khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và anh ấy gặp nhau thời học sinh quen biết và giúp đỡ lẫn nhau,hôm đấy tại một bờ biển xanh ngát ánh hoàng hôn gọi xuống làn nước tạo nên một khung cảnh hoàn mĩ người con trai ấy lấy ra chiếc hộp nhỏ màu đỏ mở ra ra là chiếc nhẫn óng ánh mà quỳ xuống chân tôi cầu hôn,nói thật tôi vui biết nhường nào ngày hôm đấy là ngày hạnh phúc nhất mà tôi có được,người mình yêu cũng yêu mình thì còn gì hạnh phúc hơn chứ?

8 năm tôi và Thành Quân quen biết tôi gặp anh ấy khi vừa từ thôn quê lên thành phố học cấp 3 mọi thứ cứ thế diễn ra sau màn đêm dài là những chuỗi ngày hạnh phúc chuyện sẽ không có gì sảy ra nếu tôi không vào căn phòng ấy không vào nơi tư mật của anh tính tò mò mà làm con người tôi như chết lặng trong phòng đầy là những hình ảnh những kỉ niệm của hai người con trai yêu nhau cười đùa trong rất hạnh phúc nhưng tiếc thật người trong ảnh rất giống tôi chỉ khác đi đôi mắt,đôi mắt y đen ngà và sâu thẳm còn tôi lại mang màu xanh của nước biển chớ trêu thật cùng là một gương mặt nhưng hai số phận tôi cũng muốn giống y có được hạnh phúc từ anh từ người con trai tôi yêu trong suốt 8 năm nói dài không dài ngắn không ngắn ấy...và nhường như những khuất mắt trong lòng tôi đã được gỡ bỏ y còn sống chỉ là đang ở nơi nào đấy không mang sự hiện diện của tôi nói không đau lòng là nói dối đau chứ đau như bị cứa vào tim vậy lê bước đến ảnh cuối tôi thấy đôi mắt y đã mắt không còn là đôi mắt màu đen sâu thẳm ấy nữa mà thay vào đó là băng trắng quấn quanh mắt dẹp lại đống suy nghĩ tôi bước ra khỏi căn phòng mà lòng nặng hơn trước biết mình là thay thế khi y vắng mặt biết mình là nơi giải tỏa ngu cầu cho anh khi không có y khép cánh cửa lại tôi vẫn vui vẻ đợi anh về .
Hôm nay anh về vừa đến cửa đã ngỏ lời muốn đi chơi cùng tôi sống cùng anh 8 năm tôi rất ít khi ra ngoài chỉ thi thoảng về thăm quê sau lại ở nhà cùng anh thời gian cứ vậy trôi qua khiến tôi quen mắt mình từng là người hoạt bát hay rong chơi những nơi có cảnh đẹp không đắn đo tôi gật đầu rồi chạy nhanh lên thay bộ đồ yêu thích của mình mà không không phải tôi thích mà là anh đến cả sở thích của tôi anh còn không biết thì sao gọi là yêu đương?gác lại suy nghĩ tôi chạy vội xuống lầu mà chạy thẳng ra phía anh đang đứng bước lên chiếc Lamborghini đen nhạt mà trong lòng vui không tả nổi.Thành Quân đưa tôi đi nhiều nơi đến nhiều chỗ ăn những món ngon mà tôi chưa từng nếm thử lúc ở quê chiều ngã bóng anh đưa tôi đến bờ biển năm ấy nơi bắt đầu mọi thứ và cũng là nơi anh nói lời cầu hôn kí ức ùa về hương biển thoang thoảng làn gió lướt nhẹ qua khiến lòng tôi nhẹ hơn hẳn,anh nhìn tôi một lúc lâu rồi lên tiếng
"Em ở trên xe đợi anh anh đi mua cho em ly nước "

Anh vừa đi khoảng 5 phút thì một chiếc xe mất lái đam thẳng vào xe tôi phản ứng không kịp tôi mơ mơ hồ hồ mà nhìn thấy anh đứng đấy khuôn mặt điềm tĩnh thì tôi đã ngất đi,khi tỉnh dậy tôi cảm giác mình ngủ rất lâu rồi đang bàng hoàng vì điện mất hay trời tối hoặc có thể chưa mở đèn mà trước mắt tôi là một màu đen,chị y tá vào lên tiếng thì tôi ngỡ ngàng không tin vào tai mình vụ tai nạn ấy đã khiến tôi mất đi đôi mắt...còn anh hôm nay là ngày anh đi công tác về tôi đã xin về nhà vừa nghe tiếng xe liền mò mẫm mà đi ra tiếng cười nói của anh và một thiếu niên khác khiến tôi khựng lại chưa hết bàng hoàng cậu trai kia đã chạy lại nắm tay tôi cảm ơn rối rít
" anh cảm ơn..cảm ơn em đã tặng anh đôi mắt "

Tôi nghe nhầm sao?tặng?chẳng phải do tai nạn sao?lúc này tôi chợt nhận ra là anh...anh đã lấy đi đôi mắt tôi tặng cho người anh yêu là y tôi như chết lặng mà không nói nên lời !

Có ai đó nói với tôi đây là mơ...một giấc mơ có hồi kết khi tôi tỉnh dậy nhưng trớ trêu thay nó lại là sự thật,tình cảm năm 16 tuổi tôi dành tặng anh trao anh những thứ mình có dù nó chẳng đáng bao nhiêu nhưng cái giá này có phải quá đắt không?không yêu...hay trêu đùa cũng được nhưng sao nhất thiết phải là thay thế cho một vật sống nhưng chẳng thể có được

chuyện tình này tôi và y là 1 hoàn cảnh nhưng mang 2 số phận tựa như bộ phim tôi là vai phụ y là vai chính...!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro