái gì mông?" Làm sao bọn họ biết được?

Hứa Vân cười: "Truyền khắp hotsearch rồi kìa, nói Thẩm Thời Kiêu trở về xoa mông cho cậu."

Lúc này, Lâm Tư Luật chồng cô vỗ vỗ cô, "Đừng ồn ào, ở đây có nhiều người."

Hạ Trĩ: "Đúng đúng, nếu chị Vân muốn biết, em lén nói chị nè. Thuận tiện trao đổi bí quyết bồi dưỡng tình cảm chồng chồng một chút."

"Ha ha ha ha." Bên cạnh truyền đến tiếng trêu ghẹo của mọi người.

Đang lúc nô đùa, đạo diễn đi tới, ra hiệu mọi người lập tức bắt đầu quay, khởi động phát sóng trực tiếp.

"Thẩm tổng, lát nữa phiền ngài giới thiệu một chút."

Thẩm Thời Kiêu: "Được."

Xe chuyên dùng của tổ chương trình đưa mọi người tới bờ biển, nhiệt độ không khí hôm nay là 18 ℃, có chút lạnh.

Nước biển có màu xanh thẳm trong suốt, ở xa xa nổi lơ lửng mấy chiếc thuyền màu trắng, một chiếc du thuyền to lớn chậm rãi đi về phía mọi người.

Hạ Trĩ có chút kích động, hỏi: "Chúng ta ngồi thuyền rời bến hả?"

Đạo diễn: "Cá nước ngọt bị cấm câu trong một thời gian nữa, chúng ta cũng coi như vượt qua một cái phần đuôi(?)."

Khoang thuyền rất xa hoa, có cung cấp chỗ mở tiệc đứng, chỗ dùng cơm, còn có một quán bar nhỏ.

Hạ Trĩ thật cẩn thận nắm lấy tay Thẩm Thời Kiêu, thấy thần sắc hắn bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Xem ra đối phương không có để trong lòng chuyện hồi sáng.

Trên boong tàu, đạo diễn tuyên bộ quy tắc thả câu kì này.

【 Rất đơn giản, tổ chương trình cung cấp công cụ thả câu và mồi câu, nhóm khách mời tự mình lựa chọn. Hải sản mọi người câu được là cơm trưa hôm nay, sau đó sẽ có đầu bếp chuyên môn chế biến 】

Sau khi công bố quy tắc, nhóm khách mời bắt đầu chọn lựa công cụ và mồi câu. Có rất nhiều loại mồi câu, ruột gà hôi, cá nhỏ, thịt hôi đều có cả.

Hạ Trĩ từng có kinh nghiệm thả câu, lôi kéo Thẩm Thời Kiêu nói: "Đi theo em, cho anh ăn hôm hùm cá nướng đến no mới thôi. Câu được tôm hùm, một con xào tỏi, một con hấp!"

Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu: "Được, anh sẽ giúp em một tay."

Mất một ít thời gian nữa mới tới địa điểm thả câu, nhóm khách mời vây quanh trong khoang thuyền nói chuyện phiếm.

Bọn Vương Khanh dường như đang thảo luận một cái app xã giao rất thú vị, app này có chế độ ẩn danh, chuyên để chia sẻ áp lực trong lòng hoặc là bí mật không thể công khai.

Ở nơi này mỗi người chỉ có hai loại avatar, loại hồng nhạt dành đại biểu cho nữ giới, còn loại màu xanh đại biểu cho nam giới.

Khi bạn chia sẻ một chuyện gì đó, sẽ có rất nhiều người xa lạ cho bạn lượt thích, nói chuyện với bạn.

Nhưng bạn cũng không thể biết bọn họ là ai, cũng không tính năng nhắn tin riêng, đây cũng là chỗ độc đáo của app này.

Nghe rất thú vị, Hạ Trĩ lại thích những vật mới mẻ, vì thế hỏi: "Cái này gọi là gì ấy?"

Vương Khanh: "Tên là SUMH, đã lưu hành ở nước ngoài vài năm, gần đây mới hot trong nước."

Nhìn giao diện app trên di động của Vương Khanh, Hạ Trĩ cảm thấy logo có chút quen thuộc, liền thử tải về từ trung tâm ứng dụng.

Hứa Vân cảm khái: "Xem ra là tôi già rồi, không theo kịp người trẻ tuổi bọn cậu nữa."

Hạ Trĩ bấm vào app, phát hiện bên trong có một phương thức đăng ký nhanh, vì thế liền dùng tài khoản Facebook của mình để đăng ký. Bất quá trí nhớ của cậu có chút kém, thử nhập mật khẩu vài lần mới chính xác.

Sau khi nhảy vào trang, cậu phát hiện bên trong thế mà có hai bản ghi chép lịch sử.

Thẩm Thời Kiêu quan sát nhất cử nhất động từ đầu đến cuối, nhẹ giọng hỏi: "Trước kia có dùng rồi sao?"

Hạ Trĩ nhíu mày: "Không có ấn tượng."

Mở trang chủ ra, hai bản ghi chép lịch sử bên trong xuất hiện rõ ràng trước mắt.

【 Tôi thích một người, nhưng không dám nói cho người khác. 】

Trạng thái này đạt được mấy trăm lượt thích, phía dưới cơ hồ đều là cổ vũ cậu dũng cảm lên.

【 Tôi hẹn hò với anh ấy rồi ! ! Tuy không thể nói cho người khác, nhưng tôi phải nói trên đây! Anh ấy tên là Glacial! 】

Thấy cái tên quen thuộc kia, Hạ Trĩ vội che di động lại, nhưng hình như đã quá muộn, Thẩm Thời Kiêu thấy mất rồi.

Môi khẽ nhếch, Hạ Trĩ muốn giải thích, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nếu cậu cũng có bạn trai cũ, nhưng lại vẫn túm lấy bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu không buông, đó không phải là tiêu chuẩn kép(2) hay sao?

(2) Tiêu chuẩn kép: hiểu nôm na là một việc bản thân có thể làm nhưng không thể chấp nhận người khác cũng làm như vậy

Hơn nữa cậu có một suy đoán khó chấp nhận được.

Cậu chưa chia tay với bạn trai cũ hả?

Sẽ không đột nhiên có một nam nhân xa lạ tự xưng là bạn trai cậu đến tìm cậu chứ?

Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh hơn Hạ Trĩ tưởng tượng, hỏi: "Quả nhiên lúc trước có bạn trai? Là Glacial đúng không?"

Hạ Trĩ ngại có khách mời khác ở đây, cũng không dám cải cọ cái gì nhiều, áy náy cụp mắt nói: "Cũng không hẳn là chính xác, vạn nhất tài khoản này không phải của em thì sao?"

Thẩm Thời Kiêu không chút để ý nói: "Không phải của em thì còn của ai nữa?"

Hạ Trĩ không dám nhìn hắn: "Có thể là tài khoản của em bị hacker xâm nhập."

"Ha hả." Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng, hời hợt hỏi: "Em nói. . .Có thể nào một ngày nào đó, có người tìm tới lão bà của anh? Em xác định đã chia tay với hắn rồi chứ?"

Hạ Trĩ càng luống cuống, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Hẳn là, hẳn là chia rồi."

Thẩm Thời Kiêu thu hồi tầm mắt, nhàn nhẽ nhìn mặt biển ngoài cửa sổ: "Em mau cố gắng nhớ lại đi, vạn nhất hai người chưa chia tay, anh thành cái gì chứ?"

Mi gian Hạ Trĩ ưu tư, cả người đờ đẫn. Loại trạng thái này vẫn duy trì đến lúc bọn họ thả câu.

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn quan sát cậu, tối hôm qua Hạ Trĩ quả thật gọi cái tên Glacial, làm hắn rất kinh hỉ, cũng đúng lúc nói cho bác sĩ.

Cuối cùng, hắn và bác sĩ thỏa thuận, có thể lợi dụng cơ hội này làm cho Hạ Trĩ tìm lại trí nhớ trước kia.

Cùng lúc đó, phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu.

「Cùng khung hình với tiểu Trĩ Trĩ và Thẩm tổng!」

「Trĩ Trĩ em tới nè! Hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.」

Địa điểm thả câu của mỗi đội khách mời đã được sắp xếp từ trước, Hạ Trĩ ôm cái xô trắng nhỏ, theo sát Thẩm Thời Kiêu ngồi xuống, mắt thường có thể thấy được không yên lòng.

Thẩm Thời Kiêu cũng không có biểu tình gì, quăng móc câu xuống, im lặng mà ngồi.

「Mấy người có cảm thấy, Trĩ Trĩ và Thẩm tổng có chút quỷ dị hay không?」

「Cãi nhau hả? Hôm nay Trĩ Trĩ hình như không vui.」

「Không phải Thẩm tổng ăn hiếp Trĩ Trĩ chứ?」

Thả câu xem trọng nhất là kiên nhẫn, Hạ Trĩ quăng cần câu, một mực tự hỏi về chuyện Glacial.

Đột nhiên xuất hiện một nam nhân có thể là bạn trai cũ, quả thật trong thời gian ngắn cậu không thể tiếp nhận được.

Cậu không có một chút ký ức gì về Glacial người này, cậu chỉ có nghĩ có thể nghĩ một cách tích cực nhất, nếu Glacial là bạn trai cậu, sau khi cậu rời nước Pháp, Glacial nhất định sẽ đến tìm cậu.

Chính là cậu đã về nước vài năm, chưa từng có người tới tìm cậu. Đó không phải nói rõ hai người đã sớm chia tay?

Hiện tại cậu chỉ thích Thẩm Thời Kiêu, không thể chứa người nào khác.

Vạn nhất. . . Vạn nhất cậu chưa chia tay với Glacial, cậu có tính là tra nam không?

Hạ Trĩ ở trong lòng mắng bản thân vài lần, vạn nhất về sau Glacial tìm đến cậu, cậu liền dùng nửa đời còn lại chuộc tội đi.

Mặc dù người và trái tim không thể cho hắn, cái khác đều có thể cho.

Xa xa, truyền đến tiếng cười kinh hỉ của Hứa Vân và Trịnh Hi, hóa ra đối diện bắt được rất nhiều cá lớn, thậm chí còn có một con tôm hùm cỡ vừa.

Hạ Trĩ nhìn cần câu không hề có động tĩnh, cũng không biết có liên quan đến phiền muộn trong lòng cậu hay không.

Suốt hai tiếng, mấy đội ở đối diện thắng lợi trở về, trong xô có rất nhiều hải sản, chỉ có xô của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu ít đến đáng thương.

Gần đến giờ cơm trưa, Hứa Vân ôm tôm hùm khoe với Hạ Trĩ: "Tiểu Hạ, các cậu vậy là không được rồi, mấy con cá nhỏ có thể làm được một mâm đồ ăn sao?"

Hạ Trĩ: "Là do vị trí của chúng tôi không tốt, cá không thèm đến."

Quả thật, vị trí địa lý của bọn họ rất kém cỏi, cơ hồ tất cả cá đều bị mấy đội phía trước chặn mất, Thẩm Thời Kiêu đã sớm nhìn ra, nhưng ngại chỗ khác đều có người, liền không đổi vị trí, mà là tìm đạo diễn yêu cầu một ít đặc biệt gì đó.

Hạ Trĩ nhìn thoáng qua Thẩm Thời Kiêu, cũng không biết trong lòng đối phương đến tột cùng là tính toán chuyện này thế nào.

Cậu đoán, Thẩm Thời Kiêu có thể sẽ có chút giận dỗi.

Nếu không tại sao không cùng cậu câu cá?

Đánh giá con tôm hùm của Hứa Vân, cậu quả thực rất hâm mộ, so sánh một chút, mấy con cá trong xô của cậu rất chi là bé nhỏ.

「Tội nghiệp Trĩ Trĩ, tỷ tỷ mua tôm hùm cho cậu nha.」

「Con trai của tôi hic, không có cá thật đáng thương quá.」

「A a a! Mấy người mau nhìn Thẩm tổng kìa!」

Tiếng nước vang lên, Thẩm Thời Kiêu mặc đồ lặn nhảy xuống biển, thợ quay phim ở phía sau chỉ quay được một dáng người mạnh mẽ màu đen.

Hạ Trĩ vội vàng bám lấy rào chắn, lo lắng nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn giải thích: "Thẩm tổng thay đồ lặn lặn xuống nước."

"Lặn xuống nước? Lạnh như thế này lặn xuống nước làm gì?" Lâm Tư Luật hỏi ra vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi.

Đạo diễn ý vị thâm trường: "Thẩm tổng nói với tôi, bảo bối nhà hắn thèm thuồng nhìn tôm hùm của người khác, xuống đáy biển mò."

Đôi mắt Hạ Trĩ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ném cái xô đi, đôi mắt trông mong xem xét mặt biển, "Có nguy hiểm không? Có cần người chuyên nghiệp đi theo hay không?"

Đạo diễn: "Không sao, Thẩm tổng có giấy chứng nhận lặn."

Trên boong tàu, Hạ Trĩ đứng ngồi không yên, canh giữ chiếc thang xuống biển một tấc cũng không rời."

「Bé Trĩ Trĩ có giống như tiểu khả ái chờ phu quân rời bến bắt cá không chứ?」

「Ngóng trông người về đó mà.」

「Thẩm tổng rất thương Trĩ Trĩ, vừa rồi còn tưởng bọn họ cãi nhau nữa chứ.」

Ước chừng nửa tiếng, ngoài thuyền rốt cuộc xuất hiện động tĩnh.

Thẩm Thời Kiêu ôm hai con tôm hùm siêu cấp lớn đi trên thang lên lầu, khiến những khách mời khác không khỏi hâm mộ.

Con tôm hùm trên tay Hứa Vân nháy mắt không còn thơm.

Hạ Trĩ cầm áo tắm, vội vàng khoác lên người Thẩm Thời Kiêu. Nước biển thực lạnh, chạm vào thân thể Thẩm Thời Kiêu, cảm giác lạnh lẽo bộc phát.

Cậu nhíu mày lại, đầy lo lắng: "Lâu như vậy không lạnh hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không lạnh, tìm hai con, mới chậm trễ một chút."

Hạ Trĩ: "Một con đủ ăn rồi, tìm hai làm gì?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không phải em nói sao, một con hấp, một con xào tỏi?"

Nghe thấy, mũi của Hạ Trĩ hơi chua xót. Cậu ôm tôm hùm bỏ vào xô, chủ động giang cánh tay muốn ôm Thẩm Thời Kiêu, lại bị Thẩm Thời Kiêu ngăn lại.

"Trên người anh lạnh, em đừng để bị cảm mạo."

Hạ Trĩ: "Em cứ ôm đấy!"

Trên boong tàu, tất cả mọi người ăn ý đứng ra xa, nhìn hai người show ân ái, lại không biết Hạ Trĩ đưa lưng về phía mọi người, đã sớm nghẹn ngào.

"Em nghĩ kỹ rồi, cho dù trước kia em có kết giao bạn trai đi nữa, chỉ là bây giờ em đã không còn nhớ rõ hắn, hiện tại trong lòng em chỉ có anh."

"Nếu người kia tới tìm em, em sẽ tận lực đi chuộc tội, khẩn cầu hắn tha thứ. Cũng nói cho hắn, hiện tại em đã có người yêu, không thể tái hợp với hắn."

Mấy lời này, Hạ Trĩ nói có chút rối rắm, nhưng đại khái ý tứ, Thẩm Thời Kiêu hiểu được.

Hắn vỗ nhẹ Hạ Trĩ: "Không sao, anh và em cùng nhau chuộc tội."

Hạ Trĩ nặng nề gật đầu: "Ừ!"

Thẩm Thời Kiêu lau khô nước mắt trên mặt Hạ Trĩ, cười khẽ hỏi: "Nếu hắn không cần chuộc tội, cái gì cũng không muốn, chỉ cần em, em nên làm cái gì bây giờ?"

Ngữ khí của Hạ Trĩ có điểm hung ác: "Vậy thì để hắn đi!"

-------------

Mình giải thích về cuộc trò chuyện tâm tình buổi sáng của hai bạn nhỏ nha:

Thẩm tổng nói: Glacial,我喜欢你 (Ta thích ngươi) - wǒ xǐ huān

Anh Trĩ biện minh: Glacial,我你 ( Ta chọn ngươi) -  wǒ xuǎn

-> Chắc đọc nhanh nhanh thì từ xǐ huān sẽ ra xuǎn ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro