Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Bánh bao

"Đầu gối chân phải."

Vừa nãy Hạ Trĩ lo lắng Thẩm Thời Kiêu sẽ tức giận, vội vàng liên hệ với thợ tu sửa, cũng không quá để ý đến vết thương trên chân phải.

Lúc này cơn đau chậm rãi dâng lên.

Cậu không phải người yếu ớt, bị Thẩm Thời Kiêu hỏi như vậy, thực sự hơi ủy khuất, hốc mắt có chút cay.

Chân mày của quản gia gắt gao nhíu lại, không thể tin được Thẩm Thời Kiêu thế mà không tức giận? Phải biết rằng lúc ông ta vừa mới được phái tới hầu hạ Thẩm Thời Kiêu, từng tận mắt thấy bộ dáng Thẩm Thời Kiêu nổi giận.

Chỉ vì khi người hầu giặc quần áo, làm nhộm màu áo sơ mi trắng mối tình đầu tặng cho Thẩm Thời Kiêu.

Ống quần được xắn lên, đầu gối bị bầm xanh tím một mảng.

"Tôi đỡ cậu vào." Thẩm Thời Kiêu giữ lấy bả vai Hạ Trĩ, ánh mắt trách cứ nhìn quản gia: "Lấy hòm thuốc lại đây."

Ấm áp truyền đến từ bả vai, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu rất dài, khi đi đường nhẹ nhàng đỡ lưng của Hạ Trĩ, cho cậu cảm giác an toàn không thể nói rõ.

Khi Hạ Trĩ diễn vai quần chúng, bởi vì đóng vai xác chết hoặc là người xấu, trên người không thiếu vết xanh tím, chưa bao giờ được che chở như vậy. Cậu ngẩng đầu chậm rãi nhìn lại, sườn mặt anh tuấn của Thẩm Thời Kiêu gần trong gang tấc.

Thẩm Thời Kiêu kỳ thật là một người rất ôn nhu.

Không hiểu vì sao có chút cảm động.

Thấy Thẩm Thời Kiêu cầm lấy hòm thuốc chuẩn bị bôi thuốc cho mình, Hạ Trĩ vội vàng ngăn cản: "Tôi tự mình làm được rồi."

"Hành động của cậu không tiện, đưa chân qua đây." Thẩm Thời Kiêu ngựa quen đường cũ tìm ra vài loại thuốc mỡ ngoài da tiêu sưng giảm đau, giọng nói bỗng nhiên trở nên cực lạnh, "Bị thương lâu như vậy, các người sao không tìm thuốc cho cậu ấy?"

Nhưng lời này là nói với quản gia, cũng là nói với tất cả người hầu trong phòng, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng ở trong căn phòng im ắng, giống như cái lạnh xuyên tới.

Quản gia nhất thời không biết trả lời sao, cúi đầu nói: "Thật có lỗi, bởi vì đồng hồ của ngài bị hư, chúng tôi nóng lòng muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết."

Hạ Trĩ ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái.

Lão già lừa đảo này, trợn mắt nói dối hả.

Vừa rồi rõ ràng chỉ có mình cậu là sốt ruột.

Đầu gồi truyền đến ấm áp, tay trái của Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nâng, tay phải lấy một ít thuốc bôi cho cậu.

Chân phải của Hạ Trĩ mất tự nhiên gấp khúc một chút, đôi mắt xinh đẹp dời đi nơi khác.

Cậu dường như có chút thẹn thùng!

Khi bôi thuốc, động tác của Thẩm Thời Kiêu rất nhẹ, tấm lưng thẳng tắp rộng lớn chậm rãi phủ lên, bởi vì cổ áo len rủ xuống, lộ ra hầu kết xinh đẹp gợi cảm.

Cũng không biết trên người Thẩm Thời Kiêu dùng nước hoa gì, mùi hương của gỗ xanh thản nhiên vờn quanh, lại còn rất dễ ngửi.

Hạ Trĩ vội vàng nhắm mắt lại.

Ai da, không thể nhìn không thể nhìn, sẽ bị đau mắt đỏ đó!

Bôi thuốc gian nan như trôi qua một thế kỷ, sau khi kết thức Hạ Trĩ cúi đầu, ấp úng: "Cảm ơn, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, ngủ ngon."

Thẩm Thời Kiêu cũng đứng lên: "Tôi đưa cậu về phòng."

Hả! Giúp đỡ cậu lên lầu sao?

Cậu kỳ thật có yếu ớt vậy đâu.

Cứ như thế, dưới ánh mắt tha thiết của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ vẫn là được hắn đỡ lên lầu.

Ngồi ở trên giường ngủ, Hạ Trĩ ngượng ngùng gãi đầu: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, anh có khát không, có đói bụng không? Trong ngăn tủ nhỏ của tôi có đồ ăn vặt á."

Nói xong câu đó, Hạ Trĩ liền hối hận, Thẩm Thời Kiêu sao thích ăn vặt được?

Ai ngờ, Thẩm Thời Kiêu vốn tính rời đi bỗng nhiên xoay người: "Được."

Trong ngăn tủ có không ít đồ ăn vặt, khoai tây chiên chocolate và một ít bánh quy.

Thẩm Thời Kiêu chọn một túi khoai tây chiên vị cà chua, ngồi ăn ở bên cạnh Hạ Trĩ.

Thanh âm trong trẻo ở ngay bên tai, Hạ Trĩ cảm thấy hết thảy không chân thực lắm? Loại tiếng ăn này, thật sự là Thẩm Thời Kiêu phát ra?"

"Không thể ngờ anh thích ăn khoai tây chiên."

Hạ Trĩ mở một túi khác, cùng ăn "Răng rắc" "Răng rắc" với hắn.

"Khi tôi còn học đại học, ở trước mặt mọi người diễn thuyết rất khẩn trương, ăn khoai tây chiên sẽ giảm bớt áp lực tinh thần."

Đây là lần đầu Thẩm Thời Kiêu chủ động nói chuyện du học với Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ khó tin nở nụ cười: "Khoai tây chiên mà cũng có thể bớt áp lực?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, người khác nói cho tôi biết."

"Người khác" này Hạ Trĩ không cần đoán cũng biết là mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu, cậu nhai khoai tây chiên: "Lần đầu gặp anh, tôi cảm thấy anh nhất định rất lợi hại, không thể ngờ cũng sẽ có lúc khẩn trương."

Con ngươi của Thẩm Thời Kiêu hơi co lại: "Thành điện ảnh ngày đó, không phải lần đầu chúng ta gặp mặt."

Hạ Trĩ: "? ? ?"

Ánh mắt nhìn thẳng Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu ý vị sâu xa nói: "Một tháng trước chúng ta có gặp qua, bất quá có thể cậu không có ấn tượng, dù sao khí chất của tôi cũng thật ' bình thường '."

Hai chữ bình thường này thực nội hàm, Hạ Trĩ nhớ tới mình thổi phồng người ta, tai bất giác đỏ lên.

Cậu thật sự không nhớ một tháng trước từng gặp qua Thẩm Thời Kiêu.

"Cảm ơn khoai tây chiên của cậu."

"Nhớ giúp tôi tu sửa, nếu như cậu mua cho tôi thêm lần nữa, tôi không ngại."

Trước khi rời đi lòng bàn tay của Thẩm Thời Kiêu dừng lại trên đầu Hạ Trĩ, trong mắt hiếm khi có ý cười.

Tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Trĩ ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ kia.

Hu hu hu, mua đồng hồ mới nhất định rất đắt đó!

Coi như gặp vận xui vậy.

Trước khi đi ngủ, Hạ Trĩ nói với Thẩm Thời Kiêu chuyện của quản gia, dù sao có rất nhiều điểm đáng ngờ, lúc cậu vừa đến đã thấy quản gia có gì đó không đúng.

Sợ đối phương hiểu lầm mình trốn tránh trách nhiệm, cậu giải thích rất nhiều, cuối cùng Thẩm Thời Kiêu nói trong lòng hắn tự biết, Hạ Trĩ mới thoáng thở nhẹ một hơi.

Lăn qua lăn lại trong ổ chăn, Hạ Trĩ quyết định chọn lựa một chiếc đồng hồ mới cho Thẩm Thời Kiêu. Mặc dù đồng hồ cũ có thể sửa chữa, nhưng cậu cũng ngượng ngùng.

Sau khi tìm kiếm ở mỗi trang Web, trong lòng Hạ Trĩ càng ngày càng lạnh.

Đồng hồ hiệu rất đắt, người nghèo chơi xe người giàu chơi đồng hồ, một chiếc đồng hồ hàng hiệu giá trị cũng lên tới vài trăm vạn, còn chưa nói đến phiên bản giới hạn.

Hạ Trĩ cực kỳ bi thương.

Cậu rất nghèo đó.

Ở nhà nghỉ ngơi một tuần, nháy mắt đã tới ngày quay tập 1 một của《 Diễn viên xuất sắc nhất》, Hạ Trĩ đã sớm thuộc lòng kịch bản.

Nói đùa đấy!

Tổng cộng chỉ có một câu lời kịch, chẳng lẽ cậu không gánh nổi?

Tổ chương trình thông báo cho bọn họ, bọn họ sẽ cung cấp chỗ ở và thức ăn cho thí sinh tham gia chương trình, ở lại hay về là lựa chọn của bản thân.

Hạ Trĩ nghĩ rằng thành điện ảnh ở ngoại ô cách nơi này chỉ có nửa giờ đi xe, không muốn mỗi ngày phiền tài xế đưa đón, cầm theo một chiếc vali có ý định nghỉ lại nơi quay.

Thẩm Thời Kiêu đang ăn sáng dưới lầu nhìn thấy chiếc vali thì tựa hồ không quá vui vẻ, hỏi rõ ràng nguyên nhân, thấp giọng nói sẽ sắp xếp tài xế đưa đón, bảo người hầu cầm vali của Hạ Trĩ lên lầu.

Hạ Trĩ mừng rỡ thoải mái, có thể mỗi ngày đều quay về khu nhà cấp cao.

Cậu sẵn lòng mà!

Trước khi ngồi vào xe, Hạ Trĩ do dự một lát, xoay người vẫy tay với Thẩm Thời Kiêu.

Thẩm Thời Kiêu rất chăm sóc mình, cậu hiểu được.

Trong nắng sớm, Hạ Trĩ ngọt ngào cười: "Thẩm tiên sinh, tôi đi nha!"

Thẩm Thời Kiêu hơi ngẩn ra, ý cười nhàn nhạt hiện lên: "Chúc may mắn."

Xe đến địa điểm quay -- thành điện ảnh.

Mùa này có tổng cộng 40 thí sinh, có người là võng hồng có chút danh tiếng, cũng có người là diễn viên mới, cho nên phân vai cũng không trách được tồn tại chênh lệch.

Bản thân có thể có một câu lời thoại, Hạ Trĩ đã cảm thấy không tồi.

Bất quá nghe nói tập đầu tiên vẫn có huấn luyện viên, nào là Lương ảnh đế, đỉnh lưu Ngô Lâm Tây, Sở ảnh hậu, Bạch thị đế, có thể đồng thời mời nhiều người đến như vậy, đúng là không dễ.

Hạ Trĩ lặng lẽ cân nhắc, có rảnh phải tìm Lương ảnh đế xin chữ ký, cậu chính là fanboy của Lương ảnh đế đó.

Phòng trang điểm, nhóm thí sinh xếp hàng chờ trang điểm.

Nhìn gương mặt của mình, Hạ Trĩ nghi hoặc.

Sao cậu lại phải diễn hoa khôi?

Ai có thể nói cho cậu biết, cổ đại có hoa khôi nam hả?

Áo bào trắng hơn tuyết, chất liệu tơ tằm nhẵn nhụi bóng loáng.

Khuôn mặt được trang điểm theo phong cách cổ trang đẹp như tranh vẽ, nốt ruồi ở đuôi mắt được nhấn mạnh, làm tăng thêm một tia quyến rũ.

Mái tóc đen buông xõa ngang lưng, được buộc lại bởi một dải quy băng trắng, chỉ cần bất cẩn một chút liền có thể bị hồn xiêu phách lạc.

Wow, không hổ danh là hoa khôi.

Tập phát sóng vừa được phát sóng trực tiếp trên Internet, nháy mắt có mấy chục vạn người xem, phần lớn bọn họ là fan của huấn luyện viên hoặc là một số người có hứng thú với một ít chương trình giải trí.

Dù sao 《 Diễn viên xuất sắc nhất》vẫn là tiên phong cho chương trình thực tế về diễn xuất.

Phòng phát sóng trực tiếp được thiết kế rất thần bí, trước cửa có áp phích quảng cáo có vài huấn luyện việc mặc đồ cổ trang.

Đạn mạc(1) sớm đã chật kín, ngoài mong đợi một ít lời nói từ thần tượng của mình, còn lại là khen ngợi phương thức mới của tổ chương trình, dù sao xưa nay chưa từng có.

(1)Đạn mạc: (mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận), là cuộc hội thoại giữa hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát. Càng mù mịt bởi những bình luận, nền tảng đó càng thành công

Chương trình bắt đầu, mỗi người xem sẽ nhận được file kịch bản của chương trình, là phương tiện để bọn họ biết nội dung vở kịch.

Cần chú ý chính là, kịch bản mỗi tập của chương trình đều là do biên kịch dựa vào giá trị tinh quang của nhóm diễn viên mà chế tác, ai có giá trị tinh quang cao, cảnh quay càng nhiều.

Có chút kích thích.

Hạ hoa khôi ngồi xổm tại địa điểm diễn xuất của mình -- bên cạnh tường thành, hơi híp mắt lại chà xát hai tay trong gió lạnh, chợt cảm thấy bản thân rất thảm.

Cậu nghe nhân viên công tác bình luận số người đang xem phát sóng trực tiếp, vừa khiếp sợ vừa cảm thấy kỳ diệu.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy người xem cách mình gần như vậy.

Chương trình bắt đầu, kì thứ nhất: "Trường An dạ tập.

Hạ Trĩ đóng vai hoa khôi của thành Trường An, là người trong lòng của vô số nam nữ.

Hạ Trĩ nhỏ giọng chửi thầm: nam nữ ? ? ?

Nam hoa khôi trong lúc vô tình bị cuốn vào trận chiến tranh giành quyền lực, trường tiêu (2) trong tay là công cụ mấu chốt để phá giải bí ẩn của Trường An.

(2)Trường tiêu:

Máy quay đặt phía dưới tường thành, theo góc nhìn của Hạ Trĩ, chỉ có thể nhìn thấy những điểm sáng.

Thanh âm đao quang kiếm ảnh(3) vang lên, hẳn là nhóm diễn viên đang đánh nhau.

(3)Đao quang kiếm ảnh: có nghĩa là bóng dáng thấp thoáng của dao và kiếm lóe lên, mô tả môi trường đầy không khí nguy hiểm

Hạ hoa khôi thật cẩn thận thò đầu ra tường thành, chăm chú lắng nghe.

Cùng lúc đó, đạn mạc cũng một trận náo nhiệt.

「Thị vệ kia là người mới đúng không ha ha ha, lời thoại cười chết mất.」

「Lâm Tây nhà chúng ta mặc cổ trang đẹp trai quá! Chương trình quá tuyệt vời!」

「Tôi không nhìn lầm chứ? Hạ Minh Hiên đến đây làm gì? Hắn là huấn luyện viên?」

「Nghe nói Bạch thị đế bỗng nhiên từ chối tham gia chương trình, Hạ thị đế là được bổ sung vào.」

「Dựa vào cái diễn xuất hủy thiên diệt địa kia của Hạ thị đế, xác định đây không phải thủ đoạn của hắn?」

Chương trình phát sóng được nửa tiếng, số lượng khán giả đã đột phá 2000 vạn, góc nhìn toàn cảnh khiến người xem vô cùng thỏa mãn.

Lần đầu tiên khoảng cách diễn xuất lại gần như vậy!

Cùng lúc đó, giá trị tinh quang(4) của nhóm diễn viên cũng dần tăng lên.

(4)Giá trị tinh quang: được fan đổi để tặng quà ảo cho ca sĩ cũng giống như hoa trong YY

Vài huấn luyện viên có giá trị tinh quang cao nhất đã lên tới mười vạn, Hạ Minh Hiên đứng áp chót. So sánh với nhóm huấn luyện viên, giá trị tinh quang của nhóm thí sinh thực thảm, cao nhất chỉ đứng thứ sáu, mới có 2000 giá trị tinh quang.

Đánh nhau tới hồi gây cấn, Lương ảnh đế đóng vai kiếm khách nhắm thẳng vào tường thành, chỉa kiếm vào Hạ Trĩ ở bên cạnh nhân viên công tác: "Tới lượt ngươi!"

Hạ hoa khôi run run, cầm trường tiêu chậm rãi đi ra.

Gió lạnh thổi qua, tóc dài ngang lưng chậm rãi phiêu dật, máy quay đẩy mạnh, một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng dần hiện lên rõ ràng.

Thứ đầu tiên xuất hiện ở màn hình đặc tả, là cổ tay cầm trường tiêu.

Cổ tay tinh tế trắng nõn, giống như yếu ớt không có xương.

Ngón tay cầm trường tiêu khớp xương rõ ràng, xinh đẹp như trăng sáng tối nay.

「Nhìn đôi tay kìa, tôi tới đây!」

「 Please Please, tay đẹp như vậy, nhất định phải là một chị gái xinh đẹp!」

「Đạo diễn! Ông nhanh quay cận cảnh mặt đi mà!」

「Chị gái nhỏ là người mới hả? Chờ mong quá đi!」

Màn ảnh giống như hiểu được tâm tư người xem, chậm rãi di chuyển.

Đôi mắt sáng như sao lọt vào ống kính, đạn mạc nổ tung.

「Đệch đệch đệch! Là tiểu ca ca!」

「Chết tôi rồi! Hu hu hu!」

「Yahhh. . .Chị em ơi, tôi tới đây!」

「Đây còn là giá trị nhan sắc của loài người sao?」

Hạ Trĩ không nhìn thấy đạn mạc, càng không biết máy quay nhắm vào đâu, chỉ ghi nhớ được nội tâm của nhân vật, ôn nhu quyến rũ, đa tình như nước.

Hu hu hu, cậu sắp đông lạnh thành nước đá luôn rồi!

Dưới tường thành Lương ảnh đế mở miệng: "Ngươi là nam?"

Đuôi mắt của hoa khôi nhiễm một tia đùa giỡn, nhẹ nhàng nhếch môi: "Công tử nói gì thế, hoa khôi không thể là nam sao?"

「 A a a a a! Hét lên nào!」

「Giọng nói dễ nghe quá! Tôi yêu rồi!」

「Xác định đây là diễn viên mới sao? Tổ đạo diễn đào được bảo vật này ở đâu thế?」

Nhan Văn Thanh ngồi ở trước màn ảnh nói với mọi người: "Thấy không? Đây là bảo vật tôi đào được đấy."

Nhân viên công tác thấy Hạ Trĩ diễn vô cùng tốt, đồng thời khâm phục giá trị nhan sát của cậu, hét lớn với cậu: Quá trâu bò! Quá trâu bò!" (5)

(5) Bản gốc là từ 牛(trâu bò), không biết có chơi chữ hay lầm sao mà Hạ Trĩ nghe ra 扭腰(nữu thắt lưng -> mình chuyển thành múa). Để tạm như vậy trước, mong nhận được góp ý

Hạ hoa khôi ngẩn ra, đây là thêm diễn?

Là bởi vì cậu diễn tốt sao?

Chỉ là bắt cậu múa?

Múa chính múa nghiêng múa sao cho đẹp?

Máy quay ngay trước mắt, Hạ hoa khôi duy trì nụ cười dụ người.

Múa thì múa thôi.

Ngay lúc trước khi màn ảnh sắp rời đi, hoa khôi nâng lên tay áo gấm, đón gió lạnh nhẹ nhàng vặn vẹo eo, phong tình giữa chân mày càng đậm hơn.

Lớn như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên múa đấy!

Lương ảnh đế dưới tường thành sửng sốt, tổ đạo diễn choáng váng, người xem điên rồi, giá trị tinh quang của Hạ Trĩ tăng vọt.

Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ thật lâu, giành ra chút thời gian vội vàng đi tới thành điện ảnh ở ngoại ô. Mà khi hắn vừa mới bước vào địa điểm quay, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp câu hồn đoạt phách trên tường thành, nhìn trộm nam nhân phía dưới tường thành.

Ôn nhu giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu dần biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro