Đệ 21 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ 21 chương
Âu Dương Lam bên cạnh đã đứng dậy, Tô Nhan kéo suy nghĩ đã đi quá xa trở lại, đứng lên theo, liền trông thấy Tiếu Dụ và Âu Dương Phong cách đó không xa.

Tiếu Dụ vẫn là một bộ dáng vô tâm vô phế, Âu Dương Phong đứng bên cạnh cậu ta gương mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt sáng ngời đen láy kia, đôi mắt tinh khiết không nhiễm một tia tạp chất Tô Nhan đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua rồi, trong hoàng cung này, còn có người như vậy cơ hồ đã là diệt tuyệt.

Cho nên thật ra trong lòng hắn đối với Âu Dương Phong vẫn luôn rất thương tiếc.

Năm thứ ba sau khi Tiếu Dụ chết, Âu Dương Phong vốn vì thân thể suy yếu mà cũng mất, khi mất là lúc gần mười chín tuổi.

"Lục ca." Một đạo thanh âm nhỏ nhẹ yếu đuối từ đối diện truyền đến, Tô Nhan lấy lại tinh thần, trông thấy Âu Dương Phong vẻ mặt hơi tái nhợt.

Âu Dương Lam cũng không nhiệt tình, chỉ khẽ "ừ", liền không nói thêm chữ nào nữa.

"Tham kiến Lục hoàng tử." Tiếu Dụ cung kính hành lễ, hành lễ xong, cặp mắt to tròn kia liền nhìn chằm chằm vào Tô Nhan, ánh mắt kia Tô Nhan cực kỳ quen thuộc, không khỏi cười cười, nói với Âu Dương Phong ở đối diện, "Tô Nhan bái kiến Thất hoàng tử."
Âu Dương Phhong ôn hòa cười cười, thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng, lộ ra một cỗ mềm mại, "Ta thường nghe Tiểu Dụ nhắc tới ngươi, hắn nói ngươi là bằng hữu thân thiết nhất của hắn."

Tô Nhan nghe vậy mỉm cười, không che dấu đáp: "Đúng vậy."

"Có rảnh thì cứ đến chỗ ta chơi, đỡ cho Tiểu Dụ lại cảm thấy nhàm chán."

"Vâng"

Tiếu Dụ lại không tự chủ được nhếch miệng. "Ai nói nhàm chán chứ." Sau đó liền nhận được tiếng cười khẽ của Âu Dương Phong.

Hắn thật sự là mỹ nhân nhu nhược khiến người yêu thương, thân thể suy nhược cùng khuôn mặt thường xuyên không thấy màu sắc kia lại luôn khiến cho người ta trong lòng không khỏi thương tiếc, lại bởi vì lấy cái tính tình không tranh không đoạt này, nếu là thân nữ nhi, không biết là có bao nhiêu người muốn lấy hắn làm vợ, đáng tiếc, lại là nam tử, lại còn sinh ra ở gia đình đế vương tranh đấu gay gắt không ngừng này, có lẽ vận mệnh của hắn đã được định, có thể sống đến năm mười chín tuổi, hôm nay ngẫm lại, đã xem như phúc khí to lớn của hắn.

"Lục ca, Tiểu Dụ đã lâu không gặp Tô Nhan, sợ là sẽ có nhiều lời muốn nói với cậu ta, có thể cho mượn Tô Nhan một lúc có được không?" Âu Dương Phong nhận được ánh mắt của Tiếu Dụ, khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói.

Âu Dương Lam nhíu mày, con mắt quét lên trên người Tiếu Dụ một phen, giống như là đang đánh giá mức độ tin cậy của người này.

Sau đó mới hơi gật đầu, ngược lại nói với Tô Nhan: "Ta đến chỗ của Nhị ca, một lát nữa tới chỗ đó tìm ta." Thấy Tô Nhan gật đầu, hắn liền không chút do dự xoay người rời đi, bóng lưng đi thật nhanh kia thấy thế nào cũng giống như là đang đợi không kịp.

Âu Dương Lam vừa đi, Tiếu Dụ liền như một con khỉ vui sướng vồ tới, Tô Nhan tiếp được hắn, có chút xấu hổ, Âu Dương Phong ở đây, Tiếu Dụ cũng quá tùy tiện đi.
Hình như tiếp nhận được tin tức trong mắt hắn, Tiếu Dụ cười nói: "A Phong sẽ không để ý đâu"

A Phong?

Tô Nhan thấy Tiếu Dụ xưng hô với Thất hoàng tử như vậy thì có chút kinh ngạc.

Tiếu Dụ mới tiến cung chưa được bao lâu, đã cùng Âu Dương Phong thân thiết như vậy, tốc độ này cũng không khỏi quá nhanh.

Âu Dương Phong đứng ở một bên, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo nụ cười ôn hòa, giữa hai đầu lông mày lộ ra chút ưu sầu không quá rõ ràng, khi Tô Nhan lại nhìn lên, đã lại là một mảnh thư thản, dường như vừa mới trông thấy chỉ là mây bay chân trời.

"A Tô, ngươi ở chỗ Lục hoàng tử đó có ổn không? Hắn có khi dễ ngươi không?" Sau khi kích động vì được gặp mặt xong, Tiếu Dụ lập tức giữ chặt hắn hỏi han, Tô Nhan bất đắc dĩ cười cười, "Lục hoàng tử sao có thể khi dễ ta được."

Tiếu Dụ rõ ràng không tin, chu môi, "Tất cả mọi người đều nói Lục hoàng tử là khó thân cận nhất, bình thường ngay cả cười cũng không cười một cái, nhìn là người ta thấy sợ."

"Y đối với người khác rất tốt." Tô Nhan nhẹ nói, lúc Tiếu Dụ lại muốn mở miệng liền mở rộng đề tài này: "Ngươi cùng Thất hoàng tử ở chung có được không?"

Nghe vậy, Tiếu Dụ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Phong đang uống trà trong lương đình cách đó không xa một cái, từ từ nói: "Y là người tốt, lương thiện lại ôn nhu, chỉ là thân thể quá yếu, cứ hai ba ngày lại sinh bệnh, nhìn là khiến cho người ta lo lắng."

Tô Nhan khẽ mím môi, lúc vừa nhắc đến Âu Dương Phong, trong mắt Tiếu Dụ chợt lóe lên thần sắc khiến cho lòng hắn cả kinh, trên mặt vẫn là bộ dáng bình thường, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đang ở Duẫn Phong cung?" Duẫn Phong cung tên cổ tư nghĩa, chính là
cung điện hiện nay của Âu Dương Phong, là nơi ở của mẫu thân hắn khi còn sống, dường như nữ nhân sống trong nội cung này đều sống không lâu, mẫu thân Âu Dương Phong sau khi hạ sinh hắn không bao lâu cũng đã qua đời.

"Ừ, sau khi tiến cung cũng chưa trở về nhà."

Tô Nhan nhẹ nhàng nắm chặt tay Tiếu Dụ, "Còn nhớ lần trước ở cửa cung ta đã nói gì với ngươi không?"

"Nhớ rõ."

"Nếu muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."

Tiếu Dụ ngước mắt nhìn hắn, trong mắt lấp lánh, "A tô, ta không muốn đi, ta cảm thấy Thất hoàng tử quá yếu ớt, y cần có người bảo hộ."

Tô Nhan bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, "Tiếu Dụ ngươi biết mình đang làm cái gì hay không?"

"Ta biết rõ." Tiếu Dụ vừa nói lại vừa nhìn một vòng thân ảnh nhàn nhạt kia trong lương đình, trên mặt tràn đầy thâm tình, Tô Nhan nhìn hắn, phảng phất nhìn thấy thân thể Tiếu Dụ nằm trên đống quần áo đầy máu ở kiếp trước, đôi mắt hắn sâu thẳm mở to, cho dù đã chết, trong ánh mắt vẫn khắc sâu không thể tin được là như vậy, cái hoàng cung to lớn này tựa như một cái lò sát sinh, quyền quyết định cuối cùng đều nằm trong tay một người tên là Âu Dương Quân.

Do ông ta quyết định khi nào bắt đầu trò chơi, khi quân cờ nào tử vong.

Tất cả bọ n họ đều là những quân cờ, có rất nhiều cờ trắng, cũng rất nhiều cờ đen.

Điểm duy nhất giống nhau đó là, bọn họ chung quy đều sẽ chết, bất quá chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.

Cáo biệt Tiếu Dụ, Tô Nhan liền đi tới cung điện của Nhị hoàng tử Âu Dương Vân, chỗ ở của Âu Dương Vân gọi là Thanh Nhân cung, đại biểu cho mong đợi lớn nhất của Âu Dương Quân đối với hắn, hại chết hắn cũng chính là cái mong đợi lớn nhất này, trèo càng cao té càng đau, mặc dù có lúc, mọi người thường không biết mình đang đi ở trên mây.

Tô Nhan quen thuộc đi con đường gần đây nhất, hồ bên cạnh đã không còn dấu vết của băng tuyết, nước trong hồ theo gió gợn từng đợt sóng lăn tăn, ánh sáng chiếu lên trên mặt nước, phát ra ánh sáng lấp lánh, Tô Nhan không khỏi dừng bước chăm chú nhìn hồ nước trước mặt, dương liễu rủ xuống, lá liễu không chìm vào trong nước, theo từng gợn nước lay động lay động.

Hắn quá nhập thần, chỉ bị ngoại lực đẩy nhẹ một cái, thân thể không thể khống chế liền ngã xuống hồ.

Bọt nước văng tới đôi thiên nga uyên ương cách đó không xa, cũng phá hỏng cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nước trong hồ có chút mùi tanh, đang từ bên ngoài thấm dần vào trong thân thể hắn, quần áo dày cộp trên người trở thành gánh nặng, khiến hắn nhanh chóng chìm xuống dưới, mặc dù mùa đông đã đi qua, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh đến thấu xương nhanh chóng đông cứng hết tứ chi, hai tay gian nan giãy dụa trở nên không còn tác dụng, tựa hồ nghe thấy bên hồ có người đang hét: "Rơi xuống nước rồi! Tô Lục công tử rơi xuống nước rồi!"

Thanh âm kia giống như được ngăn cách bởi mấy tầng giấy lụa, vô cùng mơ hồ.

Tô Nhan cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, từng bộ vị trên cơ thể cũng đều như bị kết thành băng, không thể nào nhúc nhích, bị áp lực của nước dưới đáy hồ làm cho không thể mở được mắt ra, nhưng hắn cố gắng mở mắt chiếu vào trong mắt cũng chỉ là nước hồ xanh đậm cùng khoảng trời u tối xa xa.

Ý thức dần dần bị mất đi, đối với hết thảy vừa mới phát sinh hắn cũng bất lực, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Lam, gần như vậy, cũng lại xa như vậy.

Cuối cùng, hắn từ từ nhắm mắt lại, hô hấp yếu ớt chỉ nhẹ như cánh ve sầu, liền biến mất, mái tóc dài đen như mực xuôi theo gợn nước, nhẹ nhàng nhấp nhô.
Âu Dương Lam đang ngồi trong Thanh Nhân cung nói chuyện với Âu Dương Vân, liền trông thấy một tên thị vệ bộ dáng cấp thiết chạy vào, trên mặt là một mảnh lo lắng: "Khởi bẩm Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử, Tô Lục công tử của Tô gia rơi vào trong hồ uyên ương rồi."

Nghe vậy, Âu Dương Lam đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị dần trở nên âm trầm bất định, một câu cũng không nói, liền vội vàng xông ra ngoài.

Âu Dương Vân nhìn thấy bóng lưng y biến mất, sau đó mới hỏi tên thị vệ đang quỳ trên đất kia, "Hiện tại Tô Lục công tử đang ở đâu?"

"Vẫn còn ở bên hồ."

"Hoang đường! Trời đông giá rét như thế này vì sao không đưa người an trí vào trong phòng?"

Thị vệ kia dường như có chút khó xử, do dự một chút rồi mới nói: "Vương quý phi không cho, quý phi nói Tô Lục công tử ... Tô Lục công tử đã chết."

Âu Dương Vân hơi sững sờ, sau đó đứng dậy đi theo hướng Âu Dương Lam vừa biến mất.

Thời điểm Âu Dương Lam đuổi tới, bên hồ uyên ương đã sớm vây đầy người, ba tầng trong ba tầng ngoài, có người trông thấy hắn lập tức run rẩy quỳ xuống thỉnh an, đợi đến lúc tất cả mọi người đều quỳ xuống, Âu Dương Lam liền nhìn thấy người bị đặt trên mặt đất vẻ mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền Tô Nhan.

Môi của hắn đã hiện lên sắc tím, trên mặt bao trùm vẻ tái nhợt như sắp chết, tóc ướt bám lên khuôn mặt, làm cho người ta ảo giác hắn đã mất đi hơi thở, y phục trên người cũng ướt nhẹp, bốn bên thân thể cũng tràn ra rất nhiều nước, Vương quý phi cao ngạo xinh đẹp được cung nữ dìu lấy, vẻ mặt chán ghét đứng ở bên cạnh, ngón tay thon dài ngọc ngà bụm lấy cái mũi, giống như là nhìn thấy một cái thi thể đã bốc mùi hư thối, trông thấy Âu Dương Lam theo đám người bên ngoài đi tới, vội vàng cười nói: "Hôm nay sao Lục hoàng tử lại rảnh vào tiến cung a? Không biết thân thể đã khỏi hẳn chưa?"

Âu Dương Lam lại như không nghe thấy nàng quan tâm, đôi mắt dán vào thân thể Tô Nhan trên mặt đất, sau đó cúi người xuống đem người bế lên.

Vương quý phi xưa nay được sủng ái, dĩ nhiên chưa từng chịu qua đối xử như vậy, mặc dù biết Âu Dương Lam từ trước đến nay chỉ làm theo ý mình, nhưng trước mặt một đám hạ nhân mà lại làm cho nàng quá mức khó chịu, mắt hạnh không khỏi trừng trừng, thanh âm lại mang theo vài phần mềm mại: "Tô gia Lục tử này thấy bổn cung ở bên hồ uyên ương, liền đi đến, cũng không biết bổn cung nói câu nào đắc tội hắn, lại thình lình muốn đẩy bổn cung ngã xuống hồ, cũng may Cao Viễn tay chân nhanh nhẹn ngăn trở, kết quả Tô công tử này chính mình lại không cẩn thận, trượt chân rơi xuống, mặc dù Cao Viễn võ công cao cường, nhưng từ nhỏ lại sợ nước, cuống quít đi tìm thị vệ tới, nào biết Tô Lục công tử đã tuyệt khí bỏ mình." (nào còn làm gì mà chưa vỗ tay cho nó, kể chuyện rất hay =))) )

Nàng nói đến là tiếc hận, còn cố gắng rặn cho mấy giọt nước mắt chảy ra, Âu Dương Lam nghe nàng dài dòng đã đến cực hạn, cúi đầu nhìn Tô Nhan trong ngực, sắc mặt mặc dù cắt không còn chút máu, nhưng vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, ngón tay Âu Dương Lam đỡ trên lưng hắn, đang âm thầm truyền nội lực sang, trầm giọng nói: "Ngô Tranh."

"Có nô tài." Một nam tử trung niên tướng mạo bình thường liền từ trong đám người đi tới, thấp giọng đáp.

"Dọn dẹp sạch sẽ Ngọc Lan cung, rồi sai người tới khách điếm Phượng Dương mời Tiêu Tuyệt tới đây, nói với hắn Tô Nhan đang nguy kịch." Âu Dương Lam sắc mặt trầm tĩnh, mi mục sắc bén, thanh âm dường như lộ ra kiên định không cách nào phản bác, Ngô Tranh vội vàng đáp ứng rời đi.

Âu Dương Lam ôm Tô Nhan trong ngực đang chuẩn bị rời đi, lại bị Vương quý phi một tay ngăn lại, nàng ta mặt áo bào đỏ chót, vạt áo rộng thùng thình mềm mại tán theo bước chân, nhìn qua giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp mê người, nhưng giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp kia lại bởi vì phẫn nộ mà trở nên có chút vặn vẹo: "Tô Lục công tử đã chết, khó tránh làm hỏng vận thế hoàng gia ta, Lục hoàng tử đáng lẽ phải lập tức đưa hắn ra khỏi cung đi an táng mới đúng , nếu hoàng thượng biết được Lục hoàng tử định mang một người chết vào Ngọc Lan cung, sợ là nhất định sẽ giận dữ."

Nghe vậy, Âu Dương Lam đột nhiên câu môi cười cười, nụ cười kia sắc bén như kiếm, dường như là có thể cắt đứt được tất cả mọi thứ, càng khiến cho người thấy được run sợ, sau đó, mọi người liền nghe thấy một bả thanh âm từ tính không nhanh không chậm truyền đến: "Thiên hạ Âu Dương gia này từ khi nào đã đến phiên một phi tử như ngươi nói chuyện, nếu ngươi cứ an tâm làm quý phi của ngươi, chúng ta liền có thể bình an vô sự, nếu ngươi thích gà chó không yên, như vậy, bổn hoàng tử bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi." Trong mắt Vương quý phi xoẹt qua một tia hoảng sợ, trên mặt lập tức tái nhợt một mảnh, ngay cả son phấn đắt giá trên mặt cũng không thể che giấu được thất sắc kinh hoảng của nàng ta.

Âu Dương Lam ngay cả nhìn thêm nàng ta một cái cũng không muốn ôm Tô Nhan đi về phía trước, lúc đi ngang qua bên người nàng ta, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: "Chuyện hôm nay, chờ Tô Nhan tốt hơn được một chút về sau bổn hoàng tử khác từ từ cùng ngươi tính toán."

Thanh âm kia nghe vào rét lạnh đến cực điểm, tựa như đang ở trong hầm băng dưới mặt đất, khiến cho thân thể Vương quý phi không tự chủ được mà run rẩy.
Đợi nàng ta hồi phục lại tinh thần, thân ảnh Lục hoàng tử đã sớm biến mất không còn nhìn thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro