Đệ 5 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự thấy mình ngập ngừng quá lâu, Tô Nhan đành phải tùy tiện nói ra tên vài quyển sách, đa số là sách các hoàng tử thế tử thường đọc, ngược lại cũng là nói bừa cho xong.

Âu Dương Lam lại cao hứng hỏi thêm một câu, Tô Nhan liền trả lời, trong thân thể của hắn đã sớm là Tô Nhan hai mươi ba tuổi, thừa sức đối phó với Âu Dương Lam mười sáu tuổi, cho nên một hỏi một đáp đều rất trôi chảy, thời gian khi hai người câu được câu không dần dần trôi qua, thẳng đến khi thân ảnh Hoa Lân lần nữa xuất hiện ở cửa phòng, Tô Nhan mới giật mình một buổi sáng liền trôi qua nhanh như vậy.

Thời điểm Hoa Lân tiến vào, thấy hai người trong phòng đang ngồi vừa lúc đứng lên, trên mặt không khỏi cười cười, "Thiếu gia, dùng bữa."

Âu Dương Lam miễn cưỡng lên tiếng, đem sách một lần nữa để lên trên bàn.

Hoa Lân chỉ đạo hạ nhân tới thu dọn mặt bàn, Tô Nhan lại nhanh nhảu cầm sách trên bàn đi, Âu Dương Lam cùng tổng quản đại nhân đồng thời ghé mắt nhìn sang, trong mắt chứa đựng chút nghi hoặc nhìn hắn, Tô Nhan trong lòng hối hận bản thân nhiều chuyện, mở miệng giải thích: "Nếu trên trang sách bị dính dầu mỡ khi đọc sẽ làm mất đi ý cảnh."

Âu Dương Lam khẽ gật đầu, coi như là đồng ý lời nói của hắn.

Mặt bàn được hạ nhân lau dọn sạch sẽ, thức ăn đặc biệt được mang lên bàn, mười mấy cái chén đĩa tinh xảo chiếm hết diện tích bàn tròn, Âu Dương Lam ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn những món ăn trước mắt nhíu chặt lông mày, Hoa Lân biết tỏng trong lòng hắn nghĩ gì, lập tức lớn tiếng dọa người: "Mấy món này đều được làm theo chỉ thị của thái y, nhiều ít gì cũng ăn một chút." Nói xong vươn tay bưng chén canh nóng hổi đậm đà đặt trước mặt Âu Dương Lam, "Đây là canh bổ, uống khi còn nóng mới tốt, đừng làm cho Nhị hoàng tử lo lắng."

Âu Dương Lam do dự một chút, sau đó cầm lấy thìa vàng từng thìa từng thìa húp canh.

Tô Nhan đứng trong góc nhỏ, cảm thấy trong lòng như bị người đánh cho một quyền, cảm thấy hoảng loạn.

Âu Dương Lam thật tình, hắn chưa bao giờ hoài nghi.

Hôm nay, sự thật là lại cho hắn bắt đầu dao động, tựa như một tòa núi đồ sộ, từ dưới chân mới vừa truyền đến từng đợt lắc lư, sau đó liền ầm ầm sụp đổ, một ngọn núi cứ như vậy đổ ập xuống, đều đè hết lên trên người, làm cho hắn không thể cử động được.

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt có chút rã rời, không biết là đang nhìn nơi nào, bờ môi có chút run rẩy, hai tay từ đầu đến cuối lại nắm chặt thành quyền, tựa như tất cả khí lực toàn thân đều dồn vào chỗ này, chỉ cần buông tay ra, thân thể sẽ ngã ập xuống.

Hoa Lân quay đầu, thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi hoảng sợ: "Tô Nhan, có phải ngươi không thoải mái hay không?"

Âu Dương Lam đang húp canh cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, Tô Nhan lắc đầu, thanh âm như muỗi kêu, "Đa tạ Hoa tổng quản lo lắng, ta không sao."

"Dẫn hắn đi nghỉ ngơi đi." Âu Dương Lam buông thìa, cau mày nhìn hắn, nhưng lại nói với Hoa Lân.

Vì vậy Hoa Lân liền đi qua đỡ hắn đi ra ngoài, trong phòng có lò sưởi cảm giác không thấy lạnh, vừa ra khỏi cửa, rét lạnh thấu xương lập tức ập đến, Tô Nhan vì rét lạnh mà rùng mình một cái, tỉnh táo hơn một chút ít, nghe thấy thanh âm của Hoa Lân bên cạnh: "Người đừng thấy Lục hoàng tử một bộ lạnh như băng như vậy, nhưng thật ra là người rất ôn nhu, đối xử với hạ nhân cũng tốt, ngươi tận lực đi theo y, mặc dù không dám cam đoan thăng quan phát tài, nhưng chắc chắn cả đời không cần phải lo miếng cơm manh áo."

Tô Nhan im lặng lắng nghe, không hiểu sao lại cảm thấy khổ sở.

Thời điểm người nọ đem mảnh lụa trắng ném ở trước mắt hắn, đại khái là một tia mềm lòng cũng không có đi.

Nếu thật sự có tình cảm, thì làm sao có thể ra tay được.

Chỉ có hắn một mực ôm lấy ảo tưởng, không muốn thừa nhận đối phương vô tình.

Tô Nhan đi xuống gian phòng được Hoa Lân sắp xếp, Hoa Lân an bài phòng cho hắn ở cùng trong một sân với Âu Dương Lam, đại khái là để cho Âu Dương Lam mọi lúc cũng có thể tiện triệu hắn, Hoa Lân đưa hắn vào trong phòng, lại đơn giản dặn dò vài câu rồi mới quay người đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, ngăn cách ồn ào náo nhiệt bên ngoài, yên tĩnh ở bên trong, Tô Nhan nằm lên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lần này ngủ thật sự rất sâu, đợi đến lúc hắn tỉnh lại, trong phòng đã tối đen một mảnh.

Tô Nhan đứng dậy xuống giường, trong bóng tối, giống như nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, hắn nắm vạt áo trong tay hơi ngừng lại, trầm giọng nói: "Ai?"

Đáng tiếc, thanh âm này quá mức thanh thúy, khiến cho người vốn muốn lên tiếng lại bị sắc bén cắt giảm đi một nửa, tiếng thở dài trong bóng đêm dần biến thành tiếng cười khẽ, không nhanh không chậm đáp: "Tô lục công tử khí phách thật lớn, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi dọa rồi."

Nghe thấy thanh âm này, ngược lại toàn thân Tô Nhan thả lỏng xuống, thân thể dựa vào cột giường, thờ ơ nói: "Vậy đêm hôm khuya khoắt, không biết Tam hoàng tử xông vào phòng của Tô Nhan là muốn làm cái gì?"

Đối phương trầm mặc vài giây, trong bóng tối, Tô Nhan vẫn cảm nhận được đối phương trong nháy mắt tim đập nhanh hơn, liền nghe thấy Âu Dương Khâm tận lực đè thấp thanh âm: "Tiêu Tuyệt ở nơi nào?"

Tô Nhan ở trong bóng tối nhíu mày, khóe miệng không tự chủ được giơ lên, "Hắn gần đây không thích để người khác biết hắn ở đâu, Tam hoàng tử có lẽ rất rõ ràng đi."

Âu Dương Khâm dường như có chút thất vọng, ngay cả thanh âm cũng lộ ra ủ rũ, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"A? Không biết Tam hoàng tử tìm hắn có chuyện gì? Tô Nhan có thể chuyển lời cho hắn." Tô Nhan vừa nói vừa đứng dậy, mò mẫm đi đến bên cạnh bàn, thắp ngọn đèn ở trên bàn, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Khâm từ từ hiện ra dưới ánh đèn, Tô Nhan cúi đầu nhìn Tam hoàng tử có phần nổi danh ở cái vương triều này, đột nhiên rất muốn thấy biểu tình của Tiêu Tuyệt khi thấy hậu duệ quý tộc này theo đuôi sẽ như thế nào.

Tiêu Tuyệt gần đây chán ghét người hoàng gia, cho nên Âu Dương Khâm dù có cầm mặt nóng đi dán mông lạnh cũng không thể có hiệu quả.

Trong mười năm kia, hai người này tựa như hai người xa lạ đã là minh chứng tốt nhất.

Tô Nhan vừa hỏi xong, Âu Dương Khâm liền như ngựa bị dẫm đuôi, bình thường xù lông từ trên ghế nhảy dựng lên, cuống quýt nói: "Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn hỏi y, nếu Tô công tử cũng không biết hắn ở đâu, ta đây liền đi tìm tiếp vậy." Tô Nhan buồn cười nhìn bộ dạng như trốn kẻ thù của hắn, thời điểm Âu Dương Khâm sắp chạm tay vào chốt cửa, đột nhiên mở miệng: "Tam hoàng tử nếu thật sự thích Tiêu Tuyệt, thì phải giác ngộ một số điều mới được."

Âu Dương Khâm khẽ giật mình, "Giác ngộ cái gì?" Sau đó mới nhớ tới một vấn đề quan trọng hơn, "Ngươi...Làm sao ngươi biết ta thích hắn?"

Tô Nhan không có trả lời ngay, chỉ là vươn tay rót hai chén trà, cầm một chén để lên phía bên kia của cái bàn, tự động không để ý đến vấn đề thứ hai, "Tiêu Tuyệt không thích hoàng tộc, ngươi hẳn đã biết."

"Ừ."

"Như vậy," Âu Dương Khâm giờ phút này liền ngoan ngoãn quay trở lại ngồi ở phía bàn đối diện, Tô Nhan trong lúc nói chuyện nhìn nhìn đôi mắt của đối phương, bóng đen trong mắt kia giống như có thêm một tia sáng rực rỡ, làm nổi bật ngọn đèn dầu, càng lộ vẻ mê say, "Nếu Tam hoàng tử thật sự quyết định cuộc đời này không thể không có hắn, thì phải buông bỏ được thân phận hoàng tử, học làm một người bình thường."

Vấn đề này đối với Âu Dương Khâm mà nói hiển nhiên có chút khó khắn, hắn do dự.

Tô Nhan cũng không giục hắn, tự mình ngồi uống trà, giống như đối diện không có người Âu Dương Khâm này, chỉ có một đống không khí.

"Ta..."

Cốc, cốc.

Thanh âm Âu Dương Khâm đột nhiên bị tiếng đập cửa cắt ngang, đổi lại là thanh âm của Âu Dương Lam truyền đến ngoài cửa: "Tô Nhan"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro