Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Bánh bao

Mọi người bị hai người show tình cảm chọc mù mắt, nhất là Phương Đình Vũ, hứng thú nhìn bọn họ: "Được rồi, không cần khoe khoang các cậu có đối tượng."

Vùng giữa lông mày của Thẩm Thời Kiêu mang theo ý cười nhàn nhạt: "Thật sự cho tôi? Nếu hôm nay cậu giành được nhiều chip nhất, có thể ra yêu cầu với một người đó."

Rất dụ người đấy.

Nhưng Hạ Trĩ vẫn lắc đầu.

Cậu rất cảm tạ hôm nay Thẩm Thời Kiêu cho cậu một cơ hội kết giao, dù sao trong hợp đồng cũng không đưa ra yêu cầu này, hơn nữa rất nhiều minh tinh sau khi gả vào nhà giàu, cũng không được phép xuất hiện trong giới giải trí.

"Nguyện vọng của tôi đã được thực hiện, cũng muốn anh được thực hiện." Giọng nói của Hạ Trĩ ngọt nhẹ, tựa như cái ngọt của kem vị mật đào.

Ui da, cậu cũng bị bản thân làm cho cảm động rồi.

"Nguyện vọng của tôi sao?" Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ một tiếng, nhận lấy chip, cẩn thận bỏ nó vào trong túi áo, "Cảm ơn cậu."

Bạch Kỳ ở bên cạnh và những người khác ở đối diện chua xót nhìn khẩu hình miệng của hai người, Thời Kiêu là bị hạ thuốc mê hả? Bằng không sao lại không nhớ thương bạch nguyệt quang đặt trên đầu quả tim nữa?

Nhất định bé yêu tinh Hạ Trĩ rất biết dụ dỗ người!

Trong sân, nắng chiều dừng lại trên người Hạ Trĩ, như muốn nghiền nát băng tuyết mùa đông, phá lệ dịu dàng.

Bạch Kỳ nghĩ, bề ngoài của Hạ Trĩ thật sự rất đẹp.

Trò chơi bowling được tiếp tục, lần này đến phiên Thẩm Thời Kiêu cầm bowling chậm rãi đi qua, Phương Đình Vũ hứng thú nhìn: "Thời Kiêu, bình thường cậu không tham gia loại hoạt động này mà."

Thẩm Thời Kiêu khẽ hoạt động cánh tay: "Hôm nay hơi chán."

Khác với phương thức chơi bóng của Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu ném bóng có tính tấn công hơn, phần lưng cân xứng với đường cong cơ thể, theo một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bowling ở phía trước ngã xuống.

Bạch Kỳ trợn tròn mắt, vỗ tay tượng trưng.

Lấy được chip, trước mắt bao người Thẩm Thời Kiêu đi về phía Hạ Trĩ, vươn tay ra: "Cho cậu."

Hạ Trĩ ngơ ra, sao không biết xấu hổ vậy nè? Nhiều người còn đang nhìn đấy!

Không muốn không muốn!

"Cảm ơn." Hạ Trĩ ho nhẹ một tiếng, nhận lấy bỏ vào túi.

"Đệch! Hai người các cậu xong chưa hả?"

"Ở đây xem hai người thể hiện tình cảm à."

Thẩm Thời Kiêu chậm rãi nhìn thoáng qua đám người ở bên kia: "Có bản lĩnh các cậu cũng đi thể hiện đi."

Những người khác lục tục đi chơi bóng, ngoại trừ Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ, chỉ có vài người một đòn trúng hết.

Phương Đình Vũ chơi xong ngồi bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, đụng vào vai hắn: "Này, cậu nghiêm túc với Hạ Trĩ đấy à?"

Thẩm Thời Kiêu đang xem di động: "Sao lại hỏi vậy?'

Phương Đình Vũ: "Cảm giác hai người các cậu rất ngọt ngào, trong lòng cậu không phải vẫn còn nghĩ tới mối tình đầu khi còn đi du học sao? Hạ Trĩ tốt hơn mối tình đầu của cậu?"

Sắc mặt Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh: "Không quên, vẫn luôn ở đây."

Chơi Bowling xong, mọi người đi tới sân Bi-a. Hạ Trĩ nghe người khác nói, Thẩm Thời Kiêu rất thích đánh Bi-a, hồi đại học thường xuyên chơi, vì thế cha Thẩm cố ý mở vài câu lạc bộ ở quốc gia hắn du học.

"Thẩm. . ." Hạ Trĩ há miệng thở dốc, cậu dường như không biết nên xưng hô như thế nào với Thẩm Thời Kiêu: "Anh Thời Kiêu, anh du học ở đâu thế?"

Thẩm Thời Kiêu: "Nước Pháp."

Hạ Trĩ: "Vậy à, lúc trước tôi cũng từng du học ở Pháp."

"Tôi biết."

Thi đấu với Thẩm Thời Kiêu là Bạch Kỳ, Hạ Trĩ không đánh bi-a, thành thật ngồi ở một bên xem cuộc chiến.

Đánh bi-a khảo nghiệm cho tính kiên nhẫn và cẩn thận, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng cúi người, vẻ mặt chuyên chú, sức lực của hắn rất mạnh, một kích vào giữa.

15 phút ngắn ngủi, trận đấu chấm dứt.

Bởi vì trận đấu, trên trán Thẩm Thời Kiêu đổ một ít mồ hôi, là một đối tượng xứng chức(1), Hạ Trĩ đưa khăn tay tới, ánh mắt sáng lên.

(1) Xứng chức: xứng đáng với chức vụ

Lại thắng được một chip, Thẩm Thời Kiêu như lúc nãy mà giao cho Hạ Trĩ.

"Tặng cậu."

Một buổi chiều trôi qua, trong túi Hạ Trĩ đầy chip, lấy đi trao đổi với câu lạc bộ cũng có thể hơn mười vạn.

Cậu ôm túi: Giàu to rồi!

Kết thúc trò chơi, Hạ Trĩ trở thành người thắng cuộc của màn cược, có quyền đưa ra yêu cầu. Nhưng mà cậu không quá thân với mọi người, không biết được chừng mực của yêu cầu, vì thế ngại ngùng nói: "Tôi và anh Thời Kiêu sẽ suy nghĩ, về nhà nói sau."

Câu về nhà nói sau này thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, Phương Đình Vũ giễu cợt: "Về nhà nói gì đây?"

Nụ cười của Hạ Trĩ biến mất, dữ dằn nói: "Vũ nữ vô qua!" (2)

(2) Vũ nữ vô qua: là một ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, có nghĩa là không liên quan gì tới cậu. Nhưng lúc này Hạ Trĩ chưa quen thân với bạn của Thời Kiêu nên mình nghĩ nói trắng ra như vậy không thích hợp lắm nên để nguyên Hán Việt nhé.

Khi về nhà, tâm tình của Thẩm Thời Kiêu không tồi, hai mắt thả lỏng nhắm chặt, trong xe đều là âm nhạc vui vẻ thoải mái.

"Có yêu cầu gì với tôi à?" Hắn bỗng nhiên mở miệng.

Đương nhiên là có!!!

Hạ Trĩ kiềm chế suy nghĩ trong lòng, nói với Thẩm Thời Kiêu: "Hôm nay tôi nhận được tổng cộng 13 vạn, chia anh 10 vạn."

Thẩm Thời Kiêu hơi nở nụ cười, mở mắt nói: "Vì sao lại cho tôi nhiều vậy?"

Hạ Trĩ chậm rãi nói: "Bởi vì chip đều là do anh lấy mà!"

Thấy tôi ngoan không!

Ý cười của Thẩm Thời Kiêu càng sâu: "Không cần, cậu cầm hết đi."

Ngoan ngoãn qua đi, Hạ Trĩ đi vào vấn đề chính: "Tôi thật sự có một điều muốn xin anh. Ở đoàn phim tôi có nuôi ba bé mèo hoang nhỏ, có thể mang về nhà không? Dù sao tôi chuẩn bị đi quay show giải trí, rất ít thời gian chăm sóc chúng."

Thẩm Thời Kiêu: "Có thể, bây giờ đi luôn hay sao?"

Hạ Trĩ gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm!"

Xe thương vụ cao cấp(3) dừng trước cửa thành điện ảnh, sau khi Hạ Trĩ chào hỏi với đám bạn, bưng hộp giấy đi vào rừng cây nhỏ gọi tên các bé mèo.

(3) Xe thương vụ cao cấp:

Chẳng mấy chốc, ba bé mèo nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh đã ngồi trong hộp, tò mò nhìn địa phương xa lạ.

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu: "Cậu nuôi rất khá, nhìn không giống mèo hoang."

Đương nhiên! Ba bé này là cậu nuôi lớn bằng thức ăn cho mèo đó!

Tiền không đó trời!

Về đến nhà, nhóm người hầu vội thu xếp chỗ ở cho mèo nhỏ, thức ăn nguồn nước cho mèo cũng đã chuẩn bị tốt.

Hạ Trĩ vừa lòng chắp tay sau mông.

Nhìn xem, đây là giang sơn ba ba gầy dựng cho các con đấy!

Những người giúp việc phát hiện, đêm nay Thẩm Thời Kiêu không im lặng hay ít nói như ngày thường, thế mà lại ngồi ở một bên hứng thú nhìn Hạ Trĩ chọc mèo.

Sắc trời đã tối muộn, Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ nói chúc ngủ ngon với nhau, sau đó hắn đi tới phòng ở cuối hành lang. Trước khi tách ra, hắn nghe thấy Hạ Trĩ nhẹ giọng nói cảm ơn.

Hạ Trĩ đứng ở cửa nhìn Thẩm Thời Kiêu đi khỏi, cậu biết căn phòng kia có ý nghĩa gì, hẳn là Thẩm Thời Kiêu lại nhớ đến mối tình đầu.

Trong phòng bày rất nhiều bức họa, Thẩm Thời Kiêu khi nhàm chán sẽ vẽ tranh ở trong này, đặc biệt là, tất cả các bức họa ở đây đều là một người.

Bóng đêm dần dần dày, cánh tay Thẩm Thời Kiêu mỏi mệt, rốt cuộc cũng hoàn thành một tác phẩm.

Lần này, hắn trịnh trọng treo bức tranh lên, nhìn thật lâu rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng, khóa chặt cửa.

Trong phòng khách, chỉ có một mình Thẩm Thời Kiêu, trước mặt đặt một ly rượu vang đỏ.

Chiếc đồng hồ màu bạc đã hơi phai màu trên tay, hắn đã đeo bốn năm.

Đây là năm ấy lúc hắn ở bệnh viện, nhận được món quà sinh nhật thích nhất.

Đuôi mắt nhiễm chút men say, Thẩm Thời Kiêu nói với quản gia: "Căn phòng cuối hành lang tôi sẽ không vào nữa, niêm phong đi."

Hôm nay là ngày Hạ Trĩ báo danh tham gia show giải trí, khi điền thông tin cơ bản, có cột tình trạng hôn nhân.

Cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp điền đã kết hôn.

Nhan Văn Thanh tự mình tiếp đãi Hạ Trĩ, nhận lấy tờ thông tin của cậu, nói cho cậu đại khái tình huống của chương trình này.

Địa điểm quay là ở thành điện ảnh, 《 Diễn viên xuất sắc nhất》không quá giống với loại chương trình diễn xuất phổ thông, toàn bộ cảnh quay của trận đấu đều được phát sóng trực tiếp, khán giả và giám khảo ngồi ở một bên quan sát.

Nhóm diễn viên biểu diễn sẽ được phân vai trước trong kịch bản, có kịch bản hồi hộp, có kịch bản hài, có bi kịch, biểu diễn một lần, không được NG.

Ban giám khảo và khán giả sẽ được biết trước lai lịch của diễn viên và vai được phân, còn có mục bỏ phiếu trên Internet.

Phương thức này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện ở trong nước, Hạ Trĩ cảm thấy rất hứng thú, nhịn không được hỏi: "Phương thức này rất phí tài lực nhỉ?"

Nhan Văn Thanh nhíu mày: "Không phải sợ, có chồng cậu lo rồi."

Hạ Trĩ đang uống trà suýt nữa phun ra.

Ông chồng của cậu cũng khá đấy chứ, bá đạo tổng tài tiêu chuẩn luôn mà.

Về đến nhà, Hạ Trĩ lấy kịch bản đầu tiên ra, chuẩn bị cho những ngày sắp tới.

Nhàn nhã tựa vào sô pha ăn trái cây, cậu ngâm nga ca khúc, tâm trạng vô cùng tốt!

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu cũng có kịch bản!

Lúc này, cậu phát hiện một chiếc đồng hồ đặt trên bàn trà thủy tinh.

Xem tỉ lệ và mặt ngoài đồng hồ, có vài chỗ đã bị mài mòn, kiểu dáng cũng là của vài năm trước, không giống như là của Thẩm Thời Kiêu.

Lúc này quản gia đi tới: "Hạ tiên sinh, đây là đồng hồ của Thẩm tiên sinh, sáng nay cậu ấy quên lấy, đặt ở đây.

Hạ Trĩ gật đầu: "Vậy mau cất đi."

Quản gia khó xử cười: "Vật bên người Thẩm tiên sinh, bình thường chúng tôi không dám động vào, ngài là vợ của Thẩm tiên sinh, bằng không ngài cất vào phòng giúp tôi được chứ?"

Lời nói của quản gia thành khẩn, cũng có đạo lý.

Hạ Trĩ sợ bản thân không cẩn thận đụng phải đồng hồ ở trong này, vì thế thật cẩn thận cầm lấy nó, chuẩn bị đi.

Bậc cầu thang được lau đến sạch bóng, nữ giúp việc thấy Hạ Trĩ, cầm dụng cụ vệ sinh yên lặng rời khỏi.

"Cầu thang này thật sạch sẽ." Hạ Trĩ khen ngợi một câu.

Quản gia nhìn cậu, dưới mắt kính thật dày, lặng lẽ nheo mắt lại.

Lúc này, thư phòng lầu hai truyền đến chuông điện thoại, quản gia thúc giục: "Hẳn là điện thoại của Thẩm tiên sinh, ngài đi nhận đi."

Hạ Trĩ nghe là điện thoại của Thẩm Thời Kiêu, nhất thời sốt ruột, tốc độ nhanh hơn chạy lên cầu thang. Nào biết nền đá cẩm thạch này vô thường bóng loáng, không để ý, cậu bị trượt chân, bởi vì quán tính của thân thể, đồng hồ thuận thế rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Hạ Trĩ vội cầm lấy đồng hồ, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Cậu làm vỡ đồng hồ của Thẩm Thời Kiêu mất rồi.

Lúc này, quản gia lo lắng chạy tới đỡ Hạ Trĩ dậy, vừa đỡ vừa nói: "Ngài có bị thương không? Đều do tôi, người giúp việc vừa mới lau sàn xong cũng không nhắc nhở ngài chú ý an toàn."

Ngồi trên sô pha, Hạ Trĩ lo lắng nói: "Vết thương không sao cả, chỉ là tôi làm vỡ đồng hồ của anh ấy rồi."

"Trời ạ! Đây là, đây là. . ." Quản gia sợ hãi, "Đây là quà sinh nhật mà mối tình đầu tặng cho Thẩm tiên sinh."

"Hả?" Trong lòng Hạ Trĩ hơi khiếp sợ, vừa định hỏi quản gia phải làm sao bây giờ, nhưng nhìn đến vẻ lo lắng trên mặt quản gia, lại không nói ra.

Cậu học biểu diễn, cậu có thể cảm nhận được quản gia đang diễn trò với cậu, hơn nữa diễn xuất còn vụng về vô cùng.

Hồi tưởng những gì mới xảy ra, điểm đáng ngờ dần hiện rõ.

Cậu dường như đã bị người tính kế!

Quản gia thấy cậu không nói lời nào, đỡ giọng kính: "Ngài chuẩn bị nói sao với Thẩm tiên sinh đây?"

Hạ Trĩ bình tĩnh nói: "Để tôi suy nghĩ."

Chạng vạng, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt hồng hồng chạy ra cửa, bĩu môi.

Như vậy phỏng chừng đánh không quá nặng ha.

Nhìn thấy Hạ Trĩ một giây đã nhập vai, quản gia: ? ? ? Vừa rồi sao không thấy cậu khóc?

Khi Thẩm Thời Kiêu bước vào, mang theo nửa phần kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Hạ Trĩ bĩu môi: "Thẩm tiên sinh, chỗ tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"

Thẩm Thời Kiêu không hiểu lắm, hoang mang nói: "Tin tốt đi."

Hạ Trĩ giơ di động lên: "Tôi biết có một thợ tu sửa, kỹ thuật rất tốt."

Thẩm Thời Kiêu: "Tin xấu thì sao?"

Hạ Trĩ cúi đầu, giơ tay phải lên thề: "Lúc tôi lên cầu thang, không cẩn thận làm vỡ chiếc đồng hồ mà ngài thích. Nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức bổ cứu(4), nhất định làm cho nó khôi phục như ban đầu."

(4) Bổ cứu: dùngcác biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng

Trong phòng khách, có nhiều người giúp việc đang đứng, phần lớn mọi người thật cẩn thận để ý tình huống bên này.

Vừa tới nhà này không lâu đã làm vỡ chiếc đồng hồ Thẩm Thời Kiêu yêu thích nhất, thật sự là quá lớn gan.

Sắc mặt Thẩm Thời Kiêu nghe thế mang theo vài phần vội vàng, bước nhanh về phía trước. Hạ Trĩ nghĩ đến mình sẽ bị đánh, nơm nớp lo sợ lấy gậy gộc ở phía sau ra, "Đánh nhẹ chút nha."

Ống quần rộng thùng thình bỗng nhiên bị kéo lên, Hạ Trĩ mở to mắt, trên đùi lạnh lẽo.

Thẩm Thời Kiêu nhíu mày ngồi xổm xuống: "Bị thương rồi?"



Thiệt sự tui đọc mà thương hai bạn này lắm luôn í. Xót cho công thương cho thụ
Kiểu tác giả biết, người đọc biết, công biết mà thụ không biết ấy. Một người ôm nhớ nhung một người lại chả nhớ gì😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro