Chương 3: Hắn nói thế thật sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong "Tứ đại boss tranh nhau cưới tôi sau khi du hành xuyên sách", từ góc nhìn của nhân vật chính Thẩm Minh Vân từ đầu đến cuối, chỉ khi Thẩm Minh Vân gặp La Thư Ngọc mới có miêu tả tương ứng về kẻ này. Số lần hai người gặp nhau thực ra không nhiều, nhưng Thẩm Minh Vân rõ ràng có ác cảm với La Thư Ngọc , mỗi khi ở riêng với nhau, Thẩm Minh Vân đều sẽ đưa ra vài lời mỉa mai với y.

Nguyên nhân hẳn là liên quan đến sự sụp đổ của dòng họ ngoại của La Thư Ngọc và Thẩm Minh vẫn cũng có liên quan đến việc đó trước khi gã đào tẩu sang La gia. Vì vậy, do có thành kiến, Thẩm Minh Vân luôn không thích gặp mặt La Thư Ngọc, sau khi phát hiện La Thư Ngọc phớt lờ mình, thậm chí còn tăng cường chửi bới, mỗi lần bị mắng một cách thô lỗ, La Thư Ngọc đều được mẹ dạy phải học chữ từ khi còn nhỏ. là một đứa trẻ, y lễ phép với người khác, cũng không giỏi cãi vã chửi thề, chỉ có thể im lặng đáp lại, mặc kệ bọn họ, càng cư xử như vậy, Thẩm Minh Vân càng mắng sau lưng y là cao thượng giả dối, đặc biệt là khi gã có cái gọi là hệ thống và một số đại nhân vật ủng hộ. (Cái nết quễ Vân này thấy ghét dễ sợ -_-)

Sau khi đọc sách, La Thư Ngọc phát hiện ra rằng Thẩm Minh Vân mắng người như chuột chù chỉ vì tài năng và kiến ​​thức hạn hẹp của mình, tuy nhiên, một người như vậy lại bị các nhân vật lớn mà gã thích gọi là tài năng hiếm có, thật là một sự mỉa mai lớn. (Là tài năng dữ chưa ~)

Sau khi đọc miêu tả tâm lý của Thẩm Minh Vân và lai lịch của gã trong sách, y nhận ra người nam nhân này rất có tài, thậm chí viết thư pháp cũng không giỏi, hơn nữa còn có một trợ thủ giống như thần tiên, Thẩm Minh Vân gọi đó là bàn tay vàng hoặc một hệ thống. La Thư Ngọc coi những thứ có kiến ​​​​thức sâu rộng là những vật thể ma thuật, nếu không, Thẩm Minh Vân, người thậm chí không thể viết tốt, làm sao có thể trở thành một người biết cả thiên văn và địa lý, đọc thơ và sách, và quen thuộc với nghệ thuật chiến tranh. (IQ = 0 mà làm như Leonardo da Vinci, chê nha!)

Là nam chính, Thẩm Minh Vân đi đến đâu cũng có thể gặp phải nhiều sự kiện khác nhau, bao gồm cả việc gặp gỡ tam hoàng tử, quá trình gặp gỡ của họ chiếm phần lớn thời gian đầu, đương nhiên, đây cũng là cơ sở cho vai trò tương lai của Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn trong sách là nhân vật phản diện đã đặt ra điềm báo, đồng thời cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết sau đó của gia đình hắn vì tội "phản quốc". Thẩm Minh Vân ôm mối hận, giữa tam hoàng tử và gã gặp gỡ cũng không mấy dễ chịu, mặc dù Thẩm Minh Vân luôn khen Lý Minh Cẩn đẹp trai như vậy, nhưng gã rốt cuộc vẫn sợ Lý Minh Cẩn cầu hôn. Đưa gã vào  phủ, Thẩm Minh Vân vẫn xấu hổ cùng khó chịu, gã vẫn thích những hoàng tử khác hơn, cuối cùng lựa chọn từ bỏ Tam hoàng tử. (Editor giơ ngón giữa cho Vân nha ace)

La Thư Ngọc nhớ tới trong sách Thẩm Minh Vân nói nhiều nhất: chỉ có trẻ con làm trắc nghiệm, người lớn đều hỏi.

Gã không chọn Lý Minh Cẩn vì gã không thể chịu đựng được tính cách của Lý Minh Cẩn, gã cảm thấy người này làm gã sợ hãi, đôi mắt của gã thì hắn là kẻ ăn thịt người, hắn quá nham hiểm để bị kích động và  cũng có xu hướng bạo lực, tất cả đều có trong sách, miêu tả tâm lý của Lý Minh Cẩn của Thẩm Minh Vân.

Khi Thẩm Minh Vân tới kinh thành, gã đối với mọi thứ xung quanh đều rất tò mò, gã giống như một con mèo hoang xa lạ, suốt ngày thích chạy nhảy bên ngoài, dù sao họ hàng ruột thịt của La gia cũng không quản lý được gã, bọn họ cho phép lão làm như vậy. Muốn làm gì thì làm, chủ yếu là vì gã còn sống, Thẩm Minh Vân có thể cung cấp cho La Nhân Thọ một số ý kiến ​​khác nhau về triều đình, trong sách Thẩm Minh Vân gọi đó là nhiệm vụ hệ thống, gã làm mỗi nhiệm vụ đều có thể được điểm, sau đó gã có thể mua nó ở cấp hệ thống để làm cho gã đẹp hơn. Có rất nhiều loại đạo cụ thậm chí còn hấp dẫn hơn, La Thư Ngọc sau khi hiểu được chức năng của những đạo cụ này,y muốn nghĩ ra một cái, nhưng thật đáng tiếc, y không có một hệ thống.

Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Thẩm Minh Vân và tam hoàng tử là chuyện bình thường.

Ngày hôm đó gã thuê một chiếc thuyền nhỏ đi bè, nghe được bên cạnh có người đánh thuyền, thế là nhận được hệ thống nhiệm vụ nhắc nhở, lập tức yêu cầu Lý Minh Cẩn thả gã đi, sự táo bạo của gã khiến Lý Minh Cẩn chú ý, nhưng gã chỉ nhận được một câu từ Lý Minh Cẩn: Đừng bận tâm đến việc riêng của ngươi.

Thẩm Minh Vân đương nhiên không chịu rời đi, cho đến khi cứu được người, còn hét lên: "Trên đời có luật pháp sao?" Lý Minh Cẩn sai người trói gã vào thuyền, bịt miệng gã, Thẩm Minh Vân cảm thấy mình đang bị người khác chọc ghẹo. 

Lý Minh Cẩn.

Nhưng cuối cùng Thẩm Minh Vân được thả ra là do Tứ hoàng tử đến giải cứu.

Sau đó Thẩm Minh Vân gặp lại Lý Minh Cẩn mấy lần, Thẩm Minh Vân cũng bắt đầu cảm thấy Lý Minh Cẩn thích gã, nếu không tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ của gã nhiều lần. Gặp gỡ nhiều lần, mấy vị hoàng tử cùng nhau tụ tập ở một tửu quán nào đó, có thiếu gia trêu chọc Thẩm Minh Vân, Lý Minh Cẩn cứu gã, sau đó có hoàng tử trêu chọc Lý Minh Cẩn, sau đó có tin đồn hắn muốn cưới Thẩm Minh Vân. (Mô phật tự luyến gớm ~~)

Thẩm Minh Vân nghe được lời này, mới biết Lý Minh Cẩn kỳ thật thích gã, muốn lấy gã làm vợ lẽ, thân là nam nhân, đương nhiên cự tuyệt.

Đúng vậy, Thẩm Minh Vân vốn là nam nhân chân chính, không phải công tử.

Để giải quyết vấn đề này, khi các phi tần đến dâng hương trong hoàng cung, ông đã đặc biệt yêu cầu vị sư già mắc nợ mình một ân tình ban cho một phi tần nào đó một lá số tử vi rằng ông và La Thư Ngọc là "tự nhiên hợp nhau".

Hơn nữa gã nhất định sẽ không tiến vào Tam hoàng tử, toàn bộ kinh thành ai cũng không biết Tam hoàng tử tàn ác khát máu như thế nào, hắn thường xuyên chạy ra ngoài, tra hỏi một chút sẽ biết. Vào Tam hoàng tử không có ý nghĩa gì. rằng gã là cừu trong miệng hổ? Gã sẽ không đến đó ngay cả khi gã ta sống hay chết!

Sau đó, La Thư Ngọc buộc phải chấp nhận chiếu chỉ của hoàng gia và thay thế Thẩm Minh Vân vào phủ của Tam hoàng tử.

Và bây giờ La Thư Ngọc tình cờ được tái sinh vào ngày y nhận được chiếu chỉ của hoàng đế.

-

La Thư Ngọc nhẹ nhàng đặt bản thánh chỉ màu vàng tươi trong tay lên bàn.

Những ngón tay của y bị véo đến trắng bệch, y buông ra sau khi nhận ra có chút đau đớn, nghĩ đến những lời Lý Minh Cẩn nói với y trước khi chết, và đứa trẻ mà y coi như bảo bối không thể sống sót, lòng y đau nhói.

Khánh Vượng đứng sau lưng La Thư Ngọc, nhìn vẻ mặt y thay đổi, tâm trạng phức tạp, vì sao cậu chủ luôn có vẻ mặt bình thường lại trông buồn bã như vậy?

"Công tử, ngài nhớ phu nhân sao?"

La Thư Ngọc hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ nhẹ vào má cậu, lắc đầu nói: "Đi mở cửa sổ để hít thở chút không khí."

"Đúng vậy." Khánh Vượng cảm thấy hôm nay La Thư Ngọc đã thay đổi rất nhiều, y đang hỏi trực tiếp đại chủ, nhưng y cũng trở nên năng động hơn, không giống như trước đây, có chút tiên tử và không có pháo hoa.

Khi không có người ngoài, Khánh Vượng nói rất nhiều.

"Công tử, ngài không muốn tiến vào phủ Tam hoàng tử  sao?"

"Công tưt, bên ngoài nghe nói Tam hoàng tử rất tàn nhẫn, nếu như đi vào, chẳng phải mỗi ngày đều phải đối mặt với hắn sao? Nghe nói roi của hắn có thể ăn máu người!"

Y mở một trang sách trên bàn và mắng Khánh Vượng: "Nói vớ vẩn gì vậy? Tam hoàng tử không phải loại người như vậy. Đừng nghe người khác nói gì, hắn đã làm rất nhiều chuyện, sau này, xin đừng nghe bên này hay bên kia, kẻo gây rắc rối cho Tam hoàng tử. Nó gây rắc rối, nếu tin đồn lan truyền đủ rộng, mọi người sẽ tin."

Khánh Vượng lo lắng, do dự: "Công tử, ta hiểu rồi." Công tử sao lại không hề ghét Tam hoàng tử chút nào, sau này hắn sẽ làm gì?

La Thư Ngọc tiễn hắn đi ra ngoài: "Trước đi xuống đi, ta đi nghỉ ngơi."

Y vừa mới trọng sinh trở về, nhận được thánh chỉ  một lần nữa, cho dù La Thư Ngọc trọng sinh, y cũng cần thời gian để bình tĩnh lại, y cần phải suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện xảy ra tiếp theo, một người là Thẩm Minh Vân, một người là Lý Minh Cẩn, còn lại là mọi thứ đều liên quan đến Thẩm Minh Vân.

Làm sao y quay lại được?

Y nhớ tới y hận Thẩm Minh Vân, hận gã hủy diệt gia tộc, y muốn báo thù cho hài tử đã chết, chỉ cần Thẩm Minh Vân ở bên cạnh một ngày, y cùng Lý Minh Cẩn đều sẽ là uy hiếp!

Y mới về vào buổi chiều, chưa kịp suy nghĩ sâu sắc xem liệu cuộc sống mới có dẫn đến con đường đời mình hay không thì y đã nhận được chiếu chỉ của hoàng đế về việc thành hôn, và mọi chuyện đã diễn ra đúng như y mong muốn. Từ bỏ Lý Minh Cẩn, còn câu nói xa xôi thì đừng nghĩ tới, kiếp này không thể được.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, y cũng rất mong chờ đứa con của mình lại đến thế giới này.

Điều y muốn tìm hiểu bây giờ là ai đang đẩy gia đình y xuống vực sâu?

Có bao nhiêu người đã tham gia vào việc này?

Kẻ chủ mưu của họ là ai?

"Bốn ông chủ lớn tranh nhau cưới tôi sau khi tôi xuyên qua sách" chủ yếu là câu chuyện tình yêu về việc Thẩm Minh Vân trở nên giàu có và mối quan hệ của gã ta với một số nhân vật lớn, không tập trung vào công việc của triều đình, có lẽ tác giả không biết nhiều về nó. Trong triều đình, mọi thứ đều được đề cập một mạch, và nhiều nội dung cực kỳ vô lý, Thẩm Minh Vân trong cuốn sách gần như được bảo vệ, giải cứu, bảo vệ và giải cứu một lần nữa bởi nhiều người đàn ông khác nhau. Mọi người đều cảm thấy rằng gã là một bông tơ hồng cần được bảo vệ, gã là một người yếu đuối, xinh đẹp, mỏng manh như một bông hoa mỏng manh, Thẩm Minh Vân chưa bao giờ biết đến những thủ đoạn đen tối trên bề mặt. (Báo chứ bông hoa nỗi gì tr :)))

Nhưng Thẩm Minh Vân thật sự không biết sao?

La Thư Ngọc tự rót cho mình một tách trà lạnh, uống một ngụm, ngồi trước cửa sổ, ôm cằm suy nghĩ, suy nghĩ suốt cả ngày, cho đến khi Khánh Vượng nhắc nhở rằng đã đến giờ ăn tối.

Buổi tối khá náo nhiệt, mấy người dì mang theo một ít đồ ăn tự làm đến để lấy lòng La Thư Ngọc, họ nhận, nhưng Khánh Vượng đã lấy đi, La Thư Ngọc khi còn nhỏ đã bị đầu độc một lần, sau đó mẹ y đặc biệt chú ý đến y. Sau khi mẹ y qua đời, thói quen này vẫn được duy trì cho đến ngày nay.

Khánh Vượng bưng một đĩa nguyệt quế tươi tới: "Công tử, đây là nguyệt quế tươi, ta mua ở bên ngoài."

La Thư Ngọc gật đầu, nhặt một quả bỏ vào miệng: "Thật ngọt ngào." Nhìn thấy Khánh Vượng nhìn chằm chằm vào quả dâu tây và chảy nước miếng, "Ngươi có thể lấy và ăn nó, buổi tối ta sẽ không ăn nhiều."

Khánh Vượng vui vẻ chia sẻ đĩa nguyệt quế với những người giúp việc bên ngoài.

La Thư Ngọc nhớ đến khi y mang thai con trai của hắn, ba tháng đầu y đặc biệt thích ăn đồ chua, Lý Minh Cẩn sai người đi mua dâu tây và mang về một số cây dâu tây trồng khắp sân. Lý Minh Cẩn nghiêm mặt nhìn y, y nói với hắn bốn chữ: Ra ngoài mua đi, đắt lắm.

La Thư Ngọc tự nhủ trong lòng rằng y đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua cây nguyệt quế trước khi tìm được người đào cây lên.

La Thư Ngọc suy nghĩ một lúc, mỉm cười và nằm xuống với chiếc chăn bông trong tay khi trời đã gần khuya.

-

Các hoàng tử của Đại Hạ rời khỏi cung điện và xây dựng dinh phủ của mình khi họ đủ mười sáu tuổi, tam hoàng tử hiện đã mười tám tuổi và đã ra khỏi cung được hai năm.

Đêm khuya, trong sân tường cao có thư phòng của Tam hoàng tử.

Sau khi người hầu bưng nước tắm đi, một bóng người từ cửa sổ quay người bước vào phòng làm việc.

Bóng đen cúi đầu quỳ xuống: "Điện hạ."

Dưới ánh nến lung linh, Lý Minh Cẩn đang lau roi trong tay, mặc đồ lót màu trắng, tóc ướt.

Hắn ngừng lau, nhẹ nhàng đặt cây roi lên bàn, ngước đôi mắt nâu nhạt vô cảm: "Làm sao vậy?"

Mật vệ trả lời mấy câu, kể lại cho Lý Minh Cẩn tất cả những gì hắn nhìn thấy ở La phủ, nhướng mày: "Y nói thật sao?"

"Đúng vậy, thuộc hạ nghe rất rõ ràng, La tiên sinh nói sợ mang đến phiền toái cho ngài."

"Y còn nói gì nữa?"

"Không có việc gì, ăn tối xong đã đi ngủ."

"Không ồn ào, không chửi thề, không khóc lóc?"

"Không ai trong số họ. Sau khi chiếu chỉ của hoàng đế được ban hành, y đã yêu cầu La Nhân Thọ lấy của hồi môn của mẹ mình đưa cho y." Hắn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Lý Minh Cẩn vặn vẹo kim đèn, ngước mắt lên, nhặt bấc đèn gần cháy hết rồi nói: "Đi xuống."

Mật vệ lặng lẽ liếc nhìn chủ nhân của mình, phát hiện ánh mắt của hắn đã bớt u ám hơn.

-

La Thư Ngọc bị đánh thức bởi tiếng thì thầm của cô hầu gái, đêm qua y đi ngủ sớm và ngủ rất sâu, mặc dù chưa đến ngày đi làm nhưng cũng gần đến rồi.

Thị nữ phát hiện La Thư Ngọc đã dậy, đang bận lấy nước tắm rửa.

Sau khi tỉnh lại, La Thư Ngọc nhếch khóe miệng nhìn khuôn mặt trong chậu đồng, y thật sự sống lại cuộc đời của mình chứ không phải nằm mơ.

Khánh Vượng mang bữa sáng cho La Thư Ngọc, một ít cháo, đồ ăn kèm và bánh mì thịt.

"Ta vừa đi ăn sáng, nghe người ở Thanh Phong Viên nói sáng mai  Thẩm thiếu gia sẽ về."

Thẩm Minh Vân đã trở lại?

"Ồ? Lần này hắn mang về thứ gì mới vậy?"

Y nhớ tới Thẩm Minh Vân lặng lẽ chạy đến trong chùa trốn tránh, nhằm đẩy La Thư Ngọc đến trước mặt Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn, hôm qua khi chiếu chỉ của hoàng gia công bố, gã nóng lòng muốn quay lại xác minh kết quả.

"Nghe nói nô tỳ mang về mấy xe dưa tươi và hoa quả, nói là do chủ chùa tự trồng, ăn có thể kéo dài tuổi thọ. Lão phu nhân đã đợi  từ sáng sớm và là rất vui. Chủ nhân, hôm nay chúng ta đi thôi. Có muốn chào hỏi lão phu nhân không?"

La Thư Ngọc nghĩ ra một kế, cười khẩy: "Đi, sao không đi? Chúng ta cũng nếm thử vị ngọt của trái cây đó đi."

Sau khi được trọng sinh bất ngờ và gặp lại Thẩm Minh Vân, y phải tặng anh ấy một món quà nhỏ.

------

Tác giả có lời muốn nói:

Tam hoàng tử: Ngươi không tức giận sao?

Lời editor:

Mọi người có chú ý cái tên truyện xuyên thư này mỗi lần mỗi xuất hiện mỗi tên khác không, mình thấy nó nhìn cũng zui zui nên để vậy 😋.

Trong truyện  có 3 giới tính là nam, nữ và công tử (nam có thể sinh con). Nên những ai thuộc giới công tử như La Thư Ngọc thì mình sẽ để xưng hô là công tử, còn nam nhân (con trai của các phủ đệ, quan lại,...) mình sẽ để là thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro