Đệ 19 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Thiếu niên chính giữa giờ phút này mặt không biểu tình đứng đó, đôi mắt không để lại dấu vết nhìn khắp bốn phía, khí tức lẫn ở trên người tản ra, cho dù cách thật xa, trong lòng Tô Nhan cũng không khỏi thấp thỏm, lúc này, sao Âu Dương Lam lại xuất hiện ở thanh lâu?

Âu Dương Lam luôn luôn thích sạch sẽ, trước khi bọn họ cùng một chỗ, trong vương phủ cũng dưỡng một vài nam sủng, ngày thường đều ở trong biệt viện gần phủ hoàng tử, chỉ lúc nào Âu Dương Lam hứng trí mới có thể được đưa đến, Âu Dương Lam là một tình nhân hào phóng, cho dù yêu thích nam sủng, nhưng đối phương muốn đi, y sẽ không chút do dự đáp ứng, chỉ là về sau hắn và Âu Dương Lam cùng một chỗ, những nam sủng kia đều được thả ra phủ, hình như rất nhiều năm về sau, bên cạnh Âu Dương Lam cũng chỉ có một mình hắn.

Hôm nay Âu Dương Lam đột nhiên xuất hiện, quả thật làm cho Tô Nhan có chút giật mình.

Tô Nhan vừa chuyển tầm mắt, thấy Nam Cẩm trước đó không lâu vừa rời đi nhưng lại cũng ở trong đó, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, đành phải vội vàng thối lui về phía sau, mấy hoa nương nhìn đến phát ngốc bên cạnh lúc này đã sớm khôi phục lại tinh thần, rối rít đưa ánh mắt nghi hoặc về phía hắn: "Thiếu gia, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?"

Thanh âm kia cũng không lớn, nhưng lại bởi vì toàn đại đường đều an tĩnh, khiến cho ánh mắt đám người Âu Dương Lam dễ dàng dừng ở lan can lầu hai bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh bị mấy hoa nương vây ở bên trong.

Âu Dương Lam sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt ẩn giấu vài tia sắc lạnh không rõ, thẳng tắp hướng tới lầu hai, nói cũng là nói với Nam Cẩm ở phía sau: "Ta để cho ngươi đi theo hắn, ngươi lại để hắn một mình chạy đến thanh lâu là sao!" Thanh âm của y dương cao lên vài phần, ắt hẳn là đã thực sự tức giận, Nam Cẩm cúi thấp đầu xuống, thanh âm lại thoải mái ngoài ý muốn, còn lộ ra một chút vui vẻ: "Là thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt."

Tả Kỳ nhìn thấy, khuôn mặt em bé lập tức hiện lên một vòng lo lắng, "Thiếu gia, Nam Cẩm hắn không phải cố ý."

"Hừ! Chờ ta về lại cùng hắn từ từ tính sổ!" Âu Dương Lam cũng không quay đầu lại nói, trên mặt Nam Cẩm vẫn là một mảnh ung dung, vỗ nhẹ bả vai Tả Kỳ, ra hiệu hắn không nên nôn nóng.

Âu Dương Lam không có để ý tới Nam Cẩm cùng Tả Kỳ ở phía sau, ánh mắt tập trung vào Tô Nhan ở lầu hai, biểu tình của Tô Nhan phải nói là vô cùng bĩnh tĩnh, ngay cả lúc vừa mới nhìn thấy y cũng không có một tia chấn động nào, trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, phảng phất trên đời này không có chuyện gì đáng giá có thể khiến hắn kinh ngạc, Âu Dương Lam liền nhấc chân đi nhanh đến cầu thang, Tả Kỳ cùng Nam Cẩm vội vàng đi sát theo sau, ba người trong ánh mắt của mọi người đi lên lầu hai.

Vì vậy, ngày đó tất cả khách nhân có mặt trong Bách Hoa lâu liền trông thấy một thiếu niên cẩm phục tướng mạo tuyệt mỹ vẻ mặt hung ác kéo một hài tử mười ba mười bốn tuổi vào căn phòng phía sau, mà hai tùy tùng đi theo y thì bình tĩnh đứng ở hai bên cánh cửa phòng đóng chặt, mặt không biểu tình.

Một lát sau, trong phòng không có truyền ra tranh đấu kịch liệt như mọi người tưởng tượng, vì vậy khách nhân cũng đều khôi phục trạng thái, tiếp tục vui chơi hưởng lạc.

Tô Nhan không đoán được Âu Dương Lam sẽ động thủ kéo hắn, hơn nữa lực đạo rất lớn, thiếu chút nữa làm cho hắn trực tiếp va vào mặt bàn.

"Ngươi ở đây làm gì?" Thanh âm Âu Dương Lam rất bĩnh tĩnh, bình tĩnh kia lại ẩn giấu nộ khí không để cho người ta biết, Tô Nhan chống tay lên bàn xoay người, nhìn y, "Vi thần chỉ tùy tiện đi dạo, liền đi tới trước cửa Bách Hoa lâu này, vì vậy liền đi vào xem trộm một chút, Lục hoàng tử đến đây là có chuyện cần làm hay sao?" Biết rõ chính mình không nên tức giận, nhưng nhìn thấy tia sáng lạnh lùng trong mắt Âu Dương Lam thì vẫn không thể nào khống chế được, không biết sống chết mà thốt ra.

"Tô Nhan, ngươi thật sự không biết chữ "chết" viết như thế nào có phải hay không?" Âu Dương Lam lấn đến gần hắn, ngón tay thon dài nắm cằm của hắn, trong thanh âm xen lẫn cứng rắn.

Tô Nhan bị ép ngẩng cao đầu, toàn bộ biểu tình Âu Dương Lam tức giận liền chui vào trong mắt, hắn đột nhiên câu môi cười một tiếng, "Nếu thiếu gia muốn giết ta, hiện tại liền có thể ra tay."

Âu Dương Lam bị lời này đả kích khiến lực đạo trong tay lớn hơn một chút, Tô Nhan có loại ảo giác, nếu y lại dùng lực một chút, cằm của mình đại khái sẽ lập tức rơi ra, cũng may Âu Dương Lam rất nhanh liền giống như khôi phục lại lý trí, vội vàng rút bàn tay ra khỏi cằm của hắn, con mắt u tối vẫn nhìn chằm chằm vào người hắn, phun ra hai chữ, "Hồi phủ."

Tô Nhan giật mình nguyên tại chỗ, nhìn Âu Dương Lam đi tới cửa phòng ngay cạnh mở cửa ra, thân ảnh rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt, sau đó liền trông thấy Nam Cẩm đi tới, vẻ mặt bình thường nhìn hắn: "Vốn thiếu gia định tới phủ thừa tướng, nửa đường gặp được, công phu truy tung của Tả Kỳ đệ nhất..."

Lời kế tiếp không nói cũng có thể đoán được, cho nên, Âu Dương Lam liền xuất hiện ở đây, mục tiêu trực tiếp nhất là hắn?

Loại ý nghĩ này rất quái dị, nhưng Tô Nhan cũng không bài xích?

Tâm tình vừa mới tích tụ vừa rồi mạc danh kỳ diệu giãn ra một chút, nhìn Nam Cẩm cười nói: "Không sao, nếu thiếu gia đi rồi, chúng ta cũng hồi phủ thôi."

"Không cần đi tìm người nữa sao?" Nam Cẩm không nhúc nhích, mắt nhìn hắn.

Bước chân Tô Nhan hơi chậm lại, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, lập tức nhẹ giọng đáp: "Ngươi biết?"

"Thời điểm chúng ta vừa mới đi qua nơi này, biểu tình trên mặt ngươi rất giống với hiện tại, sau đó ngươi bảo ta đi trước, cho nên, ta nghĩ trong thanh lâu này hẳn là có người ngươi muốn tìm."

Nam Cẩm này, quả thật không thể xem thường.

Trong lòng Tô Nhan hơi bối rối một chút, biết rõ không thể giấu được hắn, đành phải trung thực nói: "Ngươi biết Tạ Nhiễm phải không"

Thấy Nam Cẩm gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Ta nghĩ có lẽ hiện tại hắn đang ở đây, hắn đã theo thiếu gia không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai, ta không tin hắn thật sự đâm thiếu gia bị thương rồi đào tẩu, cho nên, chỉ cần tìm được hắn, thì có thể biết được vì sao hắn làm phản."

Nam Cẩm nghe xong trầm mặc một lúc, đột nhiên nói ra một câu không quan trọng: "Tạ Nhiễm bị bệnh."

"Ta biết." Tô Nhan cúi đầu xuống, nói xong mới phát hiện lời này mình nói kỳ quái đến cực điểm, ở trong mắt người khác, hắn căn bản không biết Tạ Nhiễm, ngay cả mặt mũi thế nào cũng chưa từng thấy qua, càng miễn bàn tới chuyện biết cả hắn bị bệnh này, vì thế nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Nam Cẩm nhìn hắn, trong mắt dường như lén lút xẹt qua quang mang, "Bị bệnh sẽ thỉnh đại phu."

Trong đầu Tô Nhan vừa động một cái, lập tức hiểu được ý của hắn.

Cái tên Tạ Nhiễm này cơ hồ trong vòng một đêm tất cả người trong kinh thành đều biết đến, bởi vì hắn dám to gan đâm Lục hoàng tử bị thương rồi bỏ trốn, cho nên toàn bộ đại phu trong kinh thành sợ là chỉ cần nghe được bệnh nhân của mình nói ra cái tên này sẽ liền lập tức bỏ chạy, nhưng mà có một người thì không.

Nếu hắn thật sự gặp được Tạ Nhiễm, không những sẽ không chạy, hơn nữa còn phi thường cam tâm tình nguyện xem bệnh cho hắn.

——— Tiêu Tuyệt.

Trừ hắn ra, Tô Nhan không nghĩ được tới ai khác.

Ở kiếp trước, Tạ Nhiễm cũng là do Tiêu Tuyệt chữa trị, nếu không phải Tạ Nhiễm không quý trọng thân thể của mình, có lẽ hắn sẽ không chết sớm như vậy, bởi vì chưa bao giờ cần phải nghi ngờ y thuật của Tiêu Tuyệt, cũng bởi vậy, rất nhiều năm Tiêu Tuyệt hồi đó về sau, cũng không cứu thêm bất kỳ một người nào bản thân muốn tìm đến cái chết nữa.

Nam Cẩm trông thấy nét mặt này của hắn, liền biết trong lòng hắn đã có đáp án, vì vậy quy củ đứng ở một bên, không nói thêm gì nữa.

Nếu như đã xác định là Tiêu Tuyệt,  sẽ không sợ không tìm thấy Tạ Nhiễm, Tô Nhan thu tâm tư lại, dẫn theo Nam Cẩm xuống lầu, đi ra ngoài cửa.

Vừa đi tới cửa, liền trông thấy một cỗ xe ngựa bá đạo dừng ở trước đại môn, cơ hồ chiếm hết toàn bộ vị trí của đại môn, Tả Kỳ đứng an tĩnh ở bên cạnh xe ngựa, thấy bọn họ đi ra, ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ, dường như có lẽ trong lòng đã đợi từ rất lâu rồi.

Tô Nhan dừng bước lại, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải.

Hắn không ngờ Âu Dương Lam vậy mà vẫn còn ở đây, càng không ngờ tới, người này, loáng thoáng dường như có thể là đang đợi hắn.

"Thiếu gia đang đợi ngươi." Thanh âm của Nam Cẩm sau lưng mình truyền tới, Tô Nhan mở trừng hai mắt, khóe miệng hàm chứa một chút vui vẻ, lúc này, màn xe từ bên trong bị xốc ra, khuôn mặt không vui của Âu Dương Lam lập tức xuất hiện trong tầm mắt, y nhìn Tô Nhan, thanh âm lạnh như băng nói: "Lên xe!"

Không gian trong xe ngựa rất lớn, Tô Nhan vừa lên xe liền ngồi ở vị trí cách Âu Dương Lam xa nhất, cả hai đều không nói câu nào, không khí có vẻ có chút áp bức.

Đoạn đường từ Bách Hoa lâu đến phủ Lục hoàng tử từ trước đến nay vẫn luôn bằng phẳng thuận lợi, hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, xe ngựa lại xóc lên xóc xuống, Tô Nhan cảm thấy xương cốt của mình đều sắp rã rời hết cả ra rồi, bất đắc dĩ cái thân thể này thực sự quá yếu ớt, cô phụ cho linh hồn cường đại ở bên trong.

So với Tô Nhan chật vật, thì Âu Dương Lam lộ ra thong dong hơn nhiều, chỉ thấy y nhàn nhã nhắm hai mắt lại, tựa như đối với xe ngựa xóc nảy dưới thân này không hề cảm thấy gì.

Ngay tại thời điểm Tô Nhan sắp mệt đến điên rồi, Âu Dương Lam chậm rãi mở mắt ra, mở miệng nói: "Qua đây."

Thanh nghe rất nhẹ, rơi vào trong tai lại trở nên đặc biệt nặng nề, Tô Nhan mặc dù không muốn, bất quá thân thể này thực sự sắp không chịu nổi, đành phải xê dịch tới hướng Âu Dương Lam, lại vẫn duy trì một khoảng cách, Âu Dương Lam không kiên nhẫn liếc hắn một cái, cánh tay dài vung lên, liền đem người kéo đến vị trí bên người.

Tô Nhan cũng không lên tiếng, nếu Âu Dương Lam đã muốn hắn ngồi ở đây, hắn liền mặc kệ vậy.

Chỉ là xe ngựa vẫn rất xóc nảy, cũng không vì hắn dịch vị trí một chút mà thay đổi, ngược lại Âu Dương Lam đột nhiên gõ cửa sổ xe, xe ngựa đang đi nhanh lập tức ngừng lại, Nam Cẩm vén rèm lên, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn y, Âu Dương Lam cúi đầu nhìn Tô Nhan đang ngồi quy củ, nói: "Đổi đường khác thuận tiện hơn đi."

Nam Cẩm tới đây liền hiểu ý, liếc sang Tô Nhan một cái, kéo lại màn xe xuống.

Kế tiếp, xe ngựa quả thật thoải mái hơn nhiều, tối hôm qua Tô Nhan nghĩ quá nhiều chuyện nên cả đêm cũng không ngủ, lúc này bị xe ngựa chở rung rung, cứ như vậy bị kéo vào mộng đẹp, Âu Dương Lam chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, vừa quay đầu, liền trông thấy một cái đầu xinh xắn đang gối trên vai mình, y nhìn gương mặt ngủ say của người nọ trên vai, ánh mắt chăm chú mà ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro