Đệ 12 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nhan giương mắt, nhìn người kia như một màn tuyết trắng biến mất tại hành lang gấp khúc, tựa như cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua.

Vãn chút thời gian, Hoa Lân tới gọi hắn dùng bữa, lại bị Tô Nhan nói rằng thân thể không khỏe từ chối.

Hoa Lân lo lắng cho hắn, đỡ hắn lên trên giường, vươn tay chỉnh góc chăn cho hắn, "Ngươi đứa nhỏ này thật sự là không làm cho người ta được bớt lo, một lát ta nữa ta gọi Vương thái y trong phủ đến xem ngươi một chút."

Không biết làm sao sức lực không đủ, Tô Nhan bị đối phương khiến cho từ trên giường đứng dậy cũng thấy khó khăn, chỉ đành cố gắng mở miệng: "Hoa tổng quản, ta thật sự không sao, ngươi đừng làm phiền đến những người khác."

"Ngươi xem ngươi chân tay có bằng tí tẹo thế này, muốn để cho người ta bớt lo lắng cũng không được, nghe lời ca ca đi, nằm xuống nghỉ ngơi một chút."

Tô Nhan không còn cách nào, đành phải nằm đơ trên giường, Hoa Lân thấy hắn nghe lời, lại dặn dò thêm ít chuyện rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa phòng lại, nhìn các loại hoa văn trên đỉnh giường, Tô Nhan khó khăn nhắm mắt lại, thời tiết như thế này mà không ngủ quả thật là có chút lãng phí, lúc đang chuẩn bị buồn ngủ, cửa sổ đột nhiên có người mở ra, trong thời gian nháy mắt, một thân ảnh liền đã nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh đầu giường của hắn.

Thấy người tới, Tô Nhan vẫn nằm ở trên giường, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Tuyệt không trả lời, chỉ nhìn hắn một cái, sau khi thấy hắn không có gì không ổn, mới chậm rãi bước đến bên bàn tròn ngồi xuống, chậm rì rì nói: "Mấy người trong phủ Lục hoàng tử này là bao cỏ hết sao? Ngay cả ta đi vào mà cũng không phát hiện ra."

Tô Nhan bất đắc dĩ liếc hắn một cái, "Xem ra công phu võ nghệ của ngươi lại có tiến bộ, ngay cả đại nội thị vệ cũng không làm gì được ngươi."

"Hừ, đó là đương nhiên."

Không thèm để ý thần sắc lúc nói chuyện của Tiêu Tuyệt, Tô Nhan từ trên giường ngồi dậy, thân thể dựa vào đầu giường, nhìn về phía người đang uống trà, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể tới?" Tiêu Tuyệt nhấp một ngụm trà, không chút để ý tới hỏi vặn lại.

"Chỉ đặc biệt là đến uống trà?" Tô Nhan vẫn là bộ dáng thản nhiên, chính là trong ánh mắt có nhiều thêm một vài phần dò xét.

Tiêu Tuyệt thấy không gạt được hắn, đành phải thành khai ra, "Lúc sáng sớm đã nhận được thiệp mời của Âu Dương Lam, bảo ta tới phủ một chuyến."

"Ngươi đồng ý để y chiêu an?"

Tiêu Tuyệt cười "xùy" một tiếng, nhìn chén trà xanh, "Hoàng tử phủ này mặc ta lui tới, thật sự không có gì có khả năng hấp dẫn ta, ta chỉ là thuận đường ghé thăm ngươi một lát mà thôi, nhìn xem Âu Dương Lam có khi dễ ngươi hay không."

Tô Nhan cười cười, đang muốn nói chuyện, thình lình lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa.

Hắn lập tức ngồi dậy, chuẩn bị xoay người xuống giường, đã thấy Tiêu Tuyệt ra hiệu, Tô Nhan liền dừng lại, lần nữa ngồi lại tựa đầu vào giường, Tiêu Tuyệt vẫn nhìn chén trà trong tay, thanh âm từ tốn mà bình tĩnh, "Không nghĩ tới Lục hoàng tử lại hoan nghênh tại hạ như vậy, tại hạ vừa mới ngồi xuống, hoàng tử điện hạ đã liền lập tức tới đây rồi."

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người đẩy ra, khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Lam lập tức xuất hiện trong tầm mắt, Tô Nhan trong thấy y mang theo ý cười ôn hòa, ánh mắt chiếu thẳng tới, căn bản không có nhìn Tiêu Tuyệt đang ngồi ở bên bàn một cái, thanh âm ưu dương mà mê người, "Tiêu công tử, ngưỡng mộ đã lâu."

Tiêu Tuyệt đưa mắt lên nhìn, nhìn Lục hoàng tử bên cạnh anh vũ bất phàm, câu môi cười cười, "Nghe nói Lục hoàng tử là thiên tiên hạ phàm, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không phải giả."

Thiên tiên hạ phàm?

Đó là hình dung nữ nhân đi.

Nụ cười trên mặt Âu Dương Lam không có chút nào lóe lên, phảng phất đối với lời nói này của Tiêu Tuyệt là rất bình thường, bất quá chỉ có Tô Nhan biết, Âu Dương Lam tức giận, y càng tức giận càng tự nhiên, nụ cười kia nhìn không chê vào đâu được, nhưng thật ra lại mãnh liệt nhất, vì thế Tô Nhan tức thời mở miệng, phá vỡ không khí Tiêu Tuyệt tạo ra, "Vi thần có chút không khỏe, không thể đứng dậy nghênh đón, Lục hoàng tử thứ tội."

Âu Dương Lam nhìn hắn, lông mày anh khí hơi nhíu lại,"Buổi sáng không phải còn rất khỏe sao? Thái y đến xem chưa?"

Tô Nhan cúi đầu, "Chỉ là có chút cảm mạo, không có gì đang ngại."

Âu Dương Lam lại không để ý đến hắn, quay ra cửa nói với hạ nhân: "Gọi Vương thái y tới đây." Hạ nhân lập tức đáp ứng đi ngay, Tô Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, phiền muộn trong lòng khó có thể nói lên lời, ngược lại Tiêu Tuyệt ở bên cạnh lại cảm thấy mới mẻ, nhìn hắn cười mà như không cười, "A Tô, xem thời gian ngươi ở trong phủ hoàng tử này cũng không tệ nha, ta còn một mực lo lắng ngươi bị người ta khi dễ."

Cái câu ngấm ngầm hại người này mà nói cũng không có thành công làm Âu Dương Lam không vui, ngược lại bản thân Tô Nhan lại cảm thấy xấu hổ, trừng Tiêu Tuyệt một cái, Tiêu Tuyệt vẫn cười, căn bản không có ý định buông tha cho hắn, ngược lại nhìn về phía Âu Dương Lam, "Không biết Lục hoàng tử cảm thấy A Tô nhà chúng ta như thế nào?"

Âu Dương Lam nhìn nhìn Tô Nhan, lại quay đầu nhìn người vừa hỏi, đột nhiên nở nụ cười, "Tô Nhan tất nhiên là rất thông minh lanh lợi, chỉ là dù sao hắn cũng là thư đồng của bổn hoàng tử, Tiêu công tử xưng hô như thế có phải là nên sửa lại hay không?"

Tiêu Tuyệt khiêu mi, vẻ mặt vui vẻ đón nhận ánh mắt của Âu Dương Lam, "Nếu ta không thì sao?"

Một hồi đấu võ trong im lặng bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn, Tô Nhan thấy tình thế không ổn, lập tức "khụ" một tiếng, "Tiêu Tuyệt, ngươi không có chuyện gì nữa thì đi trước đi, hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi."

Tiêu Tuyệt thu hổi ánh mắt, đột nhiên nói: "Lục hoàng tử mời ta qua phủ một chuyến, ta ngay cả rượu còn chưa uống chén nào, há lại có thể uổng công rời đi như vậy?"

Tô Nhan thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, Tiêu Tuyệt này, là có chủ tâm tới gọi hắn làm khó nha!

Nào biết Âu Dương Lam lại đột nhiên cười cười, cũng ngồi xuống, "Ta đã cho người chuẩn bị chút rượu nhạt, nữ nhi hồng bốn mươi năm."

Tiêu Tuyệt gật gật đầu, dường như rất hài lòng với sắp xếp như vậy, Tô Nhan không còn cách nào, đành phải nhắm mắt làm ngơ hắn.

Không quá lâu sau, Vương thái y liền ôm hòm thuốc tới, nhìn nghe hỏi sờ một hồi, cuối cùng ra kết luận: "Tô Lục công tử chỉ là sầu lo quá mức, trong lòng tích tụ ưu tư, cũng không đáng ngại, kê chút dược điều trị là được, thỉnh Lục hoàng tử không cần quá lo lắng."

Biểu tình trên mặt Âu Dương Lam giống như không hoàn toàn tin có chuyện như vậy, chỉ thấy sắc mặt y tĩnh mịch, lông mày lâu chưa giãn ra, đôi mắt nháy cũng không nháy một cái nhìn Tô Nhan trên giường, nói cũng là nói với Vương thái y, "Kê dược tốt nhất, chữa cho bệnh của hắn bằng khỏi cho ta."

"Vâng." Vương thái y nghe xong, vội vàng đáp ứng.

Đợi Vương thái y đi rồi, Tiêu Tuyệt mới đến bên mép giường, cầm tay Tô Nhan bắt mạch, y thuật của hắn so với ngự y chỉ hơn chứ không có kém, triệu chứng của Tô Nhan hắn vừa sờ liền biết, mặc dù không tin lý do lão thái y kia thoái thác, kết quả hiện tại vừa ra, lông mày hắn cũng nhíu chặt lại, "Gần đây có chuyện gì sầu lo?"

Tô Nhan lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là buổi tối không muốn ngủ mà thôi."

Lông mày Tiêu Tuyệt nhíu lại càng sâu, hiển nhiên không tin lời hắn nói, Tô Nhan vội vàng nắm chặt tay của hắn lại, nhẹ giọng nhắc nhở: "Lục hoàng tử vẫn còn ở đây." Tiêu Tuyệt cũng không quản nhiều như vậy, quay đầu nhìn Âu Dương Lam chẳng biết lúc nào đã đứng bên đầu giường, nói: "Thân thể A Tô không khỏe, không biết Lục hoàng tử có thể để cho hắn về nhà vài ngày thuận tiện cho Tiêu mỗ tùy thời chiếu cố?"

Âu Dương Lam nhìn Tô Nhan trên giường, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tô Nhan ở phủ Lục hoàng tử này thích hợp như vậy thì trở về làm cái gì? Bất quá là tự sinh tự diệt mà thôi, phủ Lục hoàng tử này, Tiêu công tử bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây xem bệnh thay Tô Nhan, bổn hoàng tử tuyệt không gây cản trở."

Ngữ khí của y nghe ra có thể nói là có lý có cứ, Tiêu Tuyệt nghe xong liền lập tức hiểu ý tự sanh tự diệt là thế nào, đại khái là chỉ chuyện Tô Nhan ở Tô gia cũng không được sủng, Âu Dương Lam nói vậy cũng đúng, chỉ đành nói: "Như vậy liền đa tạ Lục hoàng tử rồi."

Lưu quang trong mắt Âu Dương Lam lóe lên, nhanh đến mức không kịp nhận ra, "Tô Nhan đã là người của phủ Lục hoàng tử ta, phải là bổn hoàng tử nói cảm tạ mới phải."

Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.

Tô Nhan thấy vậy, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hai người căn bản đều là loại người khôn ngoan, thế nhưng sao lại có thể nói chuyện thiếu muối như vậy được cơ chứ?

Đợi đến lúc hai người nói đến mệt, Tô Nhan mới chậm rãi mở miệng nói: "Lục hoàng tử, vi thần muốn nghỉ ngơi một lát." Đây rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách, sắc mặt Âu Dương Lam hơi giãn ra, nhìn Tiêu Tuyệt vẫn ngồi bên cạnh bàn, "Tiêu công tử, thỉnh."

Tiêu Tuyệt vốn không muốn đứng dậy, không biết vì sao lại nhận được ánh mắt không vui của Tô Nhan, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Âu Dương Lam đi ra ngoài.

Ngay lúc cửa phòng đóng lại, thanh âm Âu Dương Lam đột nhiên vang lên: "Nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa ta sẽ lại tới."

Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, trái tim đang đập loạn nhịp của Tô Nhan mới khôi phục lại như cũ, trong khoảnh khắc vừa rồi, Âu Dương Lam ở kiếp này cùng nam nhân ở kiếp trước theo đuổi hắn như trọng sinh vào làm một, ánh mắt của bọn họ ôn nhu như nhau, ánh mắt thâm tình như nhau, chỉ khác là cảnh vật thay đổi, hắn chỉ mới thoáng chớp mắt một cái, đứng ở trước mắt vẫn là Âu Dương Lam mười sáu tuổi.

Đại khái là vì tối hôm qua ngủ không được ngon, cho nên ngủ một giấc này rất sâu.

Khi tỉnh lại thì ánh mặt trời đã nghiêng về một góc, trong nội viện có thanh âm đánh nhau truyền đến, Tô Nhan đứng dậy choàng thêm kiện áo khoác, lúc đẩy cửa ra, liền trông thấy Hoa Lân tay phải cầm kiếm ngăn không cho hắc y nhân rời đi, tay trái hóa chưởng đánh vào ngực một hắc y nhân khác, hắc y nhân kia liền "ựa" một tiếng nhổ ra một ngụm huyết lại vẫn không bỏ qua chạy tiến lên đây, lại bị Hoa Lân dùng chiêu thế lanh lợi bức lui, thị vệ trong phủ không biết từ nơi nào đến đem thích khách vây trọn trong cái sân nhỏ, đao quang kiếm ảnh dưới ánh mắt trời không ngừng xuyên thẳng qua, trong lúc đó còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

Tô Nhan đứng ở cửa, chính là đang trong tư thế kéo cửa ra, trong mắt phản chiếu đầy huyết tinh.

Hắn vốn tưởng thị vệ trong phủ hoàng tử đều là người võ nghệ cao cường, nào biết nhóm thích khách này công phu cũng thực sự không thấp.

Thực lực hai bên lại tương xứng, Tả Kỳ không ở trong đó, phát hiện này mới khiến cho trái tim đang đập thình thịch của Tô Nhan thoáng bình phục một chút, Tả Kỳ không ở đây có nghĩa là Âu Dương Lam cũng không ở đây, chỉ cần Âu Dương Lam không ở trong phủ, có lẽ có thể tạm thời được an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro