Đệ 22 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ 22 chương
Lúc Âu Dương Lam bế Tô Nhan hôn mê bất tỉnh đến Ngọc Lan cung, trong Ngọc Lan cung đã là một mảnh sáng sủa sạch sẽ, năng lực làm việc của Vương Tranh chưa bao giờ phải nghi ngờ, cho nên Âu Dương Lam liền bế Tô Nhan đi thẳng đến nội viện, Vương Tranh sai người đốt một chậu than, trông thấy y đi vào, vội vàng sai người đi mời mấy lão thái y đang đợi ở cửa thiên sảnh tới đây, về sau lúc Tiêu Tuyệt đến, mấy lão thái y này cũng có thể giúp một tay.

Chậu than khiến cho độ ấm trong tẩm cung thoáng cái đã tăng lên rất nhiều, Âu Dương Lam đặt Tô Nhan lên trên giường lớn làm bằng đàn mộc, hai tay lại không rời, vẫn dùng tay vận công, truyền nội lực vào trong thân thể Tô Nhan, mặc dù nhìn Âu Dương Lam sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thực đang vô cùng hoảng loạn, thẳng đến khi Vương Tranh nhắc nhở nên thay cho Tô Nhan một bộ quần áo khô trước, y mới hoàn toàn hoàn hồn.

Loại chuyện nhỏ nhặt thay quần áo này hiển nhiên sẽ do các cung nữ làm, Lục hoàng tử nhìn thấy mấy cái tay đang thay y phục của cung nữ này lại nhíu mày, sau đó nói: "Để quần áo lại, các ngươi đi ra ngoài." Mặc dù các cung nữ kinh ngạc, nhưng cũng không dám ở lại lâu, đặt y phục ở đầu giường liền vội vàng lui ra ngoài.

Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Âu Dương Lam mới ôm lấy Tô Nhan đang bất tỉnh nhân sự, để cho thân thể nhỏ nhắn mềm mại của hắn dựa vào trong ngực mình, sau đó cởi ra từng cái xiêm y bị nước làm cho ướt sũng, mặc dù y đã mười sáu tuổi, nhưng hầu hạ người khác làm việc này lại là lần đầu tiên, hai tay vụng về suy nghĩ cả nửa ngày, mới cởi xong nút cài áo khoác, như thế nhiều lần, đợi đến lúc xiêm y ướt sũng trên người Tô Nhan được cởi ra hết, đám người thái y đã đi đến ngoài cửa.

Âu Dương Lam có chút căm tức, cũng không quay đầu lại nói: "Đều chờ hết ở bên ngoài cho ta!" Cầm lấy xiêm y cạnh đầu giường mặc vào cho người trong ngực.

Vóc dáng Tô Nhan nhỏ bé nhìn như cây đậu cô-ve quả thật không có gì đáng xem, cho nên toàn bộ lực chú ý của hoàng tử điện hạ đều tập trung vào chuyện làm thế nào để mặc bộ quần áo này lên người, đợi đến lúc miễn cưỡng mặc được quần áo xong, trong lúc vô tình Âu Dương Lam nghiêng mắt nhìn thấy được cái cổ tuyết trắng lộ ra bên ngoài bộ xiêm y, giờ phút này khuôn mặt của Tô Nhan hoàn toàn nhu hòa, không trầm tĩnh bén nhọn như khi tỉnh táo, yên tĩnh dịu dàng như một em bé sơ sinh đang ngủ say làm cho Âu Dương Lam có chút thất thần.

Y mấp máy miệng, đôi mắt thâm trầm  thêm vài phần.

Sau đó mới cao giọng nói: "Tất cả vào đi."

Tiếp theo, cửa phòng liền bị đẩy ra, Vương Tranh đứng ở cửa phòng, làm động tác "thỉnh" với đám người thái y đang ở bên ngoài, đám người thái y liền nối nhau đi vào.

Những vị thái y này toàn bộ đều là phục vụ cho hoàng tộc, cho nên biết được Lục hoàng tử gọi đến, vội vội vàng vàng chạy đến đây, nào biết vừa đến, mới phát hiện bệnh nhân lại không phải Lục hoàng tử, mà lại là thư đồng bên người Lục hoàng tử.

Bọn họ đều là lão thái y có kinh nghiệm trong triều đình, hôm nay lại phải xem bệnh cho một tên thư đồng nhỏ bé, để tránh quá mức chuyện bé xé ra to, trong lòng mọi người đều không khỏi có chút lẩm bẩm, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Lam vang lên bên tai: "Các vị đều là lão thái y trong nội cung, nếu hôm nay không chữa khỏi cho người nằm trên giường này cho ta, thì các vị liền ôm rương về quy ẩn đi là vừa."

Lục hoàng tử nói như vậy, ý tứ đã phi thường rõ ràng.

Cho nên mọi người vì bát cơm của mình đành phải gật đầu đáp ứng.

Thân thể Tô Nhan bị ngâm trong nước trong thời gian quá dài, lại nuốt phải không ít nước trong hồ, thân thể của hắn vẫn luôn sợ lạnh, lần này đã là họa vô đơn chí, cho nên các thái ý sau một hồi nghe hỏi xoa nắn sờ, cũng không khỏi lắc lắc đầu, Âu Dương Lam thấy vậy, đôi mắt u ám như tràn ngập hàn khí lạnh băng, "Đây là ý gì?"

Vinh thái y có năng lực nhất vuốt vuốt chòm râu hoa râm, dùng thanh âm tiều tụy chậm rãi nói: "Tô công tử từ nhỏ thân thể suy nhược, thời điểm rơi vào hồ uyên ương lại là thời điểm lạnh nhất năm, sợ là lành ít dữ nhiều." Nói xong cũng không quên thở dài lắc đầu, càng làm tăng sức thuyết phục.

Âu Dương Lam lại không hề tin, một chưởng đập lên mặt bàn, bàn tròn "rắc" một tiếng liền vỡ nát, mảnh vụn văng ra khắp phòng.

Tiếp đó, liền nghe thấy thanh âm như lưỡi dao sắc bén kia trong căn phòng yên tĩnh vang lên từng chữ: "Một đám lăng băm!"

Chúng thái y nghe xong cũng chỉ có thể cúi đầu, đối với lời của y cũng không dám có nửa câu phản bác, Vinh lão thái y cũng chỉ cái có cái không vuốt vuốt râu mép của mình, không nói lời nào.

Lúc Tiêu Tuyệt đi vào, đầu tiên là trông thấy cái bàn chia năm xẻ bảy ở trong phòng, sau đó là một đám lão đầu tử đứng trong góc, Âu Dương Lam vẻ mặt lạnh lẽo ngồi ở bên giường, đang vận khí cho Tô Nhan ở trên giường.

Hắn vội vàng đi qua, nói với Âu Dương Lam: "Nội lực của ngươi với hắn mà nói cũng vô dụng, chỉ phí công vô ích mà thôi."

Âu Dương Lam giương mắt nhìn thấy hắn, bán tín bán nghi rút tay về, từ trên mép giường đứng lên, tự động nhường vị trí lại cho Tiêu Tuyệt.

Tiêu Tuyệt hơi khiêu mi, không để lại dấu vết cười cười, sau đó ngồi xuống, vươn tay mở mắt Tô Nhan ra, cũng không quay đầu lại nói: "Phiền các vị thái y đi ra ngoài cửa trước, đứng ở chỗ này cũng chỉ thêm vướng chân vướng tay."

Lời nói này cuồng vọng đến cực điểm, đám thái y kia bình thường sống an nhàn sung sướng hiển nhiên rất tức giận bất quá lại e ngại Âu Dương Lam đành phải nhịn xuống, mỗi người tức giận phất tay áo rời đi.

"Ngươi cũng đi ra ngoài đi, Lục hoàng tử." Tiêu Tuyệt cầm cổ tay Tô Nhan bắt mạch, nhẹ giọng nói.

Âu Dương Lam lại không nhúc nhích, yên tĩnh đứng ở phía sau hắn, nói: "Ta ở đây xem mới yên tâm."

Tiêu Tuyệt cũng không đuổi y đi nữa, chỉ cười cười: "Lục hoàng tử đã không muốn ra ngoài, vậy thì cứ ở trong này đi." Hắn nói hết lời, liền đứng dậy, nói với Âu Dương Lam ở sau lưng: "Lục hoàng tử, làm phiền ngươi ngồi dựa vào đầu giường, ôm lấy nửa người Tô Nhan vào trong ngực."

Âu Dương Lam lập tức làm theo, ngay cả một chút do dự cũng không có, trên mặt Tiêu Tuyệt hơi lay động, sau đó móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ màu đen, nghênh tiếp ánh mắt nghi hoặc của Âu Dương Lam, từ từ nói: "Đừng nhìn cái hộp này tuy nhỏ, nhưng nó lại thuốc cứu mạng của Tô Nhan, những năm này, nếu không có cái hộp nhỏ này, Tô Nhan cũng không biết đã chết bao nhiêu lần." Lúc hắn nói chuyện là một bộ nghiêm túc, khiến cho Âu Dương Lam không có cách nào hoài nghi độ tin cậy của lời nói này.

Trông thấy Tiêu Tuyệt mở hộp nhỏ màu đen ra, một vật thể lấm tấm màu đen liền từ bên trong bò ra, đó là một con tiểu trùng toàn thân đen xì, chỉ lớn hơn nửa cái móng tay, Tiêu Tuyệt dùng ngón tay đem nó đặt ở cổ tay của Tô Nhan, tiểu trùng kia lập tức hưng phấn, giống như đang đong đưa cái thân thể nhỏ bé biểu thị sự vui vẻ .

Âu Dương Lam cau mày, nhìn nhìn Tiêu Tuyệt, phát hiện hắn đã sớm thu lại vẻ mặt bất cần đời, trên gương mặt giờ phút này lại biểu hiện thực sự nghiêm túc, con mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm vào cái chấm đen nhỏ đang ở trên cổ tay Tô Nhan, sau đó, Âu Dương Lam liền trông thấy con tiểu trùng kia vươn ra hai cái râu màu đen cắm thẳng vào trong da thịt trắng nõn của Tô Nhan, không quá lâu sau, thân mình của tiểu trùng kia tựa hồ đã lớn thêm vài phần, Âu Dương Lam liên tục nháy mắt, mới ngăn được cho chính mình khỏi thất thố kêu ra tiếng.

Hắn thân là hoàng tử, chuyện lạ thiên hạ cũng đã thấy qua không ít, nhưng kỳ cảnh hôm nay lại là lần đầu tiên trông thấy.

Theo thân thể con tiểu trùng dần dần lớn lên, sắc mặt của Tô Nhan cũng dần dần trở nên hồng thuận.
Tô Nhan nhìn y một cái, giải thích: "Nó gọi là hắc thiệu, Tô Nhan từ trong bụng mẹ sinh ra trên người đã mắc kịch hàn, cho nên thứ này là do ta chuyên dưỡng cho Tô Nhan, nó có thể hút đi đại bộ phận hàn khí trong người Tô Nhan, cho nên tương đương với cứu tinh của Tô Nhan."

"Vậy một phần nhỏ hàn khí kia thì sao?"

Tiêu Tuyệt bắt hắc thiệu đã được ăn đến tròn vo từ trên cổ tay Tô Nhan bỏ vào trong hộp, nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Lam, nhịn không được cười một tiếng: "Vậy thì phải xem Lục hoàng tử."

"Ngươi nói đi."

Tiêu Tuyệt không ngờ y sẽ sảng khoái đến thế, hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Thật ra phương pháp rất đơn giản, chỉ cần Lục hoàng tử bằng lòng đem mấy loại thuốc trân quý trong phủ cho Tô Nhan uống là được."

"Được." Âu Dương Lam không chút do dự trả lời.

Tiêu Tuyệt không nói tiếp nữa, chỉ là bên môi lộ ra một chút ý cười không rõ.

Bởi vì nguyên nhân Tô Nhan còn chưa thanh tỉnh, Âu Dương Lam cũng không lập tức đưa hắn trở về phủ hoàng tử.

Ngọc Lan cung là nơi ở của y ở trong cũng, chỉ là về sau dọn tới phủ hoàng tử, ở đây liền cứ để không như vậy, sở dĩ vẫn luôn để không là vì nơi này từng là chỗ ở của mẫu thân Âu Dương Lam, Âu Dương Quân vẫn luôn sủng ái nàng, cho dù người đã chết rất nhiều năm, cũng vẫn như trước không nỡ lấy nơi này dùng làm chỗ ở cho y.

Đây cũng là lí do vì sao hôm nay khi Vương quý phi nghe thấy Âu Dương Lam muốn đưa Tô Nhan tới Ngọc Lan cung thì lại nói như vậy.

Thời điểm Tô Nhan tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau.

Giống như cảm giác say rượu, huyệt thái dương giật giật, hắn đưa tay lên sờ đầu, mới phát hiện thân thể như nhuyễn ra, suýt nữa ngay cả ngón tay cũng không giơ lên nổi.

Hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, bên trên thêu những hoa văn kỳ lạ phức tạp, đầu óc vòng vòng vài cái, liền lập tức có đáp án ------ Ngọc Lan cung.

Nơi này đối với Âu Dương Lam mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nhưng cũng không phải là hồi ức đẹp đẽ gì, cho nên hắn biết rõ Âu Dương Lam kỳ thật một chút cũng không muốn bước vào đây một bước, thế nhưng mà, hiện tại hắn lại nằm yên ổn trên giường lớn trong phòng Âu Dương Lam ở Ngọc Lan cung, lại khiến cho tim hắn không khỏi co rút nhanh một hồi, nghe thấy thanh âm thình thịch kia càng ngày càng lớn.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào, làm cho căn phòng vốn dĩ có chút u ám tức thì trở nên sáng sủa, Tô Nhan hé mắt, trông thấy thân ảnh thon dài đang đứng ở cửa ra vào, người nọ che bóng đứng đấy, khuôn mặt có chút mơ hồ bất định, lờ mờ có thể trông thấy khóe môi giương lên một đường vòng cung rất nhỏ, tiếp đó Tô Nhan liền nghe thấy thanh âm êm tai mê người của người nọ chậm rãi truyền đến: "Ta nghĩ ngươi còn muốn ngủ đến buổi tối."

"Thiếu gia." Tô Nhan cung kính gọi một tiếng, nhớ ra toàn thân không còn chút sức lực nào.

Âu Dương Lam bước tới bên giường, đặt bả vai của hắn trở về, thanh âm lại chứa đựng ôn nhu trước nay chưa từng có: "Ngươi mới vừa tỉnh lại, không được lộn xộn."

Tô Nhan cơ hồ cảm thấy như đang sinh ra một lại ảo giác trái ngược, trong mắt người này viết rõ ràng là thâm ý và dịu dàng, bất quá cảm giác này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, mới nháy mắt một cái, Âu Dương Lam đã liền rút tay về, thanh âm lại khôi phục như thường: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

"Đa tạ thiếu gia quan tâm, đã không sao rồi." Tô Nhan giật giật môi, nặn ra một nụ cười không tính là khó coi, Âu Dương Lam nhìn hắn, không để lại dấu vết cau lại lông mày, sau đó nói: "Đợi ngươi tốt hơn rồi thì chúng ta trở về phủ, hôm nay chỉ có thể chấp nhận ở nơi này trước một hôm."

Thời điểm y nói đến hai từ "chấp nhận", hai đầu lông mày hiện lên một loại tình cảm không thể nói rõ, Tô Nhan lẳng lặng nhìn y, sau khi y nói xong mới khẽ nói: "Nơi này là hậu cung, một thần tử như ta ở nơi này hình như không được tốt cho lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro