Chương 4: Hắn đang đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhân Thọ nổi tiếng là một quan chức lương thiện, La gia là một gia đình nông dân và sử dụng tiền tương đối tiết kiệm, sau khi La Nhân Thọ định cư ở kinh thành, lão sống trong một ngôi nhà đơn giản hơn những quan lại khác. Điều này chỉ tương đối thôi.

Lão trong khoa thi, từ quan lục phẩm đến chức vụ hiện tại phải rất lâu mới leo lên được, bối cảnh gia tộc có hạn, hoàn toàn không thể so sánh với những gia tộc giàu có khác, gia tộc La Nhân Thọ chưa bao giờ dám ở bên ngoài quá kiêu ngạo, mọi việc đều phải làm cẩn thận, lão cẩn thận tạo dựng hình tượng tốt bên ngoài, thường xuyên cảnh cáo gia đình và người hầu không được hành động công khai ở bên ngoài, truyền thống gia đình lão cũng khá nghiêm khắc.

Nhưng bởi vì Thẩm Minh Vân đến, khó tránh khỏi cấu kết cùng các thế lực, La gia bắt đầu có địa vị cao, La gia khó tránh khỏi bị người nhớ tới, địa vị của La Nhân Thọ trong triều cũng theo thủy triều lên cao, và lão được nhắc đến ngày càng thường xuyên hơn, người đến ngày càng nhiều, thiệp mời bay đến như những bông tuyết.

Bây giờ là năm đầu tiên Thẩm Minh Vân du hành vào trong sách, nguyên chủ Thẩm Minh Vân do thích nghi trên đường đến kinh thành đã chết, sau đó Thẩm Minh Vân tiếp quản thân thể nguyên chủ, gã vốn là con trai của La Nhân Thọ. Người vợ lẽ mà ông lấy từ khi còn trẻ. Ông kết hôn với một nữ quan trẻ, và gia đình ông sống ở biên giới. Do giặc ngoại xâm, thành phố bị chiếm. Cha ông mất mạng trong khi chống lại kẻ thù ngoại bang, và gia đình gã cũng gặp bất hạnh, chỉ có Thẩm Minh Vân trốn trong hầm là trốn thoát, sau đó, Thẩm Minh Vân nguyên bản đã đến kinh đô để tìm người chú không thân cận này, đây là người thân duy nhất của anh.

Lúc này, La Thư Ngọc dẫn Khánh Vượng và nô tỳ Thanh Tuyền Vân đến chào bà La.

Còn chưa có người tới, đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười, lão phu nhân cười to nhất, theo sau là Lưu thị, ngoại trừ La Nhân Thọ đã ra lên triều cùng hai vị đại thiếu gia và nhị thiếu gia của La gia. Tất cả đều đã đến.

Mặc dù mẹ Thẩm Minh Vân không phải là một bà lão sinh ra, nhưng tính tình của Thẩm Minh Vân hiện tại rất thích hợp với bà lão xuất thân ở quê này, hai người luôn nói chuyện vui vẻ, có thể trò chuyện vui vẻ với bà cụ ở nhà La. Chỉ có Thẩm Minh Vân mà thôi. Nếu không đọc cuốn sách này, La Thư Ngọc sẽ không biết Thẩm Minh Vân làm sao có thể lấy lòng bà cụ, tuy nhiên, họ xuất thân giống nhau, không thể dễ dàng hòa nhập vào các gia đình quý tộc và quy tắc của kinh đô, họ chỉ có một ngôn ngữ chung. khi họ đến với nhau. Nói trắng ra thì có một điều là khi gặp một người không biết phép xã giao và bạn cũng không biết phép xã giao thì họ rất hợp nhau. (aka ngưu tầm ngưu, mã tầm mã)

La Thư Ngọc nghĩ rằng đây là lý do tại sao y không được bà già yêu thích, y không cảm thấy nhiều về điều đó, cũng không có bất kỳ mong đợi đặc biệt nào, khi chết, y không có tình cảm gì với những người được gọi là người thân và thậm chí còn ghét họ sự thờ ơ và bất chính của mọi người.

Dù sao La Thư Ngọc cũng là hậu duệ trực hệ, khác với trước kia, ánh mắt của hầu hết mọi người vẫn đổ dồn vào y từ lúc y bước vào sân của lão phu nhân.

Y không tìm được chỗ ngồi nghe họ trò chuyện như trước nữa.

Ông Lưu có phong cách "hòa hợp mang lại giàu có" và mỉm cười chào mọi người: "Thư Vũ, cháu đến đúng lúc đấy. Anh họ của cháu vừa từ chùa Đại Giác về và mang cho chúng ta một số loại trái cây thú vị. Các cháu cũng có thể ăn thử." ."

La Thư Ngọc hôm nay vẫn mặc bộ quần áo màu xanh thanh nhã, nhưng quanh eo y có một mặt dây chuyền bằng ngọc cỡ lòng bàn tay, trong suốt và sáng bóng, khi va chạm với những hạt ngọc bên cạnh sẽ phát ra âm thanh leng keng nông cạn. Nghe rất hay, nghe như thanh niên, thể hiện một cách sinh động, dịu dàng như ngọc, nổi bật và phi thường.

La Thư Ngọc được gọi nhìn về phía chàng trai trẻ đẹp trai cùng tuổi ngồi bên cạnh bà lão, người đó chính là Thẩm Minh Vân, nhân vật chính trong cuốn sách, gã và y có hai ngoại hình khác nhau. Thẩm Minh Vân có một đôi mắt hoa đào quyến rũ, khóe mắt hơi hướng lên trên, chiếc mũi hơi thẳng, có nét quyến rũ nhất định.

Y nhớ trong sách đã viết rằng Thẩm Minh Vân đã nhận xét về ngoại hình của anh họ Thẩm khi tỉnh dậy, gã trắng trẻo như ngọc, làn da mịn màng như gelatin, khuôn mặt xinh đẹp với những hạt hình trái xoan, đôi mắt to thông minh, giống như duyên dáng như lụa, ngoại hình rất đẹp. (Ôi mẹ ơi, đây là văn mẫu miêu tả mấy thuộc tính của đa số mỹ nhân thụ/công này)

Tại sao không? Mẹ ruột của mẹ ruột Thẩm tỷ xuất thân từ kỹ viện, nếu không phải xinh đẹp thì đã không bị La phu nhân nhận làm vợ lẽ.

Thân là thiếu gia, Thẩm biểu ca dung mạo không thể nghi ngờ là ưu tú, hơn nữa Thẩm Minh Vân còn có hệ thống ban cho khí chất, cho nên lấy được người khác sủng ái cũng không khó. Nói về ấn tượng tốt đẹp này, La Thư Ngọc nhớ rằng trong hệ thống của gã có một trung tâm trao đổi đạo cụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là có thể nhận được xu trung tâm mua sắm. Trung tâm thương mại này có các đạo cụ khác nhau với các mức giá khác nhau. Những đạo cụ này có thể được sử dụng trên Thẩm Minh Vân, hoặc là Thẩm Minh Vân, người mà gã muốn tấn công có thể ảnh hưởng đến ấn tượng tốt đẹp của người khác đối với gã, đồng thời cũng có thể ảnh hưởng đến hành vi của người khác, đó là một chỗ dựa hệ thống rất đáng sợ.

Ví dụ như Thẩm Minh Vân trong một lễ hội nào đó nhận được quà của một bà cụ, chỉ cần gã sử dụng đạo cụ, Thẩm Minh Vận đưa ra yêu cầu với bà cụ, bà già sẽ đồng ý và đạt được mục đích.

La Thư Ngọc được bà Lưu kéo đến vị trí bên cạnh, với thái độ nhiệt tình như thể La Thư Ngọc là con ruột của bà.

"Vậy ta phải thử xem." La Thư Ngọc ăn trái cây do nha hoàn mang tới, tự mình gọt vỏ, "Thật ngọt."

Trước khi La Thư Ngọc đến, Thẩm Minh Vân đã nói với mọi người về nguồn gốc của loại trái cây này, lúc này mọi người đều đang đợi La Thư Ngọc hỏi về trái cây đó, nhưng khi La Thư Ngọc ăn quả thứ ba, y lại không hỏi, và mọi người có chút bối rối, thất vọng.

Thẩm Minh Vân vốn đã chiếm được ánh đèn sân khấu, trong lòng than thở cổ nhân không có kiến ​​thức, lúc này đang bình tĩnh lại, La Thư Ngọc không nhịn được đã nhảy ra, La Thư Vũ rất ghen tị với Thẩm Minh Vân và La Thư Ngọc, hắn đánh không lại đối phương, chỉ có thể ức hiếp La Thư Ngọc không có mẹ ủng hộ.

La Thư Vũ hả hê hỏi y: "Tam ca, ngươi có biết quả này đến từ đâu không?"

La Thư Ngọc tùy tiện dùng khăn tay lau nước trái cây trên đầu ngón tay và cười khúc khích: "Ngươi có nghĩ ta biết hay không?"

Dựa vào sự hiểu biết của La Thư Vũ đối với La Thư Ngọc, người không bao giờ bước ra khỏi cửa, hắn mỉm cười nói: "Biết thì biết, nếu không biết thì không biết. Tam ca tại sao phải thần bí như vậy?"

La Thư Ngọc mỉm cười đáp lại: "Niên sử vật liệu ngoại" nói: "Vải thiều khác biệt, mọng nước, ngọt và hơi chua nên có vị của nó. Ngươi có thể ăn đủ nhưng không thể chán. Khi còn sống, nó to bằng con gà, da bóng loáng. Thức ăn dính vào da, nếu khô thì vết bỏng sẽ nhỏ, lõi cơ sẽ không lạ như lúc còn sống. Nó bắt đầu chín vào tháng Tư. "

La Thư Vũ không ngờ rằng La Thư Ngọc thực sự đã biết chuyện này, khuôn mặt hắn có chút bối rối và rất tức giận: "Sao ngươi biết?" Hắn cũng muốn làm nhục La Thư Ngọc.

La Thư Ngọc Bình bình tĩnh nói: "Ngươi đọc nhiều sẽ biết."

La Thư Vũ mặt nóng bừng, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Minh Vân biết chuyện này là do mình gây ra, chỉ muốn xem một trò đùa, đang định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì lại nghe La Thư Ngọc đổi chủ đề: "So với quả vải này, ta từng nghe nói nông dân có bản lĩnh. Họ có thể trồng vải với tính cách. Dù bạn muốn nói gì, họ cũng có thể trồng được trái cây của bạn."

Thẩm Minh Vân bị lời nói của y làm cho sửng sốt, hỏi La Thư Ngọc câu hỏi tương tự, vẻ mặt rất thẳng thắn: "Làm sao ngươi biết?"

La Thư Vũ nhàn nhạt liếc nhìn y một cái: "Biểu ca của ta hiểu biết nhiều như vậy, lại không biết sao?"

Lão thái thái tự nhiên tò mò: "Thư Ngọc, ngươi nói có thể từ quả này trồng nhân vật, nhưng đó là pháp thuật sao?"

La Thư Ngọc nói: "Đó không phải là một trò ảo thuật. Người nông dân này rất thông minh và nghĩ ra ý tưởng này vì muốn bán trái cây của mình để kiếm thêm tiền. Ông ấy đặc biệt làm một cái khuôn và đặt nó lên trên trái cây khi nó đang đậu quả. Quả chín nó sẽ mọc ra, cái nấm mốc này trông như thế đấy."

Lão phu nhân tuy rằng không thích La Thư Ngọc cho lắm, nhưng bà có La Nhân Thọ, con trai đã thành đạt địa vị cao, cũng hỗ trợ bọn trẻ học thêm kiến ​​thức, bà vẫn vui mừng vì La Thư Ngọc thích đọc sách. Dù sao thì họ cũng là con cháu của bà, hiện tại họ vẫn vậy. Điều đó đã nâng cao nhận thức của bà về thế giới bên ngoài và khiến bà cảm thấy hạnh phúc.

Về phần Thẩm Minh Vân, sắc mặt trắng xanh, gã đang phàn nàn về những cuốn sách linh tinh mà La Thư Ngọc đang đọc, gã cũng đang phàn nàn với hệ thống trong đầu.

"Hệ thống, không phải mày nói những thứ trong trung tâm thương mại là độc nhất vô nhị trên thế giới này sao? La Thư Ngọc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Hệ thống đợi một lúc lâu mới chạy ra ngoài và trả lời anh: "Cho tôi năm phút để tôi kiểm tra thông tin."

La Thư Ngọc hắng giọng uống trà của bà cụ, trước kia ít nói, các anh chị em khác không biết kiến ​​thức của y là gì, bây giờ tùy tiện nói mấy chủ đề, có chút thay đổi.

Bà Lưu cũng xen vào: "Nhưng vì nông dân chúng tôi có phương pháp này nên tại sao chúng tôi chưa thấy nó trên thị trường?"

La Thư Ngọc đặt tách trà xuống và nói: "Ta đang đọc các loại sách khác nhau, có lẽ chúng không có ở đất nước Đại Hạ của chúng tôi." Y ngưỡng mộ vẻ mặt của Thẩm Minh Vân với tầm nhìn ngoại vi của gã, có vẻ như không tốt.

"Đáng tiếc nó không phải đến từ đất nước Đại Hạ của chúng ta, ta vẫn muốn xem loại quả này." Bà Lưu đột nhiên hỏi Thẩm Minh Vân: "Minh Vân, hồi ở gần với nước Lương, con đã từng nhìn thấy loại quả này chưa?"

Thẩm Minh Vân: "...Ta chưa từng thấy qua." Kỳ thật gã đã trồng cây trường sinh, chờ thu hoạch rồi đem bán.

Chết tiệt, gã vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có người biết, bây giờ nếu gã tùy tiện nói ra, cũng không có ý tưởng mới, gã làm sao có thể tham gia tiếp thị tuyệt thực?

La Thư Ngọc này quả thực không may mắn, đọc một cuốn sách dở tệ mà có thể nói cho người khác biết tất cả ý tưởng trồng cây ăn quả của mình, gã nên làm gì bây giờ?

La Thư Ngọc đương nhiên là cố ý, y biết loại quả trường sinh này mang lại cho Thẩm Minh Vân có bao nhiêu lợi ích, đồng thời cũng là điểm khởi đầu để gã đến gần Tứ hoàng tử hơn, Tứ hoàng tử đem quả này trồng được đưa cho Thái hậu coi như quà sinh nhật, thắng lợi này không chỉ giành được sự sủng ái của Thái hậu và Hoàng đế mà còn mở đường cho hắn trở thành hoàng đế sau này, còn là cơ hội để Thẩm Minh Vân xuất hiện trước mặt hoàng thất, nhận được sự ưu ái của các thành viên hoàng thất và được các nhân vật lớn từ mọi phía thu phục.

Y hy vọng gã có thể nhận tốt món quà nhỏ này mà y dành cho Thẩm Minh Vân.

Sau khi ngồi với bà La một lúc, mọi người ra về và đi làm việc riêng của mình.

La Thư Ngọc đã đạt được mục tiêu và đang định rời đi, nhưng Thẩm Minh Vân đã đuổi theo y ra ngoài và ngăn y lại, hệ thống vừa nói với gã rằng trên thế giới không có ai trồng được quả trường sinh, vì vậy nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến gã.

"Này, đợi một chút."

Vừa nghe thấy cái tên thô lỗ này, y đã biết đó là ai, La Thư Ngọc phớt lờ và giả vờ như không nghe thấy.

Thẩm Minh Vân bất đắc dĩ chạy tới trước mặt ngăn cản y: "Này, ta gọi ngươi."

La Thư Ngọc lạnh lùng nhìn gã một cái: "Ngươi không chào hỏi, ai biết ngươi gọi ai."

"Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự biết về các loại trái cây trong sách khác sao?" Gã đang thắc mắc La Thư Vũ có phải cũng xuyên không hay không.

La Thư Ngọc nói chậm rãi và chơi chữ: "Ta thấy nó từ sách. Đọc nhiều sách sẽ luôn có ích." Nếu không, giống như Thẩm Minh Vân, ngươi sẽ hối hận vì không có đủ sách cho đến khi sử dụng.

Thẩm Minh Vân: "..." Gã không có tiếp tục đuổi theo La Thư Ngọc, trước kia nhìn thấy người khác thường hay mỉa mai, bây giờ lại đột nhiên ngược lại, trong lòng gã có chút khó chịu, tên giả mạo này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? người xưa cao quý?

La Thư Ngọc đưa Khánh Vượng trở lại sân của mình, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng rất thú vị khi miêu tả gã bằng một câu mà Thẩm Minh Vân thường dùng để coi thường dân thường: vô học, thật kinh khủng. (Chời, editor anti quễ Vân này quá)

Nếu Thẩm Minh Vân được giáo dục thì bây giờ y đã bị vạch trần.

-

Ba ngày sau, Khâm thiên giám sát tính toán ngày cưới của Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn và La Thư Ngọc.

Ngày hôm sau, Tam hoàng tử xuất hiện tại nhà La với khuôn mặt u ám như quỷ vương và chiếc roi đen dài trông như có thể hút máu người.

Gia đình họ La vô cùng hoảng sợ.

Ôi chúa ơi! Hỡi trái đất!

Tam hoàng tử được cho là có thể dỗ trẻ con khóc ban đêm là đây!

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tam hoàng tử: Ta đi gặp phu nhân ~ Này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro